- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 86: Trong động
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Có đôi khi, tôi không thể hiểu được, chính mình ở trong lòng thiếu nữ này, đến tột cùng là tồn tại vị trí nào... có lẽ vừa là người thân mà cũng là bạn, có điều chắc chắn không phân vai lứa, cùng với sự tôn kính tương ứng nên nhận được.
Nhưng ngay cả như vậy, vốn tưởng rằng đối với nàng mà nói, mình chí ít cũng nên là vai trò một người tỷ tỷ chứ!? Lại không nghĩ tới, sẽ có một ngày bị nàng sờ đầu, mỉm cười dùng lời nói và hành động như dỗ dành đứa nhỏ mà đối đãi.
Vậy thì tôi trong mắt Luyện nhi, suy cho cùng là hình tượng gì?
Bởi vì cử chỉ khiến người ta dở khóc dở cười của nàng, làm cho lòng tôi lại nảy sinh một cảm xúc hoang mang mới. Nếu là ngày thường, rất có thể sẽ lại một phen minh tư khổ tưởng nữa rồi, đáng tiếc, hiện tại không có nhiều thời gian dư thừa để lãng phí tâm tư vào việc này.
Từ nhỏ đến lớn, thái độ của tôi đối với Luyện nhi luôn là dụ dỗ kèm giải thích, giả sử mọi lý lẽ đều đứng về phía nàng, trên cơ bản, chính mình cũng không còn biện pháp giữ nàng nữa rồi.
Cho nên cuối cùng, vẫn chỉ có thể nhìn theo bóng trắng kia dần chìm vào hang động không biết lành hay dữ.
Trước đó, lấy vật liệu có sẵn làm một cây đuốc, dùng cành cây và cỏ lau khô bó thành, đốt lửa cho nàng mang theo. Có lẽ quá nhỏ, Luyện nhi xem thường, liếc mắt một cái rồi nói không cần. Mình cũng không có tâm tình vòng vo, nghiêm túc nói:
- Không phải soi đường cho ngươi, vào tới hang động, nếu thấy không có gió mà bó lửa tự tắt, vậy cho dù phía trước là ao hồ thần tiên nước ngọt gì đi nữa, ngươi cũng nhất định phải lập tức quay về! Nhớ kỹ!
Vì an toàn, đây là chuyện phải dặn dò, đồng thời cũng lo lắng nên giải thích như thế nào. Không ngờ Luyện nhi nghe xong vẫn không hỏi căn nguyên, chỉ nhìn bó lửa kia, lại nhìn tôi một cái, hất mi nói:
- ... Lại học được từ đâu đây?
Thấy tôi gật đầu, liền cười cười không để ý nữa, nhận lấy bó đuốc, không nói thêm gì, xoay người lập tức chui vào động.
Một hòn đá lăn vào còn có thể gây ra chút tiếng động, ngược lại nàng leo xuống lại không một tiếng động, chỉ có đốm lửa nho nhỏ yên tĩnh chiếu ra bốn bức tường chật hẹp bao quanh, dọc đường mà đốm lửa đi qua, bóng tối tạm thời tản ra, theo ánh sáng đi xa thì dần dần tụ lại. Đến cuối cùng chỉ còn lại âm trầm ngăn cách tầm mắt.
Mắt thấy màu đen dày đặc bao lấy tất cả, hoảng hốt có một loại ảo giác cắn nuốt. Tôi vỗ vỗ khuôn mặt, tự nói với mình bình tĩnh, sau đó ngồi xếp bằng trong bụi lâu sậy bên cạnh hang động, im lặng đếm giây, tính toán thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Chờ đợi không xác định chính là chuyện dằn vặt nhất.
Trong lòng đếm đếm thời gian, tay vô thức kéo cỏ lau khô héo, âm thanh bị bẻ gãy nho nhỏ, là tiếng động duy nhất ở đây ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình. Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí không nghe được tiếng gió thổi, thông thường tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ cũng chẳng có, ngoại trừ ngôi sao lấp lánh trong màn đêm, khung cảnh hết thảy tựa như ngưng đọng lại.
Dần dần không biết mình đã đếm tới bao nhiêu rồi, sai rồi, loạn rồi, là chín trăm sáu mươi lăm hay là sáu trăm chín mươi lăm? Đã qua mười phút hay là một khắc (mười lăm phút)? Thật lạnh, còn khát nữa, quần áo hỏng vẫn có để thay, nhưng áo hồ cừu bị bão cát chôn vùi thì lại không dư cái nào. Trước đó chạy đi vẫn không cảm giác được, bây giờ yên tĩnh rồi, cái lạnh mới chầm chậm bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể.
