- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 30: Gần xa
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Tôi có thể bình thản như không có gì xảy ra, phân tình cảm này chỉ có trời biết đất biết. Thế nhưng, sống chung mà cứ giả vờ vô sự như thế này, có nghĩa là từ nay về sau, thi thoảng sẽ không kiểm soát được lời nói của chính mình. Cho nên, không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Sau buổi hoàng hôn hôm ấy, lặng lẽ thu dọn chén dĩa xong, nên làm chuyện gì thì vẫn cứ làm việc đấy. Chỉ là trong lòng, từ nay đã vạch ra một giới hạn, vẽ ra một khoảng cách an toàn, thời thời khắc khắc cẩn trọng, cố gắng khắc chế bản thân mình không được vượt qua, cũng lưu ý không muốn Luyện nhi vượt qua giới hạn. Thực ra cũng hiểu rõ hành động này vô cùng hèn mạt, nhưng bệnh cấp loạn chữa trị (thử bất kì phương án nào khi đã tuyệt vọng). Tôi nghĩ không ra, kiếp này chỉ muốn sống bình an hưởng lạc, cuối cùng lại bị chính mình tự tay phá vỡ. Quá nực cười, rồi lại cười không nổi.
Cho dù là uống rượu độc để giải khát, cũng buộc lòng phải uống.
Đối với cách làm này, lúc mới đầu Luyện nhi vẫn không cảm thấy gì. Tính nàng độc lập, vốn không thích dính lấy người khác, ngày thường lại hay chạy tới chạy lui. Nếu muốn làm cái gì, cùng lắm hỏi tôi một tiếng có muốn đi cùng hay không, câu trả lời là phủ định thì sẽ không gượng ép, "ừ" một tiếng rồi một mình đi thẳng. Nhưng mà dù cho tính tình không để ý những chuyện nhỏ nhặt, ngày qua ngày, dần dần sẽ nhận ra có điểm không đúng. Không rõ bắt đầu từ khi nào thì Luyện nhi cảm thấy được điều này, tôi chỉ biết vào ngày hôm đó, ba thầy trò chúng tôi đang ngồi dùng bữa cùng nhau, nàng có chút khác thường.
Luyện nhi có thói quen ăn uống không tốt lắm, tướng ăn tuy không đến nỗi thô lỗ nhưng cũng chẳng thấy thiếu nữ rụt rè lịch sự ở đâu, nhiều lần ăn đến hả hê vui sướng, thỉnh thoảng tôi và sư phụ sẽ nhắc nàng đôi câu, có điều không hữu hiệu lắm. Thêm vào mấy ngày gần đây bản thân trốn tránh nàng, trong tâm chỉ muốn bồi thường cho nàng bằng cách khác, cho nên mấy ngày liên tiếp đều làm những món nàng thích. Thế nên, bên kia ăn đến có thể gọi là phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan - quét sạch), sau khi ăn xong thì đưa bát đến trước mặt tôi.
- Thêm cơm.
Bên tai là âm thanh khí khái quen thuộc, nội tâm thoáng ngạc nhiên. Đúng là tôi hay thêm cơm cho sư phụ, và khi lúc nhỏ cưng chiều nàng cũng hay chủ động giúp nàng việc này, nhưng vì bản thân nàng kiêu ngạo không muốn nhận, những lúc đó thường liếc tôi một chút, sau đó bưng bát rỗng trượt khỏi chỗ ngồi, tự mình vô bếp xới cơm. Thế mà hiện tại, rõ ràng tôi không nói gì, nàng lại đột ngột chủ động nhờ vả, thật sự không kiềm chế được mà cảm thấy kì quái.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, rủ mắt nhìn cái bát rỗng, thuận tiện nhìn những ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ, tầm mắt chỉ dừng lại ở cánh tay rồi không đưa lên nữa, tôi thấp giọng "ừ" một tiếng, cầm bát nhẹ nhàng rời chỗ ngồi, yên lặng ra ngoài động xới thêm một bát đầy, trở lại đặt bát trước mặt nàng. Nào biết nàng trầm mặc một lúc, đẩy bát cơm giận dỗi nói:
- Thêm nhiều quá, ăn không hết!
