- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 37: Người bình thường
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Phía xa xa truyền tới tiếng cầm canh gõ mõ vang dội, một chậm ba nhanh "bang bang", từng nhịp từng nhịp như gõ vào trong lòng. Đang nằm bên cửa sổ, lúc này không có trăng sáng, trong phòng cùng ngoài phòng đều tối đen một mảnh đưa tay không thấy năm ngón, tôi ở trong bóng tối mở to hai mắt, vẫn duy trì tiếng hít thở đều đều chậm rãi như đang say ngủ. Bỗng nhiên có một làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi tới, vừa lúc đánh thức tinh thần bừng tỉnh. Trước khi tắt đèn đi ngủ cũng từng do dự qua, tay đặt trên khung cửa sổ chần chừ, cuối cùng đổi thành lén lút phủi bụi. Đối với biến cố không nắm rõ, tuy trong lòng thấp thỏm cùng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng dù thế nào cũng cần phải nói, đêm nay nếu có thể phát sinh chút chuyện không hẳn là không tốt, vì lẽ đó mối nguy hiểm này, nói không chừng có thể mạo hiểm một phen.
Sau đó tiếp tục chờ đợi, nhưng cho đến hiện tại, biến cố bất ngờ gì cũng chưa hề phát sinh. Như vậy, quả nhiên vẫn nên là theo kế hoạch vốn dĩ của mình mà hành động sao? Bây giờ đã là canh tư, không hành động sẽ chậm trễ, suốt đoạn đường vừa qua chính mình kính cẩn nghe lời, không phải là vì kế hoạch của đêm nay sao? Suy nghĩ vừa chuyển, cơ thể động đậy, phát hiện hô hấp bỗng dưng nhanh hơn, vội vã nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở. Phải thừa nhận, hôm nay hồng hoa mỹ phụ lúc tĩnh tọa vẫn nghe ra âm thanh cực nhỏ, đã tác động rất lớn đến tâm lý của tôi. Vốn tưởng rằng mảnh hắc ám này là vũ khí yểm trợ tuyệt hảo, hiện tại bất quá là bịt tai trộm chuông lừa mình dối người, luôn có cảm giác nhất cử nhất động của mình lúc này có khả năng đều bị bà phát hiện, thêm màn tìm khách điếm khi chiều như nhắc nhở, dường như bà biết rõ tâm tư của tôi. Một mặt khác, tôi không tin, không tin đến lúc này bà còn chưa ngủ say, ngày mai sẽ có trận đấu oanh liệt, nhất định là phải nghĩ ngơi dưỡng sức, hơn nữa đối với chính mình động tác nhẹ nhàng yên tĩnh vẫn có chút tự tin. Lòng tin này, bắt nguồn từ Luyện nhi, mặc dù võ công nàng không cao thâm khó dò như hồng hoa mỹ phụ này, nhưng trời sinh nàng có tính cảnh giác của một loài thú, tôi ngủ chung với nàng thời gian dài, thỉnh thoảng sẽ uống nước đi tiểu đêm, vì không muốn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, đã sớm học cách làm sao tận lực để động tác trở nên im lặng nhất có thể. Nói không chừng, đêm nay không thể làm gì khác hơn là đánh cược một phen, nếu không bản thân đối với ai cũng thấy có lỗi.
Sớm đã chuẩn bị trước, tắt đèn xong tạo ra tiếng động "xột xoạt" cởi bỏ quần áo, thực chất vẫn là một thân chỉnh tề, bây giờ chỉ cần có thể xoay người xuống giường, bước đến sát cửa sổ đang mở hờ, nhẹ nhàng mà thả người xuống, chính là bước thành công thứ nhất, khi đó có biến cố bất ngờ gì cũng có thể quăng ra sau đầu. Cuối cùng đem từng chi tiết diễn lại trong đầu một lần nữa, đã đến lúc được ăn cả ngã về không, tôi điều khiển hô hấp, lặng yên định ngồi dậy, hơi dùng sức thân dưới chống đỡ nửa người, không ngờ lại mềm nhũn! Đột nhiên tim đập nhanh, lúc này mới phát hiện, chính mình chẳng biết lúc nào, đã mất sức lực! Không thể tin được cục diện trước mắt, vẫn cố gắng thử dùng tay, vẫn không được, tay chân đều mềm nhũn, bất động thì không sao, càng động càng mềm yếu vô lực, thậm chí dần dần cảm giác cả người cũng choáng váng hoa mắt lên. Cả kinh khắp người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, tôi áp chế tim đập mạnh, cố gắng không được, đành miễn cưỡng bản thân tỉnh táo cẩn trọng quan sát, lúc này mới cảm thấy không khí có gì đó không đúng. Theo lý, với lượng khách đến khách đi đông như vậy, vì để tiêu trừ mùi hôi, trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt dịu nhẹ là điều bình thường. Nhưng giờ đây tỉ mỉ cảm nhận, mới phát hiện mùi thơm này như có như không, tựa hồ hơi khác với mùi hương thông thường. Nhận ra được điểm này, thoáng chốc các loại thủ đoạn xấu xa đều hiện ra trong đầu. Tôi hướng nhìn mảnh đen tối bên kia, mình tỉnh táo cảnh giác cũng là lẽ thường, thế mà bà ấy không tỉnh như tôi, có lẽ bị trúng chiêu sâu hơn thì phải, chẳng lẽ điếm tiểu nhị kia thật sự là tìm đến bà ta trả thù báo oán hay sao?
