- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 49: Một câu
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Trải qua một đêm hỗn loạn, lúc đó sắc trời đã dần lên, bình minh ẩn hiện. Tôi trộn lẫn trong nhóm người này, một đám cường đạo, còn có xe ngựa các loại, đồng thời suốt dọc đường lên núi, Luyện nhi đi đầu tiên ở phía rất xa, chỉ có thể thấy một chấm dáng người, mà đội ngũ nữ tử đi cùng nàng giờ đây đã phân tán xung quanh, giống như đốc thúc, hoặc như là áp giải. Cứ như vậy một hồi, dần dần lệch khỏi đường lớn, thẳng hướng về dãy Định Quân Sơn của núi Đại Ba mà đi. Tiến dọc theo đường mòn từ chân núi đi vòng lên, lúc đầu còn chưa thấy gì, chờ tới khi đến sườn núi mới mơ hồ nhìn thấy lá cờ bay phấp phới trên vách núi dựng đứng, nhìn xa nghiêm nghị, hàng rào bao quanh trông giống như một trại lớn giữa núi.
Đang vừa nhìn xung quanh vừa đi, bên tai loáng thoáng nghe được có người trò chuyện, tôi thu lại tâm tư ngắm cảnh, bước chậm hai bước nghiêng tai lắng nghe, là Võ Đang Cảnh Thiệu Nam cùng lão tiêu sư đang dò hỏi thông tin, nhẹ nhàng hỏi:
- Lão tiêu đầu, ngươi làm bảo tiêu (hộ vệ) ở Tây Bắc đã lâu, Ngọc La Sát kia rốt cuộc là ai?
- Ngọc La Sát là hai năm gần đây mới phá núi dựng lên, tên thật chỉ nghe người trong nghề nói qua, gọi là Luyện Nghê Thường, còn như lai lịch thì ai cũng không biết, lại càng không biết từ đâu nàng luyện được một thân võ công kinh người!
Lão tiêu sư cẩn thận nhìn hai bên một chút, mới thấp giọng nói tiếp:
- Nghe nói hai năm trước nàng vừa xuất hiện, dùng hai tay một chiêu kiếm đánh bại mười tám tên đạo tặc. Trong lúc nàng cùng bọn chúng đánh nhau, Lý Nhị Phủ nổi tiếng ở võ lâm Thiểm Xuyên đã từng đứng một bên quan sát, sau đó nói với người khác rằng, kiếm pháp cùng chưởng pháp của Luyện Nghê Thường không giống với tất cả các môn phái võ lâm khác, cay độc quái dị xưa nay hiếm thấy, hắn còn nói, không tới mười năm nữa, thiên hạ đệ nhất cao thủ, phải nhường ngôi cho vị tiểu cô nương này rồi!
Lão nói một hơi vừa nhanh vừa gấp giống như sợ không cẩn thận sẽ bị người ngoài phát hiện. Tôi ở phía trước yên lặng đi tiếp, nội tâm nhất thời ngũ vị tạp trần. Nếu lời người này nói là thật, vậy Luyện nhi xuống núi chỉ sau tôi rời đi một năm, thậm chí chưa tới một năm đã hạ sơn lang bạt, mà chuyện của nàng hai năm qua, chính mình phải dựa vào nghe trộm mới có thể biết được một đốm, hiển nhiên khiến người ta... Trong lòng ảo não cuồn cuộn, thật sâu hối hận vì đã lãng phí quá nhiều thời gian, tự cho rằng có ước hẹn làm hậu thuẫn liền có thể vô tư, yên tâm trì hoãn lâu theo kế hoạch của bản thân... Kỳ thực phải sớm biết, cái gọi là thế sự trêu ngươi, vận mệnh vô thường, xưa nay vốn không phải thứ có thể dễ dàng nắm bắt được. Hoặc là thẳm sâu trong tâm trí, khó có thể chân chính cho rằng Luyện nhi của tôi là Luyện Nghê Thường. Những tương lai xa xôi kia, dường như còn ở xa tận chân trời. Vậy mà, chỉ vẻn vẹn một đêm, truyền thuyết xa xôi kia, bỗng nhiên liền sải bước đến gần ngay trước mắt.
Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng tù và mới miễn cưỡng thu hồi tinh thần hốt hoảng, ngẩng đầu vừa nhìn, bất tri bất giác đã đứng trước trại. Cánh cửa trại mở ra, một đám nữ cường đạo tuôn ra nghênh đón, tay cầm binh khí, kiêu ngạo đứng hai bên. Nữ nhân Bắc Địa vốn đã có khí phách nam nhi, trải qua tập luyện càng thêm anh tuấn hừng hực, trông vừa cường tráng vừa thướt tha. Ít nhiều cũng hơi kinh ngạc, tôi lờ mờ biết Luyện Nghê Thường là chiêm sơn vi vương (chiếm núi làm vua), một đường nghe thấy cũng càng chắc chắn như vậy, chỉ là không nghĩ tới có cả một đại đội quân tóc dài hùng dũng oai vệ.
Vào sơn trại, chưa đi sâu bao nhiêu, đã có người tách nhóm người chúng tôi bố trí ở tại phòng khách, còn đám đạo tặc cùng xe ngựa hành lý bị đưa đi nơi nào sẽ không biết được. Trời lúc này đã sáng choang, trải qua một đêm dằn vặt, mọi người đều là bộ dạng uể oải không thể tả, bên ngoài lại canh phòng nghiêm ngặt, nửa bước cũng không thể động, này tôi cũng không để ý nhiều lắm, chỉ tập trung nghe bọn họ nghị luận ngươi một lời ta một lời. Đến tận xế chiều, mới xuất hiện hai nữ tặc đi vào nói:
- Trại chủ của chúng ta mời các vị đến dự tiệc!
Trong đại sảnh lính gác khắp nơi, giữa sảnh bày ra mấy bàn rượu, đã có vài người ổn định chỗ ngồi trước chúng tôi, hai hàng nhìn đến đều là nam tử hào sảng nằm trong nhóm cường đạo kia, chỉ là lúc này tất cả đều câm như hến, sợ hãi rụt rè, ngược lại mấy nữ tử phục vụ xung quanh từng người đều là một bộ hãnh diện kiêu ngạo, tư sắc so ra, thật sự lớn lên có chút thú vị. Mà phía cuối phòng khách, trên bậc thềm, một thiếu nữ đang ngồi thẳng trên ghế chủ vị, không phải Tiểu Sát Tinh thì còn ai nữa.
Vừa nhìn thấy nàng, việc đầu tiên là cúi đầu kéo thấp nón trúc, ẩn mình trong đám người, cũng không phải là không muốn gặp lại, chẳng qua tình cảnh trước mắt chưa phải lúc, hơn nữa tôi còn muốn tiếp tục âm thầm nghe nhóm người này đối với nàng như thế nào. Lòng người khó dò, đây là một cơ hội hiếm thấy, lúc bọn họ rỉ tai thì thầm thật sẽ không nghĩ đến, bên cạnh lại an bài một vị xem Ngọc La Sát là người thân nhất.
Yến tiệc bắt đầu, cũng không có gì xảy ra, có điều rượu ngon thức ăn ngon sợ là không có mấy người thật tâm đi thưởng thức, tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ, một bên lưu ý xung quanh "xì xào" bàn tán, một bên thi thoảng lén nhìn lên trên, phát hiện nàng gần như không động vào chén rượu, mới yên lòng. Đợi đến rượu quá ba tuần (ba lượt), chủ vị Tiểu Sát Tinh rốt cục đứng lên, vung tay nói:
- Đem lễ vật Vương công tử tặng mang lên!
Tiếp theo có mấy thị nữ bưng năm cái mâm bằng kim loại được khăn đỏ che phủ, sau đó đồng loạt kéo ra, lão đại nhân bên cạnh lúc này hoảng sợ thét lên, bình tĩnh nhìn lại, trong mâm chính là mấy thủ cấp máu chảy đầm đìa! May mắn cách khá xa, tôi cúi đầu nhắm mắt xoa nhẹ sống mũi, khả năng thích ứng của mình xem như đã vô cùng tốt rồi, cũng hiểu rõ thế đạo là gì, thế nên trước đó thấy nàng lấy mạng người khác tôi cũng không cảm thấy gì, lúc này nhưng lại khó tránh khỏi... Trong lúc nhắm mắt, nghe được tiêu sư run giọng nói nhỏ:
- Uy, ba tên bên phải... không phải mấy người... Cẩm Y Vệ đêm qua xuất hiện tại khách điếm à? Làm thế nào qua nửa đêm liền...
