- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 67: Diên An phủ
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Thiểm Nam Thiểm Bắc, tuy chỉ cách nhau một chữ, nhưng đường đi là chân núi chạy dài, ngàn dặm xa xôi, vô cùng gian nan.
Luyện nhi đã là người trong giang hồ, cuộc sống nhất định không được nhàn hạ, trị thương ở chân núi Tây Nhạc khoảng chừng nửa tháng, đã có người tìm tới cửa, chính là nhóm nữ binh Định Quân Sơn, lần này tận mười mấy hai mươi người, hiển nhiên không phải đơn thuần chỉ là tới báo tin đơn giản như vậy.
Sau đó mới biết, nguyên lai bảo vật yên ngựa lần đó, là Định Quân Sơn trại cùng phụ thân Vương Gia Dận của Vương Chiếu Hi lập thành hiệp ước đồng minh, vốn dĩ nên sớm đi một chuyến tới Thiểm Bắc hội hợp, ai biết ngay sau đó trại chủ của chính mình lại cùng tôi đi Hoa Sơn, này ngây ngốc chính là vài tháng, may mà còn có trận quyết đấu với Ưng Tu Dương chống đỡ, đối ngoại cũng có thể cho qua, chỉ là hiện tại tất thảy đều lắng xuống, Luyện nhi lại chậm chạp không về, rốt cục trong trại cuống lên, đại quản sự Đông Duẫn liền tự mình dẫn người đến, thỉnh cầu Luyện nhi chuẩn bị trở về Định Quân Sơn.
Nhưng mà gặp nhau, Luyện nhi vẫn như cũ không cho ý kiến, ở trong phòng nghe các nàng đối thoại hai lần, tôi biết rõ vì sao thái độ Luyện nhi như thế, thực ra chỉ sợ nàng cũng muốn đi, nhưng kiêng kỵ bên này thương thế chưa lành mà thôi.
Đã như vậy, này cùng nhau lên đường là được, chính mình tuy rằng không muốn nàng lên cao, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân nàng xuống.
- Lại nhìn ra ngoài xe? Núi này rừng rậm vắng vẻ nhìn chỗ nào cũng đều giống nhau, thật không biết ngươi vì sao thích xem bao nhiêu cũng không đủ.
Lúc đang thẫn thờ, thiếu nữ khom người vén màn đi vào, thấy tôi lại ngồi dựa vào cửa gỗ nhìn bên ngoài, theo miệng oán giận một câu, tay cầm túi nước da trâu đưa tới:
- Uống thuốc.
Cũng không thể trả lời nàng bản thân đang tìm kiếm cảnh vật quen thuộc, không thể làm gì khác hơn là cười cười, nghe lời uống nửa túi, đoạn đường này ngày đi đêm nghỉ, vốn tưởng có thể miễn phân khổ sở này, lại không biết là chủ ý của nữ binh nào, thời điểm đóng quân nhàn rỗi còn đi sắc thuốc mang tới, kết quả dọc đường đi cũng chưa từng ngừng uống nước đắng.
Luyện nhi ngồi lên miếng đệm phía đối diện, nhìn chằm chằm tôi uống thuốc đàng hoàng, mới thỏa mãn gật đầu, đem phần còn lại vặn chặt cẩn thận thu hồi, nói:
- Ngươi nếu không thoải mái nhớ nói, tự mình chịu đựng khó chịu, cuối cùng chọc ta lo lắng, vậy cũng không được.
Nghe vậy không khỏi mỉm cười:
- Xe này rộng rãi nệm ấm, cả ngày không ngồi chính là nằm, một ngày chỉ đi một đoạn đường như vậy, nếu không thoải mái nữa, ngươi thật sự xem ta là người bằng sứ hay bằng tượng rồi hả?
Tôi cười khẽ trả lời, cử động tay cho nàng xem, tuy vẫn đau, nhưng đã có thể động đậy chút ít, này một đường từ Hán Trung (thuộc Thiểm Tây) đến Thiểm Bắc, nàng thuê cái xe ngựa đầy đủ đã đi hơn nửa tháng, khi rảnh rỗi nghe được nữ binh tùy tùng đối với lần này lấy làm lạ, nói không nghĩ trại chủ lão nhân gia nàng lại có tính nhẫn nại như thế, trừ lúc trêu chọc kẻ địch ra, cũng chưa từng gặp qua.