Khoanh tay ngồi ở đó, chợt cảm thấy khủng hoảng, chỉ có bản thân lẻ loi một mình giữa đất trời, lúc này mới ý thức rõ ràng mình đang ở trung tâm đại mạc với cát vàng bao quanh vạn dặm, không gian mênh mông không thấy giới hạn, chỉ có một mình tôi với nỗi hoảng sợ trong lòng.
Đời này đối với tôi mà nói, chẳng qua cũng chính là một vùng hoang mạc bao la, ban đầu chỉ muốn tìm một chốn ốc đảo có thể dung thân là được, nhưng bất tri bất giác, lại biến đổi định nghĩa của cái gọi là ốc đảo.
Không có ai mất đi ai sẽ thật sự không sống nổi. Lúc hay tin sư phụ đột ngột từ trần, ngoài đau buồn cũng chỉ là đau buồn, nhưng giả sử đổi lại Luyện nhi có chuyện gì...
Xoa xoa lông mày đã nhíu chặt, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ, loại thời khắc này nếu nghĩ tình huống tiêu cực nhất định sẽ tự giày vò bản thân, tốt nhất nên mau mau xua tan cái ý nghĩ kia. Thở mạnh một cái, đứng dậy, muốn vận động làm ấm cơ thể, cũng không dám đi xa, chỉ đi bộ tới lui quanh cửa động, lúc nào cũng lưu ý động tĩnh trong động.
Mấy lần sờ soạn túi nước bên hông, nghĩ lại vẫn là thôi, nếu có thể tìm thấy nước vậy cũng không cần dùng gấp, nếu không thể... thì càng không được gấp.
Thực ra so với việc có thể tìm được nước hay không, hiện tại trong lòng chỉ chờ mong có thể nhìn thấy Luyện nhi bay ra từ cửa động, hoặc là nên nghe được một ít tiếng động gì mới tốt. Nhưng sự thật luôn cùng người đối nghịch, càng lo lắng chờ đợi thì càng không đợi được thứ gì. Từ sau khi tâm tư nhiễu loạn đã không tiếp tục đếm nữa, nhưng cho dù như vậy, hẳn là đã gần hai mươi phút nhỉ?
Cuối cùng thực sự không chịu được nữa, tôi vòng trở lại bên vách đá, ngồi xuống, lấy hơi quát vào cửa động đen ngòm: "Luyện nhi...". Âm thanh truyền xuống, vểnh tai lắng nghe, không hề có phản ứng gì, lập tức thử gọi thăm dò một tiếng nữa: "Luyện nhi, không thể gượng ép, không được thì lên đây đi, chúng ta cũng không phải là không đường lui, không đáng!"
Hô xong câu này, một lát sau, rốt cục nghe được hồi đáp đã mong chờ rất lâu, hoặc có lẽ là, tiếng động.
Nhưng âm thanh này lại suýt nữa làm người hồn bay lên trời! Bởi vì đó là một tiếng mơ hồ, nhưng rõ ràng là, tiếng kêu kinh sợ!
Tôi gần như theo phản xạ mà nhảy dựng lên, rồi lập tức ngồi xổm xuống, ghé vào cửa động dốc sức gào thét hỏi làm sao vậy! Vẫn nhớ rõ cái lần nghe được cùng loại âm thanh này, chính là một đêm tuyết kia cũng là lần đầu tiên gặp nhau, Luyện nhi bị sát khí của sư phụ dọa sợ, mới phát ra tiếng gào thét sợ hãi chồng chất này!
Nhưng mặc kệ tôi kêu to như thế nào, bên trong lại không hề có động tĩnh nữa, trong bóng tối thâm trầm như có cái gì rúc mình ở giữa, chờ đợi con mồi trên cửa hang.
Không nhận được hồi đáp, xoay người, sốt ruột nhổ bó lớn đầy cỏ lau khô, cầm trong tay gấp gáp cuộn mấy vòng, chưa ra được hình thù gì lại vung tay ném đi, tôi quay đầu lại, cũng không chuẩn bị cái gì, trực tiếp ném mình vào bóng đen vô định.
Nếu thật sự có gì đó mà Luyện nhi không thể đối phó nổi, vậy mình chuẩn bị cũng vô dụng, quyết định cùng nhau chôn thân trong bụng là được rồi!
Ôm ý niệm bất chấp xông vào động, cũng không thèm để ý cẩn thận dè dặt gì, gần như là lảo đảo dùng tư thế nửa quỳ phóng tới. So với tưởng tượng thì lối đi này còn hẹp hơn, cũng dốc hơn, mặt phẳng nghiêng dưới chân gần như là cầu trượt gồ ghề, đỉnh vách đá thì cách đầu chưa tới nửa thước, ngẫu nhiên còn có một vai chỏm đá lướt qua da đầu, đụng vào cánh tay đang bảo vệ đầu.