- Phải không? Lúc đó ta nói rồi... Cẩm Y Vệ này nhất định là nhắm tới Vương Chiếu Hi. Xem đi, tiểu tử này ngàn dặm xa xôi dâng tặng lễ vật cho Ngọc La Sát, Ngọc La Sát sẽ giết mấy tên Cẩm Y Vệ theo dõi hắn xem như đáp lễ, chắc chắn không sai...
Không nghe thì thôi, vừa nghe xong tâm tình liền trầm hơn. Cho dù không giỏi lịch sử đi nữa cũng biết Cẩm Y Vệ mang ý nghĩa gì, lục lâm cường đạo cùng quan phủ đối địch nhau là khó tránh khỏi, nhưng Luyện nhi làm được thế này, vẫn là khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi chỉ nhớ trong tương lai nàng cùng giang hồ chính phái một trận mâu thuẫn. Tình hình trước mắt, chẳng lẽ sau đó sẽ có gút mắc lớn với triều đại nhà Minh hay sao? Tưởng tượng đến đó, huyệt thái dương mơ hồ cảm thấy đau.
Tôi ở chỗ này thay người đau đầu, đáng tiếc người trong cuộc lại không chút nào để ý, thần thái sáng láng đưa Vương Chiếu Hi ngồi vào chỗ dành cho các lục lâm khác. Thì ra vị thiếu niên này cũng là đồng đạo, phụ thân còn là một thủ lĩnh lục lâm của Thiểm Xuyên, lần này là vì lôi kéo thế lực nên mới rút ngắn quan hệ. Bởi vì địa bàn trong lục lâm phân chia rõ ràng, cho nên mới một người mang báu vật một mình ra đi, ai ngờ lại dẫn theo Cẩm Y Vệ theo dõi, còn đưa đến mấy tên đạo tặc không hiểu chuyện thèm muốn.
Nghe xong lai lịch này, tôi nhíu mày không nói, thấy Cảnh Thiệu Nam cách đó không xa sắc mặc cũng khó coi, nghĩ chắc là hắn không chịu nổi mình bị lợi dụng làm bia đỡ đạn, người này kiêu căng tự mãn, lại đội lên môn phái Võ Đang, ở trong lòng tôi đặc biệt nhạy cảm, đều có cảm giác rất không yên tâm. Nào biết, bản thân càng không yên lòng chuyện gì, người kia liền một mực phải trêu chọc cái đó.
Bên kia Luyện nhi nói chuyện nâng chén, cùng mọi người sôi nổi uống cạn chén rượu, sau đó quăng chén nở nụ cười, liếc bên cạnh một cái, một nữ cường đạo bước tới nghe nàng phân phó vài câu, một lát sau, nữ cường đạo kia mang đến bốn người. Nhìn cách ăn mặc của bốn người này, nội tâm tôi căng thẳng, mà Cảnh Thiệu Nam ngẩng đầu vô tình nhìn đến, trên mặt nhất thời hiện ra một trận ngạc nhiên, thấy Ngọc La Sát mỉm cười dẫn bốn người này đi tới, mới vội vã đứng lên nói:
- Mấy vị sư huynh đệ, sao các ngươi cũng ở đây?
Câu này của hắn, tôi nghe được rõ ràng, thật muốn ngay tại chỗ vịn bàn vô cùng đau đớn. Đứa nhỏ này, mặc dù không biết chuyện, cũng nhất định phải cùng tôi đối nghịch sao? Đột nhiên lại nhớ tới, lão nhân mặt hồng đã chết từng nói, phái Võ Đang tới bốn tên đều bị người khác giam giữ, lẽ nào người khác chính là... Tôi nghĩ đến, này Cảnh Thiệu Nam chắc cũng nghĩ đến, sắc mặt càng khó coi hơn. Luyện nhi vờ như không thấy, để bốn người kia ngồi xuống, cầm chén rượu, cười khanh khách chào hỏi:
- Ngồi phía bên này, để ta có cơ hội cùng cao nhân phái Võ Đang thân cận một chút.
