- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 136: Mỗi người
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Ba năm chưa từng nghe thấy, có những danh tự gần như đã quên, nhưng khi nhắc đến lại vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lạ lẫm.
Chẳng qua là tâm tình lại không giống nhau.
"Trác Nhất Hàng?" Bình tĩnh mà lặp lại một lần, tâm tình tại thời khắc này gần như cũng không có quá nhiều gợn sóng, chẳng qua là kinh ngạc nói: "Chưởng môn? Thế nào, hắn đúng là Chưởng môn tiếp theo của Võ Đang?"
"Đúng vậy a, a, đúng rồi, ngươi chưa đi Kinh thành, hẳn là chưa từng nghe qua." Luyện nhi cười gật đầu trả lời: "Lúc ấy đám lão đạo lỗ mũi trâu kia cho chúng ta thêm không ít phiền phức, bất quá cũng là đã giúp được vài chuyện, này may mắn mà có Trác Nhất Hàng hòa giải, lúc đó ta chợt nghe nói, Chưởng môn đời trước của Võ Đang có di mệnh là chọn hắn làm người nối tiếp, chẳng qua là nhà hắn có người qua đời —— còn nhớ Trác Trọng Liêm từng bị chúng ta bắt được sao? Nhắc tới cũng khéo, chính là tổ phụ của hắn —— cho nên theo quy củ ba năm sau mới có thể tiếp nhận vị trí, việc này ta vốn đã quên, hôm nay nghe San Hô nói đến, lại tính toán, sẽ không sai."
Nhẹ giọng "Ân" một tiếng, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, gật đầu nói: "Thì ra là vậy, ta chỉ biết nhà hắn có người qua đời muốn về quê giữ đạo hiếu, cũng không rõ là trong đó còn có chuyện như vậy, xem ra hắn thật đúng là tiền đồ vô lượng a..."
Khi nói như vậy, theo thói quen mà cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt liếc qua liền phát hiện Luyện nhi tựa hồ ném đến một ánh nhìn thoáng qua.
Bất quá nàng không có lên tiếng, người nói chuyện chính là Thiết San Hô. "Chính là việc như vậy a, ta cũng có nhớ hắn!" Nha đầu kia hai tay đánh nhịp, tỉnh ngộ nói: "Chính là gia hỏa cùng Nhạc đại ca xưng huynh gọi đệ a, ân, hắn thật ra là người tốt! Ít nhất so với lão đạo mắt cao hơn đầu kia tốt hơn nhiều, khó trách Luyện tỷ tỷ ngươi nguyện ý gọi một tiếng thiếu hiệp, ta trước còn cảm thấy kỳ quái Võ Đang có ai xứng với hai chữ này."
Luyện nhi nghe vậy, liền thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía bên này, đối với nàng giống như trêu chọc mà cười nói: "Người này đúng là tốt, bất quá San Hô muội muội a, ta thấy ngươi nhắc tới chuyện cũ, liền trái một tiếng Nhạc đại ca phải một tiếng Nhạc đại ca, làm chi lại thuận miệng như vậy a, nếu để cho Cửu Nương nghe thấy mà ghen ghét, chúng ta cũng mặc kệ a."
Nghe Luyện nhi nói như vậy, ta cũng giật mình nhớ lại, Thiết San Hô từng bởi vì hờn dỗi mà chia cách với Mục Cửu Nương, đồng hành một đoạn thời gian cùng người mà nàng gọi là Nhạc đại ca Nhạc Minh Kha, thậm chí cuối cùng để mặc cho Thiết lão gia tử tiến đến cầu hôn, tuy rằng thiệt thòi cho Luyện nhi làm bà mai thất bại, may mà mọi chuyện không thành, bất quá không nghĩ cũng biết, việc này ở trong lòng Mục Cửu Nương e rằng vẫn luôn còn có chút khúc mắc.
Mỗi người đều có phiền não của bản thân mình, này thật đúng là ứng với câu nói kia, nhà nhà đều có một quyển kinh khó đọc* a...
