- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 189: Chưa bao giờ
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Gói nhỏ kia được bao kỹ bằng vải giấy cùng với lá sen, bên trong là một màu vàng ánh rực rỡ đang tản phát ra từng làn hương cùng nhiệt khí. Loại bánh dày mềm dẻo này là do dân bản xứ đem gạo nếp cùng đậu xanh xay nhuyễn trộn cùng nhau mà thành, lại chiên qua một lượt, tiêu hương mê người, ngoài giòn trong mềm, hương vị độc đáo.
Đối với người bình thường mà nói, khi ngọn lửa trong bụng đang bùng mạnh có một phần thức ăn mềm nhu như vậy bày ở trước mắt, vậy dù cho có thiên đại sự, chỉ sợ cũng sẽ tạm thời để sang một bên.
Bản thân tất nhiên là một thành viên bình thường trong số những người bình thường, cho nên thiên ngôn vạn ngữ đã vọt lên tới khóe miệng khi đột nhiên gặp lại ngau, đều đã bị chặn lại sau khi gói giấy được mở ra. Mà Luyện nhi cũng không nói thêm nửa câu thừa thãi, chẳng qua là kéo người nhảy lên tán cây trong rừng ngồi xuống, sau đó liền mỉm cười nhìn ta vội vàng ăn như lang thôn hổ yết.
"Chậm một chút, thứ này mềm dẻo dễ nghẹn, ngươi cũng nên uống chút nước nha, ta lại không tranh với ngươi, vội gì chứ?" Đợi đến khi bản thân giống như gió cuốn mây tan mà đem hai cái bánh dày nuốt vào trong bụng, lúc này nàng mới điềm tĩnh mở miệng, thuận tay cởi xuống túi nước bên hông đưa tới.
Thật sự là đói bụng lắm, cho nên cũng không có khách khí nhiều, tiếp nhận túi nước ừng ực uống hết một ngụm lớn, cuối cùng thở dài một hơi, lúc này trong bụng mới có chút ít cảm giác no đủ, tiếp theo, tựa hồ ngay cả tâm cũng trở nên ổn định hơn rất nhiều.
Ăn hai cái bánh, bên trong gói lá sen còn lại hai cái bánh, sau khi dập tắt ngọn lửa trong bụng tâm tư cũng liền trở nên lung lay, "Luyện nhi..." Lúc mở miệng gọi nàng kỳ thật chưa nghĩ ra nên nói cái gì, chỉ là trong chớp mắt tiếp theo đã tự phát mà đem lá sen đưa tới: "Cũng ăn một chút đi? Ta vậy là đủ rồi, đợi lạnh rồi liền lãng phí, ngươi đã ăn trưa chưa? Làm sao lại chạy đến tìm ta?"
"Nói cái gì mà ăn trưa? Cũng không nhìn một cái xem mặt trời đã tới nơi nào rồi, ta mới không giống như người nào đó ngốc nghếch mà đói bụng chạy loạn, đương nhiên là đã ăn rồi. Là San Hô các nàng trở về nói đến những chuyện đã trải qua, nói là không yên lòng ngươi, ta đây mới đáp ứng các nàng đi ra ngoài tìm một chút."
Tuy là trả lời như vậy, nhưng trên tay Luyện nhi lại không khách khí mà cầm lên một cái bánh dày đưa vào trong miệng, cứ như vậy ngồi ở trên thân cây vừa ăn vừa thoải mái nhàn nhã mà khẽ lay động hai chân, ánh mắt lại nghi ngờ mà nhìn sang bên này, nói: "Nhưng thật ra là ngươi, lúc ta tìm được liền thấy đỏ mắt, làm sao vậy?"
"Ách, cái này a...Nói đến thật mất mặt, là vừa rồi không khéo bị gió thổi cát bụi bay vào mắt một chút mà thôi."
