- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 54: Trở về núi
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Chúng tôi thật sự đã ra đi như vậy, đi không vấn vương. Quản sự Đông Duẫn chỉ kịp đuổi theo gọi một tiếng "trại chủ", làm sao có thể theo kịp, nhận được chỉ là một âm thanh xa xa theo gió vọng lại:
- Ta đã cùng bọn họ đàm luận gần đủ rồi, còn lại ngươi tới thu xếp cho thỏa đáng, những ngày rời đi, trong trại liền giao cho các ngươi, có chuyện khẩn cấp cứ như cũ dùng hết biện pháp là được.
Luyện nhi nói lời này cũng không quay đầu lại, trái lại tôi vội vàng liếc nhìn phía sau một cái, xa xa thấy cô gái kia khóa chặt bộ lông mày, bất mãn trong lòng trước đó giảm bớt, cảm thấy có chút không phải đối với nàng, dù sao người này cũng là một mảnh trung thành. Ngay cả như vậy, cũng nhất định phải chứng minh những ý nghĩ không thiết thực kia vẫn nên sớm bỏ đi, Luyện Nghê Thường cho dù là Phượng, cũng là một con phượng bay lượn thiên cung tự do tự tại, chắc chắn sẽ không cam chịu quy về triều đình. Thế gian này chỉ sợ không gì có thể ràng buộc được nữ tử như nàng, nàng đồng ý vì ai dừng lại không có nghĩa người đó liền có thể giữ lại nàng. Huống hồ, thiên hạ này trong tương lai sẽ phát sinh cái gì, tuy không nói trước được sự việc nhỏ nhặt, nhưng chiều hướng phát triển không có người nào nắm rõ ràng như mình.
Luyện Nghê Thường chỉ là một truyền thuyết, không phải một đoạn ký sự lịch sử, tôi cũng không muốn nàng dính líu lịch sử triều đại, lỡ may bị nuốt vào trong đó, hối hận cỡ nào cũng muộn. Nàng chỉ cần ung dung tự tại, một đời an thuận, là tốt rồi.
Mấy ngày sau đều là trên đường, Định Quân Sơn đến Tây Nhạc đi bình thường ước chừng phải hơn mười ngày. Tôi cùng Luyện nhi gọn nhẹ ra đi, bỏ đường lớn đi sang đường tắt giữa núi, nàng khinh công thần tốc, nếu là một mình toàn lực chạy đi khoảng chừng bốn ngày liền có thể tới, hiện tại có tôi liên lụy, phải mất thêm hai ngày, được cái sinh hoạt núi rừng mấy ngày này, đều là đã lâu không gặp, ngược lại cũng thoải mái vui vẻ.
Như vậy một đường vừa gấp rút vừa thong thả, rốt cục vào ngày cuối cùng của tháng chín, trước lễ Hàn Y một ngày, đã chạy tới khu vực Tây Nhạc. Lúc đến đây, sắc trời cũng đã muộn, chúng tôi cũng không dừng ở dưới chân núi quá lâu, bất kể ngày đêm trực tiếp hướng lên trên núi mà đi, Hoa Sơn mặc dù hiểm, may mà đã quen thuộc giống như sân trước nhà của chính mình vậy, cũng không có rắc rối gì.
Bên dưới dải ngân hà, rất xa nhìn thấy một cửa động sâu thẳm, đặc biệt là phía trên ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi ba chữ lớn Hoàng Long động, trong lòng ngực đột nhiên sóng triều cuồn cuộn, chân bỗng nhiên trụ lại, nhìn trước mắt, nhất thời có chút không muốn đến gần. Bên cạnh, Luyện nhi vốn đang sóng vai lúc này cũng dừng bước, nhìn tôi một chút, sau đó không nói một lời một mình đi qua, đem những mảnh da thú cành cây hỗn tạp chắn ngang cửa động dời đi từng cái, cửa động mở ra, nàng liền vỗ tay một cái, quay đầu lại nhìn tôi, cười nói:
- Chào mừng trở về.
