- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 203: Dạ đàm
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Sau ngày đó, liền nửa bước cũng chưa từng rời khỏi hồ băng này.
Chuyện sinh hoạt cũng không có quá nhiều bất tiện, ngựa thồ cùng đồ quân nhu phần lớn đã được đưa đến, ở một góc nhỏ ấm áp như mùa xuân này, lều nhỏ giản dị kia được tùy tiện dựng lên đã là thập phần thoải mái dễ chịu, lại thêm phụ tử Tân gia hỗ trợ, thậm chí ngay cả chuyện ăn uống cơ bản cũng không cần lo liệu, mỗi ngày chỉ ngẩn người chú ý đến bông hoa kia là được.
Tân Long Tử mỗi ngày đều mang đồ tới, này rõ ràng là sự trợ giúp to lớn của phụ tử Tân gia. Cho nên ngoài cảm tạ, mặc dù không tiện thu đồ đệ, nhưng thực tế ít nhiều vẫn sẽ chỉ điểm hắn chút nền tảng như đứng trung bình tấn đứng cọc gỗ đánh chút quyền, từ đó nam hài này càng ngày liền lưu lại càng lâu, Tân Lão Ngũ lo lắng cho nhi tử, dứt khoát dựng một túp lều ở nơi cốc khẩu*, gian nhà đá ở lưng chừng núi kia ngược lại liền giống như trở thành khách điếm cách vài ngày mới trở về một lần.
(*Cửa miệng khe núi)
Vốn không muốn lại thêm phiền phức cho người ta như vậy, chỉ là nghĩ lại cũng tốt, ít nhất như vậy bọn họ cũng tránh khỏi khả năng bị phiền toái khi nhóm Lạt Ma kia quay lại tìm kiếm, rốt cuộc là cùng có lợi.
Cứ như vậy đảo mắt lại qua hai mươi ngày, tính toán thời gian, từ sau khi cáo biệt Đường Nỗ rời khỏi thảo nguyên Bắc Cương, đã là hơn hai tháng.
Nếu nói trong lòng không có nửa điểm dày vò, đó là không có khả năng.
Dù cho Tân Lão Ngũ khẳng định là hoa linh* vừa vặn, cách thời khắc nở rộ không xa, chỉ là cụ thể lúc nào hắn cũng nói không rõ. Dù sao cũng không ai nghe nói chi tiết về phương diện này, thứ sáu mươi năm mới nở một lần, dù là chờ thêm mấy tháng thậm chí một năm hoặc lâu hơn, chỉ sợ cũng được gọi là "Không xa" rồi a?
(*Tuổi của hoa)
Cũng từng nghĩ qua có nên nhờ phụ tử Tân gia trông coi nơi này hay không, bản thân sẽ dùng thời gian nhanh nhất đi đến thảo nguyên một chuyến, nhưng mà nhìn vào nụ hoa mỏng manh kia, hiện tại quả là không có nổi phần dũng khí này, chỉ sợ một bước sai chân, liền hối hận không kịp.
Có rất nhiều sự thật không thể kiểm soát được, trên thực tế, thậm chí đều có chút không muốn nhắc tới chuyện ở thảo nguyên —— lúc trước là chính mình kiến nghị phụ tử Tân gia đi tìm nơi nương tựa ở chỗ Đường Nỗ, giờ này khắc này kỳ thật bọn họ có thể nhắc đến chuyện rời đi trước một bước. Hôm nay không có làm như thế, thứ nhất là không tiện để ta lại nơi này một mình, thứ hai có thể là do còn có chút khó bỏ quê hương, vô luận là loại nào người chiếm tiện nghi đều là phía mình, cho nên, xuất phát từ tư tâm cũng không muốn nhắc đến đề tài này trước tiên, chỉ có tạm thời đặt xuống.
Cái gọi là tư tâm, ngược lại không phải là vì sự chiếu cố trong sinh hoạt, chẳng qua đối với là Ưu đàm tiên hoa này, bản thân một mình thật sự là đắn đo không chắc, không thể không trông cậy vào người xuất thân từ miền núi như Tân Lão Ngũ.
