- Trang chủ
- Ma Thần Trời Sinh
- Chương 802: C802: Quá nghịch thiên
Tác giả: Cửu Đương Gia
- Vụt... Vụt...
Mười tám thanh kiếm Cụ Tượng Thần Thông tung bay trong không khí, tạo thành vô số kiếm ảnh, khiến cho toàn bộ chiến trường đều hóa thành “Kiếm Chi Lĩnh Vực”.
Không người nào có thể xông vào.
Ninh Tiểu Xuyên đứng tại trung tâm 18 thanh chiến kiếm, lạnh lùng nhìn Tam Đầu Hoàng Sư đang nằm rạp trên mặt đất, nói:
- Nếu ngươi không ăn, ta sẽ tới đút cho ngươi ăn!
Phành phành phành...
Ninh Tiểu Xuyên đánh liên tục 17 quyền lên người Tam Đầu Hoàng Sư, trực tiếp đánh cho hắn về nguyên hình, hóa thành một đầu Kim Sư cực lớn.
Ninh Tiểu Xuyên cường hành banh miệng của Tam Đầu Hoàng Sư ra, nhét khối cự thạch nặng mấy chục vạn cân vào trong miệng Tam Đầu Hoàng Sư.
Hàm răng trong miệng Tam Đầu Hoàng Sư gần như bị nghiền nát, sau khi nhét một tảng đá lớn vào, yết hầu lồi lên, giống như mọc ra một khối nhọt cực lớn, nằm co quắp trên mặt đất, không ngừng kêu rên, miệng trào máu tươi.
Tu sĩ Nhân tộc đều há hốc mồm, khiếp sợ tới tột đỉnh.
Đinh Xuân Thu cũng quá cường hãn rồi, không chỉ đánh cho Tam Đầu Hoàng Sư tàn tạ như chó chết, mà còn nhét khối cự thạch khắc “Nhân tộc là quy đồ” vào trong miệng Tam Đầu Hoàng Sư.
Phải biết rằng, đây chính là Tam Đầu Hoàng Sư.
- Quá nghịch thiên rồi, Đinh Xuân Thu thật đúng là thâm tàng bất lộ, không hổ là truyền nhân của Tông phái ẩn thế, Bắc Đẩu Thất Tình Thần so với hắn, còn kém rất xa.
Ngay đến vị Linh Nữ của Thanh Mộc Thánh Thổ cũng kinh ngạc đến ngây người, đôi mắt đẹp hàm tình, cảm thấy kính nể nam tử đang đứng trên chiến trường không thôi, lên tiếng tán thán:
- Không ngờ Bắc Cương lại có thiên kiêu như thế, e rằng cho dù là lúc Thiên Đế còn trẻ cũng không hơn hắn là bao.
Lúc này, người cao hứng nhất, không ai qua được Đường Thư Dao.
Nàng vốn tưởng rằng Ninh Tiểu Xuyên có thể chiến hòa với Tam Đầu Hoàng Sư, như vậy đã rất tài giỏi rồi, cũng đủ để danh truyền thiên hạ, trở thành thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy trong thế hệ trẻ. Như vậy, nàng mới có thể tự hào nói cho những lão bối của Đường tộc biết quan hệ giữa nàng và Ninh Tiểu Xuyên.
Thế nhưng, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại càng ưu tú hơn so với tưởng tượng của nàng, tiềm lực vô cùng, chiến lựckinh người, trận chiến hôm nay, một khi truyền đi, nhất định có thể khiến cho thanh danh của Ninh Tiểu Xuyên lan xa, đủ để ngạo thị tất cả thiếu niên anh hùng trong thiên hạ.
Nàng sớm lựa chọn Ninh Tiểu Xuyên làm đạo lữ cho mình, quả thực là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Lận Phụng Hiên và Tần La Phu đều là tồn tại bước vào cảnh giới Chân Nhân, từ trước tới nay tâm tư cẩn mật, không có chút dao động, nhưng lúc này cũng kinh ngạc không nhẹ.
- Phụ thân, mẫu thân, hai người xuất quan khi nào vậy?
Sau khi Quang Minh Thánh Nữ biết được tin tức Ninh Tiểu Xuyên muốn khiêu chiến với Tam Đầu Hoàng Sư, liền lập tức từ trong Thánh Thổ chạy đến đây, thế nhưng, lại nhìn thấy phụ thân và mẫu thân của mình ở đây trước một bước. Dường như hai người bọn họ đều đang xem trận chiến ở đằng xa.
