- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 45: Tiệc rượu
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Sau buổi sớm hôm ấy, cũng chưa từng thử hỏi sư phụ cái gì, chỉ tình cờ nắm được tình huống của Luyện nhi qua đôi câu nói của người, chính là chuyện luyện võ săn thú, dường như cùng với ngày xưa cũng không khác chút nào, có điều chăm chỉ hơn chút. Ngược lại sư phụ hầu như ngày nào cũng đến, mua thuốc sắc thuốc, gió mặc gió, mưa mặc mưa, trong lòng tôi rất là áy náy, nằm trên giường vài ngày liền cương quyết đứng dậy, cho dù không biết phương thuốc gồm những gì, chí ít vẫn biết cách nấu thuốc. Sư phụ đầu tiên liền trách mắng, nhưng bởi vì không thể giám sát tôi mọi lúc nên cũng hết cách rồi, lại thấy thương thế chuyển biến tốt lên, lâu dần cũng buông thả, bất quá vẫn một hai ngày lại đến một chuyến như cũ, ngoài thăm hỏi còn dạy chút tâm pháp kiếm thuật hai năm qua tôi đã bỏ lỡ. Như thế, so với những ngày tháng ở Tây Nhạc, thời gian chung sống còn nhiều hơn. Đáng tiếc, cuộc sống như thế, không thể kéo dài.
Ở đây chuyên tâm điều trị, qua nửa tháng, thương thế trên người gần như khỏi hẳn, ngay cả lưng cũng không cảm thấy khác lạ, tuy sư phụ khuyên răn bị nội thương vẫn cần vận công điều tức liên tục thì mới có thể diệt trừ tận gốc, nhưng chí ít thường ngày ngồi thiền cũng không có gì là không tốt. Như thế trôi qua, lại không có cớ để ở lại, mặc dù chưa bao giờ cùng sư phụ nói về chuyện đó, nhưng trong lòng cả hai vẫn rõ ràng, biệt ly sắp đến.
Ngày hôm ấy như thường lệ, người mang theo thuốc bổ, đọc hai chiêu thức kiếm pháp mới sáng chế lệnh tôi phải ghi nhớ, lại rảnh rỗi ngồi thêm một lúc, khi chuẩn bị rời đi, tôi mỉm cười mở miệng:
- Sư phụ, đã rất lâu rồi, người không thưởng thức món ăn đồ nhi làm nhỉ?
Sư phụ lúc này đã đứng dậy làm tư thế chuẩn bị bước đi, nghe vậy dừng lại, chuyển ánh mắt nhìn tôi chăm chú, đáp:
- Đúng nhỉ, đã hơn hai năm rồi.
- Đã như vậy, buổi tối mai đồ nhi tính làm vài món nhắm cùng rượu, không biết sư phụ... hai người, có thể đến hay không?
Tôi vẫn duy trì nụ cười, cố gắng nói thật nhẹ nhàng ung dung, giống như tùy hứng mà nói. Đổi lại, là sư phụ quan sát thật lâu, cuối cùng gật đầu.
- Được!
Người đáp lời, cũng giống như thuận miệng đáp ứng mà thôi, tùy ý nói:
- Con đã có hiếu tâm, vi sư tất nhiên nhận lấy.
Tôi gật gù. Hôm sau cố tình dậy thật sớm, khéo léo từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình của điếm tiểu nhị, tự mình đi chợ chọn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi xử lý từng món, nên hầm kỹ thì hầm kỹ, nên ngắt rửa thì ngắt rửa, cũng may phòng bếp tiện nghi đầy đủ các loại dụng cụ, thật sự giảm đi rất nhiều phiền phức. Bận rộn đến trưa, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, thư thả rất nhiều, đợi đến khi mặt trời lặn về phía tây, cứ theo kế hoạch từng bước chế biến là được, bày biện trong phòng là xong.