Đừng nói là các nàng, ngay cả trong trí nhớ của tôi, hình như cũng chưa từng có ấn tượng.
- Lộn xộn đi, động đến xương cốt lệch một lần, xem ngươi có sợ không.
Luyện nhi thấy tôi quơ tay, liền nhăn mũi hừ một tiếng, cười nhạo, xem ra lần trước chữa thương dáng vẻ đau đớn sợ hãi đã để lại cho nàng ấn tượng không nhẹ, tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, đánh trống lảng nói:
- Nơi này rừng núi hoang vắng, chạy đi đâu tìm được lang trung đại phu đến đây? Cho nên không thành vấn đề.
- Chớ vui mừng, tính toán lộ trình ngày mai là có thể ra đường lớn, trước khi mặt trời lặn ước chừng liền chạy tới Diên An phủ.
Luyện nhi nhẹ nhàng nói:
- Ta sớm phân phó, vào thành trước hết tìm đại phu kiểm tra tay của ngươi một chút, không thể ỷ lại.
- Ơ?
Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, chân chính nghe nàng nói như vậy, tôi thực sự không nghĩ tới, không nhịn được nói:
- Không phải gấp rút đi họp hội nghị lục lâm đồng minh gì đó sao? Trên đường đều đã kéo dài lâu như vậy rồi, sắp đến chỗ lại vào thành có được không? Vết thương của ta thật sự không có gì đáng lo ngại, ngươi cứ việc làm chuyện của mình đi.
- Ta chính là muốn vào thành, thế nào?
Nàng nghiêng bên này một chút, giống như nghiêm mặt, nhưng vẫn mơ hồ mỉm cười, kiêu ngạo nói:
- Phố Ngõa Dao này cũng sẽ không chạy, sớm mấy ngày muộn mấy ngày đều như nhau, ta ngàn dặm xa xôi đến là đã đủ cho bọn họ mặt mũi, còn ai dám chê trách cái gì hay sao?
Trại chủ lão nhân gia xưa nay là người nói một không nói hai, cũng không biết những thuộc hạ hộ tống nàng kia có phản đối hay không, chỉ sợ phản đối cũng không có hiệu quả, ngày hôm sau trước khi mặt trời lặn, xe ngựa này cũng thật sự tiến vào phố xá phồn hoa sầm uất.
Có điều dù sao không thể quá phô trương, vì lẽ đó phần lớn nữ binh kia không vào thành, mà là thúc ngựa trực tiếp đến chỗ hội nghị đóng quân tiện báo luôn tin tức, chỉ còn lại hai người anh khí thay đổi một trang nam tử đi theo, thuận tiện đánh xe ở trọ, làm chút việc ra mặt.
Không còn việc vặt làm phiền, Luyện nhi rất an nhàn tự tại, vừa tới khách điếm, tẩy rửa phong trần, dùng cơm xong liền khăng khăng muốn đi mời đại phu.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, hai thuộc hạ của nàng một đường xóc nảy mệt nhọc tới đây, đều là sức lực có hạn, hiện tại thật vất vả đến giường cao chăn ấm, sau bữa cơm chiều tưởng rằng hết việc, hai người cùng đi nghỉ ngơi từ lâu, lại tiếp tục đi đánh thức người ta, không khỏi cảm thấy quá mất nhân tình, lại không đành lòng phật ý tốt của Luyện nhi, lại nhìn bên ngoài khách điếm đèn đuốc sáng choang, chợ đêm phồn hoa, nhất thời hưng khởi, quyết định hỏi chủ quán địa điểm y quán gần nhất, dự định tự mình đến xem bệnh, đỡ phải mời người qua lại phiền phức.
Luyện nhi bình thường đối với mấy chỗ ồn ào náo nhiệt lại không hứng thú lắm, bất quá lần này chắc là lần đầu tới đây, đối với phong thổ dân tình không hiểu rõ, Thiểm Nam Thiểm Bắc cách biệt rất lớn, cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ trong nàng, cũng không phản đối hành động của tôi, cầm theo bảo kiếm tùy thân, tràn đầy phấn khởi cùng ra ngoài.
