- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 165: Tiềm hành*
Tác giả: Bát Thiên Tuế
(*Đi lại, di chuyển trong bí mật âm thầm)
Nguyệt hắc phong cao.
Một đêm nguyệt hắc phong cao, không biết một chuyến đi của San Hô cùng lão gia tử, hay một chuyến đi của ta cùng Luyện nhi, cuối cùng bên nào càng thêm mạo hiểm.
Chẳng qua là nếu như có thể lựa chọn, so về nơi phải đến, ta tình nguyện hy vọng tối nay nàng là đi thăm dò đại lao, ít nhất nơi đó tương đối không có thần bí khó lường, nguy cơ tứ phía như vậy.
Đáng tiếc, dù là nơi có thần bí khó lường nguy cơ tứ phía, trong mắt Luyện nhi có lẽ đều không đáng coi vào đâu.
Huống chi lý do kia, cũng không cho phép người ta cự tuyệt.
Lúc đó khi nghe được hai từ Hoàng cung, hình ảnh đầu tiên lóe ra chính là đại điện với rất nhiều vàng son lộng lẫy, tất nhiên, khi tỉnh táo lại, liền nhận ra điều nàng nhắc tới, kỳ thật chính là Tử Cấm Thành.
Tử Cấm Thành thời nhà Minh, cùng Tử Cấm Thành thời nhà Thanh có cái gì khác biệt? Vấn đề này không nằm trong phạm vi kiến thức của bản thân, nhưng mà có một chút chuyện tất nhiên rất rõ ràng, chính là nơi này giờ phút này cũng không phải là nơi người ta có thể bỏ ta chút tiền liền có thể tùy tiện đi dạo, dân chúng đừng nói là đi đến thưởng thức, chính là tới gần một chút, chỉ sợ cũng sẽ là rước lấy họa sát thân!
Nhưng sự khẩn trương của bản thân chỉ có thể khiến cho Luyện nhi thoải mái cười cười, nhìn thấy sự lo lắng của ta, nàng liền hiên ngang nói: "Chỗ đó cũng không phải là lần đầu tiên ta đi, ba năm trước đây cùng nghĩa phụ đến kinh thành, Hoàng cung đã bị ta trước trước sau sau đi dạo qua hai lần, ngươi còn lo lắng cái gì?" Lại nói: "Không cần lo lắng nhiều, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an! Không tin sao? Mau mau thay quần áo."
Đều đã nói đến mức này, còn nói thêm gì được nữa? Không có cách nào khác đành phải cởi áo, khi đang bộ y phục màu đen kia mặc lên người, lại nghe thấy câu nói thứ ba, chẳng qua lời này cũng không phải là nói với ta, chính là người đang cầm kiếm đứng bên cạnh kia, giống như không bận tâm đến mà thấp giọng lẩm bẩm: "Hừ, ta cũng không tin, liền một đám y quan trong nội cung cũng không biết cách chữa trị cổ họng như thế nào."
Lúc này mới chợt hiểu ra.
Một đường theo Luyện nhi phi thân qua mấy con phố, cung điện nguy nga to lớn trong thành dần dần xuất hiện trong tầm mắt, chưa từng nhìn thấy nơi này về đêm, cũng không phải tất cả mọi nơi đều là đèn đuốc sáng trưng, phần cung điện chìm trong bóng tối làm cho người ta cảm thấy áp bách, cũng là nhờ vào bóng đêm như vậy, những người có khả năng di chuyển tốt, muốn lẻn vào so với trong tưởng tượng càng dễ dàng hơn một chút.
Bất quá đối với người chưa quen thuộc kiến trúc bên trong mà nói, so với lính gác đề phòng nghiêm ngặt có mặt ở khắp nơi, hệ thống phòng ngự có lợi nhất của Hoàng thành này rõ ràng vẫn là kiến trúc phức tạp và to lớn cực kỳ dễ dàng làm cho người ta mất phương hướng trong đó. Vốn cho là bản thân ít nhiều có thể phát huy hữu dụng, bất quá chỉ vẹn vẹn có một chút ký ức khi quan sát cung điện vào ban ngày kia, sau khi trải qua mấy đường hẻm hắc ám, liền triệt để không còn nhận ra.