Cái gọi là thân cận, có rất nhiều ý tứ, huống hồ Luyện nhi miệng cười như vậy, tôi lén nhìn càng cảm thấy không ổn. Cảnh Thiệu Nam còn không biết sống chết, đầu tiên sắc mặc còn khó coi, đối diện thiếu nữ đáng yêu cười, dần dần lại hòa hoãn xuống, sau khi đổi rượu mạnh, cạn chén đàm luận, đoán là đã say mấy phần, không biết nghĩ thế nào, thậm chí đối với Luyện nhi hồn vía lên mây. Tôi xem ở trong mắt, trong lòng tối tăm, cơ hồ hơi hận người đàn ông này thật không có nhãn lực. Bốn sư huynh đệ bên cạnh hắn rõ ràng mỗi người đều một bộ kiêng kỵ không dám động tâm tình, tên này cũng chưa phát hiện, lúc hắn say cũng thực sự chán ghét. Vậy mà càng ghê tởm hơn, ngồi như vậy một lúc, tên nam nhân này rượu vào tai nóng, đầu óc mê muội liền nói một câu:
- Luyện nữ hiệp võ nghệ hơn người, không biết tôn sư là vị nào? Cảnh mỗ nếu có cơ hội được nữ hiệp chỉ dạy, vậy thì thật vui vẻ. Chỉ tiếc hồng hoa lục diệp, cho dù cùng một nhà nhưng lại không chung đường, chua ngọt không giống nhau. Chỉ sợ về sau khó có cơ hội gặp nhau.
Đồng môn của hắn vừa nghe xong liền cuống quýt nói hắn say rồi, cần biết lời này ngoài mặt tựa như khen tặng quý mến, nhưng ý tứ hàm chứa thương tiếc cùng ngạo mạn, ám chỉ Luyện nhi, thậm chí bảo sư môn chúng tôi chính là cây quýt chua cùng chính phái của hắn hoàn toàn bất đồng! Tên này còn khăng khăng lắc đầu nói lớn:
- Ta không say, ai nói ta say!
Không thể tha thứ được nữa, tôi nặng nề cầm chén trên tay, ngẩng đầu trừng thẳng về phía bên kia, đã thấy Luyện nhi đứng lên, mặt vẫn mỉm cười, con ngươi đã lạnh, cúi đầu nói với hắn gì đó, này Cảnh Thiệu Nam mừng híp mắt, không quan tâm ánh mắt của đồng môn bên cạnh, đứng dậy đi theo Luyện nhi cùng ra khỏi cửa. Bên này chân trước vừa rời đi, chân sau đã có mấy người tới mang đồng môn Võ Đang cùng nhau đi. Lúc này trong đại sảnh đã là đầy người ngồi ăn uống linh đình, nhóm hào kiệt lần mò làm quen rồi, lúc đầu căng thẳng kiêng kỵ, nhìn không có vấn đề liền dần thả lỏng nghi ngờ, mà tiêu sư cũng không biết làm sao hết nhìn đông tới nhìn tây, ở đây cũng không ai nhận ra được một màn nhỏ bé này. Mãi đến tận khi Vương Chiếu Hi thoát ra từ một đám lục lâm chúc rượu, thấy bên này ít đi mấy người, nghiêm mặt kéo một gác nữ trộm hỏi vài câu, nhất thời biển hiện đại biến, vội vàng muốn đi ra ngoài. Tôi đang khổ sở vì trông coi quá nghiêm ngặt khó có thể thoát thân, thấy thế lập tức tiến lên nghênh đón, cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng:
- Vương huynh, ta với ngươi cùng đi.
Hắn nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó như nghĩ tới điều gì, khẩn trương gật đầu, cũng không dài dòng, mời gác nữ dẫn đường trước, ba người ra khỏi cửa lớn liền vội vàng mà đi. Lúc này sắc trời còn sớm, đi xuống sườn núi, tiến vào hẻm núi, từ xa chỉ thấy khe núi tập trung một vài nữ binh, còn có mấy người... Võ Đang kia, mà Cảnh Thiệu Nam đang đứng ở đó, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vừa mới cùng Luyện nhi đơn độc ra ngoài, nghĩ sắp có một buổi gặp mặt đẹp đẽ, ai biết đến nơi lại nhiều... người như vậy, vì lẽ đó mặt mày mờ mịt. Vương Chiếu Hi bên cạnh gấp đến độ hô khẽ một tiếng, bước nhanh hơn đuổi vào hẻm núi, tôi lại hiểu được dụng ý của Luyện nhi, lúc này ngược lại chậm rãi bước đến.