Ra cửa lớn khách điếm là một đường chính, dù sao cũng là trọng trấn (thị trấn quan trọng) của phủ huyện, cũng không biết có trùng hợp ngày gì hay không, buổi đêm vẫn là tiếng người huyên náo hỗn tạp, đèn đuốc khắp nơi, người buôn bán nhỏ qua lại không ngớt, hai bên đường lớn đều là tiệm bán hàng rong, đèn lồng treo thành chuỗi, buôn bán sôi nổi thịnh vượng, dòng người tấp nập rất náo nhiệt.
Tôi cùng với Luyện nhi hòa vào đoàn người đi về phía trước, sóng vai chậm bước, vừa đi vừa ngắm, không vội làm việc trọng điểm, đối với nàng là bốn phía mới mẻ, đối với tôi nhưng không quá xa lạ, thế sự biến đổi, biển xanh hóa nương dâu, này cao nguyên hoàng thổ (phía bắc Trung Quốc) đồ vật chung quy nhìn vẫn có chút quen thuộc, bánh nhân mứt quả, há cảo bánh chẻo, bát mì kiều mạch (một loại lúa mì) canh dê thơm lừng, phàm là nhìn thấy giống như đã từng quen biết liền nhịn không được kéo nàng dừng chân, thử một lần, hứng thú dào dạt, nghiệm thương chính sự đều đã quên hết.
- Ngươi nhìn núi kia, thấy tòa tháp ở mặt trên không?
Hứng thú dạt dào, lôi kéo Luyện nhi mặt hướng về phía Đông Nam, chỉ đến bên dưới ánh trăng tòa tháp nhỏ trên đỉnh núi, cười nói:
- Tòa tháp này nhưng lại cực kỳ nổi tiếng, nếu nhớ không lầm, trên núi còn có rừng bia cùng với tượng Phật khảm đá cao trăm mét, rất là cao.
- ... Ngươi trái lại rất quen thuộc.
Đã thấy thiếu nữ quay đầu lại, tươi cười đáng yêu nói:
- Khi nào thì một mình đi qua đây?
Mặc dù mang vẻ cười, vẻ mặt dưới ánh đèn lại có chút âm tình bất định.
Hơi kinh hãi, tôi đây mới từ hí hửng tỉnh hồn lại, rõ ràng chính mình vừa rồi có hơi...
- ... A, Luyện nhi sao lại nói như vậy? Chỉ là đã từng thấy miêu tả trong sách, cho nên nhớ được một ít thôi.
Nỗ lực che dấu, ngượng ngùng tìm cái cớ.
- Thật sự chưa từng đến?
Nàng mặc dù đơn thuần ngay thẳng, cũng không phải người có thể tùy tiện dối gạt, nghe giải thích xong, vẫn là dáng vẻ không tin, nhìn chằm chằm truy hỏi.
- ... Nếu nhất định phải nói, có lẽ là trong mộng thấy qua một hai lần đi.
Chỉ đành cười khổ trả lời, lần này thật sự không nói dối, đó là một giấc mộng du khách.
Cũng không biết có được xem là may mắn hay không, đang lúc thiếu nữ muốn nói gì nữa, bỗng nhiên bị mảnh ồn ào hoảng sợ đánh gãy.
- Sơn tặc đã tấn công rồi! Sơn tặc đã tấn công rồi! Cửa thành đã bị công phá, đã đánh vào phủ nha rồi! Mọi người mau trốn a!
Không biết nơi nào kêu trước, như kinh lôi truyền đến, nhất thời đầu đường cuối ngõ khắp nơi vang vọng, đoàn người như ong vỡ tổ, phút chốc phân tán tứ phía, hỗn loạn một mảnh, khắp nơi đều có thể nghe tiếng khóc rống sợ hãi!
- Sơn tặc?
Nghi hoặc lặp lại một lần, cùng Luyện nhi đối mặt, cho dù là chiến tranh loạn lạc, trộm cắp tranh chấp, sơn tặc không kiêng nể mà tụ tập tấn công phủ huyện quan trọng, nhưng là đếm được trên đầu ngón tay, lại phát sinh ở lân cận, làm người ngay lập tức nghĩ đến lục lâm đồng minh cũng đều khó khăn.
- Ngươi trước tiên về khách sạn tránh đi, ta đi xem!
Luyện nhi hiển nhiên cũng nghĩ đến, kéo tôi đến phân phó một tiếng, liền muốn bước đi, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến chính mình không thể so với bình thường, giờ khắc này đang có thương thích trong người, tình trạng bên kia lại hoàn toàn không rõ, khăng khăng đi theo chỉ sợ không cẩn thận làm liên lụy nàng, chỉ đành gật gù, nhíu mi nói:
- Ta đã biết, chính ngươi ngàn vạn lần cẩn thận!