Về việc ngắt lấy cùng lưu giữ loại hoa này, trong lúc rảnh rỗi ta và hắn cũng đã thảo luận qua rất nhiều lần, cuối cùng cũng không tìm ra được kết luận nào triệt để chắc chắn, để có thể thả lỏng tinh thần. Đây cũng là đương nhiên, ai có thể biết được nhưng chuyện này a? Cả đời Tân Lão Ngũ hái dược liệu quý báu, cũng chỉ có thể kiến nghị dùng biện pháp đối với tuyết liên tuyết sâm để xử lý loại hoa này.
Có đôi khi sẽ áo não nghĩ, nói không chừng lão bà kỳ quái đã cứu ta một mạng kia có thể sẽ biết rõ, đáng tiếc, lúc đó bản thân không nghĩ đến chuyện hỏi qua, hôm nay vạn dặm xa xôi, cũng không có khả năng đi hỏi lại.
Cũng may đối với chuyện hái hoa Tân Lão Ngũ còn có chút tự tin, hắn nói dùng phương pháp giống như đối với tuyết sâm đã tính là tốt nhất, chỉ cần đào ra mà không đụng tổn thương nửa điểm rễ cây, đương nhiên sẽ không mất nước mất đi linh khí, còn đánh cược nói điểm ấy bản thân có thể nắm chắc, muốn ta tin tay nghề đào dược của hắn...Thấy hắn nói có đạo lý rõ ràng, tâm tư vốn lo lắng do không có manh mối ít nhiều cũng ổn xuống một chút.
Cứ như vậy trong sự thấp thỏm không yên, lại nghênh đón một ngày mới. Hôm nay bắt đầu từ buổi sáng sắc trời liền đầy mây mù, qua buổi trưa càng là nổi lên tuyết mịn —— đối với những ngọn núi ở nơi khác mà nói là tuyết mịn, mà những bông tuyết thật nhỏ tới được đây gặp nhiệt độ cao, ở giữa không trung liền biến thành mưa bụi, vẫn chưa tới giờ dậu, khắp nơi cũng đã dần dần tối xuống.
Giống như dĩ vãng, thấy ánh chiều tà le lói, bản thân càng không dám lo là, đến trong lều vải cách đó năm bước lấy nến và dù che mưa, liền lại canh chừng bên cạnh đóa hoa song sắc kia, trong truyền thuyết đàm hoa đều là nở rộ vào ban đêm, tuy rằng chưa bao giờ hữu duyên được nhìn thấy, chỉ là mang ý niệm phải cẩn thận không muốn gây ra sai lầm lớn, luôn còn cần thêm một phần tinh thần.
Mà giữa chiều trong tay nam hài bưng ấm nước cùng bát thô từ thật xa chạy tới, cười ha hả nói: "Ân nhân, uống trà, cha ta vừa mới nấu, bỏ thêm sữa tốt nhất, cực kì hương vị, uống hết khi còn nóng a!"
Hài tử này có chút ngơ ngẩn, hơn nửa tháng rồi mỗi ngày đều đến nói chuyện với ta, chỉ là tiếng Hán vẫn không có chút trật tự nào. Hơn nữa cũng không muốn gọi tên của ta. Bất quá nói đến điểm này, lúc trước Đường Nỗ kia tựa hồ cũng giống như vậy, có lẽ đối với bọn họ mà nói đó là quy tắc dân phong gì đó cũng không chừng, tóm lại không cần tìm hiểu sâu, cũng lập tức mỉm cười tiếp nhận bát thô, để hắn rót xuống một chén nước trà nóng hổi.
Khi đang uống, Tân Lão Ngũ ở bên kia cũng chống một cây dù đi tới, ba người rỗi rãnh nói chuyện một hồi lâu, khi phụ tử Tân gia đang muốn cáo từ trở về túp lều, bỗng nhiên, nơi chóp mũi nghe được từng đợt mùi hương thanh u truyền đến.
"Đây là cái gì? Thơm quá." Tân Long Tử trẻ người non dạ, nghe được mùi hương dễ ngửi liền mãnh liệt khịt mũi, đánh hơi Đông Tây mà tìm kiếm. Mà ta cùng với Tân Lão Ngũ gần như là cùng lúc cả kinh, quay đầu liền nhìn về phía mục tiêu kia! Đêm nay chính là một đêm không trăng, hai ngọn nến có thể chiếu rọi ra phạm vị cực kỳ hữu hạn, nhưng trong phạm vi ánh sáng hữu hạn cùng màn mưa bụi này, chính là có thể nhìn thấy hai đóa hoa một trắng một đỏ vô cùng tinh tế, lại rõ ràng đang tản ra kỳ hương bất thường!
