- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 27: Dấu ấn
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Đến khi lau sạch vết máu trên tay đưa nàng xem, Luyện nhi mới thật sự tin tôi không có việc gì. Tới phiên tôi hỏi nàng có sao không, nàng lại lướt sang chuyện khác, giống như không có việc gì xảy ra nhưng có chút không được tự nhiên. Chắc là muốn che giấu sự không tự nhiên này, Luyện nhi buông tôi ra, xoay người, một lần nữa trở về chỗ nàng đang giao đấu. Tôi theo sau nàng, đưa mắt nhìn vị trí kia không khỏi há hốc mồm. Mình chỉ vừa mới quay đầu dời đi chỗ khác dược một lúc, nơi này sao lại hỗn loạn tới như vậy. Tuy rằng trước đó nghe tiếng kêu rên cũng biết được Luyện nhi xuống tay không hề nhẹ, thật không nghĩ tới lại ra nông nỗi này, thảo nào thanh đao kia lại nhuốm đầy máu, nàng vậy mà...
Gió thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc dấy lên, nhất thời có chút buồn nôn. Tôi đóng mắt, che mũi đồng thời xoa xoa mi tâm, phiền não nói:
- Luyện nhi ngươi... ngươi cũng quá nặng tay đi?
- Là ngươi nói mỗi người một cánh tay nha, ta còn chưa xử lý xong đâu.
Nàng thờ ơ trả lời, kéo tôi đến nơi an toàn, sau đó tự mình đi đến trước mặt những tên kia. Thừa dịp vừa nãy Luyện nhi không chú ý, những tên bị thương nhẹ chưa kịp được nàng "lo liệu" đều hoảng loạn chạy trối chết. Trước mặt ngoại trừ bảy tám tên nghiêng ngả lăn lộn trên đất cùng những cánh tay bị chặt đứt ra, cũng chỉ có một người vẫn còn đầy đủ.
- Ngươi vừa ném đi là một thanh đao tốt a ----
Luyện nhi đến trước mặt hắn thì dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng, chẳng qua đem liên kết với chuyện vừa phát sinh, chỉ có đứa ngốc mới không nghe ra sự tức giận ẩn chứa bên trong:
- Nhưng mà, tại sao không hướng đến ta? Trái lại lại ném về phía người không liên quan!
- Mẹ kiếp! Các ngươi cùng một phe, lão tử chỉ hận không ném trúng các ngươi!
Mặc dù tay chân còn nguyên vẹn, thân thể khắp nơi đều là vết thương, tuy không sâu nhưng máu chảy ra càng tăng thêm vẻ dữ tợn trên khuôn mặt của hắn.
- Hôm nay ông thừa nhận thua cuộc, bớt nói nhảm. Muốn giết cứ giết, ông đây nếu có nửa điểm cau mày thì khốn kiếp ta không phải là anh hùng hảo hán!
Tôi nhìn hắn nói lời đó, lại nghe Luyện nhi cười khẩy một tiếng liền biết sự việc sắp hỏng rồi, không màng mùi tanh tưởi xung quanh, vội mấy bước tiến lên, kéo lấy Luyện nhi bộ dạng chuẩn bị ra tay, nhẹ giọng nói:
- Khoan đã.
Luyện nhi cắt ngang tôi, phát cáu:
- Ngươi lại mềm lòng? Vừa rồi là hắn tính giết ngươi!
- Không phải mềm lòng. - Tôi lắc đầu nói:
- Chỉ là muốn nói vài câu, trước hết để ta nói chút, được không?
Vừa nói vừa giật nhẹ ống tay áo của nàng, nàng vẫn không nhúc nhích mà chỉ trừng mắt nhìn tôi. Mãi cho đến khi tôi dùng ánh mắt nài nỉ hướng nàng, mới nhấp nhấp miệng, một bụng không cam lòng lùi bước tới bên cạnh tôi.
Tên nam nhân kia thấy tôi thay Luyện nhi đứng trước mặt hắn, giữa chân mày vi diệu biến hóa, tuy vẻ mặt căm hận, lại dường như không muốn đối diện với tôi, cũng không còn dữ tợn như vừa rồi, ngẫm nghĩ chắc việc đánh lén vẫn có chút ảnh hưởng với hắn. Quan sát xong trong lòng nắm chắc vài phân, tôi nhìn hắn, hờ hững nói:
- Ngươi, tự xưng mình là anh hùng hảo hán?