Nhưng thật ra Luyện nhi, một mực tự tin dẫn người tiến lên, sau khi đi qua không biết bao nhiêu đường ngang ngỏ dọc, tránh né lính tuần tra, chỉ nghe thấy trong bóng tối một tiếng cười khẽ trầm thấp, nghe nàng nói: "Ân, đến rồi."
Đến đâu rồi? Nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một tòa kiến trúc không quá thu hút, xen lẫn những cung điện bên trong cấm thành rộng rãi nhìn thấy một nơi bình thản nhạt nhẽo như vậy, tấm biển phía trên cửa kia ẩn trong bóng tối, chỉ có vài chiến đèn lồng được đốt sáng, đáng tiếc lại đang lắc lư trong gió không thể thấy rõ chữ ở trên đó, có vài thị vệ trong nội cung mặt ủ mày chau canh giữ trước cửa, thỉnh thoảng ngáp dài một cái.
"Đây là Tư dược cục, lần trước ta đi ngang qua liền phát hiện, không nghĩ tới bây giờ liền phát huy công dụng." Luyện nhi mỉm cười kéo ta qua tiến sát đến lỗ tai, thấp giọng giải thích: "Ta nghe nói bản thân Thái y viện không có ở trong nội cung, hơn nữa ban ngày ầm ĩ không tiện ra tay, ban đêm lại không có ai, chỉ có Tư dược cục này, từng giây từng phút cũng phải có y quan túc trực, chờ đợi hoàng gia tùy thời cho triệu đến, thuốc cũng là chuẩn bị sẵn không ít, chúng ta tìm đến nơi này, đảm bảo bắt một cái liền chính xác một cái!"
...Đây là xem bệnh không phải là đi săn a, nếu như người ta ghi hận trong lòng loạn kê phương thuốc thì làm sao bây giờ? Tuy rằng trong lòng lặng yên suy nghĩ như vậy, đương nhiên không thể tranh cãi cùng nàng, cũng không cách nào mở miệng tranh cãi. Mấy cái thị vệ mặt ủ mày chau trông coi cũng không khó né tránh, chúng ta vòng đến một bên khác phi thân qua tường nhảy vào trong nội viện, liền dễ dàng vào trong, sương phòng bên trong quả nhiên có bóng người đi đi lại lại, bản thân đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới ổn thỏa, đã thấy Luyện nhi liền thoải mái đẩy cửa chính lướt vào.
Hành động này của nàng quá thản nhiên, cho nên trong phòng chỉ truyền đến một tiếng dò hỏi tràn đầy nghi hoặc, vừa mới vang lên lại liền im bặt, lại sau vài thanh âm nhỏ đến không thể nghe đến động tĩnh, chợt nghe bên trong thoải mái nói: "Vào đi, đứng ở bên ngoài làm cái gì? Muốn xem bệnh cũng không phải ta."
Thở dài một hơi, cười khổ cất bước mà vào, chỉ thấy trong ánh nến ba người đang mặc quan phục ngã ngồi trên mặt đất, người lớn tuổi nhất e là đã gần sáu mươi, người nhỏ tuổi nhất hẳn là cũng qua ba mươi, những người này thần sắc kinh hoàng mà dựa vào nhau, mặc dù tay chân là tự do, trong miệng lại đều bị nhét cái gì đó, cũng không thấy ai đưa tay đi lấy, nhất định là không dám, bởi vì có một thanh trường kiếm sáng bóng đã rút ra khỏi vỏ chỉ cách bọn họ trong gang tấc.
