- Trang chủ
- Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu
- Chương 16: 16: Cô Ấy Sao
Tác giả: Tam Nhật Thành Tinh
Từ “làm” này cũng mang nhiều ý nghĩa quá đi, An Sênh nghe xong một trận run rẩy sau gáy.
Nhìn Phí Hiên vẫn giữ nguyên tư thế, không có động tác tiếp theo, ngược lại làm cô trấn định, bình ổn lại hô hấp, không còn sợ hãi.
Nam chính có thể thủ đoạn ngoan độc, có thể gϊếŧ người không chớp mắt, có thể mắc bệnh, duy chỉ có không thể đáng khinh, không thể cầm thú, không thể quan hệ thân mật với người phụ nữ khác ngoài nữ chính.
Nếu Phí Hiên vừa rồi xúc động đem cô bóp chết, An Sênh tin.
Nếu muốn cùng cô làm chuyện gì đó….An Sênh càng tin tưởng vào hệ thống hơn.
“A…làm tôi sợ muốn chết.” An Sênh ngữ điệu bình tĩnh, “Vậy anh đến đây đi.”
Phí Hiên:…
Nếu hôm nay không doạ cho cô bất tỉnh thì anh không mang họ Phí!
Vì thế Phí Hiên vươn một bàn tay ra, đặt ở trên bụng nhỏ của An Sênh, trong đầu anh không khống chế được nghĩ đến hình ảnh vừa thấy, cái bụng nhỏ trắng noãn mềm mại.
Trong đầu không có ý nghĩ xấu xa nào, anh chỉ nghĩ…ấn vào để thử xem có thật sự mềm mại như anh nghĩ không.
Nhưng lúc tay anh đặt trên bụng An Sênh, chưa kịp hành động, bỗng chốc phía trước có ánh đèn xe chiếu tới, làm hai người đồng thời nheo mắt.
Phí Hiên cùng An Sênh nghĩ là đám Đồng Tứ tìm tới.
Nhưng bởi vì An Sênh nằm ngửa, Phí Hiên lại quay lưng về cửa kính chắn gió, nên lúc Phí Hiên quay đầu, An Sênh đã thấy rõ chiếc xe đối diện.
Căn bản không phải là xe đua, mà là một chiếc xe tải chở hàng!
Con đường này từ trước tới giờ nhiều xe chạy trốn thu phí, còn có thể né cảnh sát giao thông.
Chiếc xe tải đang chạy tốc độ nhanh, căn bản không nghĩ đêm hôm khuya khắt thế này vẫn còn “dã uyên ương” trên con đường hẻo lánh, còn muốn chết không bật đèn xe.
Tiếng phanh chói tai vang lên kèm theo cát bụi bay mù trời, hai đầu xe gần trong gang tấc-------
Phí Hiên đang ngồi chồm hỗm trên người An Sênh.
Nháy mắt đó cô không kịp nghĩ nhiều, nếu Phí Hiên chết, thế giới này chắc chắn sẽ biến mất!
Vì thế cô liền ôm cổ Phí Hiên, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của anh đẩy bả vai anh về ghế lái áp xuống---
Một trận va chạm kịch liệt, An Sênh nháy mắt mất đi ý thức, xe tải nghiêng, va chạm vào xe ô tô.
Túi khí xe bật ra, không biết đầu An Sênh bị trúng chỗ nào, máu từ đỉnh đầu chảy xuống che kín hai mắt, nhưng tay cô vẫn gắt gao ôm chặt cổ Phí Hiên, đem anh bảo vệ trong ngực.
Thanh sắt đâm vỡ kính xe bất giác làm hai người bừng tỉnh, xuyên qua trần xe đâm vào lưng An Sênh.
Cả người An Sênh từ lưng đến mặt tất cả đều là máu, không phân biệt được là đang đau ở đâu.
Eo động cũng không động được, bên tai ong ong, cái gì cũng không nghe được, hai mắt đều là máu, không thể nhìn thấy.
Cô chỉ có thể dùng tay sờ mặt, cổ Phí Hiên, muốn xác nhận anh an toàn.
Còn bản thân mình bị thương ra sao, nói cái gì căn bản không biết vì rất nhanh cô đã rơi vào hôn mê.
Chiếc xe tải nghiêng trượt đi một đoạn, đèn xe chiếu vào, Phí Hiên sau một hồi va chạm bị một loạt tiếng động làm bừng tỉnh.
Trên mặt anh đều là chất lỏng ấm nóng, nhưng không phải của anh.
Thời điểm anh mở mắt ra liền bị một đôi tay dính đầy thứ gì đó sờ soạng, thanh âm An Sênh suy yếu vang lên.
Mỗi lần cô nói thanh âm đều run run, từng câu từng chữ thập phần gian nan.