Hắn "hừ" một tiếng, quay đầu sang một bên. Tôi không thèm để tâm, tiếp tục nói:
- Nếu ngươi tự nhận mình là hảo hán, vậy xin hỏi, cái người gọi là huynh đệ của ngươi, hôm nay giữa đường phố khinh bạc một nữ tử đơn độc rồi lại giậu đổ bìm leo, ngươi tính xử trí như thế nào?
Hắn im lặng, một lát sau nghiến răng nói:
- Huynh đệ ta làm sai thì có ta xử phạt, không cần các ngươi làm thay!
- Đơn giản mà nói, danh tiết của nử tữ không trọng yếu? Nếu không phải tỷ muội ta may mắn biết võ phòng thân, e rằng hiện tại đều đã quá muộn, lúc đó ngươi xử phạt có tác dụng gì?
Nói lời, ngay cả chính bản thân tôi cũng không khỏi cười lạnh, trên mặt hiện rõ một tia khinh bỉ:
- Anh hùng hảo hán lấy nghĩa hiệp làm đầu, trước phải hành hiệp trượng nghĩa. Các ngươi không hỏi rõ phải trái trắng đen, chỉ luôn mồm bảo anh em nghĩa khí, chẳng qua chỉ là bọn thổ phỉ người người khinh bỉ. Đừng nói võ công các ngươi không cao, cho dù có cao hơn đi chăng nữa, cùng lắm chỉ là bọn giết người cướp của, là một đám cường hào ác bá mà thôi. Còn khoe rằng mình là anh hùng hảo hán, thật nực cười.
Bị tôi mỉa mai một trận, sắc mặt tên kia thay đổi mấy lần, hai bàn tay chống trên mặt đất nắm chặt đến "rắc rắc", từ đầu đến cuối vẫn cắn răng không trả lời.
- Vả lại... - Thấy hắn như thế, tôi kéo dài giọng điệu:
- Vả lại ngoài miệng kêu là huynh đệ, thật sự có tình nghĩa huynh đệ sao? Ngươi xem đi, gặp phải đối thủ mạnh, từng tên bốc hơi đâu mất. Ngoài mấy tên bị thương nặng không thể trốn, có mấy ai chấp nhận cùng ngươi đồng sinh cộng tử không?
Theo cánh tay tôi vung lên, hắn quả nhiên ngẩng đầu, lướt nhanh xung quanh, nhìn mấy tên bị chặt mất cánh tay đang cố sức giãy dụa hướng ra ngoài, binh khí rải rác đầy mặt đất, cuối cùng thở dài cúi đầu, chán nản thất vọng nói:
- Việc đến đây rồi, nhiều lời vô ích. Nếu ngươi có lòng, lập tức cho ta thống khoái đi...
- Được, liền thỏa mãn cho ngươi!
Luyện nhi đứng một bên, nghe xong câu này lập tức tiếp lời, giơ tay muốn tung chưởng. Tôi nhanh chóng kéo tay nàng, nghiêm mặt hướng nàng lắc đầu, lại quay về phía hắn, suy nghĩ một chút, lấy ra vài thỏi bạc vụn ngồi xổm xuống đặt lên tay hắn, nói:
- Hiện tại chỉ có bấy nhiêu, dẫn mấy người anh em bị đứt tay của ngươi đi xuống núi chữa thương đi, chậm chạp sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- ... Tại sao?
Sau một khắc trầm mặt, có hai thanh âm gần như phát ra cùng một lúc, tên nam nhân kia là vẻ mặt kinh ngạc, mà Luyện nhi thì tôi không nhìn được, đoán chắc hẳn là tức giận nhiều hơn.
- Chẳng tại sao cả, ta từng một lần được ban cho cơ hội thay đổi chính mình, thế nên cũng đồng ý cho người khác một lần.
Tôi cười nhẹ, đứng dậy bước tới trước mặt Luyện nhi, quay đầu nhìn hắn lần cuối:
- Nếu ngươi chấp nhận thay đổi, chúng ta sẽ không hẹn ngày gặp lại; nếu không, sợ là cũng sẽ không gặp lại. Thời đại loạn lạc, làm đạo tặc so với thường dân chẳng tốt hơn bao nhiêu. Có lẽ là thoải mái nhất thời, nhưng đổi lại cả đời vĩnh viễn không thể bình yên. Thậm chí khi chết cũng là thây phơi ngoài hoang dã làm thức ăn cho chim thú, chết không có đất chôn.