(*Đây vốn là một câu thành ngữ của Trung Quốc ý nghĩ tường tự là Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh)
"Nàng...Nàng mới không nghe được! Lúc này nàng đang sắp xếp những thứ chúng ta vừa mua về, mới sẽ không nghe được! Các ngươi ai cũng không được phép nhiều lời!" Thiết San Hô tất nhiên là cấp bách, trước bối rối uy hiếp một phen, lại phun ra: "Ta chỉ là khen một câu Luyện tỷ tỷ ngươi hiếm khi đối xử khách khí với người khác, ngươi lại muốn trêu chọc ta như thế! Nhạc đại ca cùng Trác Nhất Hàng xác thực đều là người tốt sao, chúng ta đối với người khác hảo hảo, cũng không có nghĩa là yêu thích đúng không? Nếu không a, ta thấy Trác Nhất Hàng kia cũng không tệ, những tên sư thúc kia lại đáng ghét nhất, so với chuyện ở lại Võ Đang để chịu tội, không bằng chúng ta làm một chút chuyện tốt, chờ bọn hắn đón dâu trở về, chúng ta liền đi cướp nương tử! Giành được liền gả cho tỷ tỷ ngươi làm thiếp, thế nào?"
"Hừ, ngươi tiểu cô nương này! Thật sự là càng ngày càng tệ rồi!" Luyện nhi nghe vậy cười dài một tiếng, vừa cười vừa mắng: "Cũng đừng đem ta lôi xuống nước, lại lắm miệng như vậy, ta thật sự là đi đến chỗ Cửu Nương cáo trạng, liền nói Thiết San Hô vẫn là tâm tâm niệm niệm Nhạc Minh Kha, thậm chí còn muốn cướp lấy tri kỷ của Nhạc Minh Kha để tìm hiểu tung tích của đối phương!"
Luyện nhi không có hứng thú đấu võ miệng, thế nhưng so với người trêu chọc mình cũng chưa từng sa vào thế hạ phong, Thiết San Hô nhất thời nói không lại nàng, tức giận đến đứng bật dậy tạo tư thế muốn đánh người, lại bởi vì chỗ ngồi khoảng cách quá xa, chạm không đến Luyện nhi, liền thuận tay đập lên cánh tay của ta hai cái, nói: "Luyện tỷ tỷ mới chính là xấu nhất! Nếu người dám nói bậy nói bạ với Cửu Nương, ta liền nhất báo trả nhất báo, cũng không khách khí với Trúc Tiêm tỷ tỷ, xem ngươi có đau lòng hay không!"
Nàng đánh không nặng không nhẹ, tất nhiên là một điểm cũng không đau, chân mày Luyện nhi cũng không nâng lên, phất phất tay nói: "Không khách khí thì không khách khí a, đừng quên nàng chính là đồng môn cùng ta xuất sư, đừng thấy bình thường tính tình mềm mại dễ nói chuyện, nếu như thật sự động thủ, chút công phu mèo quào này của ngươi thật đúng là không phải đối thủ của nàng, ngươi muốn không khách khí đối với nàng, cứ việc thử một chút là tốt rồi, ta không ngăn cản."
Biết rõ hai nàng là đấu võ miệng chơi đùa, bản thân cũng khó mà nói được cái gì, chỉ có thể cười cười cho qua, Thiết San Hô thấy ta cười, nhảy dựng lên nói: "Trúc Tiêm tỷ tỷ! Ngươi cũng quá dễ nói chuyện rồi, ngươi xem Luyện tỷ tỷ tuyệt đối không thương ngươi, ta ra tay đánh ngươi, nàng là nhìn cũng không nhìn, còn nói không ngăn cản cứ việc thử xem, ngươi tối nay phải hảo hảo phạt nàng mới đúng!"