Không đợi Vương Chiếu Hi chạy tới, trong đám nữ binh nhảy ra một thân ảnh quen thuộc, nàng đã đổi một bộ trang phục ngắn gọn, tóc buộc vòng kim, hông mang trường kiếm, càng lộ vẻ xinh đẹp khuynh thành tinh thần phấn chấn. Cảnh Thiệu Nam không rõ ý tưởng, thấy thế tự nhiên tiến lên, ôm quyền nói chuyện, mới đầu vẻ mặt còn rất tự nhiên, không tới hai cầu sắc mặt liền biến đổi, mấy người Võ Đang cũng đồng loạt đứng lên. Tôi tuy không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ sợ không có lời nào hay. Theo như vừa mới... Không, phải là từ sớm Luyện nhi liền tích trữ tâm tư muốn "thân cận" bọn họ, nguyên nhân tôi không hiểu, trong tư tâm vốn cũng không hy vọng nàng trêu chọc Võ Đang nhiều lắm. Thế nhưng, từ sau câu nói không biết trái phải kia, trái lại cũng hy vọng nàng cho tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một trận giáo huấn. Sư phụ xưa nay tâm cao khí ngạo, đệ tử của người có thể nào dễ dàng để người ngoài coi thường môn phái, chỉ tay năm ngón, tùy tiện xen vào! Lại đến gần chút, đến bên ngoài vòng người liền nghe được Luyện nhi cao giọng nói:
- Ngươi cũng rộng lượng, ta há có thể đem ngươi làm khó, chỉ là nghe nói kiếm pháp phái Võ Đang thiên hạ vô song, rất muốn mở rộng tầm mắt!
Lời này nghe khá hay, nhưng có lẽ trước đó đã nói vài câu khó nghe, lúc này Cảnh Thiệu Nam nổi nóng trùng trùng, lớn tiếng nói:
- Hừ, nguyên lai trại chủ quả nhiên đắn đo giùm ta, đại trượng phu thà chết không chịu nhục, ta dù nhận lấy ba đao sáu chiêu, tay chân bị chém đứt, cũng không thể làm giảm uy danh của Võ Đang!
Vương Chiếu Hi đã ở bên, khuyên cũng không khuyên nổi. Câu trả lời này không vừa ý, chỉ nghe Luyện nhi cười khẽ nói:
- Được, vậy ngươi cần lưu ý một chút, ta chuẩn bị xuất chiêu.
Tôi tìm một khối đá cao cao nhảy lên, nhìn vào giữa sân, thấy Luyện nhi rút kiếm nhẹ nhàng đâm tới, chiêu kiếm thật chậm, người thường xem giống như trò đùa, Cảnh Thiệu Nam thấy thế cũng không biết là thật hay giả, chỉ giơ kiếm chặn lại, nào ngờ bên kia xoay cổ tay một cái, mũi kiếm đã đâm gần cuống họng của hắn.
- Ngươi chiêu này không tiếp được, đón lấy chiêu khác.
Luyện nhi không đâm thật, chỉ cười nhẹ lạnh lùng chế giễu, giống như đùa giỡn con khỉ. Cảnh Thiệu Nam nhịn không được rống lên một tiếng, phút chốc lách người, múa kiếm liên tục, đánh ra ba chiêu thức. Chiêu đầu mũi kiếm điểm ngay yết hầu, trong chớp mắt đổi thành đâm thẳng hai tay, nhanh thì nhanh rồi, có điều "xoạt xoạt" hai kiếm đều rơi vào khoảng không, chiêu thứ ba vừa mới rướn người đã bị mũi kiếm của đối thủ chỉa sát sống lưng, lại không cách nào tiếp tục ra chiêu, chỉ có thể vội vàng triển khai thân pháp tránh né, đỉnh đầu một trận gió nhẹ, hàn quang lướt qua, tóc đã bị cắt đứt một chùm.
Luyện nhi nhục nhã hắn hai lần, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, hạ thấp thân người, đầu tiên là bễ nghễ nói:
- Ta kêu ngươi chú ý, ngươi vì sao không chú ý?
Lại ôm kiếm đứng thẳng, hướng đối diện ngoắc ngoắc tay nói:
- Chư vị cao nhân phái Võ Đang, nhẫn tâm xem đồng môn các ngươi ở đây bị đùa giỡn sao?
Mấy người sư huynh đệ lúc này mới nhảy vào giữa vòng, bốn thanh kiếm hợp thành một đường, đột ngột tiến công, dưới ánh kiếm lấp lánh, chỉ nghe Luyện nhi cười nói: . Ngôn Tình Tổng Tài
- Vậy mới sảng khoái.