Lận Phụng Hiên nhìn chằm chằm chiến trường phía xa, vuốt chòm râu trên cằm, cười nói:
- Có thể làm được chuyện mà ngàn vạn người không làm được, không sợ gian nguy, không khiếp nhược, dùng lực lượng của một người có thể địch lại ngàn quân, ngươi chính là thiếu niên anh hùng!
Quang Minh Thánh Nữ tú lệ khuynh thành, trên người như có một tầng sương khói bao bọc, da thịt trắng nõn nà, kinh ngạc nhìn phụ thân, trong lòng thầm nghĩ:
- Phụ thân là người cao ngạo như thế nào? Ông ấy căn bản không để bất cứ kẻ nào vào mắt. Cho dù là mình từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng được phụ thân khen ngợi quá một câu. Người phương nào lại có thể được phụ thân đánh giá cao như thế?
Phân lượng của thiếu niên anh hùng, còn nặng hơn phân lượng của thiếu niên thiên tài rất nhiều.
Tần La Phu khẽ cười, nói:
- Nguyệt nhi, ánh mắt của ngươi không tệ! Đứa trẻ kia mặc dù vẫn mang tâm tính thiếu niên, thế nhưng thiên tư của hắn quả thực không phải thường nhân có thể có được, nếu không chết non thì tương lai rất có khả năng có thể tu thành Thứ Thần. Hơn nữa, hắn có thể vì Nhân tộc mà chiến, chứng tỏ trong lòng của hắn có đại nghĩa, không phải là một tiểu nhân vì tư lợi.
Quang Minh Thánh Nữ nhìn về phía chiến trường xa xa, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đứng bên cạnh Tam Đầu Hoàng Sư, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng tất nhiên biết rõ Ninh Tiểu Xuyên rất mạnh, thế nhưng, Lận Phụng Hiên và Tần La Phu quả thực đã hiểu nhầm rồi. Quan hệ giữa nàng và Ninh Tiểu Xuyên thực ra không hề thân mật giống như trong lời đồn, có lẽ trong lòng Ninh Tiểu Xuyên, nàng chỉ là một bằng hữu bình thường mà thôi.
Cho tới bây giờ, nàng và Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ có mối quan hệ tu sĩ kết giao, không phải là nam nữ kết giao.
Ninh Tiểu Xuyên đứng tại trung tâm chiến trường, xoay người nhìn về phía đại quân Yêu thú như biển sau lưng, không hề sợ hãi chút nào, đạm mạc nói:
- Đây gọi là cao thủ thế hệ trẻ hàng đầu của Yêu tộc ư? Quá yếu rồi, ngay cả một kích cũng không chịu nổi.
Toàn bộ tu sĩ Yêu tộc khác đều tức giận đến phát điên.
Những lời này, lúc trước đều là để bọn chúng chế nhạo tu sĩ nhân loại, không ngờ rằng, bây giờ lại bị nhân loại dùng nó để chế nhạo bọn chúng.
- Nhân loại, ngươi quá cuồng vọng rồi. thế hệ trẻ ở trong hàng ngũ Yêu tộc thế hệ trẻ của chúng ta, căn bản không tính là cường giả đỉnh cấp, đánh bại hắn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
Hoàng Thành Tử đứng bên ngoài Lĩnh Vực kiếm khí, dùng ánh mắt âm trầm nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Vết máu trên cổ và mặt của hắn tự động khép lại, mặc dù mới bị chiến kiếm của đối phương bức lui, thế nhưng Hoàng Thành Tử vẫn không để Ninh Tiểu Xuyên vào mắt.
Sở dĩ đối phương có thể đánh lui mình, chẳng qua là vì mình không phòng bị mà thôi.
Nếu thật sự chiến một trận, chẳng lẽ bản thân có huyết mạch Thần thú thuần chủng, lại thua trong tay một nhân loại Thủy Nhân tộc trẻ tuổi hay sao?
Chỉ cần đối phương cũng là tu vi Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám, Hoàng Thành Tử liền có lòng tin tất thắng. Trong cùng cảnh giới, nó chưa bao giờ thất bại, có thể xem là vô địch.
Huống hồ, nó còn tu luyện một loại tuệ nhãn thông linh, có thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, đối phương căn bản còn chưa ngưng tụ thành Đạo thai.
