- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 65: Hoàng Tước
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Mất đi ý thức xem như là một việc may mắn, bởi vì trong mê man, khi chìm khi nổi, cái gì cũng không cảm giác được, giảm bớt khổ sở.
Cho nên lúc đau đớn dần khôi phục, tôi biết chính mình đang từ từ tỉnh lại, bên tai có một âm thanh xa lạ càng ngày càng rõ ràng, nhẹ kêu "cô nương cô nương", đó là giọng nói của một nam tử.
Rốt cục nặng nề mở mắt, đập vào tầm mắt vẫn là đêm tối, vẫn là Ngọc Nữ Phong, cơ thể cũng chưa từng di chuyển, thời gian ước chừng chỉ mới trôi qua một lát mà thôi, một lát cái gì cũng sẽ không thay đổi, chỉ là khoảng đất trước mắt bỗng nhiên có thêm một bọc giấy nhỏ.
- Cô nương, trước ngực cô nương đã trúng một chưởng, tình trạng không đơn giản, kéo dài thêm chỉ sợ càng nghiêm trọng, nếu tin tưởng tại hạ, hãy uống viên thuốc trong bao giấy đi, đối với cô nương hiện tại sẽ tốt một ít.
Bên tai vẫn là giọng nói này, nhưng xung quanh không có một người, không thấy dấu chân, âm thanh lại cực kỳ rõ ràng, chỉ là hơi phiêu bồng, khó có thể phân rõ phương hướng từ đâu, nhìn cuộc chiến bên kia, hiển nhiên trừ bỏ tôi ra không có người thứ hai nghe được.
Dùng tay trái miễn cưỡng chống đỡ thân thể, một động tác này khiến trên trán xuất ra mồ hôi lạnh, tôi thở hai lần, hé miệng cầm lấy bao giấy mở ra, bên trong quả nhiên có hai viên thuốc, không lớn, bên dưới ánh trăng màu sắc có vẻ tối sẫm, chỉ là tản ra nhàn nhạt mùi dược liệu thơm ngát.
- ... Ngươi là người nào?
Cầm bao thuốc này, không ăn vào lập tức, cũng không vứt đi, chỉ nhìn về phía trước, bình tĩnh mở miệng hỏi một câu, âm thanh không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhẹ, bởi vì thật sự không muốn dùng khí lực lớn nói chuyện, như vậy sẽ rất đau.
Cho dù nói nhỏ như vậy, đối phương vẫn nghe được, cười khẽ trả lời:
- Vô danh chi bối (người vô danh), là người gặp chuyện bất bình.
Nghe lời ấy của y, tôi cũng cười khẽ, lại không thể bật ra tiếng, chỉ là nhẹ giật khóe miệng giơ lên độ cong, mỉm cười nói:
- Các hạ hẳn là Hoàng Tước thứ ba của đêm nay?
- Hoàng Tước? - Đối phương tựa hồ không rõ, hỏi ngược lại.
- Chính là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu, đêm nay vừa mới bắt đầu liền có ba con Hoàng Tước ẩn nấp quan sát thế cuộc, Ưng Tu Dương xem như con thứ nhất, ta là con thứ hai.
Nếu đã nói đến bước này, trái lại cũng không cần quanh co lòng vòng, đơn giản đem lời nói rõ:
- Cho tới ngươi, là Hoàng Tước thứ ba, hẳn là quái khách tối hôm qua phát ra tiếng cười gằn trong rừng lúc bọn họ ở vùng hoang vu đi? Vừa lúc ta vẫn còn nhớ tiếng cười của các hạ.
Kỳ thực chính mình làm gì nhớ rõ như vậy, chẳng qua là cảm giác, thuận thế liền dối gạt một phen.
- Ha ha, cô nương trí nhớ thật tốt, tại hạ khâm phục.
Không nghĩ tới lại phi thường thuận lợi, người này đúng là thẳng thắn, một trận cười to liền thừa nhận, không ngụy biện nửa câu:
- Đã như vậy, cô nương cũng nên biết, tại hạ không cùng nhóm với bọn họ, nấp ở đây tuy có mục đích, đưa thuốc này chỉ là không đành lòng, kính xin không cần nghi ngờ.