Trong đầu chợt xuất hiện tên tiểu nhị, bỗng nhớ tới mấy chữ trên lòng bàn tay của hắn. Lúc này đầu óc đã mê man, tôi lẩm nhẩm câu "đừng động cửa sổ", cố gắng quay đầu nhìn cửa sổ cạnh giường, muốn xem cái gì sẽ xảy ra. Kết quả huyền cơ cái gì đều không thấy, bỗng một làn gió nhẹ thổi qua mặt, cảm giác tỉnh táo không ít. Gió không phải đến từ đâu khác, chính là từ khe hở chỗ cửa sổ thổi tới. Trong lòng đột nhiên hiểu được dụng ý của điếm tiểu nhị kia, cũng minh bạch vì sao mãi đến lúc cử động mới phát giác người mình không ổn. Cửa sổ nằm ngang vị trí của tôi, thỉnh thoảng mang đến không khí mát mẻ, trước đó cứ nghĩ là an thần, nguyên lai không chỉ là an thần. Căn cứ vào điều này, tựa hồ từ lúc bắt đầu, mặc dù không biết phòng này có phải là sắp đặt hay không, nhưng vị trí đặt giường có lẽ là cố tình, thậm chí ngay cả cửa sổ đều đã được tính toán trước, khe hở nhỏ gió không vào được, mở lớn hơn gió có thể vào nhưng mùi hương sẽ không có hiệu quả. Người kia, hoặc là nói đám người kia, đến tột cùng định làm gì?
Sở dĩ có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những việc này là vì cơ thể không có cách nào cử động, tuy rằng chỉ cần quay mặt về hướng cửa sổ, thi thoảng cho gió thổi vào sẽ tỉnh táo được chút ít, nhưng "trị phần ngọn không thể trị phần gốc", tay chân vẫn là vô lực. Tôi nằm trong bóng tối, cố gắng dùng chút hơi lạnh chống lại cơn mê, ngay cả một chữ cũng không có năng lực thốt lên. Lúc này nếu như ai xông vào cho mỗi người một đao, thật tuyệt vời, thực sự hết sức thuận lợi....
Đang mơ màng nghĩ như thế, cửa chính đột nhiên "rầm" mở ra, tôi nín thở quay đầu nhìn xem, chỉ thấy ánh nến chiếu rọi hai bóng người lướt qua, đều mang quần áo của điếm tiểu nhị, quấn lớp vải dày quanh miệng, thay vì nói là dùng làm khăn che mặt chẳng thà gọi là khẩu trang càng chuẩn xác hơn. Bọn họ tay không tấc sắc xông vào, không để ý hồng hoa mỹ phụ bên kia, thẳng hướng bên này mà đến, ba chân bốn cẳng nâng tôi dậy, một người trong đó tranh thủ đưa tay đẩy toàn bộ cánh cửa đang khép hờ ra, sau đó hai người một bên đỡ tôi một bên nhảy ra ngoài.
Thực ra, lúc cửa sổ hoàn toàn được mở rộng, không khí trong lành như thủy triều phả vào mặt, thân thể phút chốc liền cảm thấy sảng khoái linh hoạt không ít. Nếu muốn vận công đẩy bọn hắn ra cũng không phải là không có khả năng, nhưng rốt cục vẫn quyết định im lặng xem tình hình. Như vậy được nửa nâng nửa buông tiến lên, đi xuống lầu, vòng qua hậu viện, phòng chứa củi, còn tưởng bọn hắn đưa tôi đi nơi nào, lại chưa từng nghĩ cuối cùng hai người mở cổng sau của khách điếm, đỡ tôi lao thẳng đến bìa rừng rồi dừng lại.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai ư, sự tình căn bản không phức tạp như thế, chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên gặp bọn tiểu tặc lạm dụng hái hoa mà thôi?