Nội tâm chua xót, vẫn kéo khóe miệng mỉm cười, đi tới, cùng nàng vào trong động. Bước vào, tự nhiên là đưa tay không thấy năm ngón, bất quá không vấn đề, đừng nói tới Luyện nhi, chính bản thân mình quen thuộc ở đây đến độ sờ soạng tìm kiếm cái gì cũng là dễ như ăn cháo, chỉ nghe thấy trong bóng tối "tất tất xột xoạt" một hồi, tay mỗi người đều có vật cháy sáng lên, quang ảnh chiếu rọi lên vách đá xung quanh. Bên dưới ánh nến, một đường tiến tới đánh giá phía trước, đồ dùng bày biện đều không thay đổi, duy chỉ có màu sắc hơi cũ kỹ chút, tiện tay xoa nhẹ, trong lòng cảm khái không thôi. Nhưng dần dần sinh ra điểm nghi hoặc. Chờ đi vào sâu trong động, nghi hoặc càng tăng lên, vốn nghĩ rằng hai năm không có người, dù cho cửa động cản trở thú vật khó tiến, nhưng phải có chút mạng nhện sâu bọ gì đó, nếu không thì cũng nên tích tụ bụi bặm dày đặc mới đúng, nhìn qua nhưng lại sạch sành sanh, sờ soạn mấy cái đồ dùng tay không dính bẩn nhiều lắm, tôi nhìn bàn tay, kỳ quái nói:
- Luyện nhi, chẳng lẽ lúc ngươi không ở có ai tới sao? Làm sao trong động lại sạch sẽ như thế? Giống như mới được thu dọn cách đây không lâu.
Lúc này nàng đang cúi đầu cắm cây nến vào chân nến trên bàn, nghe vậy xoay đầu lại xem thường nhìn tôi một chút, bĩu môi nói:
- Còn có thể là ai? Một năm ta đều trở về hai, ba lần, không giống người nào đó, hai ba năm cũng không quay về một lần.
Phút chốc ngẩn ra, vừa muốn hỏi vì sao, ngẫm lại, hằng năm nàng trở về chỉ sợ là vì tảo mộ bái tế sư phụ, trong lòng đột ngột sinh ra áy náy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ lẩm bẩm thấp giọng nói:
- ... Vất vả ngươi.
- Vất vả? Vất vả cái gì?
Không nghĩ tới câu này chọc nàng phì cười, cắm nến rồi nàng liền thuận tay cầm mảnh giấy da trên bàn, trước tiên hướng về phía tôi giơ lên, nói:
- Có cái gì vất vả, chỉ là sợ ngươi trở về không nắm được tình huống mới thỉnh thoảng về động nhìn một chút, không nghĩ tới cuối cùng lại gặp ngươi giữa đường, thật uổng phí tâm tư.
Dứt lời ngón tay khẽ giật, trang giấy nhẹ nhàng bay lại đây. Nàng cho tôi, tự nhiên là muốn tôi xem, tiện tay tiếp được mở ra dưới ánh nến, trên mảnh vải thô màu vàng cũng chỉ có ba chữ lớn viết qua loa - Định Quân Sơn. Suy nghĩ một chút, hiểu được đây là manh mối Luyện nhi lưu lại, trong lòng ấm áp.
Sau khi hao chút thời gian thu dọn, thấy đêm đã quá khuya, hai ta ngầm hiểu không đề cập chuyện gì nữa, dọn dẹp ghế dựa giường nhỏ, mang chăn nệm dày lấy từ hòm gỗ bày sẵn, liền cởi bỏ áo khoác phong trần mệt mỏi mấy ngày, chuẩn bị nghỉ trước đêm nay rồi nói sau. Nằm trên chiếc giường đá đã lâu không thấy, uể oải nặng nề kéo tới, cũng không kịp nhớ cảm xúc gì, đang hạ thấp người chuẩn bị thổi nến, đã thấy Luyện nhi mặc áo đơn, ôm chăn mỏng đi chân trần đứng trên mặt đất, không nói một lời dùng ánh mắt nhìn tôi, hình như có chút tức giận phát cáu, lại như có chút ủy khuất.
- Làm sao vậy?
Không kịp nghĩ thử chỗ nào lại trêu chọc tiểu tổ tông bất mãn, vội vã đứng dậy kéo nàng ngồi xuống, để cặp chân kia cách mặt đất, nói tiếp:
- Có việc gì thì nói, trời lạnh như vậy, sao đứng chân trần? Không sợ nhiễm bệnh sao!
Nàng tính tình ngay thẳng, cũng không quan tâm, ngồi xuống nghe tôi nói hết, một mình lui về giường nhỏ, đem chăn ném vào trong một cái, không vui nói:
- Ta muốn ngủ ở đây.
Sau đó trực tiếp thong thả nằm xuống. Tôi ngơ ngác, thấy nàng nằm gần trong gang tấc lại quẫn bách không thôi, hai ta ở chung xưa nay đều ngủ riêng, ngay cả những ngày ở sơn trại cũng là sai người mang thêm một cái giường khác buổi đêm tán gẫu rồi ngủ, sao bây giờ trở về Hoàng Long động lại... không giải thích được. Do dự chút, vẫn là đưa tay đẩy nàng một cái, cách chiếc áo đơn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng, nong nóng mềm mại, chỉ đẩy một chút liền nhanh chóng thu tay lại, ho nhẹ một tiếng:
- Luyện nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao đột nhiên muốn ngủ chung giường?