Bịa ra một cái cơ thường thấy nhất trong thiên hạ, bởi vì nếu như nói bản thân là dọc đường đi suy nghĩ đến mọi chuyện liền đau buồn đến khóc nhè mới thật sự là mất mặt, lập tức liền chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, vị đại phu kia nói như thế nào? Tiểu hài tử hẳn là không sao rồi đi?"
Vừa nói vừa lau sạch hai tay, sợ nàng khát nước, lần này đổi thành bản thân đưa túi nước tới cho nàng, sau khi Luyện nhi nhận lấy không ngần ngại chút nào mà uống một ngụm lớn, sau đó cứ như vậy mà quay đầu đi.
"Ân, nhất định là không sao a." Nàng nhìn sơn cảnh xa xa, điềm nhiên như không có việc gì mà nói: "Ta lúc đó không có cẩn thận lắng nghe, bất quá nhìn chút bệnh trạng phong hàn, so với khi ngươi sinh bệnh lúc trước chính là còn kém xa, có lẽ là không có vấn đề gì."
Cho dù là từ trên tán cây cao cao nhìn ra ngoài, sơn cảnh xa xa kỳ thật cũng không có gì đẹp mắt, trong tầm mắt chẳng qua là cảnh trí những dãy núi bình thường, không có kỳ phong kỳ thạch, trước mắt chỉ có một màu xanh chằng chịt, cách đó không xa là sơn đạo quanh co cũng không nhìn thấy được nửa bóng người đi đường, mặt trời xuống, mỗi khi gió bắt đầu thổi đến liền sẽ mang theo nhàn nhạt bụi bặm.
Đều là người từ thuở nhỏ đã quen nhìn tuyệt cảnh ở Hoa Sơn, chút hình ảnh này không cần nghĩ cũng biết sẽ không thể lọt vào măt của ai được, cho nên nàng nhìn phương xa như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là muốn tránh né ánh mắt lẫn nhau mà thôi.
Bất quá nhận thức này cũng không khiến cho tâm tình sa sút, bởi vì khi đang cùng nàng câu có câu không mà trò chuyện, đã có chút ít quyết định được thành hình trong lòng.
Nếu như nói rằng chuyện có vố số những ám ảnh đè nặng trong tâm lý sẽ khiến cho bản thân rơi vào sai cục ám chiêu, như vậy, công bằng thẳng thắng có lẽ mới chính là phương thức chung sống tốt nhất của chúng ta.
Giống như lúc nhỏ, giống như lúc ban đầu, không có quá nhiều lo trước lo sau lo được lo mất, như vậy ngôn ngữ mới chính là sở trường của ta, mới chính là cây cầu tốt nhất được dựng lên để tiến lại gần nàng.
Đến lúc một miếng thức ăn cuối cùng được ăn hết, cũng chính là khi chủ đề thật sự mới bắt đầu.
Rất lâu rồi chưa từng nghiêm túc đưa ra một quyết định như vậy, cho nên lời nói ngậm trong miệng, tim đập so với bình thường đều nhanh hơn một chút, Luyện nhi đã uống nước xong, nàng vặn chặt túi nước đeo trở về bên hông, sau đó xoay đầu lại nắm lấy tay của ta nói: "Được rồi, ăn no liền trở về a." Nói xong liền muốn thả người nhảy xuống khỏi cành cây.
"Chờ một chút...Ngồi thêm một lát nữa được không? Ta có lời muốn nói với ngươi." Tận dụng thời cơ, giữ chặt lấy bàn tay kia mà níu lại, cũng may giọng nói coi như vững vàng, không mang theo sự khẩn trương trong lòng.
Nghe vậy, Luyện nhi hơi có vẻ nghi ngờ mà nghiêng nghiêng đầu, lúc này không lại tránh đi ánh mắt, trực tiếp nhìn sang trong ánh mắt mang theo sự khó hiểu, có tò mò, may mà còn không có nhìn thấy sự không kiên nhẫn. "Làm sao vậy?" Khi hỏi như vậy nàng trừng mắt nhìn, tiếp theo giống như nghĩ đến chuyện gì đó, thần sắc thay đổi, liền khẽ cười nói: "Được, ta nghe, ngươi nói đi."
