- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 225: Đáng giận
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Nguyên nhân thật sự dẫn đến sinh biến là gì? Có lẽ là võ công, có lẽ là thể chất, nói tóm lại ai muốn quản nhiều như vậy? Vô luận là điểm nào, cuối cùng, cũng là trăm sông đổ về một biển, đều là ý trời.
Trước đây ta tin ý trời mệnh số, sau đó lại cảm thấy không cần tin, dù sao vô luận tin hay không tin, chuyện nên phát sinh rồi cũng sẽ phát sinh, mà muốn thay đổi dù sao cũng phải trả giá. Lúc trước Mục Cửu Nương dùng một mạng mới đổi được một mạng của Thiết San Hô, mà lúc trước chính mình cũng gần như đã bồi đi một mạng, nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được kiếp nạng của Luyện nhi.
Nếu như hôm nay chỉ cần đánh đổi như vậy mà thôi, vậy thật sự là không có gì đáng nói đến, quả thực chính là đã được lợi rồi.
Đây là tiếng lòng, không muốn giải thích, cũng mặc kệ người khác có hiểu được hay không, chỉ cảm thấy vui vẻ, vì vậy mỉm cười nhẹ nhàng thản nhiên nói ra.
Cũng may, Nhạc Minh Kha người này cũng không phải là loại người tùy ý truy tìm nguồn căn mọi chuyện, vô luận nghe hiểu hay không, nhất định là thấy ta không muốn giải thích quá nhiều, hắn cũng liền không có nửa câu truy vấn, chẳng qua là chắp tay trước ngực trầm mặc một lát, đối với ta bên này đã cười đến không sai biệt lắm, lúc này mới mở miệng nói: "Vậy...Đến một bước này, ngươi có ý định như thế nào?"
Đương nhiên, đây mới là vấn đề thực tế nhất cần đối mặt, đối với hắn là như vậy, ta cũng là như vậy.
"Chuyện này sao, tóm lại, trước tiên đợi thời hạn năm ngày trôi qua rồi nói sau." Bản thân mỉm cười phất phất tay, quay người lại lần nữa ngồi xuống, bưng lên chén trà đã hơi lạnh hớp một ngụm, tiếp tục nói: "Chúng ta đều biết, tính khí của nàng khó đoán, mọi thứ chỉ có thể thấy rồi mới có khả năng định luận, cho nên trước khi chưa thấy mặt, cũng không cần quản nhiều như vậy."
Suy nghĩ miên man, luôn là sống quá cực khổ, càng là để ý lại càng là hãm sâu, tùy hứng một chút.
Đối với người khác nói như vậy, cũng thật sự là ôm lấy tâm thái như vậy, vẫn như cũ là thời gian trôi qua ăn ngon ngủ ngon, tình thế cũng không có gì thay đổi, Nhạc Minh Kha cho dù có bất an cũng che giấu rất tốt, ít nhất ta là nhìn không ra, có lẽ Luyện nhi càng là không thể nhìn ra. Hắn cũng giống như ta, mỗi ngày làm chuyện mà bổn phận nên làm, cuối cùng vào lúc mặt trời lặn lại đến một chuyến, nói với ta hôm nay người ở trên đỉnh núi là kia như thế nào.
Ngày thứ ba cùng ngày thứ tư cứ như vậy qua đi, ngoại trừ màu tóc tựa hồ càng nhạt đi một chút, thân thể cảm giác đều là tốt. Trong phòng không có gương đồng, bản thân cũng nhìn không thấy chỉnh thể tóc là như thế nào, vốn nghĩ nhờ Nhạc Minh Kha mang một cái tới đây, bất đắc dĩ hai ngày qua cố tình đều lại quên mất.
Cho nên ngày thứ năm, khi nhìn về nơi xa kia nơi mặt trời dâng lên cao, trong lòng nghĩ chính là không cần lại quên chuyện này. Ít nhất ta hy vọng, ngày mai trước khi Luyện nhi trở về, bản thân có thể xem trước một chút bộ dáng của mình lúc này, ít nhiều có chuẩn bị một chút.
Lại nói, hôm nay thật đúng là ngày tốt...Ánh mặt trời vừa lên liền phơi nắng đến cả người ấm áp.