"Được rồi, các ngươi vừa rồi hẳn là cũng đã nghe được, hôm nay tới đây, chúng ta một là không giết người, hai là không gây chuyện, chỉ là muốn xem bệnh cho đồng bạn của ta, cổ họng của nàng bị tổn thương, bên ngoài rất nhiều đại phu đều xem không tốt, nghe nói y quan trong Hoàng cung mỗi người đều là y thuật cao minh, lúc này mới đến viếng thăm một chút."
Ta chân trước vừa bước vào, Luyện nhi chân sau liền bắt đầu từ từ mỉm cười giải thích với ba người kia, mặc dù là mỉm cười giải thích, nhưng mà một thanh kiếm sáng ngời vẫn là không rời quanh thân đối phương, thỉnh thoảng còn dùng kiếm vỗ vỗ lên bờ vai người ta, nhẹ nhàng nói: "Đều nói lương y như từ mẫu, những người như các ngươi xem bệnh cho người quyền quý quá nhiều, thỉnh thoảng giúp dân chúng chúng ta xem qua một chút cũng là tích đức, nếu như xem tốt, ta âm thầm lặng lẽ rời khỏi tuyệt đối sẽ không quấy rầy, sau đó còn có một số tiền lớn để cảm tạ, nhưng nếu như dám ồn ào làm mấy chuyện xấu...Hừ, trước khi thị vệ xông vào, ta cam đoan các ngươi sẽ biết cái gì là cách chết thống khổ nhất!"
Dường như muốn chứng minh bản thân không nói dối, sau khi dứt lời Luyện nhi nhìn cũng không nhìn liền phất tay, chỉ thấy một ánh bạc lóe lên, một con thiêu thân cứ như vậy bị Cửu tinh định hình châm cố định trên chụp đèn! Ba người y quan kia không phải là người trong giang hồ, làm sao từng nhìn thấy chiêu thức kia, lập tức cả kinh mặt mũi trắng bệch, quanh năm sinh tồn trong quan trường cung đình nhiều người vẫn là rất thức thời, sau khi cân nhắc thiệt hơn, ba người rất nhanh liên tục gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý phối hợp.
Thấy người gật đầu, lúc này Luyện nhi mới lại mỉm cười, lấy đi đồ vật trong miệng bọn họ để cho bọn họ đứng dậy, nhưng vẫn như cũ không thu kiếm trở lại trong vỏ, chỉ đứng ở một bên mà phòng bị, bất quá sát khí vô hình lúc trước đã mất đi không ít, ba người y quan kia dường như cũng cảm giác được, thần sắc mặc dù vẫn là sốt sắng, cũng không lại nơm nớp lo sợ như vậy. Đợi đến khi chân chính bắt đầu chẩn đoán bệnh, rõ ràng vẫn theo thói quen mà lộ ra tư thái ngự y, chỉ thấy ba người trước hỏi thăm bệnh trạng, để một người tốt nhất trong ba người đến làm chủ xem bệnh, hai người còn lại ở bên cạnh khoanh tay cùng lắng nghe, một bộ dáng trong sự bất an vẫn là bảo trì theo khuôn phép, khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Kỳ thật loại chuyện xem bệnh này, thầy thuốc ở thời này phần lớn cơ bản là giống nhau, luôn là vọng, văn, vấn, thiết bốn loại thủ pháp, chỉ là kinh nghiệm cùng năng lực không giống sẽ cho ra kết luận khác biệt, lần chẩn đoán bệnh này dùng thời gian không lâu lắm, cũng không thấy có thủ pháp mới lạ độc đáo gì, chẳng qua là vị lão y chủ trì kia đứng lên, sau khi cùng hay người kia thảo luận một phen, liền run run rẩy rẩy vừa nói với Luyện nhi: "Vị...Nữ hiệp sĩ này, lão hủ cùng đồng liêu bất tài, tận tâm xem bệnh, vị đồng bạn này của ngươi tuy là có một chút hao tổn âm khí, chỉ là dựa theo mức độ bình thường, không có ảnh hưởng đến chuyện phát ra thanh âm, thanh âm của nàng không mở được, chỉ sợ cũng không phải là do bệnh tật, mà là có nguyên nhân khác."