Nàng hướng vào trong vách, đưa lưng về phía tôi, hừ nói:
- Ai muốn cùng ngươi ngủ chung giường, chiếc giường đá này sau khi ngươi đi đã không có chủ, mấy năm trước vẫn là ta đang ngủ, hiện tại ngươi đừng hòng đuổi ta trở lại ghế đá nhỏ ngột ngạt.
Nghe nàng trả lời như vậy, lòng tôi khẽ động, nhìn người ở bên cạnh, nhìn lại chiếc ghế đá, cuối cùng tỉnh ngộ, hiểu được điểm mấu chốt. Ban đầu tôi cùng sư phụ hai người sửa chữa động này, tự nhiên chỉ có hai chiếc giường hai người, sau này có Luyện nhi mới để nàng ngủ trên chiếc ghế, lúc đó nàng tuổi còn nhỏ, ghế này vừa dài vừa rộng, trải nệm làm giường hoàn toàn không là vấn đề, nhưng bây giờ... Bây giờ nàng bất tri bất giác đã lớn, trổ mã dáng ngọc yêu kiều xinh đẹp cao ráo, ghế dựa này từ lâu đã không còn dành cho nàng nữa. Thầm mắng mình một tiếng hồ đồ, lập tức không để ý ngượng ngùng gì nữa, quỳ trên giường nhỏ, trước tiên đẩy nàng lên trên, đem chiếc gối vàng chuyển dưới cổ nàng, sau đó đem chăn một lần nữa kéo dài chỉnh tề, làm xong xuôi tất cả mới đưa tay bắn tắt ngọn nến trên bàn, cúi người vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng nói bên tai:
- Được rồi nghỉ ngơi đi, một đường cực khổ rồi.
Nàng chắc còn đang giận tôi bỏ quên nàng, mặc kệ động tác của tôi, chỉ "ừ" một tiếng, có thể thật sự cũng cảm thấy mệt mỏi, không lâu sau tiếng hít thở liền đều đều mà nhẹ nhàng. Nhưng là ở một bên, tôi nằm trong bóng tối, có chút khó chịu, rõ ràng mí mắt vô cùng nặng, lại không cách nào ngủ được, lại không dám trằn trọc trở mình, bởi vì nhớ rõ Luyện nhi ngủ cực kỳ cảnh giác, bất đắc dĩ, đành cưỡng ép chính mình đếm tiếng hít thở bên cạnh, qua hồi lâu mới dần dần lâm vào hỗn độn. Đến hơn nửa đêm, hình như có cái gì dính vào, "nhuyễn ngọc ôn hương", bỗng nhiên cả kinh tỉnh cả ngủ, đẩy ra lại không được, đành cười khổ nằm im nghe nàng trong mộng nỉ non, không biết nói cái gì.
Giày vò một đêm, ngày thứ hai đi lên, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khổ sở không ngớt. Luyện nhi ngược lại tinh thần thoải mái, trời vừa sáng đã đứng dậy, lúc này tiến vào động thấy tôi ngồi bên giường sắc mặt tiều tụy, tự nhiên chế nhạo lên, tôi cũng cười cười, vô tâm cùng nàng đấu võ mồm, đến khe suối nhỏ ngoài động rửa mặt thu thập xong xuôi, cảm thấy khí sắc tốt hơn nhiều, vẩy mấy giọt nước lạnh lẽo trên tay, xoay người, thấy Luyện nhi chẳng biết lúc nào đã bay lên cây đại thụ cách đó không xa, đang vô vị ngồi trên cây đong đưa chân nhìn về bên này, thấy tôi quay đầu liền cười hỏi:
- Ngày hôm nay làm cái gì?
Nơi này hai năm không người ở, việc cần làm kỳ thực rất nhiều, thí dụ như chọn mua lặt vặt, giặt tẩy phơi nắng, đi săn múc nước vân vân, có thể nói vụn vặt bề bộn, nhưng việc quan trọng trước mắt, hiển nhiên không phải mấy thứ này.
- Hay là đi thăm sư phụ trước đi, lão nhân gia người an táng ở đâu?
Tôi lau khô tay, chỉnh sửa quần áo, nghiêm túc nói:
- Hôm nay chính là đầu tháng mười, dù cho lúc này chúng ta không chuẩn bị đủ đồ vật, cũng nên đến mộ phần dập đầu vấn an, sau đó sẽ suy nghĩ biện pháp đặt mua đồ vật cũng không muộn.
Bên trên đại thụ, cô gái kia vẫn là ý cười nhẹ nhàng ngồi dưới ánh mặt trời loang lổ, nghe vậy đầu tiên "ồ" một tiếng, rồi lại lắc đầu một cái, vô tội nói:
- Nhưng mà, ta cũng không có an táng sư phụ lão nhân gia, vì vậy cũng không có phần mộ.