- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 123: Loại chuyện này
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Lúng túng.
Ngoại trừ lúng túng, đã không thể nghĩ ra từ thứ hai để miêu tả tâm tình lúc này.
Thấy Luyện nhi tiến lại gần, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn lùi về sau, cũng may chân tay cứng ngắc, không có chấp hành mệnh lệnh hấp tấp này, nếu không thì thật sự có vẻ quá hốt hoảng buồn cười. Huống hồ, né tránh Luyện nhi như vậy, không đảm bảo nàng sẽ nghĩ thế nào.
Đã có lúc như thế, thật không rõ rốt cuộc trong đầu người trước mắt này đang nghĩ gì.
Cho tới nay, bản thân chưa bao giờ xem nhẹ nàng, bởi vì hiểu rõ sự thông minh của nàng, cũng đã quen có những lúc sẽ thể hiện hành động ngoài dự đoán. Có điều dù hiểu rõ bao nhiêu đi nữa, dù đã quen thế nào đi nữa, thì nhận thức của nàng về chuyện này vẫn khiến người ta quá kinh ngạc... Thời khắc quan trọng, trong kế hoạch vốn yên ổn đã có một khâu quan trọng bị làm rối, không khỏi khiến lòng người rối loạn.
Có một lúc như vậy, lập tức luống cuống ngây ngốc ở đó, sau đó cổ bị vòng ôm lấy. Xưa nay tính nhẫn nại của Luyện nhi không nhiều lắm, chắc là bất mãn với phản ứng trì độn này, trực tiếp áp đến tự mình xóa bỏ khoảng cách hai bên, quyền chủ động thuộc về nàng, lúc cánh môi dán vào lần nữa, vẫn là phong cách của nàng, trực tiếp, cường thế.
Chỉ là hơi thở nóng rực, nóng hơn nhiều so với ngày thường.
Bởi vì nhiệt độ như vậy, cũng bởi vì bản thân rối loạn, gần như là mờ mịt ý loạn thần mê mà đáp lại. Sau một hồi, mới dần dần miễn cưỡng lý giải một ít manh mối từ trong hỗn loạn, đầu óc thoáng tỉnh táo lại. Vì vậy, cẩn thận kết thúc phần bị động thân mật này, kéo ra một chút khoảng cách.
Lúc gần kề nhìn nhau, đôi mắt long lanh của Luyện nhi lặng lẽ biểu lộ tâm tình của nàng, vui vẻ, tò mò, khó hiểu, cùng với khao khát nóng lòng muốn thử.
Cố gắng không để bản thân sa vào đôi mắt ấy, nhắm mắt, lấy lại một ít trấn tĩnh, việc khẩn cấp trước mắt là không thể để cho nàng tiếp tục nắm giữ chủ động thay đổi thực tế nữa, vì vậy cười khổ nói:
- Luyện nhi, ngươi đã đồng ý với ta chuyện gì? Đừng quên, đã nói rồi, bây giờ bất kể động tác thế nào, ngươi đều không thể cử động nha.
- Hừ, ta mới không quên. - Hậm hực rút tay về, nàng không phục nói:
- Rõ ràng là ngươi cứ đứng yên, ngươi không động ta cũng không động, chẳng phải là nhìn như ngốc hề hề...
Nói đến đây, vẻ mặt nàng bỗng thay đổi, nhướng mày cười, nhìn tôi nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết gì cần ngươi dạy, tuy ta không biết nữ và nữ làm như thế nào, nhưng có lẽ không khác lắm những gì nam nữ làm đâu nhỉ? Là giống hay không?
Đối diện với câu hỏi thản nhiên này, chỉ đành nhịn xuống một bụng bất đắc dĩ và khổ não, thở dài nói:
- Trước hết ngươi đừng... đừng gần như vậy, trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi được không, giống hay không, ta... từ từ nói rõ cho ngươi nghe...
Nói chung, phải tranh thủ thời gian giải quyết chuyện chính trước, sự việc phát triển đến bước này hơi loạn, hoặc có lẽ là tâm loạn, nếu cứ tiếp tục rối loạn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vào giờ phút này, ánh mắt của Luyện nhi khác hẳn so với ngày thường, trong con ngươi mang ý cười còn chứa một nét mị hoặc mê người, làm mình không dám đối mắt quá lâu, rất sợ... mất đi sự trấn tĩnh cuối cùng.