Không biết tại sao, bỗng nhiên liền tham luyến ánh mặt trời này, vì vậy sau khi làm xong mọi chuyện gia sự, không tiếc tốn sức mà chuyển cái ghế dựa đến trong sân, tìm một vị trí tốt, lại mang một cái án nhỏ đặt bên cạnh, cứ như vậy nghĩ ngơi thoải mái mà dùng điểm tâm uống hết thuốc, đem những thứ muốn đưa đến cho Luyện nhi lấy ra để ở một bên, liền dùng ánh mặt trời để giữa ấm, mãn nguyện mà chờ Nhạc Minh Kha đến.
Đợi tới đợi lui, hôm nay gia hỏa kia lại so với thường ngày đến chậm hơn rất nhiều, chờ đến vô cùng buồn chán, liền dứt khoát từ trong đống tuyết đào ra cái bình kia ôm vào trong ngực cẩn thận dò xét, rượu còn lại trong vò dĩ nhiên là không nhiều lắm, lắc một cái, nghe một cái, hẳn là không có biến hóa gì không tốt mới đúng, nghĩ đến vò rượu này hôm nay có thể thành công mà lui thân, suy nghĩ lại về câu nói lúc trước của Nhạc Minh Kha, không thể không nheo mắt nhìn về phía ánh mặt trời, cong môi âm thầm mỉm cười.
Đang một mình cười cười, ở đầu kia của dốc núi dưới ánh mặt trời sáng sớm, liền hiện ra một bóng người.
Hẳn là Nhạc Minh Kha rồi a, trong lòng theo bản năng cho rằng như vậy. Bởi vì lúc này ở nơi đây, ngoại trừ Nhạc đại hòa thượng sẽ không có người khác đi đến, cho dù là ánh mặt trời chói chang khiến người ta phải nhe mắt lại, cũng thực sự nhìn ra được, kia không phải là một hòa thượng.
Đường nét quá quen thuộc, quen thuộc đến trực tiếp truyền thắng vào tư duy, làm cho người ta không cần nhớ.
Người là thả lỏng, thậm chí cũng chưa từng ngồi dậy, cứ như vậy mà dựa vào thành ghế bình tĩnh nhìn nàng từng bước một đi tới. Trong thoáng chốc một màn này giống như đã từng quen thuộc, năm tháng thay đổi, trong trí nhớ đã có bao nhiêu lần nhìn nàng từng bước một đến gần mình như vậy, chồng chất lên nhau, khí chất có lẽ có khác biệt, chỉ là dung mạo độc nhất vô nhị, màu tóc cũng là độc nhất vô nhị.
Không sai, trước mắt, càng gần liền càng có thể cảm giác được, cả người nàng đều tản ra khí tức tiêu điều, vốn là tuyệt sắc dung nhan nhưng giờ phút này cũng là u ám như băng, rõ ràng là lãnh khí, mái tóc dài tản ra dưới ánh mặt trời theo gió mà nhẹ bay, mái tóc như mực hơi mất trật tự nhưng lại là mỹ lệ, mang theo điểm điểm ẩm ướt lấp lánh, dường như vừa nhiễm qua sương sớm.
Bị một màn này hấp dẫn, thẳng đến khi nàng đi đến đứng trước mặt cách vài bước chân, mới phát hiện dáng tươi cười từ đầu đến cuối đều treo ở cạnh môi của mình.
Đứng lại, đối mặt. Ta thấy nàng, nàng tất nhiên cũng thấy ta. Ngoại trừ lãnh khí, trong hai tròng mắt kia tạm thời đọc không ra tâm tình gì, thậm chí không mang theo kinh ngạc. Sau khi phát hiện ra điểm này, ánh mắt rủ xuống đánh giá dò xét vạt áo hơi mất trật tự cùng đôi giày dính đầy tuyết mới kia, trong lòng ước chừng liền hiểu là chuyện gì xảy ra.
Đang lúc nghĩ như vậy, bỗng nhiên, bên tai nghe được một câu nói.
"Ngươi, đang làm cái gì?" Một câu như vậy, giọng nói không lớn, đồng dạng vẫn là bao hàm khí tức lạnh như băng, nhưng hỏi ra lại là một vấn đề bình thường.