Ngay cả Đạo thai còn chưa ngưng tụ ra, cho dù có mạnh hơn thì cũng không mạnh được bao nhiêu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tam Đầu Hoàng Sư còn chưa tính là cường giả thế hệ trẻ đỉnh cấp của Yêu tộc, vậy ngươi có tính không?
Hoàng Thành Tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta chính là đệ nhất nhân thế hệ trẻ dưới trướng Địa Ngô Yêu Hoàng, có huyết mạch Thần thú thuần chủng cao quý, ngươi cảm thấy ta có được tính không?
- Nếu đã như vậy thì chiến thôi!
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi toàn bộ 18 thanh chiến kiếm lại, tựa như 18 thanh kiếm trụ, tạo thành một cái vòng tròn, cắm tại 18 hướng trên mặt đất.
Một luồng kiếm khí mênh mông cuồn cuộn phóng lên trời, toàn thân Ninh Tiểu Xuyên tựa như hòa hợp thành một thể với chiến kiếm. Hắn vốn muốn khảo thí uy lực của Cụ Tượng Thần Thông kiếm, cho nên tất nhiên phải chiến đấu với tu sĩ thế hệ trẻ cường đại nhất, như vậy mới có tính khiêu chiến.
- Đinh Xuân Thu, không thể đánh với nó, Yêu tộc đang muốn dùng xa luân chiến để tiêu hao nguyên khí của ngươi!
Lận Phụng Hiên sợ Ninh Tiểu Xuyên xảy ra sơ xuất nên vội vàng lên tiếng, dù sao thì Nhân tộc cũng không dễ gì mới sinh ra được một vị thiên tài đỉnh cấp, lỡ như vẫn lạc thì quả thực là tổn thất cực lớn đối với Nhân tộc.
Những tu sĩ nhân loại khác, cũng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Ninh Tiểu Xuyên.
Dù sao bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Hoàng Thành Tử, có thể dễ dàng đánh chết Cửu Thiên Tôn Giả, quả thực cường đại đến đáng sợ.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đánh bại Tam Đầu Hoàng Sư, thế nhưng lại chưa chắc đã là đối thủ của Hoàng Thành Tử.
Hậu đại của Thần thú thuần huyết không phải là chuyện đùa, giống như con của Thần thú, được số mệnh của Thần thú bảo hộ, căn bản không có khả năng thất bại.
Huống chi, vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên đánh một trận với Tam Đầu Hoàng Sư, nhất định đã tiêu hao một lượng lớn nguyên khí, lúc này lại chiến đấu với Hoàng Thành Tử, nhất định sẽ chịu thiệt.
Hoàng Thành Tử cười nói:
- Nếu không dám chiến thì còn không nhanh rút lui đi. Thiên tài đỉnh cấp của Nhân tộc các ngươi gặp hậu đại Thần thú thuần huyết, thì căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, tốt nhất là nên rút lui sớm đi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta đã từng nghe qua tên của ngươi rồi, Truyền Công Điện chủ của Quang Minh Thánh Thổ chính là chết trong tay ngươi, Quang Minh Linh Tử cũng bị ngươi một quyền đánh chết, ngoài ra còn có ba, bốn vị tu sĩ Nhân tộc bị ngươi đánh bại, trở thành tế phẩm trong tế đàn xương trắng.
- Số người mà ta giết rất nhiều, nhiều đến mức ngay cả ta cũng không nhớ rõ nữa!
Hoàng Thành Tử hơi dừng lại một chút, cười lạnh đáp:
- Có lẽ, ngươi chính là người tiếp theo.
Hai người chẳng khác gì cây kim so với cọng râu, khí thế trên người không ngừng tăng lên, mặc dù còn chưa giao thủ, thế nhưng, chiến ý của hai người đã bắt đầu va chạm, không khí giữa hai người bọn họ bắt đầu phát ra vô số thiểm điện và tia lửa.
Xoạt...
Thân hình Ninh Tiểu Xuyên chợt động, 18 thanh chiến kiếm kéo theo 18 cái đuôi kiếm thật dài, đồng loạt chém về phía Hoàng Thành Tử, “xoẹt” một tiếng, chém thân thể Hoàng Thành Tử chia năm xẻ bảy.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên biết rõ đó không phải là chân thân của Hoàng Thành Tử, mà chỉ là tàn ảnh do Hoàng Thành Tử lưu lại mà thôi.