Không biết có phải ảo giác hay không, trong giọng nói kia, tôi mơ hồ nghe ra một chút lo lắng. Lúc này tôi đã ngồi vào bàn, không hiểu ý nàng muốn làm gì, cũng chỉ đưa tay nhận bát cơm, chia một nửa vào bát của mình, còn lại đẩy về phía nàng. Lại không nghĩ tới hành động này sẽ chọc giận nàng.
- Làm gì đấy? Ta chỉ nói hơi nhiều, không bảo ngươi chia ra, tại sao không nói một tiếng mà tự động làm!
Hình như tức giận rồi, âm thanh kia so với ngày thường cáu kỉnh hơn rất nhiều, giọng điệu cũng nặng hơn. Tôi không ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng giọng nói này, vẻ mặt chắc là tức đến nổ phổi rồi.
- Luyện nhi...
Sư phụ nhìn tình hình trước mắt, không nặng không nhẹ lên tiếng, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thế nhưng người bên cạnh lại hoàn toàn không thấy thái độ của sư phụ, vẫn ngoan cố tiếp tục. Tôi nhìn mặt bàn, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén mang theo u buồn kia, nàng chằm chằm nhìn tôi, đầy giận dữ:
- Lại cúi đầu! Gần đây ngươi cứ cúi đầu, tại sao vậy? Nhìn ta nói chuyện không được à?
- Luyện nhi! Sao con nói chuyện với sư tỷ như vậy!
Ngữ khí của sư phụ đột nhiên nặng hơn rất nhiều. Thực ra Luyện nhi tuy rằng tùy hứng, đối với sư phụ lại hết sức kính trọng. Trước đó không nhìn sư phụ có lẽ là do ức chế dâng cao không khống chế chính mình được, hiện tại nghe ra sư phụ tức giận, mặc dù còn tức nhưng cũng thành thật im lặng, miễn cưỡng kiềm nén tâm tình mà ngồi xuống, bưng bát đũa lên tiếp tục ăn. Tôi nhìn đôi đũa kia đâm đâm mấy món ăn, chậm chạp giống như tẻ nhạt vô vị, rốt cục nhịn không được nữa, rất nhanh nâng mắt nhìn nàng một cái, đúng lúc nàng cũng đang liếc tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tôi ngẩn người, sau đó dời mắt đi chỗ khác. Lúc chuyển mắt, trong nháy mắt lưu lại ấn tượng, trong đôi mắt kia lộ ra một cảm xúc, thay vì nói là tức giận thì chính là uất ức phiền muộn, còn mang theo chút bối rối...
Trong lòng khẽ thở dài, ngẫm nghĩ, nàng chắc là cảm nhận được, cảm nhận được một khoảng cách đang tồn tại. Ở chung từ nhỏ đến nay, đa số đều là tôi chiều ý nàng chăm sóc nàng, cho nên chính nàng sẽ không biết làm cách nào để chủ động tiếp cận bắt chuyện với tôi. Huống chi kiểu tránh né mơ hồ như vầy, đối với người chỉ thích nhanh chóng dứt khoát như nàng mà nói, đúng là không biết nên làm thế nào. Bởi vậy nàng mới phải tìm một cái cớ vụng về để bắt chuyện cùng tôi, nhưng lại không chiếm được kết quả như mong muốn nên giậm chân sốt ruột.
Nàng vô tội biết bao, vô duyên vô cớ bị tâm tình của tôi liên lụy, trong lòng cũng u ám.
Nhưng là, tôi nên làm thế nào mới đúng đây? Gần không được mà xa cũng không xong. Xa thì tổn thương nàng, gần lại đau chính mình, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nói cho cùng, bản thân không phải loại người đại ái vô tư gì (bát ái không mưu cầu danh lợi). Lúc đầu đối xử tốt với nàng, nhân nhượng bao dung, tỉ mỉ chu đáo các loại, hiếm khi cùng nàng đối nghịch, chẳng qua là vì hiểu được làm như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyền lợi của chính mình. Vì nàng là một con sói nhỏ hung ác, có bị cắn một hai cái thì cũng còn nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi, không để ý lắm. Bây giờ đây, nàng đã không còn là một tiểu lang mà là một ngọn lửa lớn. Nếu lại gần thêm nữa, cái giá phải trả chính là bị thiêu cháy đến không còn chút gì. Cái đánh đổi này tôi kham không nổi, cũng không dám làm. Một khi chạm đến địa phận không thể đụng vào thì cũng sẽ giống mọi người, phản ứng đầu tiên chính là rút lại để tự bảo vệ chính mình.