Bỗng nhiên đứng người lên một chút! Tiến đến, trong phạm vi ánh nến, nụ hoa đươc tạo thành từ tầng tầng lớp lớp những cánh hoa cũng không có gì thay đổi rõ rệt, chỉ có mùi thơm ngát càng tăng gấp mấy lần trước đây, thậm chí chính là càng ngày càng đậm...Gần như không thể tin được vào sự phán đoán trong lòng, chỉ là bộ não tỉnh táo lại biết rõ những gì đang phát sinh vào lúc này! Cho nên dùng lực cắn mạnh bờ môi một cái lấy lại thanh âm, quay lại đẩy một cái rồi nói với Tân Lão Ngũ: "Này? Đừng ngây người! Tân huynh, lúc này nên xử trí như thế nào?"
Bị đẩy một cái, Tân Lão Ngũ còn đang trợn mắt há hốc miệng liền lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "... Ách, đúng! Ân, là phải làm chút cái gì mới phải! Trời ạ! Thật không thể ngờ..." Hắn bối rối xoa xoa tay, dường như có chút ít luống cuống, lại nhíu mày trầm tư suy nghĩ cả buổi, mới chỉ đạo nói: "Đúng rồi, ân nhân, ngươi cho thêm chút ánh sáng! Biệt cách hoa quá gần, chỉ là phải nhìn cho rõ ràng! Hài nhi của ta, ngươi nhanh chóng đến túp lều đem gia hỏa đào sâm hái thuốc của ta đến đây...Được rồi, tự mình ta đi lấy! Ngươi, ngươi chạy nhanh về nhà một chuyến, đem cái hộp gỗ thơm ta vừa mới làm mấy ngày nay, chuyên để bảo quản hoa đến đây! Đừng nóng vội, cẩn thận cầm đến a, cái hộp kia còn chưa có hoàn toàn làm tốt!"
Một lời nói xong, chia nhau hành động, dường như là một trận đại chiến sắp đến. Tân Long Tử nhanh như chớp mà chạy đến túp lều bên đống lửa, rút ra hai ba nhánh cỏ khô trong đống lửa châm thành bó đuốc liền chạy xuống núi. Tân Lão Ngũ một bên dặn dò nhi tử đi đường núi cẩn thận, một bên tự mình tiến vào túp lều lục tìm một trận, cuối cùng lục ra một cái tay nải liền chạy qua bên này. Mà nhân lúc này, ta cũng đã sớm lấy ra nhũng ngọn nến cùng đui đèn còn lại trong lều mà châm lên, ở nơi cách đàm hoa kia không xa không gần mà xếp thành một vòng ngay ngắn, cũng may không có gió, mưa phùn cũng không lớn, còn không đến mức làm ướt hỏng tấm che chắn.
Lúc Tân Lão Ngũ chạy về đến đã có chút thở hổn hển, điều này rõ ràng không phải là bởi vì mệt. Hắn đem ánh sáng bên cạnh đáo hoa dựa theo tâm tư của bản thân mà hơi điều chỉnh lại một chút, sau đó quỳ xuống mặt đất trải rộng tay nải ra. Bên trong là rất nhiều những thứ có hình dạng quái dị, có cái giống như cây chổi, có cái giống như muỗng, phần lớn là làm từ thiết, hắn đem những vật này giống như là cống phẩm mà nhất nhất xếp đặt thật tốt, sau đó hai tay mở ra lòng bàn tay hướng lên trời, cung kính mà khom lưng dập đầu, liền quỳ ở đó không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đóa hoa.
Trên thực tế đối với những hành động này của hắn đại khái là nhìn lướt qua, không có thời gian để ý đến những hành động thành kính này, bởi vì cũng đang không dám chớp mắt mà nhìn chăm chú vào đóa đàm hoa kia, bị một màn trước mắt kia thu hút.
Giọt mưa rơi xuống thân hoa, dường như là châu lệ gợn sóng, mà cánh hoa mỏng như cánh ve liền bắt đầu rung động khi những hạt châu lệ kia trượt xuống, đó là một loại rung rung khe khẽ chậm rãi không dễ phát hiện, phải tập trung hoàn toàn tinh thần mới có khả năng chú ý tới, chỉ là một khi chú ý tới, loại rung rung này lại là dị thường rõ nét, từng chút từng chút, dường như dây cung nơi đáy lòng cũng trở nên đồng cảm cùng sự rung rung.