Tuy hắn giải thích như vậy, cũng không nghe ra sơ hở, nhưng hiển nhiên người am hiểu không thể tin tưởng, tôi mở miệng, định truy hỏi thêm, bỗng nhiên bị một tiếng thét thảm thiết cắt đứt tâm tư.
Tiếng kêu này đến từ cuộc chiến bên kia, tuy là giọng nam tử, vẫn nhịn không được khiến tâm nhảy dựng!
Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bên dưới trăng sáng, một đạo hàn quang chói mắt, ngay sau đó có một người bứt ra khỏi vòng tròn, vừa khàn giọng la to vừa lảo đảo chạy trốn, trên người hắn bị thương khắp nơi, thiết chưởng vốn không có gì xuyên thủng lại thình lình bị cắt mất bốn ngón tay, biến thành một bàn tay đầy máu đỏ tươi!
Hắn muốn chạy trốn, có người cũng không buông tha hắn, thiếu nữ áo trắng bay tới, tay phải dùng kiếm vẽ một vòng tròn giữa không trung, hất tất cả binh khí của mấy người phía sau ra, tay trái một trảo, như chim ưng bổ thỏ, tóm lấy thắt lưng người nọ, cười lạnh nói:
- Kim cương thủ của ngươi không bằng ta!
Tiếp đó hướng ra bên ngoài ném một cái, đem người này từ đỉnh cao nhất của Hoa Sơn quăng xuống, trong tiếng gió rít gào chỉ mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, càng lúc càng xa, mãi đến khi tiếp tục không nghe nữa.
Từ lúc tỉnh lại, lực chú ý đều bị người thần bí bên này thu hút, chưa từng để ý đến trận chiến, Trác Nhất Hàng vừa phản chiến, thất tuyệt trận bị thủng, biết Luyện nhi đã không còn nguy hiểm gì, nhưng không nghĩ tới biến hóa sẽ nhanh như vậy, có lẽ thời gian chính mình mất đi ý thức cũng không ngắn như tưởng tượng.
Bây giờ lại mất đi một, sợ là thế như chẻ tre (thế mạnh áp đảo), những cái khác cũng chẳng có gì, chỉ sợ Luyện nhi giết đỏ cả mắt rồi ai cũng không buông tha, tôi không lo bên này nữa, vội vàng hướng về cuộc chiến hô lớn:
- Người chính đạo trong vòng hãy nghe, hiện tại có bằng chứng phụ, đúng sai đã rõ, hà cớ gì phải chịu đựng? Mau chóng rút lui, người không biết không trách, Định Quân Sơn bảo đảm sau đêm nay, hai bên không dính dáng!
Trong trận đấu, tên dáng dấp đạo sĩ kia cùng một kiếm khách khác nghe vậy nhìn nhau một cái, lại thêm do dự, cũng không dám ngừng tay, chỉ đáp:
- Ngươi là người nào? Có thể thay Ngọc La Sát làm chủ?
- Lời của nàng chính là của ta!
Loại bỏ kim cương thủ xong, Luyện nhi tựa hồ dễ chịu không ít, rốt cục cũng có tâm tư mở miệng đáp lời, quát lên:
- Ta cho dù đại khai sát giới, Thanh Tùng đạo nhân, Tung Dương kiếm khách, các ngươi vốn là người chính trực, nếu không biết tiến thối, nhưng phải là ngọc thạch đều nát!
Có lẽ bọn họ khổ sở chống cự, chờ đợi chính là câu này, tiếng nói chưa dứt, hai người kia liền thu hồi binh khí nhảy ra khỏi vòng tròn, nói tiếng "cảm ơn", liền vội vã phi thân chạy xuống núi, cũng không quay đầu lại, còn lại ba người biết không thể cứu vãn, sắc mặt đều trắng bệch, lão nhân họ Ưng thân là chủ mưu càng thêm sốt ruột, đột nhiên nhảy lên hướng về phía sau, vung tay phất ra năm ngọn phi đao, nhanh như chớp phóng về phía Luyện nhi.
Thiếu nữ cười nói:
- Đống sắt vụn này dùng được gì?