Tình trạng này kéo dài ba ngày. Sau ba ngày, sư phụ gọi chúng tôi tỷ thí kiếm thuật. Chỉ thị này khá bất ngờ, tôi lại không ngạc nhiên chút nào. Mấy ngày nay tôi và Luyện nhi không được bình thường, đặc biệt là trên bàn cơm ngày hôm đó, người đều thu vào tầm mắt, cho nên chuyện này xảy ra cũng chỉ là sớm muộn. Từ mức độ nào đó, tôi thậm chí còn cảm thấy phản ứng của sư phụ tựa hồ khoan thai đến chậm chạp, tạm thời vẫn chưa nắm được dụng ý của người là gì. Về phần Luyện nhi, lần này cũng không bất ngờ gì lắm, sư phụ hay đốc thúc nàng luyện công nghiêm ngặt, xuất chiêu đối kiếm là chuyện thường. Có điều nghe thấy đối thủ là tôi, nàng liền "hừ" một tiếng, ngẩng đầu đi ngang qua tôi, dẫn đầu ra khỏi động. Tôi bất đắc dĩ gãi gãi mặt, đứng lên thuận theo đi ra ngoài.
Nơi luyện kiếm chính là khoảng đất lớn mà ngày thường tôi hay nằm tắm nắng. Nơi đó bề mặt đất rất chắc chắn do nham thạch tạo thành, thêm nước mưa quanh năm gột rửa, bề mặt rất ít bụi cát, thực vật không sinh trưởng nổi, nhưng xung quanh mảnh đất cây cối lại mọc khắp nơi, là một nơi luyện công lý tưởng.
Khi tôi đến, Luyện nhi sớm đã đợi tại chỗ đó. Nàng cầm một thanh trúc thường dùng để đối luyện, tay trái tạo thành kiếm (khi đấu kiếm thì một tay người ta cầm kiếm, tay còn lại sẽ tạo thành kiếm giả, tức ngón trỏ và giữa khép lại, ba ngón kia gập vào), thần thái sáng lạng dáng đứng thẳng tắp, y phục khẽ lay động theo chiều gió, trông thật là khí vũ hiên ngang. Tầm mắt không nhìn nàng lâu, vội vã lướt qua nàng, không hiểu ý nhìn sư phụ, muốn đọc chút gợi ý. Nhưng cũng chỉ có thanh trúc tương tự cùng tiếng nói của sư phụ:
- Đi thôi.
Thế là đành miễn cưỡng bước vào giữa sân, cách nàng khoảng một trượng (10 thước) thì đứng lại, đưa mắt nhìn xuống dưới. Tôi trấn định tinh thần, giương kiếm (thanh trúc) thủ thế, tiếp đến nhắm mắt ngẩng đầu lên. Đột nhiên, đã hiểu được dụng ý của sư phụ.
Văn giả lấy văn kết hữu, võ giả dùng võ biểu lộ tâm tình (văn sĩ dùng văn để kết bạn, võ sĩ dụng võ để thổ lộ tâm tư). Người hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn chính là đối thủ của ngươi. Cho dù chỉ là so chiêu đối kiếm, nhưng đứng đối diện nhau như vậy, tùy thời mà động, dĩ nhiên quan trọng nhất là nhìn vào mắt đối phương để phỏng đoán, suy đoán ý nghĩ, tâm tình của đối phương, thậm chí là tính cách ẩn sâu bên trong, từ đó mới hiểu được bước tiếp theo chính mình sẽ đối mắt với cái gì.