Kết luận này kỳ thật cũng không phải là lần đầu nghe đến, cho nên Luyện nhi không có phản ứng gì quá lớn, chẳng qua là hờ hững nói: "Ân? Ngươi nói tiếp, nguyên nhân khác là gì a?" Lão y quan cùng đồng liêu hai mặt nhìn nhau một lần, kiên trì nói: "Các nữ hiệp đều chính là cao nhân, vị cô nương này có thể xuất nhập đại nội như chỗ không người, có lẽ tu vi cũng không thấp. Lão hủ hổ thẹn, đối với chuyện tập võ cũng không quá hiểu, chỉ là vừa rồi khi bắt mạch, phát hiện khí tức của nàng không ổn định, bên trong ngũ tạng lại ẩn dị động như lửa cháy, cảm giác có chút khó hiểu, càng nghĩ, sợ vẫn là có liên quan đến nội tức của người tập võ... Kỳ thật cái gọi là nội tức, chính là bẩm sinh âm dương cương khí, khí này nếu như không điều hòa, nhất định sẽ sinh dị biến, cho nên chỉ sợ là..."
"Ngươi nói là, nàng nói không được là vì nội tức khác thường?" Kết luận này Luyện nhi thật ra là lần đầu nghe được, nàng cướp lời mà nói, trước nhíu mày nhìn ta một cái, lại không yên tâm mà chất vấn: "Ngươi xác định có thành tâm xem bệnh?" Nghe thấy bị nghi ngờ y thuật, lão y quan kia ngạo nghễ đứng lên, lưng thẳng tắp nói: "Y chính là nhân thuật, thiện đức làm gốc! Lão hủ hơn nửa đời cẩn trọng làm nghề này, mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta đã gật đầu đáp ứng xem bệnh, nhất định không có đạo lý không dụng tâm!"
Một câu ngạo khí này của hắn, Luyện nhi ngược lại trở nên nghi hoặc, cười nói: "Được, ta tin ngươi!" Tiếp theo lại hỏi thăm về đơn thuốc trị liệu, nhưng ba người thầy thuốc này lại chần chờ, do dự một hồi lâu, chỉ đáp nội tức của người tập võ khác biệt, này đã không phải y học mà là phạm trù võ học, chính là thiên hạ đệ nhất danh y chỉ sợ cũng không dám loạn đưa biện pháp, bọn hắn chỉ có thể nói cần dùng thuốc lưu thông khí huyết điều tức, về phần dùng thuốc như thế nào để lưu thông khí huyết, lại không biết được.
Luyện nhi nghe được liền thất vọng, nàng vốn hưng trí bừng bừng mà đến, bị giội cho một chậu nước lạnh như vậy, khó tránh khỏi trong lòng chán nản, ngược lại ta nghe xong buổi nói chuyện kia, cảm thấy chính là phù hợp với sự suy đoán của bản thân lúc trước, ngược lại có mấy phần cao hứng, đã hiểu nguyên nhân luôn so với suy đi nghĩ lại cái gì đều không dám xác định liền tốt hơn đi? Cho nên khi tâm tình không tệ, tiến lên nắm lấy tay Luyện nhi, cong môi nhẹ nàng vỗ vỗ, tỏ ý nói nàng không cần quá mức để ý.
Cũng may tính tình Luyện nhi là rất ít để tâm vào chuyện vụn vặt, buồn bực mỉm cười một lát cũng liền chính là sau cơn mưa trời lại sáng, hướng ta cười cười tỏ vẻ không sao, lại quay đầu đối ba người y quan kia nói: "Được rồi, ta tin y đức của các ngươi, chỉ cần hết sức nỗ lực liền tốt rồi, chẳng qua là hôm nay các ngươi không có xem tốt bệnh cho nàng, vậy hậu tạ sẽ không có. Chẳng qua là như đã nói trước, chúng ta lặng yên rời khỏi đây, bất quá trước đó, đành phải để các ngươi ủy khuất một chút a."