Chân thân của nó đã kịp thời rời khỏi trước khi Ninh Tiểu Xuyên vung kiếm chém xuống.
Hoàng Thành Tử đứng sau lưng cách Ninh Tiểu Xuyên ba trượng, cười nói:
- Nhân loại, ngươi vốn lấy tốc độ làm niềm kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt ta, ngươi chỉ là con nít ranh mà thôi. Đã từng nghe qua “Thượng Cổ Thần Thú Hoàng Anh” chưa?
Ninh Tiểu Xuyên xoay người lại, thản nhiên nói-
- Thần Thú Hoàng Anh, ban ngày ẩn nấp, ban đêm lộ diện, chính là chủ nhân của bầu trời, trên người mọc một đôi hắc dực, một khi hắc dực mở ra có thể kháng cự với nhật nguyệt, sải cánh bay, một ngày có thể đi tám ngàn vạn dặm.
- Không sai! Bổn tọa chính là hậu đại thuần huyết của Hoàng Anh, kế thừa huyết mạch và Thần Thông của tổ tiên. Ta có hắc dực, ngươi làm sao có thể nhanh hơn ta chứ?
Hoàng Thành Tử lạnh lùng nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Chém rụng hắc dực của ngươi không phải là xong ư?
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt của Hoàng Thành Tử chợt trầm xuống.
- Ta nói là ta muốn chém rụng đôi hắc dực của ngươi! Tốc độ của Hoàng Anh quả thật rất nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng Thần Long và Đại Bàng. Thần Long Tật Tốc!
Ninh Tiểu Xuyên rót nguyên khí vào sợi Long mạch trong Võ Đạo Tâm Cung, câu thông thiên địa, mượn lực lượng thiên phú của Tiểu Hồng, trên lưng mọc ra một đôi Thần Long chi dực hư ảo.
Long mạch trong Võ Đạo Tâm Cung tựa một cây cầu câu thông Ninh Tiểu Xuyên với Tiểu Hồng.
Ninh Tiểu Xuyên có thể mượn Thần Thông của Thần Long nhất tộc, mà Tiểu Hồng cũng có thể mượn Thần Thông của Ninh Tiểu Xuyên.
Xoạt...
Ninh Tiểu Xuyên lại một lần nữa giết về phía Hoàng Thành Tử, chiến kiếm chém tới, hóa thành 18 đạo kiếm quang sắc bén.
Hoàng Thành Tử còn chưa kịp trốn thì chiến kiếm đã lướt qua cổ nó, chỉ thiếu chút nữa đã chặt bay đầu nó.
- Tại sao ngươi lại tinh thông Thần Long Tật Tốc? Chẳng lẽ ngươi chính là Đấu Chiến Thần Long Sứ?
Hoàng Thành Tử lạnh lùng quát.
Bây giờ Ninh Tiểu Xuyên chỉ mới thi triển Thần Long chi dực hư ảo, thế nhưng tốc độ cũng đã ngang ngửa với Hoàng Thành Tử rồi.
Nếu hắn thật sự là Đấu Chiến Thần Long Sứ, một khi hợp thể với Thần Long ấu thú, tốc độ sẽ càng nhanh hơn, tuyệt đối có thể vượt qua Hoàng Thành Tử.
- Có phải là Đấu Chiến Thần Long Sứ hay không thì chờ ngươi chiến thắng hãy hỏi ta!
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa vung kiếm chém xuống, trên người mang theo một luồng lực lượng ma tính, tựa như Ma thần phụ thể.
- Cho dù ngươi thật sự là Đấu Chiến Thần Long Sứ thì cũng không thể là đối thủ của bổn tọa. Bổn tọa tinh thông một loại bí pháp do tổ tiên lưu lại, có thể đoạt xá Long mạch của Đấu Chiến Thần Long Sứ. Nếu như bổn tọa lấy đi Long mạch trong cơ thể ngươi, vậy thì bổn tọa có thể thay thế ngươi, trở thành Đấu Chiến Thần Long Sứ.
Sau khi Hoàng Thành Tử nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Thần Long Tật Tốc, lại không hề kinh hoảng chút nào, ngược lại càng thập phần hưng phấn.
Nó dường như có át chủ bài nào đó, cho nên lộ vẻ rất tự tin, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có cường đại hơn thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.