Từ góc độ của ta xem ra, cái mỉm cười này hẳn là mơ hồ mang theo chút gì đó...Tựa hồ là một chút chờ mong, hoặc là có lẽ, phải nói là mang theo chờ đợi.
Thiên ngôn vạn ngữ, nàng tựa hồ là đang chờ đợi ta mở miệng, mà thiên đầu vạn tự, bản thân nên bắt đầu từ đâu mới là tốt?
"Luyện nhi..." Có quá nhiều lời muốn nói, do dự rồi lại do dự, lời trước tiên lao ra khỏi miệng nhưng lại là hết sức giản đơn: "Luyện nhi, ta trước tiên muốn nói với ngươi một câu thực xin lỗi, được không?"
Cuối cùng vẫn là kéo dài suy tư cùng tâm tình lúc trước, lúc này trong lòng vẫn là tràn đầy áy náy, một câu thực xin lỗi này rơi vào trong tai nàng mặc dù có thể thật sự là có chút không đầu không đuôi, ta chính là nói rất thành tâm thành ý.
Chẳng qua đổi lấy nhưng lại một ánh mắt hơi nheo lại của cô gái, hai hàng lông mày cũng hơi nhăn.
"Thực xin lỗi? Lại có chuyện gì thực xin lỗi?" Luyện nhi nhướng mày hỏi ngược lại, sợ nàng nghĩ sai, đang muốn giải thích, lại nghe nàng một hơi tiếp theo liền nói ra: "Ta đã sớm nói qua, bộ dáng khách khí động một chút lại thực xin lỗi của ngươi, cũng có thể đối với người trong khắp thiên hạ, nhưng chỉ riêng không cần dùng với ta, nghe ngươi nói cái gì mà thực xin lỗi thực cám ơn các loại, ta không thích a."
Nàng thở mạnh ra nói rất chăm chú, biểu lộ có chút khó chịu, cái mỉm cười vừa mới treo ở khóe môi cũng không còn nữa. Ta nhìn nàng một hồi lâu, sau đó chậm rãi gật gật đầu, nhẹ giọng sửa lời nói: "Được rồi, được rồi, vậy sau này ta sẽ không nói thực xin lỗi nữa."
"Như vậy mới đúng." Vẻ mặt nàng thoáng giãn ra, lại nghiêng đầu nói: "Ngoài lời nói thực xin lỗi kia ra liền không còn gì nữa sao?" Vì vậy bản thân cũng lại gật gật đầu, không chút do dự mà nói: "Có, có thật nhiều."
"Có liền nói a, lề mà lề mề làm chi? Ta hảo hảo nghe đây."
Khi nói như vậy, Luyện nhi tiện tay hái xuống một chiếc lá xanh bên cạnh, cầm trong tay mà vuốt vuốt, cũng không đem ánh mắt quét nhìn sang ta, cười khẽ chờ đợi.
Cũng không biết là tâm tư thay đổi làm ảnh hưởng tới cảm nhận, hay là giờ phút này nàng thực sự là cực kỳ dễ nói chuyện, có chút khác biệt. Ta chẳng qua là cảm thấy bộ dạng của người trước mắt lại là mang theo sự thân thiết giống như đã lâu không thấy, trong lòng không khỏi có chút nóng lên, bất tri bất giác mà xê dịch thân thể, khiến cho hai người vốn đã sóng vai ngồi trên cành cây nay lại càng thêm gần.
Dù cho vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang cầm mảnh lá cây kia của nàng, nàng cũng không có phiền muộn.