Nàng hoàn toàn không thèm để ý cười một cái, xoay người mà đi, này chỗ đám người hỗn loạn không nên ở lâu, tôi cũng xoay người, hướng về phía khách sạn định tiến lên, đột nhiên thấy đầu kia con đường, trong đám người phía xa có một bóng người nhảy lên, xem như nhỏ nhắn mảnh mai, áo vàng váy đỏ, rõ ràng là dáng dấp một nữ tử, nhưng trong tay lại cầm trường kiếm, dùng khăn đen che miệng mũi, lộ ra thập phần cổ quái.
Chớp mắt một cái, còn chưa kịp nhìn lại, thân ảnh kia bỗng nhiên đã đến gần, hình như là vội vã chạy đi, không ngừng khinh thân đề khí lướt qua đoàn người, đạp lên đầu vai những người kia mà đi, tung nhảy mấy cái lại đây, kêu lên:
- Mượn vai một lát!
Lăng không một cước, liền hướng vai phải của tôi đạp đến, chính mình chính là thương tay chưa lành, sao dám cho nàng mượn, trả lời đã không kịp, chỉ đành nhẹ nhàng tránh một cái, vọt sang bên cạnh.
- Chao ôi? A! Ai u!
Cô gái này chắc là không ngờ sẽ đạp vào khoảng không, hoàn toàn không có chuẩn bị, liền té xuống, mông đặt trên mặt đất, nhất thời nhắm mắt nhăn mày, liên tục kêu đau, rất chật vật.
Trong lòng tôi vừa buồn cười lại không đành lòng, đang định tới đỡ, đã thấy cô gái trở mình tự đứng lên, đứng tại chỗ một tay che chỗ đau một tay chỉ hướng này giận dữ:
- Này! Ngươi nữ nhân này sao lại nham hiểm như thế, không cho giẫm thì thôi, còn không buồn lên tiếng né tránh, hại ta mã thất tiền đề (té bất thình lình)!
Lời này thật sự có chút điêu ngoa, đang định mở miệng, nàng mắng xong còn chưa hả giận, không nói hai lời liền hướng bên eo mò tới, một đạo bạch quang hướng huyệt vị cánh tay phải đâm đến! Trong lòng rùng mình, bước nhanh nhích thân, tránh rồi lại né, mới nhìn rõ trong tay nàng dùng để điểm huyệt chính là một cái tiêu ngọc.
- Tốt, hóa ra là người luyện võ! Vậy ta cũng không khách khí với ngươi!
Nàng ba đòn thất bại, thấy tôi bình tĩnh né tránh, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, thu hồi ngọc tiêu, rút thanh cương kiếm (kiếm thép xanh) trong tay, mũi kiếm run lên, liền đâm lại đây!
Sống đến bây giờ, giang hồ nữ tử gặp qua không nhiều, cố tình còn là một chỗ không nói đạo lý, tôi cũng không biết làm vẻ mặt gì mới tốt, đêm nay ra ngoài, bởi vì Luyện nhi mang theo kiếm, bản thân lại không mang gì bên người, hai vết thương chưa lành cũng không được phép kéo vỡ, tránh né mấy chiêu, cảm thấy còn có thể ứng phó, đã nghĩ mạo hiểm tay không bắt kiếm, lấy binh khí của nàng trước rồi lại nói sau.
Đang lúc thủ thế, đột nhiên sau lưng hét to một tiếng, trách mắng:
- Nha đầu lỗ mãng từ đâu tới, muốn tìm chết sao? Mau cút ngay!
Sau đầu có âm thanh kim loại xé gió, "đinh" vang lên giòn giã, đón nhận lưỡi dao sắc trước mắt, hai cỗ sức mạnh đột nhiên giao nhau, cơ hồ muốn bắn ra tia lửa!
- Luyện nhi.
Không cần nhìn rõ người nhảy xuống là ai, chỉ bằng âm thanh đã xác định được người nào, thấy nàng tiếp đất chắn trước mặt tôi, tôi còn không nói gì, nàng giành trước quay đầu lại, cắt ngang nói:
- Này vừa xoay người tránh ra vài bước? Lúc ta không thấy, ngươi như thế nào lão yêu trêu hoa ghẹo nguyệt?