Dùng một tay che đầu, một tay sờ soạn trên vách đá để duy trì thăng bằng. Mặc dù khó tránh khỏi tổn thương da thịt, nhưng chung quy không có gì đáng ngại. Lối đi chật hẹp dốc đứng tuy là nguy hiểm, cũng may không biến đổi nhiều lắm, một đường đi xuống đều không cảm thấy độ dốc và bề ngang này có nhấp nhô quá lớn, thỉnh thoảng có vài khúc ngoặc uốn lượn, cũng hoàn toàn khập khiễng vượt qua.
Thần kinh buộc chặt, làm cho quan niệm thời gian trở nên mỏng manh, cho tới khi tốc độ dưới chân trở nên bình thản, sau cùng lúc mặt phẳng nghiêng biến mất, tôi đã không biết mình lao xuống mất bao nhiêu thời gian, càng không biết chỗ này bao sâu.
Cảm giác nghiêng biến mất, nhưng hang động vẫn chật hẹp, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc của chính mình, rất dễ dàng có thể thấy được không gian chật hẹp này tạo cảm giác áp bách đối với âm thanh. Tôi quỳ trên mặt đất, từ trong lồng ngực lấy hỏa chiết ra muốn mượn chút ánh sáng, lại phái hiện rung giũ cỡ nào cũng không cháy.
Rung không cháy, là bởi vì không khí rất ẩm, thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Thế nhưng nước ở chỗ nào? Quan trọng hơn là, nàng ở chỗ nào?
Mắt nhìn không thấy, vậy cũng chỉ có thể dựa vào tay, lần mò tỉ mỉ dò xét toàn bộ xung quanh. Quả nhiên là một chỗ vô cùng chật hẹp đúng như dự đoán, muốn đứng lên cũng không được, hướng xung quanh chuyển động vài bước, là có thể hoàn toàn đụng vào vách đá phía trước sau trái phải.
Đều là tảng đá, ẩm ướt, sờ lên trơn trượt, càng mấu chốt là, sau khi đi qua cái đường hẹp này, dường như không còn cửa hang nào khác, ở đây, giống như là không gian khép kín.
Nếu không phải tìm được một vật trên đất, tôi thật sự cho rằng mình đã quá vội vã mà bỏ qua một ngã ba nào đó rồi.
Vật tìm được là một mảnh cây nhỏ khô héo, nắm lên so sánh tính toán, rất ngắn, để trước mũi ngửi thử, là mùi cháy xém rõ ràng, đây... chính là tàn dư của cây đuốc mà tôi đã đưa cho Luyện nhi trước khi nàng vào động.
Nàng đã đến đây, sau đó thì sao? Cũng không thể tự nhiên biến mất chứ?
Mang theo tràn đầy nghi hoặc, tự mình lục lọi không gian này một lần nữa, từ trên xuống dưới một tấc cũng không tha. Lần này rốt cục mò được, tận bên một chỗ mép vách đá trong cùng, là một cái lỗ nho nhỏ nằm ngang, dường như là vết nứt mỏm đá, rất dài, lại nhỏ hẹp, ước chừng chỉ có thể miễn cưỡng cho phép một người nhỏ gầy nắm sấp chen vào, dáng người hơi lớn có khả năng sẽ bị kẹp lại.
Nhưng mà, lúc nghiêng đầu dán vào bên khe hở này, lại có thể nghe được tiếng nước "róc rách" trong đó, vô cùng rõ ràng.
- Luyện nhi...
Tuy không rõ tình thế, trong lòng có đủ loại kiêng kỵ, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng kêu lên:
- Luyện nhi, ngươi có ở trong đó không? Nghe được không? Có thể trả lời không?
Lúc đầu không có gì đáp lại, chỉ có giọng nói của chính mình truyền đi vang vọng, xét từ cộng hưởng, hình như đầu bên kia cũng tồn tại một không gian nhất định, thậm chí còn rộng rãi hơn chút so với đầu bên này.
Tiếp tục gọi hai tiếng, bên tai mơ hồ nghe được một âm thanh vang lên rất nhỏ rất ngắn ngủi, nghe không rõ, nhưng đúng là tiếng người!
Người ở trong này trừ mình ra còn có ai đây? Quá đỗi vui mừng, toàn thân lập tức vựt dậy tinh thần, tôi cũng không nói gì nữa, nằm sấp xuống, cố gắng chen vào mặt cắt ngang kia. Khe hở quả nhiên hẹp, cạ đầu khớp xương phát đau, phải nhiều lần thả hơi, ra sức thả lỏng thân thể, mới có thể vặn vẹo từng chút đi qua.