Lúc này, song phương đối với mối quan hệ của nhau trong lòng đã sớm biết rõ, đều đã hiểu rõ đối phương, điều này khiến cho một câu "Tối nay" liền tồn tại không ít ý khác, Luyện nhi đương nhiên là không có khả năng không nghe ra, lúc này hừ một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Ta cùng với nàng ban đêm như thế nào, là chuyện của hai chúng ta, không phiền ngươi quan tâm, nhưng thật ra San Hô muội muội ngươi a, mấy ngày nay thỉnh thoảng tháy ngươi sáng sớm luyện kiếm, eo chuyển động luôn có chút trì trệ không khoái, chẳng lẽ là đã làm sai điều gì, bị Cửu Nương phạt quá mức sao?"
Nếu như bàn về sự không kiêng nể gì cả, trên đời e rằng không có mấy ai là đối thủ của Luyện nhi, Thiết San Hô tất nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này náo loạn đến mặt đỏ, rốt cuộc không tiếp tục được nữa, ngoài miệng vẫn còn không thể hoàn toàn nhận thua, vừa vung tay đi ra ngoài vừa nói: "Mà thôi, ai muốn nhiều lời với ngươi! Đó mới không phải là phạt, là Cửu Nương nhà ta yêu thương ta, không giống như ngươi một điểm cũng không yêu thương Trúc Tiêm tỷ tỷ! Một ngày liền gọi nàng tới nàng lui, ngay cả danh tự cũng chưa từng hảo hảo gọi, ta thấy Trúc Tiêm tỷ tỷ sớm muộn gì cũng không muốn ngươi nữa, ngươi vẫn là đi cướp một cái tân lang quan đến chà đạp a!" Nói xong ước chừng cũng sợ Luyện nhi tức giận, lập tức tông cửa chạy, nhanh như chớp không thấy bóng người.
"Tiểu cô nương này!" Luyện nhi quả nhiên là đứng lên, bất quá cũng không thật sự muốn làm gì nàng, cho nên chẳng qua là vừa bực mình vừa buồn cười mà cười mắng một tiếng với người đã chạy ra khỏi cửa, lập tức dừng lại một chút, xoay đầu qua, cổ cổ quái quái nhìn ta một cái, nói: "Ta không yêu thương ngươi sao?"
"Ngươi biết rõ là lời nói đấu võ miệng, cũng để trong lòng sao?" Thấy nàng rõ ràng là để ý, bản thân bật cười hồi đáp: "San Hô chẳng qua là trêu đùa ngươi, cũng như ngươi trêu đùa nàng, lại có câu nào là thật lòng chứ?"
Luyện nhi nhưng chỉ là im lặng mà quay đầu đi chỗ khác, từ trong mũi nhẹ nhàng mà hừ nhẹ ra một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Mặc dù đối với thái độ lúc cuối cùng này của nàng có chút kỳ quái, nhưng bản thân cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ là bởi vì tin tưởng dựa theo tính cách của Luyện nhi, tuyệt đối không đến mức đối với những lời trêu chọc này mà sinh ra khúc mắc trong lòng, hoặc là, do bản thân không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều đến chuyện này.
Khẳng định là, cũng chỉ có bản thân mình tục nhân như vậy, mới có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà suy nghĩ quá nhiều, luôn để mọi chuyện khó tiêu tan, canh cánh trong lòng.
Cho nên, khi mấy canh giờ sau đó, lúc nghe nàng nhắc đến chuyện lúc trước, cho dù đang trong trạng thái không có thời gian để chú ý đến, cũng liền cảm thấy kinh ngạc.
"Như vậy là yêu thương ngươi sao, ân? Như thế này tính là yêu thương ngươi sao?" Lời lẽ lửng lơ du tẩu, vật trong cơ thể tuỳ tiện quấy phá, ánh mắt nóng bỏng trước sau như một mà vây khóa lấy thân thể, khi ý thức đang dần dần mê ly, lại nghe thấy chủ nhân của ánh mắt kia đặt câu hỏi vậy: "Thích được yêu thương như vậy sao? Thích sao?"