Nói xong cũng không chờ đáp lại, nhìn thẳng cô gái che mặt kia liên tục cười giận dữ, nói:
- Xem ra thân thủ cũng không tệ, nhìn xem ngươi có thể đi mấy chiêu!
Tức khắc liền nhào tới.
Bởi vì từ kia trong câu nói cuối cùng của nàng, không nhịn được ngẩn người, lúng túng nghĩ đến Luyện nhi cũng là biết ít văn tự, khiển từ dùng câu không chuẩn xác, ngẫu nhiên từ không diễn ý (dùng từ diễn đạt sai ý nghĩa) cũng là bình thường, lúc này mới thoải mái, thu thập tâm tình, đem sự chú ý phóng tới giữa trận tranh tài.
Trước đó Luyện nhi nói thân thủ cô gái kia tạm được, chẳng qua là vì nàng quá xem nhẹ đối phương mà thôi, kỳ thực người tôi có thể đối phó, một khi Luyện nhi nghiêm túc, đối phương căn bản không phải đối thủ.
Tôi chính là người ngoài nắm rõ, thấy lúc hai người ánh kiếm đan xen, tới lui qua ba lần, mắt thấy cô gái che mặt kia dùng hết sức lực mới giải khai ba chiêu cay độc, cô gái nhận ba chiêu này, chỉ sợ cũng biết kiếm pháp người kia trên mình rất xa, đánh một chiêu kiếm nghi binh, liền định bứt ra tránh thoát, cố tình chọc đến không đúng người, Luyện nhi làm sao tha cho cô gái kia đi, "xoạt xoạt" mấy kiếm, đem đối phương vây quanh, chính là chạy không thoát.
Cô gái che mặt cũng sốt ruột, lớn tiếng nói:
- Đánh không lại ngươi, ta chịu thua là xong, ngươi căng như vậy làm cái gì?
Luyện nhi cười gằn đáp lại:
- Chịu thua cũng không được!
Cô gái che mặt kêu lên:
- Có bản lĩnh ngươi cùng ta đi gặp cha!
Làm cho đối thủ cười dài nói:
- Ta trước gặp ngươi!
Mũi kiếm vẽ một cái, đâm thẳng mặt cô gái, đối với nữ tử dung mạo trọng yếu cỡ nào, cô gái che mặt lúc đó liền hoảng hốt hét lên, mũi kiếm đảo qua, nhưng chỉ là đẩy khăn che mặt ra mà thôi.
Khăn đen rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt, bất quá là một nữ hài trẻ tuổi bình thường, ngũ quan cũng được xem là có khuôn mặt đẹp, có điều tuổi tác không lớn hơn chúng tôi, không biết Luyện nhi nghĩ như thế nào, vừa thấy hình dáng của cô gái liền cười nói:
- Tốt, ta không giết ngươi, lưu lại cho ngươi ký hiệu cũng được.
Mũi kiếm một điểm, hướng mặt cô gái đi tới, lần này thoạt nhìn hình như thật sự muốn lưu dấu ấn.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, cô bé hiển nhiên bị dọa cuống lên, thanh cương kiếm run lên, mũi kiếm đàn hồi cùng hướng đến mũi kiếm Luyện nhi, thình lình mũi kiếm trượt đi, rõ ràng hướng về bên trái, nhưng phút chốc hướng sang bên phải, đâm huyệt vị ngực trái!
Chiêu này vừa ra, trong hay ngoài trận, tôi và Luyện nhi đều ngẩn người, cũng không phải bởi vì chiêu kiếm hung hiểm, thừa dịp đối phương ngây người, cô bé kia nhảy người lên trần nhà, đạp lên mái ngói liền nhanh chóng chạy trốn, trong chớp mắt chỉ có xa xa điểm màu đen.
Thiếu nữ cũng không sốt ruột, nhìn trên nhà một chút, lại quay đầu sang bên này, cau mày hỏi:
- Ngươi cũng nhìn thấy? Một chiêu này là kiếm pháp của chúng ta, không sai đi?
Tôi gật gù, căng thẳng nhìn chăm chú điểm đen xa xa như ẩn như hiện, kìm nén sợ hãi, trầm giọng phun ra một chữ:
- Đuổi theo!