Nói xong, thu hồi tầm mắt, tôi cười nhẹ khẽ đẩy Luyện nhi, ý bảo chúng ta nên đi rồi chứ? Đối với chuyện này ánh mắt Luyện nhi lộ rõ tức giận, hờn dỗi bĩu môi. Lúc đầu đẩy mấy cái cũng không nhúc nhích, sau đó đột nhiên giậm chân một mình lướt qua hướng đến phía trước. Không bận tâm sau lưng ra sao, tôi vội khinh thân đề khí hướng nàng đuổi theo. Bên tai là tiếng xé gió, Luyện nhi đang bực bội cho nên chạy rất nhanh, chỉ thấy được một thân ảnh mờ nhạt lay động phía trước. May mắn nàng không dùng toàn lực, thế nên tôi miễn cưỡng bắt kịp, muốn ra sức tiến lên mà không làm được.
Vốn tưởng cứ như vậy trở về Hoàng Long động, nhưng đuổi theo một đoạn đường, vào sâu trong núi, người ở đằng trước dần thả chậm tốc độ. Trong lòng vui vẻ, tôi lập tức nắm bắt thời cơ chạy nhanh hơn hai bước, cuối cùng kịp đến bên cạnh nàng, chuyển thành hai người sóng vai mà đi. Tuy bước chân chậm lại rất nhiều, song Luyện nhi vẫn không vui, nói với nàng bao nhiêu nàng cũng không thèm để ý. Đang lúc vắt hết óc tìm biện pháp thì bên cạnh bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp:
- Làm người tốt lung tung, thả hổ về rừng, coi chừng về sau bị cắn ngược một cái.
Không thể nghi ngờ này chính là tiếng của Luyện nhi. Khi tôi nhìn sang, nàng lại nghiêm mặt, môi vẫn đóng chặt, giống như câu vừa rồi không liên quan gì tới nàng. Bộ dạng khó chịu thật chọc người buồn cười, mà hiện tại trăm triệu lần không thể cười, bởi vậy chỉ đành kiềm chế, hơi cong khóe môi.
- Có sao đâu? Cứ cho là đến lúc đó bị hắn cắn ngược một cái đi, chỉ cần có Luyện nhi ở bên, ta còn sợ gì nữa, không phải sao?
Nói rồi, xem sắc mặt người bên cạnh dịu đi rất nhiều, nhịn không được bổ sung một câu:
- Hơn nữa, trước đây không phải chưa từng bị cắn nha. Đến bây giờ dấu vẫn còn đây, cũng đâu có việc gì đâu?
Nàng sắc mặt vừa mới hoãn lại, bị tôi bổ sung một câu, ngơ ngác suy nghĩ một lát, nháy mắt thay đổi vẻ mặt, chỉ là lần này phần lớn là do xấu hổ mà ra.
- Đó không giống!
Hiếm thấy Luyện nhi lộ vẻ xấu hổ, nàng dừng cước bộ, nhìn thẳng tôi làm điệu bộ tức giận, trên mặt lại đỏ ửng lên:
- Lúc đó ta còn nhỏ, lại không biết võ công, hơn nữa còn xem ngươi là kẻ địch... - Ngừng một chút, thấy tôi cười mỉm nhìn lại, có vẻ không nói được nữa, cuối cùng chốt lại một câu:
- Nói chung, sau này không cho nhắc lại!
- Rồi rồi, sau này không nhắc tới nữa.
Bởi vì muốn thay đổi bầu không khí nên mới đề cập chuyện xưa, thấy tốt hơn rồi thôi, thuận miệng đáp ứng nàng, tiện thể đặt tay lên vai phải của nàng, kéo cổ áo tính làm chuyện vốn đã muốn làm từ sớm.
- Vai ngươi sao rồi? Để ta xem xem.
Mới khều một chút, nàng giống như giật mình, kéo cổ áo nhảy vội ra sau, mắt hiện cảnh giác:
- Làm gì đó? Ta không có việc gì, nhìn gì mà nhìn?
Nếu là người khác, có lẽ tôi sẽ cho rằng đề phòng như vậy là do ngượng ngùng. Nhưng tính tình đứa nhỏ này bản thân tôi đã quá rõ ràng, mấy ngày trước còn tự nhiên xích lõa tắm nắng trước mặt tôi, chắc chắn sẽ không vì ngại mà phản ứng tới như thế. Khi nãy sóng vai đi cùng nàng, thấy nàng vô thức xoa vai hai lần, tôi liền biết một chưởng kia đối với nàng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng. Nếu kiên quyết muốn kiểm tra, dựa theo tính khí của nàng, thật sự rất khó. Thế nên, chỉ đành vòng vèo mưu mẹo một phen.