Hương hoa trở nên nồng đậm, nhưng lại là đậm mà không rõ, vẫn là thanh nhã như nước nhạt, sự hình dung này rất quái lạ, nồng đậm nhưng lại thanh đạm, nhưng dùng vào lúc này lại vô cùng chuẩn xác, tựu như người đang ngửi thấy mùi thơm này, một mặt cảm thấy giống như được thấm đẫm trong u tuyền mà nâng cao tinh thần, một mặt lại phiêu phiêu nhiên nhiên đắm chìm trong đó, gần như là vật ngã lưỡng vong*.
(*Quên mất mọi chuyện, quên mất bản thân là ai)
Thời gian mơ hồ, tốc độ cũng là mơ hồ, tầng tầng lớp lớp những cánh hoa theo thứ tự mà nở rộ ngay trước mắt, tư thế yểu điệu, đỏ như son phấn, trắng như ngọc thô chưa mài dũa, hoà lẫn cùng ánh nến, nhìn ở trong mắt, thật sự có một loại ảo giác giống như màu sắc và hoa văn từ những đám mây mờ ảo, ngay cả hình dáng đường vân trên hoa lá dường như đều sống động, biến hóa nở rộ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rung dộng, vỗ cánh muốn bay.
Thanh âm rung động nở rộ một mực rõ ràng có thể phân biệt được mà vang lên bên tai, khi nở rộ đến mức tận cùng, liền lẫn vào một loại thanh âm khác, đó là tiếng người xuống trầm, nam nhân đang quỳ trên mặt đất dùng thổ ngữ địa phương khe khẽ đọc tụng gì đó, tụng từ phát âm quái dị, lại tràn đầy cảm giác thành kính cùng kính sợ.
Khi ngọn nến trắng thô to kia cháy được hai phần ba, tiếng người trầm thấp kia liền đình chỉ, Tân Lão Ngũ đứng lên, thần sắc nghiêm túc, nói: "Được rồi, tiên hoa này đã nở đến tối đa, cầu khấn cũng đã xong, đây là việc phải làm lúc nhận lấy lễ vật của sơn thần, ân nhân ngươi không hiểu tiếng địa phương ta liền thay ngươi đọc, sơn thần cũng sẽ hiểu rõ...Như vậy tiếp theo, chúng ta liền nên động thủ."
Nói là chúng ta động thủ, kỳ thật rất hổ thẹn, động thủ kỳ thật chính là một mình Tân Lão Ngũ. Chuyện ta phải làm chẳng qua là đảm bảo ánh nến không bị tắt, nhìn thấy ánh sáng kia sắp tàn liền lấy nến mới đến thay thế. Lúc này sự hoảng hốt mà cảm thấy, bản thân có lẽ thực sự là được sơn thần nơi này ưu ái chiếu cố, nếu không làm sao có thể thuận lợi như thế? Chẳng những vô kinh vô hiểm tìm được thần hoa chỉ có trong truyền thuyết, còn thuận thuận lợi lợi mà chờ được hoa nở, thậm chí đã nhận được sự dốc sức tương trợ của người hái thuốc địa phương,
Tân Lão Ngũ hơn nửa đời dùng chuyện này mà mưu sinh, quả nhiên thành thục, chủ thấy hắn quen thuộc vận dụng các loại công cụ kia, khi đào một chút, khi nhẹ nhàng phủi, khi thổi khi quét, giơ tay nhấc chân là cẩn thận dụng tâm điềm tĩnh, dường như không phải là một hán tử tay chân vụng về, mà là một điêu khắc gia tinh tế tỉ mỉ, đang cầm trong tay tác phẩm cẩn thận đánh bóng tạo hình, không thể có nửa điểm qua loa.
Vốn rất nhiều bùn đất cứ như vậy mà nhất nhất bị dọn dẹp hết, lộ ra bên dưới là một bộ rễ rắc rối phức tạp. Trên mặt đất ở nơi này là rất nhiều các loại hoa, dưới lòng đất tất nhiên có rất nhiều rễ thực vật dây dưa cùng một chỗ, cho dù là người hái thuốc cao minh nhất cũng không dám sơ ý, cho nên tiến độ của Tân Lão Ngũ thật chậm, giữa chưng còn nâng người lên nghỉ ngơi mấy lần. Ta cũng không thể thúc giục, ngược lại muốn đè xuống sự lo lắng trong lòng để khiến hắn yên lòng không cần sốt ruột.