"Ta đang lúc rảnh rỗi, muốn phơi ánh mặt trời ấm áp, thuận tiện chờ Nhạc Minh Kha." Cho nên cũng là bình thường mà đáp lời, cộng thêm một nụ cười chưa từng thu hồi, thái độ không thể tự nhiên hơn: "Dựa theo ước hẹn hắn không sai biệt lắm nên đến lấy đồ đưa cho ngươi rồi, bất quá...Lúc này xem ra cũng không cần rồi a."
"Xác thực là không cần. Ta trên đường tới đã cùng hắn gặp mặt đánh qua một trận, nếu như còn chưa chết, lúc này hắn ước chừng là đang trên đường đi về chữa thương cầm máu."
"Ân..." Có lẽ cùng hòa thượng ở chung lâu rồi, giờ phút này cũng không khỏi học được một tiếng Phật hiệu, Luyện nhi thoạt nhìn là lông tóc không tổn hao gì, nếu như Nhạc Minh Kha ngược lại lại bị thương không nhẹ, đó chính là kết cục do cảm thấy đuối lý đi... Xin lỗi a xin lỗi, thiện tai thiện tai...
Trong lòng mặc dù thầm nghĩ như thế, nhưng trên mặt lại là không có biểu hiện gì, đương nhiên sẽ không oán trách, lại cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Khi gặp lại liền nên nói những gì, kỳ thật chính là, lần này đối sách gì cũng chưa từng nghĩ tới.
Bên này không biết nên nói như thế nào, bên kia cũng liền không có thanh âm gì. Sau vài câu đối thoại bình thường, không hẹn mà cả hai cùng trầm mặc. Luyện nhi đứng ở cách đó hơn ba bước, eo lưng thẳng tắp, nàng không nói lời nào, thậm chí dời đi ánh mắt, chỉ nghiêng mặt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, dường như dấu chân để lại trên mặt tuyết kia là thập phần đáng nhìn.
Thẳng đến phát hiện ra hai tay của nàng đang siết chặt lấy, thậm chí chặt đến mức có chút run rẩy, trong lòng mới dần dần bắt đầu nổi lên cảm giác bất an.
"Luyện nhi...Đừng chịu đựng, ngươi không thích hợp nén giận." Vẫn như cũ là không biết nói cái gì cho phải, nhưng lại không thể không nói.
Đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, muốn kéo lấy bàn tay đang quá mức dùng sức kia lại.
"Ta muốn thế nào liền như thế đó!" Quả nhiên là không được, trong khoảnh khắc khi sắp chạm được vào nhau, nàng vung tay lên, nương theo đó mà phát ra một câu thét lên như vậy, thân thể khẽ động, liền dễ dàng mà tránh đi, tránh né ta.
Yên lặng thu tay lại, này cũng không phải là đã có trong dụe liệu, bạo phát cũng tốt, đối với nàng đối với ta mà nói, ít nhất tốt hơn là kiềm nén...Cho nên cứ như vậy mà cúi đầu xuống, cùng chờ đợi.
Nhưng mà, gió táp mưa rào cho rằng nhất định sẽ ập xuống kia, vẫn như cũ chậm rãi không đến.
Khi lần nữa nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc nào Luyện nhi đã dời bước đến bên cạnh án nhỏ, bên trên bàn nhỏ canh ghế dựa đang bày một giỏ thức ăn được chuẩn bị để hôm nay đưa đến cho nàng, đương nhiên, còn có một vò rượu nhỏ không kịp chôn trở về trong đống tuyết kia.
Khi Luyện nhi dán ánh mắt lên vò rượu kia, gần như làm cho người ta tin rằng trong nháy mắt tiếp theo nào sẽ đạp nó vỡ nát, có chút không nỡ, có chút muốn ngăn cản, chỉ là cuối cùng vẫn sáng suốt mà lựa chọn im lặng.
Cũng may Luyện nhi cuối cùng cũng không có đập vỡ nó, ít nhất tạm thời là không có. Tuy rằng một tay của nàng gần như đã chạm đến nó, mà trong đôi mắt kia càng là lệ khí tràn đầy...Cũng may vò rượu kia là một đồ vật chết, nếu là một người một vật còn sống, thẳng thắn mà nói hẳn là thật sự có chút ít không nguyện ý bị cặp mắt kia dùng phương thức như vậy mà nhìn thẳng.
Mà khi nàng xoay người lại, không biết có phải bản thân nhìn lầm hay không, lệ khí trong hai tròng mắt kia lại thật sự giống như là giảm đi một ít.