"Kỳ thật, ta muốn nói là... Luyện nhi..." Nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng, phiến lá xanh tươi dường như đang nhảy múa xoay tròn giữa bốn ngón tay, trong hơi thở là tràn đầy mùi hương nữ nhi quen thuộc, nhịp tim vốn có chút nhanh liền chậm lại, cho nên lời giải thích đã chuẩn bị tốt đến bên khóe miệng, đều không tự chủ được mà trở nên càng thành thật: "Kỳ thật ta vốn là muốn nói với ngươi, nói rằng trong mấy ngày qua ta thật sự là có chút ghen tỵ."
Chẳng qua là một câu khe khẽ, lại làm cho Luyện nhi bỗng nhiên mở to hai mắt, đó không hề chỉ là đại biểu cho sự kinh ngạc, dù cho cũng không phải là người có sức quan sát hơn người, nhưng ít ra ta cũng có thể nhìn ra được, trong chốc lát này trong đôi mắt căng tròn sáng trong kia rõ ràng có thật nhiều tâm tình hiện lên, rất nhiều, làm cho người ta vô pháp nhất nhất phân biệt trong khoảng thời gian ngắn.
Tâm tình mà bản thân có khả năng phân biệt ra được, ngoại trừ sự kinh ngạc rõ ràng, còn có chính là một chút mơ hồ...Kinh hỉ.
Chẳng lẽ...Thật sự là Thiết San Hô nói đúng rồi sao?
Trong lúc trong lòng thầm nghĩ, kia phía bên lại thay đổi thần sắc, sau một khoảng thời gian rất ngắn, tất cả tâm tình trong hai tròng mắt của Luyện nhi đều hóa thành sự nghi hoặc nồng đậm. "Vốn là? Muốn? Là có ý gì? Ngươi nói chuyện không cần nói tới nói lui, nói cho rõ ràng." Nàng chuẩn xác mà bắt được nghĩa khác trong lời nói, đôi mắt mở to lúc trước lúc này có chút nheo lại, ánh mắt liếc nhìn đến mang theo một chút cảnh cáo.
Nếu như đổi lại là người khác, e rằng mười phần sẽ bị mà một cái liếc nhìn như vậy làm cho khiếp sợ, dù cho đổi lại là bản thân của ngày xưa, có thể cũng sẽ bởi vậy mà sinh ra rất nhiều kiêng kị, đem những lời nói đã đến bên bờ môi lại băn khoăn trùng trùng điệp điệp mà suy nghĩ lại một lần.
Chẳng qua hiện nay, trong lòng liền một chút cực nhỏ bất an cùng do dự cũng không có.
"A, không hổ là Luyện nhi, thực sự là thông minh hơn người." Ngồi thẳng eo đón lấy ánh mắt này, ta mỉm cười gật đầu, thản nhiên nói: "Ân, vốn định nói với ngươi như vậy, bởi vì trước đó có nghe San Hô nói với ta, nàng nói rằng mấy ngày liên tiếp ngươi có một ít cử chỉ cổ quái, như là mọi cách thân cận đối với Khách Sính Đình, lại đối với ta không nể mặt mũi, có thể là có chủ tâm thăm dò, xem ta có thể sinh ra tâm ghen ghét ăn dấm hay không."
Lời vừa nói ra, biểu lộ Luyện nhi chính là trầm xuống.
Không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy cô gái trước mắt chớp động lông mi vài cái, trong mắt liền xẹt lên sự bối rối hiếm có, nàng nhanh chóng nhìn tới đây vài lần, ánh mắt lại lập tức tránh đi, dường như có chút không biết làm sao, khoảnh khắc tiếp theo, hai gò má đã từ từ trồi lên một chút màu đỏ.
Ngay sau đó dường như vì muốn che giấu, Luyện nhi bỗng dưng đem lông mày oán hận cau lại một cái, trầm mặt làm ra hình dáng nổi trận lôi đình, nàng dùng sức ném mảnh lá cây trong tay xuống, nhưng lại lập tức căm giận mà giật xuống một đám lá xanh mới xoa nát trong lòng bàn tay, trong miệng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này...Tiểu cô nương này! Cư nhiên...Ta trở về nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!"