Kỳ thật có làm sao có ai dám trong nóng tạ lễ của nàng a? Chỉ cần không có việc gì mà thoát hiểm cũng đã cám ơn trời đất rồi, cố tình một câu nói sau cùng này lại nói đến mập mờ như vậy, làm ba người kia mặt mày trắng bệch, Luyện nhi thấy vậy liền cười khúc khích, nói: "Sợ cái gì? Nếu như các ngươi thủ ước, Ngọc La Sát ta sao có thể là loại người nói không giữ lời? Chỉ có điều muốn ra khỏi hoàng cung còn phải mất chút thời gian, ai biết được sau khi chúng ta rời đi các ngươi có thủ ước hay không? Cho nên ta quyết định cho các ngươi bất tỉnh một canh giờ, yên tâm, chẳng qua là dùng châm đóng huyệt, một chút cũng không đau."
Nàng nói người ta yên tâm, nhưng không yên tâm thì có thể làm gì? Ba y quan nhìn nhau, cũng chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ mà đồng ý, ba người ngồi trên ghế dựa, Luyện nhi lấy ra Cửu tinh định hình châm, mỉm cười một cái nói: "Đắc tội." Liền gọn gàng dứt khoát mà châm xuống, sau khi châm ngã một người y quan, lại làm lão y quan kia cũng mê man xong, đang muốn đi đối phó với người thứ ba, lại bị ta kịp thời từ bên cạnh ngăn lại.
"Làm sao vậy?" Nàng không hiểu mà quay đầu lại nhìn ta, ta chuyển ánh mắt nhìn sang hướng kia, nàng lúc này mới theo ánh mắt này, phát hiện người thứ ba kia khác thường.
Không sai, người y quan thứ ba này, giống như có lời gì muốn nói, mang bộ dáng muốn nói lại thôi, chẳng qua là đang dùng ánh mắt mà liên tục tỏ ý.
"Ngươi muốn làm cái gì? Có lời liền nói, lén lén lút lút như vậy cũng không phiền không tự nhiên?" Đối với một đại nam nhân nháy mắt ra hiệu như vậy, Luyện nhi bình thường là không hài lòng, cho nên mới mở miệng cũng có chút lớn. Cũng may đối phương không để ý, xác định hai vị đồng liêu khác đều ngất đi rồi, liền thở dài một hơi, đứng dậy ôm quyền nói: "Hai vị nữ hiệp, cũng không phải là hạ quan muốn lén lút, thật sự là bên trong đại nội này nhân tâm khó đoán a, lời ta muốn nói với các ngươi, nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ là đầu người khó bảo toàn, không thể không đề phòng!"
"Ân?" Lúc này Luyện nhi liền trở nên có hứng thú, khiêu mi nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?" Y quan kia gật đầu một cái nói: "Là về chuyện trị liệu cho vị cô nương này..." Lời vừa nói ra, ngay cả chính ta cũng không khỏi càng chăm chú thêm vài phần, chợt nghe hắn nói: "Trước kia Trương lão ngự y là nói không sai, chỉ là bên trong đại nội cất kỹ kỳ trân dị bảo mà thiên hạ cống lên, dược liệu cũng không ngoại lệ, muốn nói vật có thể trợ giúp người luyện võ lưu thông khí huyết điều tức tốt nhất, cũng không phải là không có, chẳng qua là..."