Thật ra cũng chẳng phải yến tiệc thịnh soạn trọng đại gì, tiệc long trọng tôi không làm được, cùng lắm là vài món ăn dân dã ngày thường tôi hay làm cho sư phụ và Luyện nhi mà thôi, chỉ là bỏ thêm chút thời gian công sức, không biết hai năm qua thói quen ăn uống có thay đổi gì không. Tiếp theo, chính là chờ đợi.
Mắt thấy mặt trời từng chút từng chút hạ xuống, tia sáng còn sót lại cũng tản đi, từ ô cửa nhìn ra ngoài bầu trời dần chuyển từ màu vàng ấm áp thành xanh trắng, cuối cùng bị hắc ám từng bước nuốt chửng. Tôi thắp nến đợi thêm một lúc nữa, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, đứng dậy mang hai món ăn đã bị nguội đi vào bếp hâm nóng một lần nữa. Đến lúc bước ra khỏi bếp, chỉ còn đèn lồng treo chập chờn, tôi giẫm lên ánh trăng vội vã lên lầu, vừa rẽ vào liền thấy thấp thoáng bóng người, hình như vừa mới đến, đang đứng trước cửa bộ dạng định gõ cửa.
- Sư phụ.
Có thể kiên nhẫn chờ đợi, dù sao chờ đợi mệt mỏi, thời khắc này nhịn không được kêu gọi mang theo vui vẻ phấn khởi, chạy về phía trước hai bước, thấy trong góc bên cạnh sư phụ tồn tại một người, mặc dù trong dự liệu nhưng lòng vẫn căng thẳng:
- Luyện nhi...
Nghe được tiếng gọi, người bên kia cùng nhau quay đầu lại, sư phụ hỏi một cách rất tự nhiên:
- Nha đầu này con đi đâu đấy?
Người ở phía sau không hề lên tiếng, càng lui vào trong góc đứng. Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ, tay đang bưng đồ nóng nên không tiện dừng lâu, một bên gật đầu ra hiệu, một bên trực tiếp đẩy cửa tiến tới bàn đặt đồ ăn xuống, mới xoay người trả lời:
- Mới ở phòng bếp, hâm nóng hai món ăn rồi trở lại...
Thấy mọi người còn đứng ở cửa, nghi hoặc đổi đề tài:
- Sư phụ? Sao không vào?
Sư phụ cười nói:
- Đến liền.
Chợt nghiêng đầu trừng bên cạnh một cái, vẻ mặt tự nhiên xẹt qua một tia nghiêm khắc, động tác này dù nhanh nhưng chung quy không bị tôi bỏ sót, trong lòng nhất thời sáng tỏ, thầm thở dài một tiếng, liền tới bên cạnh bàn, cúi người dập nến đi. Ánh nến tắt, trong phòng lập tức ảm đạm, cũng không phải đưa tay không thấy năm ngón, phía cửa sổ ánh trăng dịu dàng, trong sạch như tắm, tĩnh mịch đổ xuống một chỗ.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, nhìn bóng người cố chấp ngoài kia, tôi cười nói:
- Bây giờ có thể tiến vào được rồi? Luyện nhi?
Đây là tiệc rượu yên tĩnh, mặc dù yên tĩnh, nhưng cũng không câu nệ, giống như cách thức ba thầy trò ở chung ngày trước. Rượu để một bên không có ai động vào, đó là vì sư phụ chuẩn bị, người thiên về uống rượu, lúc này lại không muốn uống, mà đồ đệ đồng hành với người càng không có hứng thú gì, cũng may còn có sẵn nước trà, món ăn cũng vừa ý mọi người. Sư phụ ngồi chính giữa gần cửa sổ, ánh trăng nhu hòa chiếu vào người cùng với gió mát lướt qua, tăng thêm mấy phần phiêu dật. Người tất nhiên không phát hiện, chỉ giống như thường ngày như vậy, nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức món ăn, ngẫu nhiên sẽ mở miệng nói với tôi trên hai câu, không phải là nói nói cười cười, nhưng cũng thoải mái tự tại.