Vô luận dùng khí thế thể hiện sự tức giận lợ hại đến thế nào, hôm nay biểu hiện này, bất quá cũng là viết thành thẹn quá hoá giận mà thôi.
Mà càng quan trọng hơn là, đối với một vấn đề mấu chốt kia, nàng cũng không có kiên quyết phủ nhận.
Trong lòng vui vẻ, lại là buồn bã, quả nhiên là ta không có phát hiện sao? Ngay cả Thiết San Hô cũng không bằng.
Có lẽ xuất phát từ sự không cam lòng vi diệu này, dù cho biết rõ đối phương đã là xấu hổ không thôi, mà đáp án cũng gần như đã nổi lên mặt nước, nhưng bản thân vẫn là lựa chọn ôm lấy eo của nàng, không sợ chết mà tiếp tục truy vấn: "Ân? Chẳng lẽ thật lòng bị San Hô đoán đúng rồi? Hay là không phải? Luyện nhi, cho ta một lời khẳng định chắc chắn nha."
Làm ra hành động bất chấp nguy hiểm như vậy, thúc ép, Luyện nhi thẹn quá hoá giận sẽ thật sự chuyển thành tức giận, trong lòng là hiểu rất rõ, cho nên xưa nay luôn tận lực tránh đi chuyện đó, dù cho trêu ghẹo cũng luôn biết tới điểm liền dừng, giờ khắc này lại không biết là ăn nhầm cái gì...Chẳng lẽ ba cái bánh dày kia còn có hiệu quả tăng thêm lòng dũng cảm?
Một bên oán thầm bản thân, một bên lại không chút nào có ý hối cải, ôm lấy nàng chậm rãi đợi lửa cháy, lại không chờ được đủ loại bộ dáng tức giận cáu kỉnh muốn bỏ đi như trong tưởng tượng.
Luyện nhi giống như cũng phát hiện cái gì đó, nhếch môi nhìn sang bên này một lần, cũng rất nhanh thu lại cái nhìn hung dữ giả vờ kia, sắc mặt trở nên đứng đắn, hỏi ngược lại ta: "Ta đây hỏi ngươi, trên đường đi ngươi có từng sinh ra tâm ghen ghét ăn dấm kia sao? Có hay không có, ta cũng muốn một câu trả lời chắc chắn."
Không khỏi khẽ giật mình, hỏi như vậy, không thể nghi ngờ coi như là thừa nhận. Thừa nhận thật đúng là sảng khoái, vừa thừa nhận lại vừa đem nan đề đá trả lại cho ta, dù sao, nói chuyện này mới chính là phải vắt hết óc a.
Hảo Luyện nhi, vô luận là có chủ tâm hay là vô tình, luôn là không nguyện ý thua thiệt.
Suy nghĩ như vậy dĩ nhiên là lộ ra vài phần vui vẻ, "Không nói gạt ngươi, trên đường đi quả thật là có vài lần, ta thật sự là có chút ít để ý, cảm thấy dựa theo tính tình của Luyện nhi tựa hồ là có chút thân cận quá mức với Khách Sính Đình rồi, trong lòng cũng thật sự là có chút kinh ngạc...Bất quá..." Sau khi hơi chút do dự, vẫn là buông tay, tiếp tục nói: "Bất quá nếu như nói là ăn dấm, lại tựa như không có lúc nào như vậy cả, trong lòng chỉ là có từng tuôn ra cảm giác chua chua rất rõ nét..."
Cuối cùng vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.
Vốn không phải là có ý định như vậy, vốn...Là muốn dỗ dành nàng hài lòng.
Lúc trước, khi nhận thức được có thể Thiết San Hô nói không sai, đã nghĩ không bằng thuận thế giả vờ làm ra một bộ dáng ghen để ý cũng tốt, có thể làm cho nàng được như nguyện, cũng có thể làm cho bản thân rửa thoát mối lo ngại không hiểu phong tình, đây vốn là một việc vẹn toàn đôi bên, là một việc vô cùng đơn giản.