"Chỉ là cái gì!" Nghe xong tin tức, Luyện nhi lập tức có tinh thần, truy vấn, y quan kia lại do dự một chút, cảnh giác mà nhìn hai bên, mới thấp giọng nói: "Chẳng qua là những dược liệu tốt nhất trong nội cung, hôm nay phần lớn đều không có ở trong Tư dược cục, thậm chí...Không có ở trong tay Thái y viện...Nữ hiệp ngươi cũng nghe qua Phụng Thánh phu nhân Khách thị đi? Nàng vốn là nhũ mẫu của thánh thượng, hôm nay địa vị trong hậu cung không ai bằng, vô luận có kỳ trân dị bảo gì, đã là thứ nàng muốn, đều bị thu lại toàn bộ, linh đan diệu dược có thể chữa bệnh cứu mạng thì càng khỏi cần nói...Lúc trước quan ngoại từng cống lên một chút đan dược, trong đó có một lọ Bồi Nguyên Đan có hiệu quả lưu thông khí huyết, lúc đó bị tổng giáo đầu cấm quân là Mộ Dung Trùng lấy đi ba viên, sau đó lại muốn đến lấy, nhưng sớm bị Khách thị thu lại, nếu như có được thuốc này, có thể giải được ưu phiền của các ngươi."
Tuy rằng ngôn từ của hắn khẩn thiết, vừa nghe qua cũng không thấy có vấn đề, nhưng ngụ ý này rõ ràng là hy vọng chúng ta đi đến hậu cung mạo hiểm, không thể không khiến đáy lòng bản thân sinh ra vài phần đề phòng, thấy Luyện nhi dường như thật sự có chút ít suy tính tới, lại càng không dám lờ là, nắm lấy lòng bàn tay của nàng rất nhanh viết xuống "Vì sao", cũng may Luyện nhi vẫn là có thể hiểu được, nhìn ta một cái, liền quay đầu hỏi đối phương: "Đồng bạn của ta lo lắng về ngươi, cũng đúng, hai đồng liêu kia của ngươi đều không nói gì, vì sao ngươi lại hảo tâm như vậy? Muốn đắc tội người quyền quý mà mạo hiểm nói cho chúng ta tin tức này?"
Y quan kia cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại: "Nữ hiệp ngươi là cầm kiếm, nếu như bảo kiếm bị mai một, hoặc là bị dùng làm Thiêu Hỏa Côn, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào? Hạ quan cũng giống như vậy, mặc dù đang là quan, dù sao tâm ý của người làm đại phu, những linh đan thần dược đó hao tổn tâm huyết của tiền nhân, nên trị bệnh cứu người mới đúng, nhưng đều bị Khách thị thu lại không dùng làm việc thiện, đáng tiếc cho rất nhiều đan dược, liền như vậy mà mất đi dược tính, biến thành một viên phế vật, thật sự..." Thở dài một tiếng, hắn mới lại nói: "Hạ quan cũng không phải là hảo tâm, càng không phải là muốn giúp nhị vị, chỉ là muốn thuốc tốt được phát huy tác dụng, không đành lòng nhìn linh dược bị giày xéo như vậy."
Lời này hắn nói tình chân ý thiết, Luyện nhi cùng ta trao đổi ánh mắt, trong lòng đều cảm thấy hẳn là đáng tin cậy, liền không đa nghi nữa, đương nhiên, cũng không trả lời thẳng hắn, chẳng qua là hàm hồ vài câu nói rằng đã biết, để hắn ngồi xuống thi châm, chờ một người thứ ba này đồng dạng mê man xong, ta mới viết chữ hỏi làm sao bây giờ trong lòng bàn tay của Luyện nhi, nhận được câu trả lời đầy quyết tâm của nàng: "Đi! Làm sao lại không đi? Thế nhưng đúng lúc, nếu nói tiểu nhi Hoàng đế ở nơi nào ta không rõ ràng lắm, thế nhưng phủ nhũ mẫu trong hậu cung lần trước ta cũng từng tình cờ đi qua, đây rõ ràng là trời trợ giúp chúng ta, không đi chính là ngốc a! Cho dù có chuyện gì, bên trong đại nội này muốn ẩn núp cũng rất dễ dàng."
Làm sao lại dễ dàng? Chẳng lẽ ngươi từng thử qua sao...Mặc dù trong lòng lại chỉ có thể cười khổ, trên lý trí cũng là đang vô cùng lo lắng, chỉ là căn bản cũng không có nhàn rỗi để làm cái gì khác, Luyện nhi ghét nhất là người khác không tin nàng, nếu như đã theo nàng đến rồi, vậy cũng chỉ có thể theo cho đến cùng.