Ai cũng biết phù dung sớm nở tối tàn, hoa kỳ* quá ngắn, nếu như tàn lụi rồi chỉ sợ chính là thất bại trong gang tấc. Sốt sắng mà nhìn Tân Lão Ngũ tiếp tục công việc, qua lại thay đổi hai cây nến thô to, mưa đã ngừng từ lâu. Lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng hoan hô, hai tay Tân Lão Ngũ nâng lên gốc hoa Ưu đàm đã nở rộ mà giơ cao khỏi đầu, trong màn đêm, bông hoa to bằng cái chén vẫn còn mang theo những giọt sương, rễ cây dày đặc vẫn dính đầy đất bụi, nhưng quả nhiên là không có nửa điểm hư hại!
(*Thời gian ra hoa)
Còn chưa kịp lên tiếng, Tân Lão Ngũ lại vội vàng đem hoa cẩn thận giao cho ta, dặn dò cầm tốt, sau đó xoay người chạy đến nơi con đường tuyết đào một chậu tuyết mang đến, nửa chậu được đun thành nước ấm trên đống lửa bên ngoài túp lều, sau khi thử đi thử lại nước ấm lại đem toàn bộ rễ cây đàm hoa ngâm vào! Ngâm trong chốc lát, lại nhanh chóng lấy ra, lập tức vùi vào trong nửa chậu nước tuyết kia, cứ như thế lặp lại ba lần, lại mang tới một cái hộp gỗ cũ kỹ, đem hoa cẩn thận bỏ vào, thẳng đến khi đóng kín cái nắp, mới thở ra một hơi dài.
"Tốt rồi." Xoay người, hắn giao hộp gỗ đến trên tay của ta, vui mừng nói: "Tuy rằng không biết làm như vậy có được hay không, bất quá đối với dược liệu quý trọng các thế hệ chúng ta ở đây đều là xử lý như vậy, trước cứ như vậy cất vào hộp thuốc mang xuống núi, lại từ từ dựa vào tay nghề mà phơi nắng thành hình, tuyết liên cũng được tuyết sâm cũng thế, phơi nắng để thành hình màu sắc cùng dược tính cũng không có gì đáng nói, chỉ cần ân nhân ngươi tin tưởng, ta cam đoan có thể chuẩn bị tốt!"
Nhìn nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm đó, ngoại trừ cảm tạ, cái gì cũng nói không nên lời.
Được đối phương từng tiếng gọi là ân nhân, kỳ thật trong lòng cảm thấy mình mới chính là người thiếu ân tình. Có lẽ, bời vì thứ trong lòng mỗi người quý trọng là khác biệt, trong mắt Tân Lão Ngũ tính mạng của nhi tử vô cùng quý giá, quý giá đến mức ai cứu được Tân Long Tử, cho dù là Ưu đàm tiên hoa cũng có thể thành tâm thành ý mà chắp tay dâng lên. Có thể trong mắt ta, bản thân mới chính là người chiếm được tiện nghi to lớn, ai có thể nghĩ tới một lần lơ đãng thuận tay cứu người, lại có thể đổi lấy thù lao lớn như vậy?
Đáng tiếc, trong lúc đang mang tràn đầy lòng biết, ngược lại có chút không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận hộp gỗ gật gật đầu, chân thành nói một tiếng: "Vất vả cho ngươi rồi, đa tạ!"
"Ha ha, chỗ nào a, không khổ cực, không khổ cực." Một câu đơn giản như vậy, cũng đã khiến cho Tân Lão Ngũ chất phác lại ngại ngùng mà nở nụ cười, hắn liên tục phất tay đáp lời, cuối cùng còn có chút áy náy mà nói: "Kỳ thật hộp thuốc này hơi nhỏ một chứt, lại là đồ cũ, quá ủy khuất cho thần hoa rồi. Những ngày này không có việc gì, ta vốn có làm hộp mới lớn hơn thích hợp hơn, dù là chưa xong, chỉ là chờ một lát lấy đến...Ân? Bây giờ là lúc nào rồi? Tiểu tử kia đi lấy cái hộp làm sao còn chưa có trở lại?"