Ai ngờ, đến cuối cùng, vẫn là đi sai một nước cờ.
Luyện nhi bất mãn bĩu môi, khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc ngửa cổ nằm xuống lần nữa, lại tiện tay... tiện tay kéo đi nút thắt vạt áo...
Không kịp dời tầm mắt, cũng không muốn dời đi, thế là trơ mắt nhìn chiếc áo mỏng vốn lỏng lẻo cứ như vậy mà... Có lẽ thấy được ánh mắt ngơ ngẩn, đường vòng cung bên khóe môi của thiếu nữ kia càng thêm rõ rệt. Lúc nở nụ cười xinh đẹp, nàng hỏi:
- Thế nào? Ta cũng không phải hoàn toàn không hiểu phải không? Mặc y phục là không thể làm loại chuyện này, đúng không?
Mà chính mình, vô phương trả lời nàng.
Vài tia nắng ban mai u tĩnh tiến vào cửa sổ, ánh lên làn da trắng nõn tạo nên một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, buộc vòng quanh từng chỗ phập phồng, tất cả làm nên một bức tranh sinh động tràn đầy sức sống. Vạt áo mỏng hơi hơi mở rộng, che mà như không che, nhưng lại có thể làm cho bức họa này càng thêm đoạt hồn người. Trong chúng sinh, mấy ai có thể tránh được?
Tôi nhắc nhở bản thân đây cũng không có gì, đừng tâm hỏa khó nén giống một tên nam lỗ mãng. Cảnh đẹp thiên tư tuyệt sắc đi chăng nữa, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn tôi cùng nhau lớn lên, không hề xa lạ với từng điểm nhỏ của thân thể. Nhưng mà, vào giờ phút này, thật sự mọi thứ đều khác hẳn ngày thường. Ánh mắt của nàng, hành động của nàng,...vẻ tuyệt sắc của nàng.
Làn da không tì vết ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, bụng dưới bằng phẳng căng mịn, vòng eo thon mảnh, còn có... trên chỗ cao mềm mại, một cặp trái cây nho nhỏ màu hồng non mềm tựa như đầu ngón tay của trẻ nhỏ, đang hãy còn đứng thẳng đầy kiêu ngạo, giống như chủ nhân vậy, phóng khoáng phơi bày chính mình mà không hề kiêng kị...
Mê hoặc là mãnh liệt như thế, lý trí lúc này có là gì? Trấn tĩnh là cái gì? Viền mắt dần nóng lên, hơi thở trở nên gấp gáp, cuối cùng không kìm được, vươn tay ra, chầm chậm đến gần, nắm nó vào lòng bàn tay.
Khoảnh khắc chính thức chạm vào, cảm nhận rõ rệt đôi bên khẽ run.
Không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của nàng, hoặc có lẽ là không thể. Giờ đây cảm quan bị trói buộc, tâm thần mờ mịt, toàn bộ mọi thứ biến mất trống rỗng. Không giống với khi thân mật cách lớp quần áo, đây là cảm nhận không cách nào hình dung..., là loại cảm giác mềm mại, ấm áp, khó diễn tả thành lời... Còn có đáy lòng tự nhiên sinh ra một loại dịu dàng và yêu thương kỳ diệu...
Đều là nữ, thật ra cũng không có gì hiếu kỳ và xa lạ đối với cấu tạo sinh lý. Chất xúc tác làm cho tất cả mọi thứ biến đổi gia tăng, là tình cảm.
Cẩn thận từng li từng tí, dùng hành động không đến mức sẽ làm nàng cảm thấy nóng rực khó chịu để mà thăm dò, động tác có tiết tấu... Thỉnh thoảng, cũng sẽ hơi hơi dùng sức... Dần dần, làn da trắng nõn chuyển hồng, quả trái cây nho nhỏ cũng càng thêm ngạo nghễ bất khuất. Cảm giác được những phản ứng và biến hóa này, loại cảm giác thỏa mãn và kiêu hãnh khi tự tay đánh thức nàng ấy, chân chân thật thật mà khiến người say mê...
Đắm chìm trong cảm thụ này, khiêu khích nhẹ nhàng liên tục, xoa nắn, khảy đàn, một lần rồi lại một lần không có chút khó chịu hay đau đớn... Giữa hơi thở phập phồng, người dưới thân dần dần để lộ ra tiếng thở dốc đầy khiêu khích. Đó là giai điệu dễ nghe nhất thế gian, có thể khiến người nghe say mê...