Ra khỏi Tư dược cục, được sự trợ giúp của màn đêm cùng khinh công, Luyện nhi thật sự là thần không biết quỷ không mà tiến vào thật xa, bản thân đã sớm đi vòng quanh đến đầu óc choáng váng, không biết bản thân đang ở chỗ nào, chẳng qua là dùng hết thị lực dốc hết toàn lực đuổi theo thân ảnh kia trong bóng đêm, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, bản thân đã ở trên một tòa cung điện, bên cạnh chính là mái vòm cong điêu khác tỉ mỉ, chỉ thấy thân ảnh trước mặt ngừng lại, đang lúc không hiểu, chỉ thấy nàng vẫy vẫy tay với ta, lại cúi người mở ra một mảnh ngói lưu ly, theo ánh nến phía dưới nhìn xuống, nghe thấy thanh âm hai nữ nhân một già một trẻ.
"Suỵt, nhẹ một chút..." Lúc này Luyện nhi đã tiến đến rất sát lỗ tai, đôi môi hầu như cũng đụng vào bên tai, cảm giác được sự mềm mại ấm áp kia, làm cho người ta nhịn không được theo bản năng mà muốn né tránh, lại bị một lực đạo ôm chặt lấy, cái ôm ấm áp kia không hài lòng mà đổi thành siết chặt, bên tai bị khe khẽ cắn cắn, mới lại nghe thấy: "Trốn cái gì? Ta nói chính sự! Phía dưới kia người lớn tuổi chính là Khách thị, người nhỏ tuổi là nữ nhi của Khách thị...Chính là cái nha đầu này, không biết a? Ta có nghe nói nàng là đồ đệ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu!"
Khẽ giật mình, liền quên mất sự mềm mại bên lỗ tai, tập trung tư tưởng suy nghĩ mà nhìn xuống, chỉ thấy một nữ nhân trung niên mặc trang phục duyên dáng sang trọng ngồi ở bên cạnh bàn, đối diện bà ta là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhìn ngũ quan chính là cũng rất tốt, quần áo tuy rằng cũng là chất liệu thượng thừa, lại hiện ra nét thanh lịch, không có quý khí bức người giống như phụ nhân trung niên kia.
"Không biết võ công cùng cách làm người của nàng như thế nào, chúng ta lại nhìn kỹ một chút, vạn nhất tâm tính cũng không được, liền thay sư phụ của nàng hảo hảo quản đệ tử một chút." Luyện nhi vẫn là dán sát bên tai không rời, đã hiểu vì sao nàng lại cẩn thận như vậy, cho nên không dám manh động, chẳng qua là...
Liếc qua thần sắc mỉm cười ranh mãnh trong gang tấc kia, chẳng qua là, trong lòng luôn cảm giác có chút bị lừa a...
Vô luận như thế nào, nghe lén vẫn là vô cùng thuận lợi, tập trung tư tưởng yên tĩnh lắng nghe chuyện phía dưới, Khách thị là muốn nữ nhi gả cho Hoàng đế làm phi, lại còn nói có thể nghĩ cách để Hoàng thượng phế bỏ Hoàng hậu, đưa nữ nhi lên làm Hoàng hậu, khẩu khí to lớn, quả nhiên là một phụ nhân liên kết cùng Ngụy Trung Hiền trong ngoài hợp nhất một tay che trời giống như trong lời đồn. Nhưng thật ra tiểu cô nương kia lại từ chối thập phần kiên quyết, còn nói thấy tiểu Hoàng đế kia thân thể gầy gò đi đứng yếu nhược, chỉ sợ không thể trường mệnh, muốn khuyên can mẫu thân rời khỏi nơi thị phi này, có vẻ rất có chủ kiến, không hổ là nhi nữ giang hồ.