Trường kiếm xoay tròn, năm phi đao tất cả đều bị gãy, phản xạ trở lại, biết chiêu này là để tấn công, thực chất là yểm trợ, vừa phóng xong phi đao, lão nhân lập tức lăn một vòng, từ đỉnh Hoa Sơn lăn thẳng xuống! Không giống với vừa rồi bị ép ném xuống, lăn sát vách núi tuy hung hiểm, nhưng không hẳn không có đường sống, ngược lại so với ở nơi này như cá nằm trên thớt ắt hẳn phải tốt hơn nhiều.
Lão đột nhiên bỏ trốn không chút do dự, hai người còn lại sững sờ một chút, mới nghĩ đến nối gót lão kia, nhưng lại không dễ như vậy, thiếu nữ cùng nam tử mỗi người một bên, phân công truy kích, Luyện nhi đuổi theo tên trẻ tuổi miệng lưỡi tùy tiện kia, chỉ sợ cũng là bởi vì còn ghi hận chuyện đòi tiện nghi nàng.
Kỳ thực người này võ công không có gì nổi bật, nhưng khinh công rất tốt, chỉ tiếc đụng chạm sai người, còn chưa kịp chạy ra quá xa, thiếu nữ nhảy lên mấy cái liền đuổi tới, một tay giương lên, ba thanh ngân châm bắn vào điểm yếu của đối phương, tên kia kêu thảm một tiếng, lung lay muốn ngã, lại bị Luyện nhi đuổi tới bổ sung thêm một chiêu kiếm, một cước đem thi thể của hắn đá xuống núi gọn gàng nhanh chóng.
Nàng bên này thuận lợi, bên kia thì không, Trác Nhất Hạnh vội vã kêu lên:
- Luyện cô nương, bắt tên họ Trịnh này mới quan trọng, hắn là cánh tay của Ưng lão tặc!
Nhưng lúc này đã muộn, người kia bắt chước lão nhân, tung người lăn xuống sườn núi, Luyện nhi cắn răng nâng kiếm, nói:
- Đuổi theo!
Chợt nghe dưới núi có người hồi đáp:
- Không cần! Ta đã thay ngươi bắt hắn rồi.
Một tiếng này cũng không vang dội, giống như tùy tiện cùng nói chuyện với người dưới sườn núi, nhưng chữ chữ trong suốt, hai người bên vách núi nghe thấy tự nhiên lấy làm kinh hãi, tôi ở xa nghe thấy, so với bọn họ lại không kinh ngạc, chỉ vì âm thanh này, vừa rồi còn đang cùng mình đối thoại.
Một khắc sau, chỉ thấy một người tựa như sao băng, thanh đến người đến, nhưng là một người không đến ba mươi tuổi, một thanh niên khí vũ hiên ngang, ngũ quan cũng không tuấn tú, thần thái sáng láng, quang minh lẫm liệt, ôm theo một người, vừa đến đỉnh núi lập tức thả xuống, nhìn lại, chính là tên họ Trịnh vừa rồi định chạy trốn.
Người này vừa ra trận, liền lộ ra thân thủ bất phàm, xa xa thấy được Luyện nhi đối với y vẻ mặt đề phòng, y ngược lại không chấp nhất, nhìn Luyện nhi một chút, hỏi:
- Cô nương chính là Ngọc La Sát?
Lại chỉ Trác Nhất Hàng nói:
- Vị này là ai?
Thái độ không câu nệ tiểu tiết, càng tôn thêm khí chất của y, cũng tuyệt đối là Luyện nhi không thích, lập tức chọc nàng cười gằn đáp:
- Phải thì thế nào?
Tên bên cạnh nhưng lại cung kính ôm quyền nói:
- Tiểu đệ là học trò của Chưởng môn đạo trưởng Tử Dương của phái Võ Đang, họ Trác tên Nhất Hàng, xin hỏi cao tính đại danh của huynh, sư môn tông phái.
Người kia đáp lễ nói:
- Tại hạ tên Nhạc Minh Kha, trước tiên chúng ta nên bàn chuyện đại sự, môn phái nói sau, tên phản tặc này các ngươi tính làm gì?
Thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Hắn là do người bắt được, tự nhiên do ngươi làm chủ.
Nói xong phất tay áo xoay người, vẻ mặt không vui hướng về phía tôi đi thẳng qua.