Cùng với câu hỏi này, thân thể được gấp lại, ngón tay đang quấy phá kia giống như nhắc nhở mà cong lại một chút, ma sát chuyển động, nhịp điệu cũng không dừng lại, kích thích đột nhiên tăng lên hầu như làm cho người ta muốn cắn nát bờ môi, thật vất vả mới gắng sức kiềm nén lại thanh âm đã vọt tới bên miệng, cũng bất chấp trong lòng kinh ngạc, thở khẽ mà hồi đáp: "...Thích...Thích...Chỉ cần là Luyện nhi, như thế nào đều tính là...Yêu thích..."
Thần trí kỳ thật đã không quá thanh tỉnh, đầu óc hết thảy đã tán loạn mê mang, nhắm mắt lại, lời nói cũng là thất linh bát lạc, sau những đoạn đáp lời vỡ vụn, đôi môi bị cướp đoạt, đem toàn bộ lời lẽ đều ngăn chặn, trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở của nhau, cũng chỉ còn lại duy nhất một loại thanh âm làm cho người ta ngượng ngùng.
Cắn chặt hàm răng, liều mình nhẫn nại cảm giác như thủy triều kéo tới, cuối cùng nghênh đón cực hạn.
Mà sau đó, chắc chắn sẽ có một cái ôm ấp ngắn ngủi, một khoảng thời gian cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm.
"Lại nói..." Ngoài dự định, khi khoảng thời gian này qua đi, Luyện nhi cũng không có tiếp tục tùy tính hành động như thường ngày, chỉ là ngoan ngoãn mà ôm lấy người, rầu rĩ mở miệng nói: "Ngươi làm sao biết được Trác Nhất Hàng kia có người nhà qua đời muốn hồi hương giữ đạo hiếu? Ta cũng không nhớ trước kia từng nói qua với ngươi, ngươi cũng không có đi Kinh thành."
Vừa mới điều chỉnh tốt hô hấp không lâu, máu huyết vẫn còn đang cuộn trào, nhịp tim vẫn là rất nhanh, lúc này bỗng nhiên nghe đến cái tên kia, bỗng nhiên liền dâng lên một sự mất kiên nhẫn khó hiểu, thậm chí quả thực chính là căm hận, dường như hắn đang ở ngay đây, đưa tay che khuất đôi mắt, miễn miễn cưỡng cưỡng đè ép tâm tình đột ngột dâng lên kia, tận lực bình ổn giọng điệu mà nói: "Ba năm trước đây khi Định Quân sơn bị tiễu diệt, chúng ta lỡ mất nhau, còn nhớ rõ không? Sau đó khi ta chuẩn bị xuất phát đến Thiểm Bắc tìm ngươi, nửa đường từng gặp qua hắn, có nghe nói qua một chút, lại nói cũng nhờ có hắn đưa cho công văn quan ấn, ta mới có thể bình an thông qua một đường kiểm tra, còn phải cám ơn hắn rồi, ha ha..."
"Ha, là có chuyện như vậy..." Nhìn không thấy, chỉ nghe thấy tiếng lầm bầm lầu bầu của Luyện nhi gần trong gang tấc: "Vậy chính là phải thật sự cám ơn hắn..."
Bởi vì câu này, tâm tình gì gần như cũng liền bùng nổ, trong một khoảng khắc không thể ức chế nổi kia, ta trở mình một cái, ngồi trên giường nhìn nàng, Luyện nhi không hiểu, cũng ngồi dậy theo, nới lỏng vòng tay mà ngồi đối mặt với nhau, lặng lẽ nhìn nhau trong chốc lát, ta nghe thấy chính mình nói: "Ngươi đã chạm qua ta, lúc này ta cũng muốn chạm vào ngươi, được không? Luyện nhi?"
Mà khi nghe thấy những lời ấy, dung nhan lúc trước còn đang tràn đầy nghi, liền nở rộ ngay trước mắt.
"Có gì không thể?" Nàng cười nói, nắm tay ta áp lên bụng, không cho là đúng mà nói: "Còn cho rằng ngươi có chuyện gì muốn nói, nếu muốn, liền muốn là được, những lúc thế này, còn cần phải hỏi sao? Dư thừa."