Còn Luyện nhi, lại chọn ngồi ở phía đối diện trong bóng tối, ánh trăng trong ngần miễn cưỡng phản nhẹ đến trước ngực nàng, ngũ quan thì chỉ nhìn được đường viền khái quát mà thôi. Tôi cũng không cố gắng nhìn kỹ nàng, liền cũng không nói nhiều, cũng như đối với sư phụ, ân cần gắp thức ăn, chọn món nàng thích bỏ vào trong bát, điểm này Luyện nhi trái lại cũng không khách khí, tuy không nói tiếng nào, lại không có ý từ chối, nhìn không ra nửa điểm khó chịu. Mà chính tôi bồi ở bên cạnh, ánh trăng trong trẻo cùng bóng tối mờ mịt đan xen, phảng phất giống như tâm tình chính mình lúc này.
Rượu chưa qua ba lần, món ăn cũng đã quá ngũ vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, mặn, đắng), màn đêm sâu thẳm, cho dù chậm rãi thưởng thức món ăn như thế nào đi nữa, cũng không tránh khỏi đi đến tàn cục, tuy rằng không ai vạch trần. Nên đến cuối cùng cũng phải đến, tôi đứng dậy, bưng hũ rượu không ai động tới, lật lên hai cái chung nhỏ rót đầy rượu, một cái cung kính dâng lên người đang ngồi trước cửa sổ, cái còn lại chính mình nâng lên.
- Sư phụ, tuy người đã nói hôm nay không cần rượu nhạt trợ hứng, nhưng đồ nhi vẫn muốn kính người một chén.
Tôi nâng chung nói, không có ngồi xuống, chỉ một mực cung kính đứng bên cạnh bàn, hơi khom lưng, chung rượu trong tay óng ánh chất lỏng phản chút ánh sáng nhẹ:
- Lần trước ly biệt không kịp nói gì, đều là sư phụ hướng đồ nhi căn dặn đủ điều, lúc này đây, đồ nhi muốn mượn chén rượu biểu đạt tấm lòng. Những năm qua nuôi nấng giáo dục, đệ tử xấu hổ, tự thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của người. Lần này chia tay, mong rằng sư phụ bảo trọng thân thể, chờ đệ tử sắp xếp ổn thỏa việc nhà trở về, từ đó trái phải phụng dưỡng, uốn gối tận hiếu, không rời đi nữa.
Một mạch nói xong, sau đó ngửa đầu, đem rượu trong chung một hơi uống cạn sạch. Bên này, dưới ánh trăng, vẻ mặt sư phụ mặc dù trấn định như thường, khóe mắt đã có chút ánh sáng nhàn nhạt, chỉ nói một tiếng:
- Tốt tốt, đừng nói ngớ ngẩn, tâm ý của con, vi sư tiếp nhận.
Sau đó đồng dạng bưng chung uống cạn, đặt lên mặt bàn. Kính xong sư phụ, tôi lại rót cho mình một chung, lấy thêm một chung mới, do dự một chút, vẫn chưa rót rượu, chỉ rót trà, tiếp đó, đẩy đến trước mặt người kia.
- Luyện nhi, ngươi không uống được rượu, dùng trà thay rượu được rồi.
Tôi làm giống động tác khi nãy nâng chung rượu lên:
- Ta mời ngươi một chén, yêu cầu ngươi một chuyện, được không?
Trong bóng tối chậm chạp không trả lời, mãi đến khi sư phụ ho một tiếng, mới có bàn tay giống như không tình nguyện bưng chén kia lên, trong lòng tôi hiểu rõ nên không để ý nhiều, chỉ lo lời thoại định nói được rút ra từ mấy ngày suy nghĩ đắn đo, nếu nàng không đáp ứng, tôi đi cũng không yên.
- Luyện nhi, ta xin ngươi, bất luận phát sinh cái gì, chỗ nào cũng không cần đi, ngoan ngoãn ở Hoa Sơn, hảo hảo ở bên cạnh sư phụ, chí ít cứ như thế đến trước khi ta trở về, nhớ kỹ nhớ kỹ.