Tôi còn đang quan sát thế cuộc, nhất thời phản ứng không kịp, đã quên thu hồi bao giấy trong tay, chỉ thấy Luyện nhi đến trước mặt, ngồi xổm xuống, mặt lộ vẻ ưu lo hỏi một câu:
- Ngươi sao rồi?
Ngay lập tức thấy đồ vật trong tay trái của tôi, đôi lông mày nhỏ bé nhíu lại, hỏi:
- Đây là cái gì? Không phải của nhà chúng ta.
Lúc này che giấu không phải ý hay, cũng không cần che giấu, tôi thuận theo mắt nàng nhìn lòng bàn tay, thành thật nói:
- Chính là người kia cho, vừa rồi các ngươi vẫn đang đánh nhau, hắn vụng trộm lại đây cho ta, nói là ăn mới có lợi.
Một câu không có việc gì, chọc đến Luyện nhi sừng sộ lên, đoạt lấy bọc giấy, đứng thẳng dậy hướng bên kia chất vấn:
- Họ Nhạc ngươi có ý gì? Cho đồng bọn của ta thứ gì không minh bạch, rắp tâm ở đâu!
Nam tử kia đang cùng Trác Nhất Hàng nói chuyện, nghe tiếng chăm chú nhìn bên này, bỗng nhiên nhướng mày nở nụ cười, nói:
- Rõ ràng là cô nương vừa rồi một lòng đấu kiếm, đem vị cô nương này một mình bỏ lại không quan tâm, tại hạ thấy nàng ngất xỉu bên cạnh không người hỏi thăm, sợ thương thế của nàng nặng thêm, mới hảo tâm hiện thân đưa cho, thuốc kia có vấn đề hay không thử một lần liền biết, hà tất gì vội vã khởi binh vấn tội.
- Ta chỗ nào bỏ nàng mặc kệ? Ngươi đừng vội ăn nói linh tinh!
Luyện nhi bị lời này kích thích, gần như thẹn quá thành giận, thần tình trên mặt như cười mà không phải cười, chính là gần như bạo phát.
- Ta chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, nào có ăn nói linh tinh?
Nam tử kia trong mắt hoàn toàn không có sợ hãi, vẫn là ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên đối đáp:
- Ngươi lúc trước dẫn địch ra xa, xem như là cân nhắc chu toàn, nhưng sau đó có trợ giúp, chiếm ưu thế, vốn dĩ có thể trong vòng một trăm chiêu đánh tan chiến cuộc mới đúng, nhưng lại nghe theo tính tình dằn vặt đối thủ, hoàn toàn quên mất sau lưng có một người bị thương, chỉ sợ chuyện nàng té xỉu, cô nương hiện tại nghe nói mới biết chứ?
- Được rồi!
Thật sự không kiềm chế nổi, lại không nhịn được đau đớn, lập tức cao giọng cắt ngang đối thoại.
Không thể để hắn nói thêm lời nào nữa, người này có lẽ thật sự có lòng tốt, nói với Luyện nhi nhưng lại ném đá giấu tay, ẩn giấu chỉ trích, nghe được trong lòng không thoải mái, tôi kêu một tiếng, trì hoãn một chút, lại nói:
- Nhạc thiếu hiệp, cám ơn thiếu hiệp quan tâm, còn tặng thuốc cho ta, nhưng tính khí Nghê Thường nhà ta, e rằng ngươi không hiểu rõ, cần gì phải ngang ngược đánh giá, kết luận ngông cuồng đây?
Nói xong cũng không quan sát sắc mặt đối phương, chỉ vươn tay trái, kéo ống tay áo thiếu nữ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói:
- Luyện nhi, đừng tức giận...
Giờ khắc này, lo lắng nhất chính là nàng áp chế không được lửa giận liền động tay, Nhạc Minh Kha, tên này mơ hồ có chút ký ức, do đó biết Luyện Nghê Thường không nên đối địch với hắn, cũng không tiện đối địch, hiện tại không thể vì chính mình mà làm hư chuyện, nếu không sự tồn tại của tôi cũng chỉ là phiền phức.
Ôm ý tưởng này, nguyên bản là chuẩn bị một mực khuyên can, dù sao không ai so với mình càng hiểu rõ cô gái kia không có nhiều nhẫn nại, không nghĩ tới mới câu này cùng nhẹ nhàng lôi kéo, người bên cạnh lần nữa ngồi xổm xuống.