Tuy rằng vẫn như cũ là mang theo lãnh khí có thể làm cóng người.
"Vì cái gì..." Sau khi trầm mặc một lúc lâu, sau một câu bạo phát, nàng lại một lần nữa lựa chọn dùng ngữ điệu bình thường để nói chuyện, không có nộ khí trùng thiên không có cười lạnh không có lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, âm cuối có chút kéo dài, ngược lại có chút giống như thở dài, khi gió ngừng thổi vài sợi tóc rủ xuống ở bên trán, làm nổi bật lên thần sắc mang theo một chút ảm đạm.
Nhưng dường như lại không cam lòng yếu thế, sau khi ảm đạm thở dài một câu, thanh âm kia lại bỗng nhiên biến đổi, đổi thành chém đinh chặt sắt mà nói: "Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội để giải thích! Nếu như nói ra ta cảm thấy không phục, ta liền xoay người rời đi! Trước khi tìm ra được một đóa Ưu đàm tiên hoa kia tuyệt dối không sẽ gặp lại ngươi! Ta Luyện Nghê Thường nói được thì làm được!"
Lần này giọng nói dòn vang mạnh mẽ, thật giống như là một lời thề! Nàng nhìn ta, lần này trong đôi mắt kia không còn là lãnh khí, mà rõ ràng là hỏa diễm thiêu đốt lên sự dứt khoát kiên quyết!
Nàng là nói thật...Nhìn vào đôi mắt này liền biết rõ, không thể nghiêm túc hơn. Hơn nữa, chín phần là đã chuẩn bị xoay người rời đi, lúc này bất quá là đến cáo biệt, sẽ chờ một câu nói không phục, liền rời đi.
Mà bản thân làm sao có thể thuyết phục được nàng? Làm sao có thể thuyết phục được nàng? Nói rằng sự tình đến một bước này ai cũng không ngờ tới? Nói rằng ta ban đầu chẳng qua là có ý định cho đi chút máu mà thôi? Nói rằng màu tóc gì gì đó bản thân mới thật sự là không quan tâm sao? Nói rằng ngươi âm thầm giấu giếm tâm tình với ta trước ta sao lại không thể làm như vậy?
Mỗi một câu đều là thật sự, mỗi một câu đều là lấy cớ, ngay cả bản thân cũng nói không phục, chuyện này, là thật sự không có nghĩ tới nên giải thích như thế nào với nàng, cho dù là sau khi biến cố xảy ra, biết rõ nhất định không thể nào giấu giếm được.
Nhưng nếu không giải thích, nàng liền muốn rời đi, không sai, Luyện Nghê Thường nói được thì làm được, cho nên trước khi tìm ra được một đóa Ưu đàm tiên hoa khác, chúng ta cũng không thể gặp lại rồi...Này sẽ là bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay là cho đến khi tuổi già?
Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đây coi là cái gì? Nói như vậy, là ai đã thay đổi vận mệnh của ai?
Rất kỳ quái, trong đầu cũng thanh tỉnh mà ý thức được chuyện này rất kỳ quái, chỉ là cố tình vào lúc này, lại thể hội sâu sắc sự thú vị khi bị vận mệnh trêu cợt, chỉ có thể nở một nụ cười.
Không nên cười...Khi nhịn không được mà cười vẫn là không khỏi nghĩ như vậy, không xong, không nên cười vào lúc này, nhất định sẽ khiến cho Luyện nhi nổi giận.
Nhưng vẫn như cũ mà dung túng bản thân nở nụ cười, mà Luyện nhi cũng không có nổi giận, ít nhất dường như là chưa nổi giận.
Có lẽ là bởi vì ly biệt sắp tới a, nàng đã kiềm chế được tính tình, chẳng qua là không nói một lời để mặc ta cười.
May mà lần cười này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, sau khi cười vài tiếng cũng liền ngừng lại, cười xong nhìn nhìn nàng, vẫn đang cong khóe môi, nói: "Luyện nhi, có phải hay không cảm thấy ta rất đáng giận?"
"...Ngươi có khi nào lại không đáng giận?" Nàng cũng là bình tĩnh, trong sự bình tĩnh bao hàm một cái cắn siết răng như có như không.