Sư phụ sử dụng biện pháp đơn giản nhất buộc chúng tôi đối mặt. Tôi không rõ Luyện nhi có hiểu được dụng ý của người hay không, nhưng khi chính mình miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hùng hổ dọa người mà lại tràn đầy chờ mong kia không phải giả, ánh mắt kia quá nóng. Đọc thầm tâm pháp khẩu quyết, tôi cưỡng ép chính mình tập trung vào trạng thái chiến đấu. Cuối cùng, vẫn là vô thức nhắm chặt mắt lại. Không cách nào đối đầu, bởi vì không cách nào đem người trước mắt trở thành đối thủ.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại không thể nghi ngờ chính là tạo sơ hở lớn, dĩ nhiên sẽ dẫn tới Luyện nhi công kích. Trong phút chốc chỉ cảm thấy gió thổi trước mặt, tôi theo phản xạ cúi người, chân xoay chuyển ngang dọc tránh né mấy cái mới thoát được trận liên hoàn xé gió này, cuối cùng lùi mấy bước mới có cơ hội ngẩng mặt quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy một đường màu tím trông giống con vật sống tiến đến áp bách không tha, nhắm vị trí vai nhanh như chớp đâm tới. Lúc này lui cũng không được, lại không thể chặn, đành cắn răng vận nội lực miễn cưỡng chịu một đòn. Tiếp theo trong khoảnh khắc cảm thấy hoa mắt, nửa người nếm trải tư vị cùng mặt đất tiếp xúc. Thế tiến công của Luyện nhi vẫn cứ như mưa rào ập tới, tôi ngã trên mặt đất, tay cầm thanh trúc vật vã chống đỡ, trái xông phải cự, chỉ có thể dựa vào chiêu thức quen thuộc mà đối phó, bị áp chế đến nỗi không cách nào đứng dậy, ngẫu nhiên sẽ trúng một kích, so với tưởng tượng càng mạnh hơn.
Luyện nhi rất nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc đến thế, không có nửa điểm thủ hạ lưu tình. Ngay cả như vậy, tôi vẫn chưa từng nhìn vào đôi mắt kia.
Đối với tình thế đang nghiêng về một phía, sư phụ cũng không kêu dừng, tôi biết rõ người sẽ không cho dừng, mà cũng không có thời gian rỗi hướng người cầu xin dừng lại. Đỡ một trận này, thương thế trên người càng nhiều hơn, động tác càng chậm chạp, vài chỗ đau đến không thể vận lực, mà vai này, giống như bị thiêu đốt.
Dần dần, cảm xúc trong lòng biến đổi. Tôi rất hiếm khi tức giận với Luyện nhi, có giận thì cũng không giận lâu, lại chưa từng nổi cáu với nàng. Thế nhưng lúc này đây, đáy lòng như có một ngọn lửa, chậm rãi cháy lên.
"Tại sao? Tại sao? Ta chỉ muốn cách xa ngươi một chút, vẫn sẽ bảo vệ ngươi, cưng chiều ngươi, chỉ là hơi xa một chút mà thôi, tại sao hung hăng bức bách ta? Ngươi căn bản không hiểu, ngươi căn bản không hiểu được ngươi đối với ta có ý nghĩa gì, ta cũng không muốn ngươi hiểu, cứ như vậy không được sao? Ngươi có tương lai của ngươi, ta muốn bảo hộ ngươi, nhưng không có nghĩa là phải đem tình cảm của chính mình ra bồi thường, không phải sao? Ngươi rồi sẽ thích một người, thích một nam tử, ngươi đã định trước sẽ vì hắn mà điên cuồng, vì sao ta phải yêu ngươi như vậy!"
Cơ thể bắt đầu phát lạnh, không liên quan tới vết thương bên ngoài, đó là từ sâu trong đáy lòng trở nên lạnh giá. Rõ ràng nổi lên là một ngọn lửa, thế nhưng cảm giác lại lạnh lẽo vô cùng. Dứt khoát dừng động tác, không chống đỡ nữa, cũng không quan tâm Luyện nhi công kích, chỉ chặt chẽ nhắm mắt lại.
Không dám mở, không dám nhìn nàng, bởi vì một chút lý trí còn sót lại khiến tôi lo lắng. Lo lắng lúc này đây, chỉ cần hé mở dù chỉ một chút, sẽ để lộ đáy mắt ẩn chứa đầy sự thù hận.