Nhưng Phí Hiên có thể nghe được từng lời của cô, một chữ cũng không bỏ xót.
Phí Hiên, anh không có việc gì chứ?
Phí Hiên, anh sao rồi?
Phí Hiên, anh đừng làm tôi sợ.
Phí Hiên, anh không thể…không thể có chuyện.
Phí Hiên, anh không thể chết.
Không thể…
Phí Hiên há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Đang muốn đáp lại, An Sênh rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, trước mắt anh chợt tối sầm.
Phí Hiên mất ý thức trước, chỉ cảm thấy trên môi có một thứ mềm mại dán lên, mang theo nhiệt độ ấm nóng…
Một đời này, anh không thể quên được nụ hôn đầy máu này.
Sau khi va chạm xảy ra, Đồng Tứ cùng đám công tử cũng nhanh chóng theo tiếng động tìm tới.
Nhìn thấy thảm cảnh ở hiện trường, mỗi người đều bị doạ đến hoảng hồn.
Gọi xe cứu thương, dời thùng xe và thanh sắt, rối loạn gà bay chó sửa từng giây, cuối cùng trước khi hai người tắt thở cũng kịp đưa về bệnh viện.
Một đám người mặc trang phục đua xe, người loang lổ máu, xếp hàng dài trên hành lang bệnh viện.
Phí La Minh, còn có Đồng Tam-ba Đồng Tứ cùng với ba mẹ của những người này gấp rút chạy đến.
Các phụ huynh mặt đầy lệ, còn đám nhị thế tổ khuôn mặt trắng bệch.
An Sênh đối với bọn họ có thể không quan trọng, nhưng nếu Phí Hiên xảy ra chuyện gì, bọn họ thực sự chịu không nổi.
Phí La Minh sắc mặt nghiêm túc, Đồng Tam im lặng chỉ vào Đồng Tứ, “Chờ về ta sẽ lột da con.”
Ngày đó ở khách sạn, Đồng Tam biết cô phục vụ kia đang thông đồng với Đồng Tứ lừa gạt ông, ông cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, Đồng Tứ cũng biết dựa theo tính tình của ba hắn, mặc dù Phí Hiên bị xe đâm không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn dẫn người ra ngoài lại không bảo vệ tốt.
Lần này không mất nửa cái mạng, tuyệt đối không qua được.
May mà thời gian phẫu thuật cũng không tính là lâu, kết quả thành công khiến đám người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phí Hiên được An Sênh bảo vệ, trừ xương sườn bị gãy hai cái, chịu thêm chấn động, trên người chỉ có môi bị rách.
Nhưng tình huống của An Sênh nghiêm trọng hơn, đầu bị nhiều vết thương, toàn bộ lưng đều bị thương, nguy hiểm nhất là gáy bị tổn thương đến động mạch, mất máu quá nhiều, nếu trễ một chút nữa, có khả năng không giữ được tính mạng.
Đợi đến khi An Sênh qua cơn nguy hiểm, đám người mới lục tục về nhà, trên hành lang cũng chỉ còn em Phí Hiên, Đồng Tứ cùng cô nàng “tiểu bạch thỏ” theo mọi người tới.
Phí Sư ngồi trong chốc lát, đại khái hắn hiểu rõ gia pháp nhà Đồng Tứ, tỏ vẻ đồng tình vỗ vỗ vai Đồng Tứ, đứng dậy đi nhìn Phí Hiên.
Đồng Tứ ngồi trên ghế lạnh lẽo ngoài phòng theo dõi của An Sênh, biết cô qua cơn nguy kịch cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm giác lần này mình lành ít dữ nhiều.
Trời đã gần sáng, “tiểu bạch thỏ” trong lòng không có cái gì gọi là bi thương, ngược lại vì cô gái bên cạnh Đồng Tứ bị thương, cô ta có thể tranh thủ cơ hội.
Đối với sống chết của An Sênh không thèm quan tâm, nhưng vẫn nguỵ trang thành dáng vẻ lo lắng, ở bên cạnh Đồng Tứ.
Cả đêm không ngủ, đầu đau nhức, Đồng Tứ cả đêm cũng không hỏi han cô ta một câu, rõ ràng lúc trước thích cô ta như vậy!
Đứng không được ngồi không xong, lại không có chỗ ngủ, cảm xúc khó chịu không thể không kìm được, chỉ muốn về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô ta có thể thuê xe trở về, nhưng để Đồng Tứ ở đây cô ta không can tâm.
Hôm qua, Đồng Tứ đua xe thắng, hiện tại cô đã là người của Đồng Tứ, dựa vào cái gì muốn cô ta bắt xe trở về chứ.