Đòn vây công của ngũ kiếm phái Võ Đang, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, ung dung nhịp nhàng, tiến thoái tự nhiên. Đánh một trận như vậy, năm người kia chịu thiệt không ít, vô cùng chật vật nhưng cưỡi hổ khó xuống, Luyện nhi chơi một hồi, dần dần cũng hiện ra vẻ vô vị, vốn tưởng rằng nàng liền giáo huấn như vậy thôi, đã thấy trong lưới kiếm, nàng bỗng nhiên xoay cổ tay nhảy lên, mặt mang theo sương lạnh, nghiêm nghị quát lên:
- Cho các ngươi biết thiên ngoại hữu thiên, không thể ỷ lại thanh danh sư môn!
Hàn quang từ trên cao đi thẳng xuống hướng về ngón tay của năm tên môn nhân! Vương Chiếu Hi vội vàng nhảy dựng lên nói:
- Luyện nữ hiệp thủ hạ lưu tình!
Nhưng lực bất tòng tâm. Gần như cùng lúc hắn gọi nàng, tôi nhảy lên một cái, phi thân bay đến! Luyện nhi muốn giáo huấn cuồng đồ, chính mình không phản đối, nhưng không nên động một chút liền đoạn chi người khác! Nàng không ngại cùng người kết thù, nhưng tôi trong đáy lòng không muốn thấy nàng cùng Võ Đang kết thù khó giải từ đây!
Chiêu kiếm đó là sát chiêu sư phụ truyền dạy, kì quái khó lường nhanh như sấm chớp, chính mình sao dám thờ ơ, liều mạng toàn lực ứng phó. Cuối cùng trước lúc hàn quang kịp quét đến người thứ nhất, tôi cố gắng vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm mỏng manh, cũng không dám kháng cự, chỉ thuận thế kéo nhẹ khiến mũi kiếm lệch hướng, chỉ lướt qua ngón tay Cảnh Thiệu Nam cùng người thứ hai để lại một vết máu. Biến hóa này chỉ xảy ra trong chớp mắt, tôi không kịp nói chuyện, nhanh chóng buông tay rút về, vẫn là không đủ nhanh, lưỡi kiếm kia sau khi được tự do liền thuận thế đâm vào lòng bàn tay tạo thành lỗ hổng. Trên tay đau đớn là nhỏ, bất đắc dĩ lúc này thân thể đang lơ lửng, vừa rồi phi thân chạy tới đã kiệt sức, ăn thêm một chiêu này, mất trọng tâm nằm ngang hướng thẳng mặt đất bay đến, muốn vận khí đã là không kịp. Nhìn tảng đá lởm chởm bên dưới, không khỏi cười khổ nhắm mắt nhận mệnh, chỉ mong có thể rơi nhẹ chút.
Cái chớp mắt tiếp theo thân hình đột nhiên ngưng lại, có gì đó bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng, thu hồi căng thẳng, thân thể liền dán vào cái gì. Mạnh mẽ quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là một đôi con ngươi quen thuộc, gần quá, có thể nhìn thẳng vào đáy mắt thấy hình bóng của chính mình. Nháy mắt, một lúc lâu. Sau đó mới cảm giác hai chân thật sự chạm đất. Đứng đối diện nhau, nhất thời không biết nói gì, đột nhiên có chút luống cuống, lúc này mới phát hiện nón trúc đã rơi mất từ lúc nào, động đậy môi, muốn nói đã lâu không gặp, lại muốn nói ta không phải cố ý giấu ngươi... Lời đến bên môi lại cảm thấy không thích hợp, bên kia nàng còn đang nhìn tôi, trong mắt không có kinh ngạc, nhưng tràn ngập các loại tâm tình. Luống cuống dần thối lui, tôi biết nàng lúc này chỉ cần một câu nói, mà câu nói này, ba năm qua tôi mỗi giờ mỗi khắc không muốn nói cho nàng biết.
Cầm tay nàng, đối người trước mắt mỉm cười, thiếu nữ này, nàng là Luyện nhi, là Luyện Nghê Thường, là Ngọc La Sát, bất luận nàng là ai, đều là người duy nhất đời này khiến tôi động tâm, người duy nhất tôi muốn bảo vệ, vì lẽ đó...
- Ta trở về rồi, Luyện nhi...
Nắm tay nàng, từng câu từng chữ, nghiêm túc cẩn thận:
- Từ nay về sau sẽ luôn ở đây, không rời xa nữa, cùng tiến cùng lui, sống chết có nhau, được không?
Sau đó, chỉ thấy đôi mắt kia xuất ra thần thái, nàng ngạo nghễ nâng cằm lên, gật gật đầu, nói:
- Được!