Bị hắn nhắc nhở, mới lại nghĩ tới chuyện này. Lúc trước quá sức chuyên chú hoàn toàn không để ý đến thời gian, mà đêm nay bầu trời ảm đạm cũng nhìn không ra canh giờ cụ thể, chỉ có thể từ số ngọn nến đã cháy mà tính toán sơ bộ một chút, nói: "Lúc phát hiện hoa nở nhất định là vào cuối giờ Dậu, vậy lúc này e rằng đã vào giờ Sửu rồi...Bầu trời tối đen lại đổ mưa, ước chừng đường núi không dễ đi nên hài tử kia mới chậm trễ một chút, hiện tại vô sự, nếu không yên tâm, ta theo ngươi đi tiếp ứng một chuyến xem sao."
"Ách, như vậy không tiện lắm đi? Ân nhân ngươi một đêm không ngủ, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt a, tự ta đi là được." Tân Lão Ngũ gãi gãi đầu nói như vậy. Cố tình lúc này trong lòng bản thân là tràn đầy cảm tạ, tất nhiên là nghĩ nên lược tẫn miên lực, lập tức cười cười đáp: "Tuy rằng ngươi thân thể cường tráng, chỉ là một người có luyện võ công như ta hẳn là cũng không kém đi. Huống chi lúc trước không phải còn nói Ưu đàm tiên hoa này nên đổi hộp thuốc sao? Không bằng nhanh một chút, chúng ta liền cùng đem nó đổi xong lại yên tâm, không phải rất tốt sao?"
Tân Lão Ngũ vốn là xuất phát từ khách khí, không có lý do để một mực từ chối, thấy ta bên này kiên trì tất nhiên cũng mừng rỡ đáp ứng. Vì vậy hai người cũng bỏ qua chuyện nghỉ ngơi, lập tức nhóm lửa cầm hộp thuốc mà đi về phía lưng chừng núi, ở hồ băng ấm áp như mùa xuân chờ đợi hơn nửa tháng, lúc này lại đi vào nơi có tuyết thật đúng là có chút không quen, bất quá một đường đi nhanh không bao lâu liền lại ấm áp, Tân Lão Ngũ trong lòng ngóng trông nhi tử, cho dù là ban đêm cũng rất quen thuộc mà đi lại nhanh chóng, nếu như đổi thành người bình thường chỉ sợ thật đúng là không theo kịp hắn.
Bất quá, cho dù quen thuộc đi lại nhanh chóng đến đâu, từ đỉnh núi đến lưng chừng núi dù sao khoảng cách cũng khá xa, chờ đến khi chúng ta một đường vội vàng xuống tới, sắc trời vốn đen đặc đã thấy chút ánh mặt trời. Khu vực tuyết trắng phía dưới kia là sức sống tràn trề, sương sớm lượn lờ quanh cỏ xanh nơi sườn núi, khi từ thật xa nhìn thấy gian nhà đá kia lộ ra giữa ánh sáng, Tân Lão Ngũ một đường vội vàng liền thở hắt ra, phàn nàn nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là tìm hộp gỗ tìm đến ngã đầu ngủ thiếp đi rồi? Tiểu tử này!"
Ngoài miệng hắn oán giận, thần sắc lại thoải mái hơn rất nhiều. Vừa rồi trên đường đi không thấy người, ta vốn cũng có chút mơ hồ lo lắng, cho nên giờ phút này đương nhiên hiểu được tâm tình của hắn, chỉ cười nhẹ một tiếng cũng không nói thêm cái gì, trong lòng vẫn là không khỏi tính toán đến chuyện chờ sau khi chuẩn bị xong hết thảy, đại khái là lúc nào sẽ chạy về nơi của Đường Nỗ, sẽ là chênh lệch bao nhiêu ngày so với khoảng thời gian ba tháng trong dự đoán...
Tiểu nữ tử không tham lam, nếu như thật sự có sơn thần phù hộ, như vậy liền lại quỳ xuống cầu nguyện hai chuyện, một là bảo trụ được đầy đủ dược tính của thần hoa; hai là sau khi trở về có thể thuận lợi gặp được...Nàng.
Bái lạy, bái lạy, nếu như có thể đạt được ước nguyện, quãng đời còn lại không cầu mong gì khác.