Trong lòng tính toán, liền bắt đầu vận công phòng thân. Rời khỏi căn phòng mịt mờ hương khói, không khí bên ngoài man mát tỉnh thần, hơn nữa vừa được kéo đi một đoạn đường, tay chân dần dần khôi phục cảm giác, một phen hít thở lọc sạch khí bẩn trong cơ thể, đối phó mấy loại thấp hèn ý đồ bất chính này hoàn toàn không có trở ngại. Nếu như bọn họ dám ra tay, tự nhiên sẽ cho bọn nọ thấy hối hận!
May thay, sự tình tiến triển tựa hồ không như tôi nghĩ. Sau khi thân thể được đặt trên cỏ, một tên lùi lại mấy bước, tên còn lại nhỏ con hơn bước đến đặt tay lên vai tôi, không có cử chỉ nào quá trớn, chỉ nhẹ lay tôi nhiều lần, liên tục gọi "cô nương nhanh tỉnh". Thấy bọn họ làm thế, tôi cũng không giả vờ nữa, ngẩng đầu mở mắt, đứng dậy. Hai người trước mắt thấy tôi đứng dậy, hình như họ thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức trở nên câu nệ, tự giác lui về sau hai bước, kéo vải che mặt xuống. Trong đó, người nhỏ con hơn không thể nghi ngờ chính là điếm tiểu nhịn có dòng chữ viết trên bàn tay, mà sau lưng hắn, vị đại nam tử (cao to vạm vỡ) kia cực kì lạ mặt, dường như chưa từng gặp qua.
Tôi đánh giá một lúc, ôm quyền nghi hoặc, cẩn trọng nói:
- Không biết hai vị...
Thấy tôi đặt câu hỏi, hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không rõ trao đổi ánh mắt như thế nào, cuối cùng đại nam tử kia đạp điếm tiểu nhị một cước. Tiểu nhị ăn một đạp, lảo đảo bước đến trước mặt tôi, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, ấp úng nói:
- Cô nương... Cái này, vẫn nhớ chúng ta chứ?
Tôi hiển nhiên không quen biết, nhất thời cũng không trả lời. Hắn thấy vẻ mặt của tôi chắc là hiểu được, cười cười nói tiếp:
- ... Phải ha, cô nương không nhớ cũng không sao. Vốn dĩ bọn ta cũng không định đối mặt, nhưng mà, ngài* hẳn là còn nhớ cái này chứ?
*Ở đây mình dịch "ngài" là vì trong truyện tác giả sử dụng từ 您 có nghĩa là "ngài" mang tính kính trọng, vì nhờ Tiêm nhi mà người này đổi đời, họ mang ơn nên rất tôn trọng Tiêm nhi.
Nói xong hắn quay đầu lại, hướng nam hán tử gọi một tiếng:
- Hắc Tử.
Hán tử nhận được dấu hiệu, tiến lên trước một bước, không nói hai lời liền kéo ống tay áo bên trái lên. Đồng phục tay áo tiểu nhị vốn rộng, kéo một cái liền tuốt thẳng lên vai, lộ rõ một vết sẹo đã cũ trên cánh tay. Tiểu nhị chỉ vết sẹo kia nói:
- Cái này, ngài thấy quen không?
Hắn hỏi như vậy, bên trong tất nhiên có ẩn ý khác. Mượn ánh đèn trong tay bọn họ, tôi tập trung nhìn kỹ vết thương trong chốc lát, đột nhiên, trong đầu liền vụt qua vài hình ảnh.
Đúng, làm sao có thể quên đây? Những hình ảnh vào buổi tối nào đó, trận chém giết đó.. Nếu như không có nó, biết đâu sẽ không có vết máu nhuộm đỏ y phục sau đó, sẽ không có màn đùa nghịch dưới hồ nước sau đó, sẽ không có sau đó, tim đập thình thịch.
- Các ngươi là... đám kia...
Tôi nâng mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, lại tăng thêm mấy phần phòng bị.
- Cô nương yên tâm!
Chắc là nhìn ra phần đề phòng này, điếm tiểu nhị kia nói tiếp:
- Lần này chúng ta, không phải báo thù, mà là báo ân!