Chờ lúc nửa người an toàn chui qua khe này, liền xoay người một cái, rồi ngã vào trong nước.
Nước không sâu, một tầng "róc rách", cho dù nằm cũng sẽ không bị chìm toàn bộ, tôi vội vã xoay người đứng lên, đã quên thăm dò độ cao, kết quả còn chưa thẳng thắt lưng, thiếu chút nữa đã đụng vào chỏm đá rũ xuống.
Trong bóng tối vang lên một tiếng "xì" nhẹ, nghe như... tiếng cười?
- Luyện nhi?
Tôi mù mịt mở to hai mắt, nhìn về hướng kia:
- Luyện nhi là ngươi ư?
Sẽ không có người khác, cho dù có người khác, ở hoàn cảnh đưa tay không thấy năm ngón này, tuyệt đốt sẽ không nhìn thấy một màn chật vật vừa rồi, lại càng sẽ không cười.
Hỏi, lại không chiếm được trả lời, trong không gian đen kịt chỉ có tiếng nước, cùng tiếng hít thở.
Mà lại không chỉ là tiếng hít thở của chính mình.
Lấy lại bình tĩnh, tôi cúi người, khom lưng như mèo đi về một hướng kia. Địa thế càng ngày càng thấp, chưa đi được bao xa thì đổi thành dùng cả tay chân bò trong nước, nhưng tiếng nước "róc rách" càng ngày càng rõ ràng. Đó là nước chảy phun ra từ vách đá, là ngọn nguồn của dòng nước cạn "róc rách" kia.
Hơn nữa, cũng là ngọn nguồn của một tiếng hít thở khác.
Cúi người tới gần hơn chút nữa, lại đưa tay ra, rốt cục chạm đến một vật ấm áp.
Nàng ở phần đầu nguồn, nửa người dựa vào vách đá cứng rắn phía sau, nước "róc rách" từ người nàng "tí tách" chảy xuống, giống như một kiểu tắm vòi sen nhẹ nhàng, "Luyện nhi?", tôi không xác định gọi một tiếng nữa, vẫn không trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều ổn định.
Không chiếm được trả lời, chỉ đành dùng đôi tay xác định.
Nơi này độ cao thực sự có hạn, mình chỉ có thể vừa cố gắng nằm bò tới gần, vừa tránh đè lên cơ thể và tay chân của nàng. Cẩn thận vươn tay, trường kiếm hoàn hảo dựa vào bên phải của nàng, vẫn chưa ra khỏi vỏ, lại dời đến cổ tay trong nước, mạch tượng bình thường, tay chân xương cốt không bị lệch vẹo không ổn cái gì, eo là chỗ hiểm cũng không có gì đáng ngại... Thậm chí áp lại gần ngửi một cái, ngoại trừ hơi thở vẫn giống trong trí nhớ ra, cũng không có bất kỳ mùi nào khác thường như mùi máu tanh chẳng hạn...
Càng kiểm tra, càng nghi hoặc, từ dưới lên trên cẩn thận sờ soạn, đến lúc dò xét tới khuôn mặt kia, mới thật sự sửng sốt.
Sửng sốt, cũng không phải là vì chuyện không tốt gì đó, ngón tay lướt qua xúc cảm nhẵn nhụi, không có một chút vết thương, chỉ là...
Chỉ là... khóe môi, rõ ràng, đang cười.
Trong lòng khẽ động, bỗng chốc hiểu được, tôi trừng mắt nhìn, chậm rãi buông mặt nàng ra, nhíu mày nói:
- Luyện nhi, ngươi đùa gì thế?
Dù cho nói một câu như vậy, thật ra vẫn có chút không dám tin.
Nhưng sự thật chính là câu trả lời tốt nhất, người dưới thân bỗng nhiên khẽ động, tiếng nước chảy "rào rào", sau lưng cảm giác bị ràng buộc.
Trong bóng đêm tôi không thấy ánh mắt của nàng, lại nghe được âm thanh nàng vui vẻ, mang theo nụ cười như có như không, nói:
- Thế nào, ngươi lo lắng?
Phút chốc, thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức cảm thấy tức giận.
Tức thì muốn bứt người rời đi, nhưng đôi tay trên lưng trói quá chặt, chỗ nào có năng lực tách ra? Tôi trầm mặt, mới vừa định nói, đã nghe tiếng cười khó đoán kia tiếp tục nói:
- Đây là giận rồi? Hừm, nên biết mùi vị lo lắng không dễ chịu đi!?