Chỉ là cuối cùng vẫn lựa chọn sẽ thật sự tâm tình, dùng ý tưởng chân chính, nói thẳng ra với nàng.
Lúc này hàng lông mày mỏng của Luyện nhi rõ ràng nhảy lên một cái, không muốn để cho nàng có cơ hội hiểu lầm, bản thân định thần nhìn người ở trước mắt, đoạt lấy câu chữ mà nói: "Tại sao vậy? Bởi vì ta tin ngươi. Luyện nhi, ta tin ngươi, nhớ rõ từng cái hứa hẹn của chúng ta, nhớ rõ từng ly từng tý khi ở chung lúc, đã như vậy, làm sao lại để cho bản thân suy nghĩ lung tung sinh ra ghen ghét trong tâm?"
"Việc này có lẽ ta làm ngươi thất vọng, nếu không có San Hô nhắc nhở, thậm chí ngay cả tâm tình của ngươi cũng không thể nào phát hiện được...Đây là ta sơ sót...Chỉ là Luyện nhi, có từng nghĩ qua sao, nếu như ngươi không có ôm ấp chờ mong này, ta lại vô duyên vô cớ làm biển dậy sóng lớn mà ăn dấm chua với ngươi ngang ngược can thiệp rồi chỉ trích bừa bãi, vậy sẽ thành ra tình hình như thế nào?"
"Ta không biết vì sao ngươi muốn thăm dò như vậy, ta không tin Luyện nhi đối với đoạn tình cảm này thiếu tin tưởng. San Hô nói cho dù là tâm ý tương thông cũng sẽ có thời điểm chú ý ghen ghét, đạo lý kia ta tất nhiên hiểu được, nếu như ngươi chẳng qua là mang tâm tư vui đùa muốn nhìn thấy ta lo lắng vì ngươi, như vậy cũng thực sự là ta đây không biết tình thú, ở tại đây trước hết là nhận lỗi với ngươi."
"Luyện nhi, ngươi cũng từng oán ta thường hay suy nghĩ nhiều, không lưu ý liền suy nghĩ lung tung, một ít việc người khác làm đến thật đơn thuần, rơi vào trong mắt ta liền không tự nhiên. Chúng ta từ thuở nhỏ đã cùng nhau, tật xấu ấy ngươi rõ ràng hơn hết. Cho nên sau này nếu như ngươi hy vọng ta làm cái gì, cũng có thể nói cho ta biết, không được...Không nên để cho ta lại suy nghĩ lung tung, được không?"
Ánh nắng chói chang, đặt mình vào giữa rừng cây cùng nàng nhìn nhau chậm rãi mà nói, tâm tình ngay từ ban đầu chính là bình tĩnh, chỉ là muốn từ đầu chí cuối đem lời trong lòng đều nói cho nàng nghe mà thôi.
Lại nói thêm một lát, đến cuối cùng, giọng nói đã trở nên có chút khó không chế. Trong đầu không khỏi trồi lên đủ loại ấm ức khó hiểu trong những ngày qua, tất cả tâm tình thoáng chốc dâng lên, một tia lý trí nghẹn lại trong lòng, nghẹn đến mức trái tim tràn đầy cảm giác chua xót.
Vì vậy vội vàng im lặng, đè nén cảm xúc này xuống, không muốn khi mở miệng thanh âm đã thay đổi.
Luyện nhi một mực lắng nghe, đúng như lời hứa hẹn lúc bắt đầu, hảo hảo lắng nghe. Nàng ngồi nghiêng trên cành cây, bị ta nửa ôm lấy vòng eo, lưng nhưng vẫn là thẳng tắp, nàng lẳng lặng nghe ta nói hết, sau đó, sau một lúc lâu, thở dài một hơi.
Ta không nhớ rõ là lúc nào từng nghe qua Luyện nhi thở dài như vậy.