- Nhưng mà Luyện nhi, trở về như thế này có ổn không?
Nghĩ được biện pháp, tôi chỉ quần áo nàng nói:
- Mặc như vậy chắc chắn sẽ bị sư phụ phát hiện, lúc đó muốn giúp ngươi che giấu cũng không được.
Lúc trước đánh nhau nàng không để một giọt máu bắn lên người, đến những nơi khác cũng không để nhiễm một hạt bụi, đáng tiếc tay tôi dính máu vỗ một chưởng, cứ như vậy củi kiếm ba năm thiêu một giờ (bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển), bộ y phục nhạt màu in rõ dấu tay màu đỏ vô cùng bắt mắt, cho dù trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ ràng.
Hẳn là không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ bị tôi nhắc tới, Luyện nhi hơi nhíu mày, nhưng có lẽ ý đồ kiểm tra bả vai quá rõ ràng, giờ nói gì có lý đi chăng nữa, nàng cũng không trả lời tức khắc mà sẽ đăm chiêu nghiêng đầu, giống như nghĩ ra cái gì, nàng cười nói:
- Được, vậy chúng ta đi dọn dẹp một chút rồi trở về.
Vừa dứt lời, không hỏi gì nữa mà kéo tay tôi khinh thân đề khí nhắm hướng khác mà đi.
Bản ý chỉ là muốn kiếm cớ giúp nàng xử lý vết máu thuận tiện kiểm tra thương thế ra sao, mà hiện tại tình thế phát triển theo hướng tôi không nghĩ tới, đành thân bất do kỷ đi theo.
Luyện nhi nắm tay tôi, một đường vội vã rẽ qua mấy khúc ngoặt lớn, càng rẽ thì cây cối càng dày đặc, đến ngã rẽ cuối cùng, trước mắt bỗng nhiên rộng rãi thoáng mát, cây cối xanh tươi vây quanh, một hồ nước u nhã tĩnh mịch cứ như vậy hiện ra.
Tôi nhìn dòng nước trong suốt xanh thăm thẳm, trên mặt nước gợn sóng ánh trăng lay động lấp lánh, nhất thời có chút mê mẩn. Nhìn sang thung lũng hơi nghiêng phía sau hồ nước xanh thẩm, đến trên vách đá dựng đứng là một dòng nước bạc trắng theo thành đá uốn lượn chảy dọc xuống, lặng yên hòa vào hồ nước. Có thể tưởng tượng, giả sử là mùa mưa, hoặc một cơn mưa lớn đi qua, dòng suối này chắc chắn sẽ hóa thành một con thác hùng vĩ thanh thế.
Tây Nhạc quả nhiên nơi nơi đều là thâm sơn cùng cốc. Một chỗ như vầy, bản thân lại chưa bao giờ đi qua... Đang lúc khen ngợi cảm thán, sau lưng truyền đến âm thanh quần áo ma sát "xột xoạt". Theo bản năng quay đầu lại, còn chưa thấy rõ cái gì liền cảm thấy hoa mắt, có thứ gì đó bay đến trước mặt đồng thời bên tai "rầm" một tiếng, là âm thanh khi nhảy vào hồ nước.
- Luyện nhi?
Đón lấy thứ đang bay tới, nhìn kỹ lại, không phải cái gì khác mà chính là y phục của nàng. Thật là cởi triệt để, thứ gì cũng nằm trên tay tôi, lại nhìn vào trong hồ nước, không phải một bóng người trần truồng thì còn là cái gì nữa?
- Luyện nhi!
Tôi vừa thẹn vừa giận, chưa kịp nói gì thì nàng vừa bơi vừa đắc ý nói:
- Quần áo do ngươi làm bẩn, ngươi phải giúp ta thanh lý sạch sẽ. Còn ta, tranh thủ tắm rửa một chút, có thể tẩy đi mùi máu tanh trên người tránh cho sư phụ phát hiện, không tiện sao?
Nói xong, "hì hì" nở nụ cười, không chú ý đến tôi nữa, hướng về phía bên kia hồ nước bơi đi.
Chẳng kịp nói gì, thở dài trong lòng, lên không được mà xuống cũng không được. Tôi cầm lấy quần áo của nàng, nhìn xuống mặt nước mơ hồ có thể thấy được một màu trắng. Không biết sao, liền đưa tay che mặt, miệng lẩm bẩm một câu mà chính mình cũng không thể hiểu được.
- Thế nào... lại tới nữa rồi...