Chỉ có thể thương cảm cho nàng có một mẫu thân thật sự không được tốt lắm, nghe xong lời nàng nói, chẳng những không hồi tâm chuyển ý, còn nói cái gì mà muốn sớm dự mưu đồ, để nữ nhi lên làm hậu, như vậy Hoàng đế qua đời liền trở thành Hoàng thái hậu, có thể buông rèm chấp chính, vĩnh bảo phồn hoa. Tiểu cô nương kia tức giân đến mức bỗng nhiên phát hỏa nói muốn rời khỏi Hoàng thành lưu lạc giang hồ đi tìm sư phụ, đáng tiếc nàng không biết, trên giang hồ cũng đã không còn Hồng Hoa Quỷ Mẫu nữa rồi.
Trong lòng đang vô cùng cảm khái, Luyện nhi đã ở bên cạnh tiến sát lỗ tai nói: "Lão bà này thật sự là quá vô sỉ, bán nữ nhi cầu vinh lộ liễu như vậy, nếu như không sợ đánh rắn động cỏ, ta thật sự muốn một kiếm kết liễu bà ta!"
Khoảng cách rất gần, cho nên theo bản năng khe khẽ vuốt ve hai gò má nàng, an ủi nàng yên tâm đừng nóng lòng.
Cuộc đối thoại phía dưới lại kéo dài thêm một lát, Khách thị nghe thấy nữ nhi muốn đi, liền đổi sang bộ dạng đáng thương, ai oán nói: "Ta chỉ có một nữ nhi là con, trong nội cung lại là nguy cơ ẩn phục, con đừng thấy ta có quyền thế, nếu Hoàng thượng yểu mệnh mất sớm, ta sẽ bị người khác hại chết còn không biết chừng! Con có một thân võ công, liền nhẫn tâm vứt bỏ mẫu thân sao?" Tiểu cô nương kia nghe xong hốc mắt liền đỏ lên, rõ ràng lòng đã mềm nhũn ra, nói: "Lưu lại cũng được, chỉ cần không bức bách con gả cho Hoàng đế liền tốt." Không ngờ Khách thị này cũng đủ gian xảo, đổi đề tài nói: "Được, con không muốn liền không cần gả cho Hoàng đế, vậy tân khoa trạng nguyên có được không? Văn trạng nguyên võ trạng nguyên tùy con chọn lựa." Khiến cho tiểu cô nương xị mặt phát tức giận: "Việc này không cho phép người lại nhắc đến nữa! Ở trong Hoàng cung này thật là khó chịu a! Người không muốn con đi xa, ngày mai con muốn đến Tây Sơn ngắm hoa!"
Thấy nữ nhi thực sự tức giận, Khách thị vội vàng lấy lòng nói: "Con ngắm hoa giải sầu thật ra cũng không sao. Hôm trước ta mới cho thợ làm một cỗ xe, đặt ở ngay hành lang bên ngoài, con ngồi cỗ xe kia mà đi, chính là cực kỳ thoải mái, con xem, mẫu thân thương con bao nhiêu." Câu nói làm cho tiểu cô nương kia lại hiện ra vẻ tươi cười, có thể thấy được dù sao quan hệ mẹ con huyết thống, mặc dù tâm tính khác biệt, cũng khó có thể chặt đứt.
Đối với chuyện này, Luyện nhi dường như không có cảm tưởng giống với ta, chỉ một lòng đang chờ đợi các nàng nói chuyện cho xong rồi rời đi, hảo hảo đi xuống làm một chuyện "Nghiêm chỉnh". Nhưng mà đợi tới đợi lui, người phía dưới vẫn còn đang nói chuyện, từ xa xa lại giống như đang bắt đâu kêu loạn, bên ngoài có âm thanh từ xa truyền đến: "Có thích khách vào cung! Có thích khách lẻn vào cung!"
Từng vùng lớn ánh lửa, lập tức từ xa phát sáng lan đến gần.