Sắc mặt Luyện nhi có chút nặng nề, cũng không thể nào nhìn ra tâm tình, chỉ là khua quai hàm hiện ra nàng đang cắn răng, không nói một lời mở bọc giấy trong tay ra, cầm lấy viên thuốc, trước tiên nhìn kỹ, thậm chí ngắt một chút bỏ vào miệng, cuối cùng nâng mắt cùng tôi đối mắt, cầm thuốc đưa tới:
- Trong sơn trại có nhiều thuốc tốt hơn so với cái này, chỉ là lần này không mang bên người, ngươi tạm ăn trước, trì hoãn một chút rồi nói.
- Luyện nhi...
Nàng không bạo phát, đã là kinh hỉ, nếu nhìn ra trong lòng nàng không vui, tôi cũng sẽ không ăn thuốc này, thuận miệng nói:
- Ta không có gì quá đáng lo, chính là tay bị gãy, thuốc này lại không thể nối xương, có ăn hay không đều như nhau.
Ai biết vừa dứt lời đã bị nàng hung hăng trừng mắt, Luyện nhi không vui nói:
- Ngươi chỗ nào chỉ đơn giản là bị gãy tay? Ta tuy không am hiểu bệnh tật, nhưng hiểu thương thế, thương có nặng hay không ta so với người rõ ràng hơn, thiếu nữa dọa người!
Nói xong đưa tay lại đây, đem thuốc kia nhét vào trong miệng của tôi, sau đó gói kỹ viên còn lại, bỏ vào trong lồng ngực, đứng dậy quay đầu đối với bên kia reo lên:
- Họ Nhạc, thành ý của ngươi ta ghi nhận, lời nói của ngươi ta cũng đã nhớ, ta Luyện Nghê Thường là người ân oán rõ ràng, tương lai có cơ hội, nhất định trả lại gấp mười!
Nàng nói lớn ân oán rõ ràng, cũng không biết là nhớ ân hay là nhớ oán, có thể cả hai đều có.
Không biết Nhạc Minh Kha nghe hiểu không, cũng không để ý, chỉ cười nói:
- Có cơ hội ta sẽ chờ.
Sau đó liền xoay chuyển đề tài, nói:
- Này Ngọc La Sát, ta và Trác huynh thương lượng phải đem Trịnh Hồng này hỏi cung tường tận, hỏi cho ra chi tiết hoạt động xung quanh bọn họ thông đồng Mãn Châu, cô nương là người hướng bọn chúng khởi binh vấn tội, không ngại trước tiên nghe một chút?
Ngậm lấy thuốc, cảm giác đắng chát đầy miệng, không khỏi nhăn mày, vốn tưởng rằng Luyện nhi tất nhiên phải đi sang bên kia, ai biết nàng cúi đầu liếc nhìn tôi, lại ngẩng đầu hừ một tiếng, cười lạnh, cũng không bước đi, ngược lại bỗng nhiên cúi thấp người, tôi mờ mịt không kịp ứng phó, một trận choáng váng, mới phát hiện lại bị nàng ôm ngang, có lẽ nàng chỉ đơn thuần làm theo sư phụ ngày trước, nhưng mình sau khi kinh hãi liền cảm thấy có chút quẫn bách, mới định nói cái gì, vùng vẫy một cái, suýt chút nữa đau đến nhả ra một ngụm khí.
- Không được lộn xộn, vận động sẽ động đến thương thế, còn không ôm lại!
Nàng không biết ý tưởng của tôi, thấy thế cau mày khiển trách một tiếng, cái chớp mắt tiếp theo liền phóng người lên, phong đột khởi (gió nổi lên), ánh mắt lay động, chỉ nghe thiếu nữ bỏ lại một câu, hẳn là hướng đến hai tên nam tử trên núi Ngọc Nữ Phong.
- Ta quan sát Ưng lão tặc đã lâu rồi, đêm nay nếu tra ra cái gì, ngày sau ta tự nhiên có phương pháp nắm bắt, không cần lãng phí thời gian đi nghe!
Luyện nhi cất cao giọng nói:
- Nàng thương nặng, chạy chữa quan trọng, còn lại tùy các ngươi đi!