“Tứ thiếu…” cô nàng “tiểu bạch thỏ” ngồi bên cạnh Đồng Tứ, mảnh mai yếu ớt lên tiếng, “Em rất lạnh..a…mệt nữa…”
Nói rồi chậm rãi tựa vào vai Đồng Tứ, nở nụ cười động lòng người.
Nụ cười này nếu đổi lại là tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, Đồng Tứ chắc hẳn sẽ rất cao hứng, nhưng vào giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy nụ cười này cực kì chói mắt.
Hắn tính nửa đêm sẽ đưa cô về, nhưng tại thời điểm đi vệ sinh, hắn như chết lặng khi nghe cô nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Chính là có đôi cẩu nam nữ đi “dã chiến”, bị xe tải đâm.
Người đàn ông này cũng rất đẹp trai…”
“A, bây giờ tôi không thể về, con ả bên cạnh Đồng Tứ là người bị thương, dù sao cũng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tôi phải thừa dịp lúc này câu dẫn…”
Bệnh viện này thiết kế chỗ rửa tay cho nam nữ chung, khoảng cách hai khu vệ sinh cũng gần, Đồng Tứ nghe được giọng điệu trào phúng, nhiệt độ đối với cô đã muốn giảm hơn phân nửa.
Một đêm này, Đồng Tứ phát hiện ra cô ta ngay cả đóng kịch cũng không giống, đến giờ phút này, tất cả hứng thú đều biến mất không còn tăm hơi.
“Bây giờ cô đi đi.” Đồng Tứ nghiêng vai tránh cái đầu đang tới gần, “Trời đã sáng, bắt xe không khó.” Nói xong móc từ tiền từ túi áo, nhét vào tay cô ta.
“Tiểu bạch thỏ” kinh ngạc trừng lớn mắt, không biết hành động bây giờ của Đồng Tứ là có ý gì.
Trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười nói, “Em không muốn đi, anh ở đây em cũng ở đây, em đã là…”
“Tối qua chỉ là đùa.” Đồng Tứ đánh gãy lời nói của cô ta, nhìn gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong, cười nhạo một tiếng, nhiều hơn là đang cười nhạo chính bản thân mình, cười chính mình bị mù mắt.
“Cô còn tưởng rằng tôi thật sự thích cô?” sắc mặt Đồng Tứ thiếu đi một phần bất cần đời lúc trước, ngược lại lại ra dáng con của Đồng Tam, mang bộ dáng thái tử của gia tộc “hắc bang”.
Sắc mặt của cô nàng “tiểu bạch thỏ” trắng bệch, cương ngạnh đứng lên, muốn nói gì đó.
Đồng Tứ lại nhìn về phía cửa phòng theo dõi, cô ta cắn môi, trong lòng tức đến nổ phổi, nhưng lại không dám biểu lộ, chỉ có thể kéo ra một nụ cười cứng ngắc, dùng giọng điệu đáng thương nói, “Em…trước…đi trước…”
Nói xong, ngay cả ánh mắt Đồng Tứ cũng không thèm liếc nhìn, cô ta cắn môi, dẫm giày cao gót bỏ đi.
Đồng Tứ cách lớp cửa kính nhìn An Sênh trên người đầy ống dẫn, trong lòng một trận áy náy.
Nhưng lại nghĩ đến cô liều chết che chở cho Phí Hiên, lại nhìn về hướng phòng Phí Hiên một chút, một cỗ cảm xúc hâm mộ dần dần bốc lên.
Hiện tại hắn tin chắc rằng An Sênh tuyệt đối là thích Phí Hiên, lúc trước cô còn mạnh miệng phủ nhận, bây giờ thì hay rồi, thích tới nỗi ngay cả mạng sống của mình cũng không màng.
Không chỉ riêng Đồng Tứ, hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngay cả mấy cô y tá cũng bàn tán nghị luận không ngừng.
Tối hôm qua bác sĩ trên xe cứu thương đó nói, cô gái kia vì bảo vệ cho chàng trai mà bị thương không nhẹ, va đập khắp người, còn ôm cổ chàng trai không buông.
Một tình yêu thật đáng ngưỡng mộ mà!
Buổi chiều ngày thứ hai, Phí Hiên tỉnh dậy trước.
Sau khi tỉnh, chuyện đầu tiên anh làm là hỏi An Sênh, biết được cô không sao mới nhẹ lòng.
Phí Hiên nằm trên giường, nhắm mắt lại trong đầu đều là một cảnh kia.
An Sênh dùng bàn tay ẩm ướt máu sờ soạng khắp mặt anh, xác nhận anh an toàn, An Sênh mới suy yếu nói cơ hồ không thành tiếng một lần lại một lần gọi tên anh..