Nàng tựa hồ vĩnh viễn là kiêu ngạo tự phụ, thỉnh thoảng thở dài một tiếng cũng giống như là hừ nhẹ, lúc nào có thở dài một cái rõ ràng như vậy?
Ngạc nhiên ngẩng đầu, người đang sóng vai ngồi bên cạnh là đích xác xác đang thở dài, nhìn thần sắc cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh lúc lắng nghe, lông mày nhíu lại không rõ ràng như lúc thẹn quá hoá giận vừa rồi, lại dường như có một chút buồn rầu ở trong đó.
"Luyện nhi?" Có chút bất an mà kêu một tiếng, có chút trông mong nàng sẽ phản ứng, nàng phát giận ta ngược lại càng biết cách để ứng phó.
Nhưng mà cuối cùng nàng không có lựa chọn nổi giận, mà chẳng qua là nhíu mày trầm mặc trong chốc lát, trong hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lại một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn ta, lông mày cũng không còn nhíu lại, trong miệng lại nhẹ nhàng nói: "Trong mắt ngươi, ta vẫn là một người cái gì cũng không hiểu, cũng không biết thương cảm, luôn hại ngươi khó xử sao?"
Lắp bắp kinh hãi, hé miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì, Luyện nhi cũng không có cho ta cơ hội để nói, nói xong câu này bỗng nhiên liền bật dậy nhảy xuống khỏi cây. Không kịp ôm chặt nàng, trong tay là hư không, có chút luống cuống, tình huống xảy ra ngoài dự định, cho rằng nàng đây là nổi giận muốn bỏ đi, vội vàng kêu lên một tiếng thả người đáp xuống đuổi theo phía sau, lại phát hiện người kia cũng không đi xa, chẳng qua là đi chầm chậm ở trong rừng, bóng lưng chắp tay dạo bước ngược lại có vài phần giống như...Sư phụ.
Xưa nay cho rằng người này luôn sống thuận theo cảm tính, lúc này mới giật mình nhận ra gần đây nàng đối với ta cũng tồn tại tâm sự, không có tùy tiện tiến đến quấy rầy, sẽ thuận theo mà duy trì khoảng cách hơn hai bước cùng Luyện nhi chậm rãi bước đi, chậm rãi đợi nàng mở miệng.
Quả nhiên đi được một lát, nàng liền dừng bước, vốn là đưa tay che ánh sáng nhìn nhìn trời, lúc này đã vào trong rừng càng sâu, bóng cây so với bên đường nồng đậm hơn rất nhiều, khí tức đặc biệt trong rừng bắt đầu tràn ngập trong gió, ngoại trừ tiếng chim hót hầu như không nghe đến những động tĩnh khác nữa. Đặt mình vào trong đó, thực sự có một loại an tâm dường như đã rời xa hồng trần.
Có lẽ do phần cảm giác an tâm này, khiến cho Luyện nhi xoay người qua, thần sắc của nàng có chút ngẩn ngơ, lại không thấy có nửa phần do dự, xoay người liền nói với ta: "Hôm nay ngươi rốt cuộc chịu nói với ta rất nhiều lời trong lòng, ta đây cũng không ngại nói cho ngươi nghe. Đúng vậy, ta là muốn khiến cho ngươi ghen tỵ, từ đêm lẻn vào thăm dò đại nội khi lần đầu gặp Khách Sính Đình đã nghĩ rồi, khi đó có lẽ vẫn là xuất phát từ thú vị, là nhất thời tâm huyết dâng trào, không ngờ ngươi nhìn thấy ta hôn nàng, lại là thờ ơ!"
Có lẽ là nghĩ đến một màn lúc ấy, Luyện nhi cong khóe miệng lên, lúc này lại hiện ra vài phần tính trẻ con, ta không biết là nên khóc hay cười, chỉ có thể cẩn thận đứng ở một bên, yên lặng lắng nghe nàng nói tiếp.