Lúc này rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt đối nhau, đôi con ngươi ấy mang vẻ mê ly, nhưng vẫn không mất đi trong suốt. Thấy tôi nhìn nàng, nàng cười dịu dàng với tôi. Giữa lúc liếc mắt nhìn, thật là một vẻ đẹp tú sắc khả xan*.
(*) tú sắc khả xan (秀色可餐): xinh đẹp, một vẻ đẹp làm cho người ta nhìn không biết no đói
Làm sao có thể kiềm chế bản thân, thế là 'nghĩa vô phản cố'*, cúi thấp đầu âu yếm, ngậm lấy môi nàng. Mỗi một tấc da thịt, hôn lên, nhẹ mút... sau tai cần cổ, bờ vai xương quai xanh, rồi xuống bụng.... Vì vậy nơi có thể nhìn thấy có thể chạm đến, đều để lại vết tích không bỏ sót chút nào. Cuối cùng, ngậm lấy quả trái cây kiêu ngạo nho nhỏ...
(*) nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không thể chùn bước
Cùng lúc đó, Luyện nhi khẽ rên một tiếng, thân thể lầu đầu tiên bị mất khống chế, hơi hơi co giật.
Bởi vì cái co giật rất nhỏ này, tâm tư đang bị mê hoặc chợt giật mình, tựa như có gì đó xẹt qua, mang theo một chút hơi lạnh.
Lực cảm thụ mạnh mẽ của nàng cũng là ngoài dự đoán, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Luyện nhi sẽ nhạy cảm như vậy, có phản ứng với hầu hết kích thích nhất cử nhất động, mỗi một nơi chạm vào đều có biến hóa tương ứng. Nếu tiếp tục như vậy... chỉ sợ...
Mất khống chế giống như nghiện thuốc từ từ suy giảm, có một vài thứ lần nữa về lại trong đầu. Thở hổn hển ngừng động tác, nhưng không cách nào khiến bản thân thật sự buông tay, cứ ôm chặt nàng như vậy, ôm lấy làn da nóng hổi cùng với trống ngực dồn dập, cắn chặt môi, cố gắng dùng nỗi đau để đánh tan dục niệm đen tối quá nồng đậm.
- Luyện nhi...
Lúc mở miệng, giọng nói khàn đến nỗi chính mình cũng thấy xa lạ:
- Ngươi... không sao... chứ? Có cảm thấy bất thường không?
Thiếu nữ dưới thân cũng đang hơi thở dốc. Về trình độ mà nói, nhất định Luyện nhi thở sẽ gấp hơn, nhưng nàng biết kiềm chế. Trong toàn bộ quá trình trước đó, nàng vô tư biểu đạt sự thoải mái và cảm thụ vui thích, nhưng lại không thích thở dốc quá mãnh liệt, có lẽ cho rằng đây là một kiểu yếu thế.
Qua thêm giây lát, cho đến khi nàng điều chỉnh hơi thở xong, mới hắng giọng một cái, đôi con ngươi đen láy nhìn bên này chăm chú, nói:
- Đột nhiên hỏi cái này làm gì, cái gì gọi là bất thường? Nếu có gì bất thường, chẳng phải là bởi vì ngươi làm mấy chuyện này sao?
Vừa rồi như say như mê không có quá nhiều tâm tình, bây giờ một câu nói này lại làm người ta lúng túng. Sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, tôi "khụ" một tiếng, nói:
- Không phải nói đến... những cảm giác kia. Vừa rồi ngươi giống như sắp phát tác, chỉ sợ... Đương nhiên, cũng có thể là... Có điều dù sao đi nữa, lúc này đang là bệnh nặng chưa khỏi, chúng ta hay là, hay là nên dừng ở đây đi...
Một khi lý trí sống lại thì không cần suy xét nhiều, làm như vậy mới là quyết định nhanh chóng lựa chọn chính xác. Suy cho cùng, mọi thứ xảy ra vừa rồi đều không phải là kết quả của kế hoạch, trong lúc hấp tấp sao có thể làm như vậy... Không nói đến vấn đề sức khỏe của Luyện nhi, cho dù nàng thật sự chịu được, vẫn còn một nguyên nhân phải băn khoăn...
Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực. Có lẽ không nỡ buông hoàn toàn, nhưng sau khi đầu óc dần thanh tỉnh, vẫn là nhanh chóng buông tay, bò dậy kéo dài khoảng cách, vẫn không dám đối diện, chỉ đành hơi hơi dời tầm mắt, đưa tay nhẹ nhàng khép vạt áo giúp nàng, đến tận khi mò mẫm cột chắc nút áo, lúc này mới âm thầm thở một hơi.
Cảm nhận được ánh mắt của Luyện nhi. Nàng vẫn im lặng tùy ý tôi làm, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, ít nhiều có chút lo lắng, còn pha thêm một ít áy náy. Cho dù xuất phát từ lý tính, sau khi khiêu khích một người như vậy rồi lại... cũng là không đành lòng. Nhưng mà có một số việc, quá quý trọng, chung quy không thể tùy ý bản thân rơi vào con đường ý loạn tình mê không biết đường về.
Vì vậy sau khi làm xong mọi thứ, dịch chuyển thân thể, hơi hơi lùi về sau một chút, ngồi quỳ trên giường, đang định nghiêm nghị muốn nói chuyện nghiêm túc với nàng một chút, bỗng nhiên chớp mắt một cái, thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), gáy đập mạnh lên giường. Cũng may bên dưới là tấm chăn mềm thật dày, cũng không đau, chỉ là chấn động mờ mịt.
- ... Luyện nhi?
Bởi vì mờ mịt, lúc thấy người trước mắt phóng to, vẫn không rõ ý, bỗng cần cổ cảm thấy ngứa ngứa, phía trên là hơi thở nóng hổi phả vào, còn có lời nói tràn đầy hăng hái của nàng:
- Nếu ngươi dừng ở đây, vậy giờ đến lượt ta chứ?
Đi kèm câu này chính là cái mút hôn mạnh đến nỗi làm người ta vừa đau vừa nhột, tựa như hạt mưa rơi xuống cần cổ, hàm dưới, sau tai... May mà tạm thời cũng chỉ có thể rơi vào những vị trí này, không giống như nàng sáng sớm lười nhác, bởi vì mình là người ăn mặc chỉnh tề, cho nên những bộ phận càng... càng tư mật thì không dễ bị chạm đến.
- Luyện nhi!
Trong lúc không phòng bị, bị khống chế không thể động đậy, vừa vùng vẫy tránh né, vừa xấu hổ gọi tên nàng, giãy giụa nói:
- Ngươi, ngươi làm gì vậy! Ai... ai nói ngươi có thể động? Chẳng lẽ ngươi định nói không giữ lời à?
Biết tính nàng, kêu ngừng chắc chắn là không được, "ngươi có thể đụng ta vì sao ta không thể chạm vào ngươi" - lời nói chí khí hùng hồn này nghĩ cũng có thể nghĩ tới được, cho nên chỉ đành dùng lời cho phép nghiêm phạt trước đó để áp chế nàng, nhưng nào biết...
- Ai nói ta không giữ lời?
Nhận được câu trả lời vẫn là hùng hồn đầy lý lẽ, nàng tách ra một chút, nói:
- Đã nói bất kể ngươi làm gì với ta, ta đều không động, vậy bây giờ ngươi không làm, ta tất nhiên là có thể động, không phải sao?
Cưỡng từ đoạt lý! Thật muốn thẹn quá hóa giận mà răn dạy nàng, nhưng đã hoàn toàn không rảnh rỗi như vậy rồi. Người này miệng thì nói, tay vẫn không nhàn rỗi, không có biện pháp đối với quần áo tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cổ tay hơi dùng sức, dùng nội lực mạnh mẽ đánh văng nút thắt y phục, thẳng thắn thò tay vào vạt áo mò mẫm đến cùng...
- Luyện, Luyện nhi!
Làn da trước ngực vừa lạnh vừa nóng, nhất thời cảm thấy không ổn, định đè giữ bàn tay đang quấy phá kia, nhưng cách lớp quần áo ngược lại giúp nàng làm trái, lòng bàn tay chạm vào chỗ nào đó... cảm nhận điểm nhạy cảm nơi nào đó rất rõ, khiến người ta gần như hít một ngụm khí lạnh, thật sự là danh xứng với thực với câu "mượn nợ rất nhanh đã phải trả", nhưng vẫn là dở khóc dở cười đè xuống, mềm giọng cầu xin:
- Luyện nhi, ngươi trước hết chờ đã, hôm nay, chí ít hôm nay không được... Thật đó, đừng như vậy được không?