"Đúng vậy, ta thường thường sẽ làm ra chút ít chuyện đáng giận, người khác không biết, ngươi lại là rõ ràng hơn hết." Gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ cảm thụ của nàng, nhưng vẫn là mặt không đổi sắc: "Bất quá, lần này sau khi đã xảy ra đủ loại chuyện đáng giận trước đây mà nói, đúng là cũng không đáng giận a, duy chỉ có một điểm này, ta muốn nói cho ngươi rõ ràng."
Không biết giải thích như thế nào, cũng chán ghét chuyện phải vắt hết óc mà giải thích, cho nên liền thử tùy tâm sở dục một chút mà nói chuyện.
Nói một vài lời mà bản thân cũng chưa từng suy nghĩ đến.
"Trước đây khi phát sinh rất nhiều chuyện, ta rốt cuộc là cảm thấy, bản thân làm như vậy sẽ tốt như thế nào, nếu không làm như vậy sẽ không tốt như thế nào, ngươi sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy bắt buộc phải làm, không thể không làm, quả thực chính là nghĩa bất dung từ...Nhưng duy nhất chỉ có lúc này đây, đúng là không giống như vậy."
Chậm rãi mà nói ra, trong mắt là dung nhan của nàng, trong tai là thanh âm của ta, trong đầu...Tựa như suy nghĩ gì cũng đều không có.
Hết thảy đều giao cho trực giác a: "Lúc này đây, ta chỉ là muốn làm như vậy mà thôi, chỉ là muốn làm liền làm, cho nên xem như vì chính mình mà làm a... Ân, chính là như vậy."
"Luyện nhi, ta từng nói sẽ chăm sóc tốt bản thân, đúng không? Ta nói lời liền giữ lời, nói phải chăm sóc tốt bản thân liền nhất định sẽ chiếu cố tốt, chính bởi vì như vậy, cho nên mới không thể chịu đựng đươc chuyện trong lòng thủy chung tồn tại một nút thắt. Ngươi biết ta từ nhỏ liền tâm tư nặng nề, trong lòng tồn tại một nút thắt như vậy liền rất khó chịu, so với bị thương đổ máu càng là khó chịu...Ta không biết nên trọn vẹn cởi bỏ một nút thắt này như thế nào, càng nghĩ, tựa như cũng không có biện pháp để trọn vẹn cởi bỏ nó, cho nên liền dứt khoát dựa theo biện pháp bản thân nghĩ đến mà làm, chính là đơn giản như vậy."
"Ta kỳ thật biết rõ, đều biết, biết rõ làm như vậy nhất định là phải bất chấp nguy hiểm, biết rõ làm như vậy nhất định sẽ hại ngươi khó chịu, biết rõ làm như vậy vĩnh viễn sẽ không có khả năng nhận được sự thừa nhận cùng tiếp nhận của ngươi, thậm chí biết rõ làm như vậy sẽ để cho ngươi tức giận không khống chế được mà làm giảm thọ, dù cho đều biết, chỉ là ta vẫn như cũ mà làm như vậy."
"Trước đây ta vì như vậy mà nghĩ tới rất nhiều loại lý do, Luyện nhi...Chẳng qua hiện nay cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng, làm như vậy chỉ là vì để cho trong lòng ta dễ chịu, không hơn."
"Luyện nhi, đối với ngươi, ta có thể muốn làm thế nào liền làm như thế vậy sao?"
Làm sao nhưng lời lải nhải này có thể đả thông được người, kỳ thật thật sự là không biết rõ, từng câu lời ra khỏi miệng lọt vào tai, ngay cả bản thân cũng nghe đến hoang đường lại mới lạ.
Đây là đang nói cái gì a? Trong lòng thầm nghĩ, quả thực chính là cố tình gây sự a? Cho nên thật sự là không thể vãn hồi nữa rồi? Quả nhiên hẳn là nên sớm chuẩn bị tốt kế sách để ứng đối mới đúng, cho dù là vắt hết óc vừa dỗ dành vừa lừa gạt, cũng tốt hơn là vô tâm vô phế nói ra những câu như vậy đi?
Một mặt oán trách bản thân, cảm thấy tiếng chuông cảnh báo đã vang lên, nhưng một mặt lại là thờ ơ, tê liệt không hối hận chút nào.
Hai chữ đã xong sáng ngời mà viết lên trong lòng, nhưng kỳ lạ là không có sinh ra cảm giác tuyệt vọng gì, không có mong đợi cũng không có từ bỏ, sau khi nói xong liền im lặng, ngay cả cảm giác khẩn trương cũng không có, chẳng qua là không chớp mắt mà nhìn thẳng vào nàng mà thôi.