Xúc cảm trên làn da tinh tế tràn ngập lòng bàn tay, trực tiếp truyền vào tất cả xương cốt tứ chi, bốn mắt nhìn nhau, không thể tưởng tượng nổi, nỗi lòng lúc trước cố gắng khắc chế thế nào cũng vô dụng, lại cứ như vậy mà bị nhẹ nhang mềm hóa, đủ loại cảm tình tiêu cực chính mình cũng không hiểu nổi liền bị trục xuất, thay vào đó, chỉ có tình yêu mềm mại không ngừng bành trướng, dường như muốn tràn đầy phủ lấp toàn bộ tâm tình.
Không thể mang theo tâm tình tiêu cực mà vào chạm yêu thương, mang theo niềm tin như vậy, cẩn thận, dùng lòng bàn tay khe khẽ lướt nhẹ qua gương mặt của nàng, miêu tả lấy dung nhan tinh xảo kia, thẳng đến khi rõ ràng xác định ở sâu trong nội tâm đã không tiếp tục vươn chút mây mù, mới áp đôi môi của mình thiếp hợp lên.
Những năm qua, có lẽ bởi vì thiên tính a, đa số thời điểm Luyện nhi đều nắm vai trò khống chế chủ đạo, cho nên phần lớn là nàng chủ động xuất kích, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng mâu thuẫn chuyện hưởng thụ vui vẻ, trái lại, chỉ cần là ta ám chỉ, nàng hầu như đều không có cự tuyệt, đương nhiên, có thể điều này liên quan đến phong cách chủ động hoàn toàn khác biệt giữa hai chúng ta.
So với mỗi lần đều luôn kịch liệt không ép người đến đường cùng liền không bỏ qua của nàng, có thể nói, bản thân thầm muốn cho nàng giống như nhu thủy mà thoải mái dễ chịu lại vui vẻ một cách vô hại, dùng kỹ xảo thay thế cho xúc động, hoà dịu không gián đoạn mà dần dần tích lũy, chỉ vì tính tình Luyện nhi tham vui lại gấp gáp, càng tới gần cao triều, càng là không kiêng nể gì cả mà đòi hỏi, nếu như bản thân không cẩn thận khống chế, chỉ sợ dưới sự lơ đãng sớm muộn gì cũng sẽ làm tổn thương thân thể của nàng, nữ tử có cường đại đến mấy, đều có một nơi không chịu nổi thương tổn.
Ngay lúc quan trọng, bỗng nhiên có một bàn tay lướt nhẹ trên mái tóc, sau đó đầu bị nhè nhè ép buộc ngẩng lên, nhìn thấy chính là một dung mạo tuyệt sắc vong tình, Luyện nhi mím môi, nhìn chăm chú vào ta, một đôi mắt trong veo lại vì tính ý mông lung mà mang theo nét mị hoặc lòng ngừoi, hoặc là, còn có chút gì khác nữa...
"Ngươi a, những lúc như thế này...A...Nhìn qua chính là tốt nhất, không thể tốt hơn...Lúc nào, mới có thể... A..." Trong lúc thở dốc cùng khe khẽ than nhẹ, nàng giống như say rượu, giống như đang nghiền ngẫm gì đó mà trong miệng lẩm bẩm, cũng không đợi câu nói đứt quãng kia được nói xong, liền từ bỏ cách thức biểu đạt, trái lại ngửa đầu tiến đến, thỏa thích nở rộ, hưởng thụ sự vui vẻ khi leo lên đỉnh phong.
Cho nên, vào thời khắc cuối cùng kia nàng đang nói cái gì?
Khi đó, ta cũng không hiểu được.
Pháo hoa sáng lạn nổ tung trên bầu trời, rồi sau đó trở lại hư không, cuối cùng bóng tối bao phủ hết thảy, triền miên ôm lấy nhau, ngủ thật say, mê mê mang mang trong hư vô, bên tai giống như có người đang kêu gọi, lại không biết vì sao, chẳng qua là gọi nhẹ như vậy hai cái, liền cũng đều chìm vào yên lặng, cũng không còn vang lên nữa.