Lời này nói ra không đầu không đuôi, người nghe sợ cũng là đầu óc mơ hồ, nhưng không thể không nói. Từ khi gặp Hồng Hoa quỷ mẫu, đối với con đường phía trước đã giảm bớt hoài nghi, nhưng tăng thêm bất an thấp thỏm, liên tục suy nghĩ cũng không có biện pháp, trong lòng chỉ biết tất cả các loại ân oán rắc rối đều đang chờ ở tương lai. Tất nhiên là chuyện sau khi Luyện nhi trở thành Ngọc La Sát, không vào giang hồ, toàn bộ sẽ không bắt đầu.
- ... Ta biết bản thân không có lý do gì yêu cầu ngươi làm điều này, chỉ là...
Trong bóng tối tiếp tục trầm mặc, không có câu trả lời, tôi đành nói tiếp:
- Chỉ là thiên hạ lớn như vậy, một khi rời Tây Nhạc, ta chỉ sợ, sợ không bao giờ tìm được ngươi nữa.
"Không tìm được ngươi, không giúp được ngươi, nếu thật sự như vậy, ta thật không biết, chính mình xuyên đến nơi này còn có ý nghĩa gì. Đây là cố sự của ngươi, là dị số (số phận khác thường) của ta."
Nâng chung rượu lên, đang tính uống cạn chén, bỗng nhiên nghe "đùng" một cái, ở đây yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Sững sờ một chút, đưa mắt nhìn, thì ra là Luyện nhi đem chung trà đập mạnh lên bàn, tiếp đó chỉ thấy nàng bỗng dưng đứng dậy, đoạt chung rượu trong tay tôi, rồi ngửa cổ uống sạch. Uống cạn chén, nàng "hừ" lạnh một cái, xoay người đẩy cửa mà đi, không hề có nửa điểm do dự. Tất cả xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, trong nháy mắt tôi dường như thấy rõ nàng, lại dường như không thấy, chỉ có một đôi mắt phản đầy ánh trăng chiếu vào đáy lòng.
- Đứa nhỏ này, càng ngày càng tùy hứng!
Giọng nói không vui của sư phụ đánh tôi bừng tỉnh, tôi bật cười lắc lắc đầu, đáp:
- Không sao, nàng như vậy, kỳ thực cũng xem như là đáp ứng rồi, trái lại đồ nhi yên tâm.
- Con đó, nuông chiều nàng đi....
Sư phụ thở dài, bất đắc dĩ không tiếp tục chủ đề này nữa, rồi lại chuyển đề tài, nghiêm mặt nói:
- Ngày mai, khi nào xuất phát?
- Sáng sớm ngày mai liền đi, cho nên sư phụ không cần quay lại đưa tiễn, tối nay trở về nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Tôi cúi đầu trả lời, không dám nhìn người. Đây là bữa tiệc rượu tiễn đưa, ở trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Chỉ có điều lúc nói thẳng ra, vẫn sẽ cảm thấy mất mát.
Thời gian còn lại của đêm đó, tôi ngồi bên cửa sổ thưởng thức trăng sáng, chậm rãi một người nhâm nhi bình rượu trong tay. Rượu uống nhạt nhẽo, không say nhân, chỉ say tâm, nếu không, sẽ chẳng có được một giấc ngủ yên.
Sáng sớm hôm sau, không làm kinh động bất kỳ người nào, chỉ để lại một món điểm tâm nhẹ, liền lần thứ hai ly khai Tây Nhạc.
Biệt ly mặc dù khiến người đau buồn, nhưng chung quy cũng coi như yên tâm, bởi vì Luyện nhi uống chén rượu kia, do đó, tất cả chắc chắn sẽ không phát sinh nhanh như vậy.
Lúc ấy, bản thân tin đến không một chút nghi ngờ.