Cách vài bước, bên cạnh tiểu án, sau khi nghe xong những lời kia, thần sắc của Luyện nhi so với vừa rồi còn ít hơn, nếu như vừa rồi còn nhìn ra được là tức giận, nhìn ra được là cắn răng kiềm nén, nhìn ra được từng cỗ lạnh lùng tỏa ra ngoài cùng hỏa diễm bùng phát lúc thốt lời thể, chỉ là hiện tại, nhưng là cái gì đều nhìn không ra.
Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy ánh mắt nàng dò xét tới, tựa như...Mang theo xa lạ, tựa như đang nhìn một nữ nhân không quen biết.
Không quen biết liền không quen biết a...Chân có chút vô lực, chỉ là vẫn cố gắng giữ cho bản thân đứng vững gót chân thẳng lưng, thản nhiên nghênh đón ánh mắt kia của nàng.
Cuối cùng, Luyện nhi thu hồi ánh mắt, quay đầu đi.
Khi nàng quay đầu xoay người, ta thật sự cho rằng đây là muốn phẩy tay áo bỏ đi rồi, nhưng tiếp theo liền thấy nàng nghiêng thân về phía trước, vươn tay cầm lấy vò rượu nhỏ trên tiểu án kia, sau đó đột nhiên đẩy nắp đậy ra, mãnh liệt ngửa đầu, tự mình đem huyết tửu còn lại trong vò rượu kia toàn bộ đổ vào trong miệng!
Uống thật sự quá nhanh, có thể thấy rõ nơi cổ họng đang nhanh chóng hoạt động, có rượu dịch xuôi theo khóe môi kia mà trượt xuống một ít, lại được nàng trở tay kéo trở về trong miệng.
Rượu còn lại vốn cũng không nhiều, đảo mắt liền hết sạch, thẳng đến khi một tiếng "Loảng xoảng" từ tiểu án vang lên, thẳng thắn mà nói, bản thân cũng không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia sau khi đem huyết tửu uống một hơi cạn sạch liền sải bước về phía trước, giờ khắc này, một cái giơ tay nhấc chân của nàng đều mang theo khí thế hung dữ, uống rượu xong trên đôi môi càng mang theo một sắc đỏ nồng đậm, quả thực chính là hùng hổ dọa người tỏa ra từ bên trong.
Chỉ là tiếp theo một cái ôm ập đến, lại không phải là hung dữ đến làm cho người ta đau đớn như trong suy nghĩ.
"Ta muốn phạt ngươi..." Khí tức của Luyện nhi mang theo mùi rượu, lúc này đây nàng uống thật sự là quá nhanh, cho nên chỉ sợ là men rượu xông lên cũng đặc biệt nhanh chóng, thế cho nên chỉ trong vẻn vẹn vài bước chân, hốc mắt đã bị đốt đỏ lên.
Đặt mình vào trong lồng ngực kia, chần chờ mà vươn tay, muốn lướt nhẹ trên cái trán kia để cho nàng một chút khí lạnh, trong phút chốc lại bị đẩy ra, chỉ có thể nghe thấy thanh âm kia ở bên tai bướng bỉnh mà hét lên: "Ta muốn phạt ngươi...Phạt ngươi! Ngươi cứ việc muốn làm sao thì làm như vậy, nhưng mà nếu như khiến cho ta tức giận, ta liền phải hung hăng phạt ngươi! Để cho ngươi biết lợi hại!"
Gật gật đầu, dùng trán đặt lên vai nàng, hai tay siết chặt bên hông nàng, thì thào nói: "Được rồi."
Nói là muốn phạt, nhưng là cả ngày hôm đó thẳng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, động tác của Luyện nhi đều hết sức dịu dàng, thậm chí so với ngày thường càng thêm nhẹ nhàng. Chỉ có tại thời khắc cùng nhau lên đến đỉnh cao phong sẽ cảm nhận được bị hung hăng cắn một cái, chỉ là vô luận nàng cắn ở đâu, vô luận lực đạo lợi hại đến thế nào, đều cũng không chảy máu, thậm chí đối với bản thân mà nói, cũng không cảm thấy đau...