Thế ra sau đêm hôm ấy, bọn họ bị thiệt hại lớn, nâng đỡ nhau đi xuống núi, may mắn lúc đó được tôi cho ít ngân lượng có thể dùng để chữa thương. Vì lẽ đó, người không những không chết mà còn có thể bảo vệ cánh tay. Những người này đa phần đều xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, từ nhỏ chỉ học được chút bản lĩnh cướp gà trộm chó, cho rằng người đông thế mạnh không sợ chết chính là lục lâm hảo hán. Đêm hôm đó đi một chuyến đến trước Quỷ môn quan, chứng kiến bản lĩnh giang hồ thật sự, mỗi người nghĩ mà sợ, đều nản lòng thoái chí. Nhất là tên thủ lĩnh kia, tuyên bố giải tán tại chỗ, đem của cải vật chất lúc trước cướp được chia đều cho mọi người xong, chính mình liền rời đi...
- Sau khi các anh em tìm được lối thoát, ta cùng lão Hắc, một người xem như có tài giao tiếp, người còn lại biết chút công phu nấu ăn, hai người bọn tôi tính toán, dùng phần tiền tích góp được mở một khách điếm ở đây, muốn thử yên phận làm người làm ăn. Không nghĩ tới coi như không tệ, năm trước mới phát triển mở thêm một cái khách điếm nữa...
Điếm tiểu nhị kia nói xong lời cuối, liền khom người nói:
- Vì vậy, ngài đối với hai chúng ta, là ân, là đại ân! Nếu không có mấy câu nói của ngài lúc ấy, sẽ không có bọn ta hiện tại; không có ngân lượng của ngài ngay lúc ấy, cánh tay lão Hắc liền không thể cứu được. Bọn ta tuy là người thô lỗ, nhưng điếm ấy vẫn hiểu được!
Tôi nhớ lại, khi đó mình có nói qua, đồng ý cho người khác một cơ hội thay đổi chính mình một lần. Nhưng thành thật mà nói, thật sự chưa từng nghĩ tới tận mắt chứng kiến sự thay đổi này, giờ khắc này nghe hắn êm tai nói, nhất thời không biết cảm thấy ra sao. Ngập ngừng một lát, mới nhớ tới chính sự, hỏi:
- Vậy... Các ngươi làm sao nhận ra ta? Làm sao lại biết ta gặp phiền toái?
Tiểu nhị nghe tôi hỏi liền đắc ý cười, trả lời:
- Bản lĩnh này ta có, trí nhớ không tệ lắm. Mặc dù năm đó ngài mang nón rộng vành, nhưng giọng nói kia, ta cả đời sẽ không quên! Hôm qua hai người bước vào, vừa mở lời ta liền nhận ra ngài, lại lưu ý cuộc đối thoại, đoán chừng ngài đang gặp phiền phức, lúc trải giường chiếu nghe được tiếng quát càng thêm khẳng định.
Nói đến đắc ý, hắn giơ ngón tay cái lên:
- Ta a, linh cơ liền động, nhớ tới vẫn còn chút thuốc mê khi làm người xấu, nhất thời mới nghĩ ra chiêu này. Tuy có chút thấp hèn, nhưng rất hiệu qua phải không?
- Rất hiệu quả, cám ơn.
Tôi gật đầu, rồi lại nói thật:
- Nhưng các ngươi biết các ngươi chọc vào ai không? Chính là cao thủ.
Tiểu nhị bình chân như vại xua tay nói:
- Sợ cái gì? Mở cửa sổ gió thổi vào, sẽ không lưu mùi nữa. Giúp ngài xong ta cùng lão Hắc trở về ngủ một giấc, hôm sau hỏi sẽ bảo không biết, bà ta sẽ dỡ bỏ khách điếm của ta hay sao? Cô nương cứ việc yên tâm!
Hai người trước mặt, chẳng qua chỉ là người bình thường, nguyên bản còn là bọn vô lại hung dữ tụ tập sinh sự, vậy mà lúc này đây, tôi lại thật tâm kính trọng họ, chỉ vì chính tôi, kỳ thực cũng chỉ là người bình thường. Cho nên, hiểu được kể thì đơn giản, mà đối với nhóm người vừa mới ổn định cuộc sống, thực tế cũng không dễ dàng.
- Đã như vậy, Trúc Tiêm thật tâm đa tạ!
Rời xa phạm vi chiếu sáng từ đèn của khách sạn, buổi đêm bên ngoài, vẫn là đen như mực, không trăng không sao. Xuất phát từ vài điều lo ngại, tôi vẫn không thắp đuốc, chỉ ỷ vào chính mình quen thuộc ngọn núi mười năm qua, lần mò lảo đảo hướng về trên núi mà đi. Tuy quá trình ngoài ý muốn, nhưng trước mắt, thế cục đúng là như bản thân hy vọng.
Nghĩ sắp có thể trông thấy người, tim đập lợi hại.