"Về sau ta liền không cam lòng, mỗi khi nhìn thấy Sính Đình muội muội liền sẽ câu dẫn ra tâm tư này, muốn thử một chút kích cho ngươi ghen tuông, dù là có thể thành công một lần cũng tốt, như vậy ta liền có thể biết rõ...Biết rõ ngươi cùng ta là giống nhau!" Nàng càng nói càng tức giận, quả thật liền ống trúc đảo đậu* nói ra sạch sẽ.
(*Ý là thẳng thắng)
Chỉ là ta bên này càng nghe lại càng hồ đồ: "Giống nhau?" Nhịn không được mà hỏi ngược lại: "Luyện nhi, cái gì là giống nhau? Ngươi cảm thấy ta là ở đâu không giống ngươi?"
"Đương nhiên là có khác biệt!" Đáp lời chính là chém đinh chặt sắt, nhưng lại không có lập tức nói tiếp.
Khi nói đến đây, Luyện nhi giống như có chủ tâm ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu hít vào một hơi lâm phong*, sắc khí căm giận hơi có tính trẻ con vừa rồi toàn bộ thoát ra, ánh mắt nhìn thẳng tới trở nên có chút sâu u khó đoán. Ánh mắt này giống như đã từng quen biết, lần chất vấn trong đêm hôm đó khi Minh Nguyệt hạp bị hủy cũng đã từng xuất hiện, cho nên ta biết kế tiếp e rằng chính là lời nói thật sự bị nàng dấu ở trong lòng, tâm không khỏi âm thầm treo lên, nín thở chờ đợi.
(*Không khí trong rừng)
"Ngươi...Một mực luôn dạy ta tình là gì, cái này ta cũng biết rõ." Trầm ngâm thật lâu, nàng rốt cuộc chắp tay nhìn ta, nghiêm nghị mở miệng nói: "Ngươi dạy ta, trợ giúp bầu bạn và ái mộ chình là không giống nhau, thích cùng ái mộ cũng là không giống nhau, ngươi muốn ta suy nghĩ, phải hiểu được loại tình cảm thứ ba kia, những thứ này, ta hôm nay đều đã làm được đi?"
Không hề nghĩ tới chủ đề sẽ đột ngột chuyển sang phía này, ngoại trừ gật đầu, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thấy ta gật đầu, Luyện nhi cong môi cười cười, ánh mắt lại thêm vài phần kỳ dị, ánh mắt dán thẳng tới đây nói: "Ta đều đã làm được, cũng đem những lời trong lòng đều nói cho ngươi nghe rồi, nhưng mà ngươi thì sao? Chính ngươi nhưng đều là luôn luôn đắn đo cân nhắc, từ đầu đến đuôi, điều ngươi hứa hẹn chẳng qua là muốn đi theo trợ giúp bên cạnh ta, dù là một lần cũng chưa bao giờ thừa nhận, ngươi cũng có loại tình cảm thứ ba kia đối với ta."
"Từ đầu đến đuôi, ngươi chưa bao giờ thật sự nói qua, ngươi đối với ta là loại tình cảm nào!" Nàng chỉ trích như vậy, mang theo ủy khuất cùng không cam lòng.
"...Chưa bao giờ?" Mở to mắt mà nhìn nàng, trong tai nghe được chính là tiếng thì thào hỏi lại của bản thân.
"Chưa bao giờ!" Vẫn là lời khẳng định chém đinh chặt sắt.
Chưa bao giờ? Dường như thật sự là chưa bao giờ.
Bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ chen chúc ập tới.
Muốn cười, phi thường phi thường muốn cười, cũng nhịn không được mà thực sự bật cười đến thở không ra hơi, nếu như không có kịp thời ôm lấy Luyện nhi, có thể sẽ vô lực mà trượt ngã xuống mặt đất.
Chuyện cũ từng màn nhanh chóng lướt qua, đúng là thật sự chưa bao giờ.
Thật sự là chưa bao giờ!