Biết rõ nàng đang băn khoăn, cho nên, khi lại một lần cắn xé phủ xuống trên thân thể, khe khẽ vuốt ve mái tóc nàng, nhắm mắt vừa thở dốc vừa nói: "Vò rượu kia...Là một lần cuối cùng ta vì ngươi mà đổ máu...Yên tâm, từ nay về sau...Cho dù là xuống bếp nấu cơm...Ta cũng sẽ lưu tâm không để cắt bị cắt trúng ngón tay a..."
"Ai muốn tin!" Tiếng trả lời nương theo hơi thở lướt nhẹ qua da thịt, bởi vì động tác mà có chút hàm hồ, nhưng ngay cả như vậy cũng vẫn là cường thế: "Ngươi luôn dỗ dành người, cực kì đáng giận, đừng hòng bỏ thêm nhiều lời nói khéo để làm cam đoan, từ nay về sau ta nhất định sẽ không nghe, nhất định phải chăm chú quản ngươi...Nếu dám tái phạm, xem lần sau ta phạt ngươi như thế nào!"
Trả lời như vậy, vốn nên khiến người ta cảm thấy khổ sở phiền muộn mới đúng, dù sao, có gì càng làm cho tâm người ta đau đớn bằng việc trở thành một người nói không giữ lời trong mắt người mình yêu thương chân thành?
Nhưng mà, thật kỳ quái, tâm ngược lại lại là nới lỏng một chút.
"Không nghe cũng tốt..." Theo bản năng mà vuốt ve nàng, lẩm bẩm nói: "Không nghe cũng tốt..."
Từ nay về sau, vạn sự đều sẽ không ôm trong lòng, duy nhất sẽ là tùy tâm sở dục.
Tác giả có lời muốn nói: Những bình luận về Trúc Tiêm ở chương trên, ta kỳ thật cũng đã đề cập tới vài lần, đáng tiếc, thủy chung là không thể nói thẳng đến điểm mấu chốt.
Trên thực tế, tình yêu là chuyện của hai người, cho nên vấn đề mấu chốt duy nhất chẳng qua là, tình yêu của Trúc Tiêm, rơi vào trong mắt bạn lữ của nàng là được cảm nhận như thế nào.
Bắt đầu từ khi còn nhỏ, yêu cầu của Luyện nhi đối với Trúc Tiêm cho tới bây giờ chính là —— không nên xem thường ta, ta so với ngươi lợi hại hơn đáng tin hơn, cho nên ngươi cứ dựa vào, ta bảo hộ ngươi! Thứ nàng muốn không phải là Trúc Tiêm suy nghĩ vì nàng, mà căn bản là đừng nghĩ nhiều như vậy! Trong mắt nàng điểm đáng căm tức nhất về Trúc Tiêm không phải là ích kỷ không phải là liều mình không phải là luôn bị ám ảnh, mà là quá mức đắn đo băn khoăn, vô luận làm cái gì cũng không dựa vào nàng, vô luận làm cái gì đều là muốn vì nàng...Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho hai người không công bằng.
Cân bằng trong tình cảm, đơn giản là nắm tay nhau dựa vào nhau, còn gánh nặng, có nghĩa là trầm trọng cùng áp lực, cũng có nghĩa là nắm giữ cùng an tâm. Có lẽ cả đời Trúc Tiêm cũng sửa không được loại tâm trạng của trưởng bối cùng sự quan tâm trong tình yêu, mà cả đời Luyện nhi cũng không thể càng trưởng thành càng nghĩ sâu tính kỹ như Trúc Tiêm, chỉ là khi một bên có can đảm giao ra tâm tư, còn bên kia có thể dùng phương thức của mình để tiếp nhận lấy, các nàng mới có khả năng xem như chân chính bắt đầu dựa vào nhau.
Mà bản thân chuyện này, vô luận là cố ý hay vô ý, cuối cùng, kỳ thật chẳng qua là do thể xác và tinh thần Trúc Tiêm đều đã mệt nên theo bản năng mà một lần thả lỏng cùng phó thác, khi đối mặt với chuyện khó cả đôi đường nàng không còn cân nhắc hậu quả, mà Luyện nhi tiếp nhận giải quyết nan đề. Giống y hệt như trong rừng năm đó.
Không thể đối với người yêu bốc đồng mới chính là sự tồn tại bất hợp lý.