Tác giả: Xuân Đao Hàn
EDIT: BRANDY
Mấy hôm trước Lâm Phi Lộc đã tới Khâm Thiên Giám nhờ bốc hung cát và tra hoàng lịch, hôm nay là ngày thích hợp xuất hành, thuận lợi đi xa.
Lâu rồi cô không dậy sớm như thế, hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ nổi, đến tận tờ mờ sáng mới lim dim được một lúc, còn mơ một giấc mơ vô cùng kỳ quái nữa chứ. Mơ thấy mình hợp tác với Chu Chỉ Nhược để tranh Trương Vô Kỵ với Triệu Mẫn nhưng thất bại, sau đó nổi cơn thịnh nộ cầm kiếm chém đứt một tay Trương Vô Kỵ...
Ly kỳ thật...
(1) Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ là các nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung.
Chuyến đi lần này, ngoại trừ hộ vệ tùy thân là huynh đệ Vô Thường, hai người không mang theo người hầu. Tùng Vũ khóc suốt một đêm, lúc bưng nước rửa mặt cho cô mà hai mắt vẫn còn sưng húp không mở ra nổi. Lâm Phi Lộc khuyên nhủ hết lời mới ngăn được nàng ấy vác theo khuôn mặt đẫm nước mắt tiễn cô xuất cung.
Lâm Phi Lộc đeo tay nải đựng quần áo, cầm Cổ Tử, cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới, ngay cả đến cọng tóc cũng tỏa ra khí chất nữ hiệp.
Ra đến cửa cung, huynh đệ Vô Thường đã đánh xe ngựa chờ sẵn.
Hai người này nhìn qua có vẻ không phải kiểu hán tử thô kệch cường tráng, vóc dáng phổ thông không gầy không béo, khi cười còn có nét đôn hậu thật thà. Cả hai gần như đúc từ một khuôn ra, Lâm Phi Lộc thoáng sửng sốt, không phân biệt được ai với ai, đành đưa ra một đề nghị: “Lát nữa các ngươi đi mua lấy mấy bộ đồ, sau này Tiểu Bạch chỉ mặc màu trắng, Tiểu Hắc chỉ mặc màu đen, được không?”
Hai người đồng thanh trả lời: “Vâng lệnh công chúa.”
Đến cả nói cũng đều như thế, Lâm Phi Lộc cảm thán.
Xe ngựa đi thẳng đến phủ Tề vương, còn chưa vào cửa mà đã nghe tiếng Lâm Phi Lộc háo hức như chim én mùa xuân: “Đại hoàng huynh, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!”
Lâm Đình đi từ trong ra, một thân áo dài xanh lam, quả xưng với câu quân tử như ngọc. Nhưng dù sao lần trúng độc này vẫn ảnh hưởng xấu tới sức khỏe, vẻ ốm yếu trên nét mặt khó mà giấu hết được. Chàng cũng đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi, không mang gì nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo dễ thay giặt.
Gã sai vặt tiễn chàng ra đến tận cổng phủ, nước mắt ngắn dài dặn dò chàng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Lâm Phi Lộc nhảy chân sáo theo chàng ra ngoài, huynh đệ Vô Thường đang đứng cạnh xe, thấy chàng thì vội hành lễ: “Bái kiến Tề vương điện hạ.”
Lâm Đình cười, đáp: “Ra ngoài không cần phải nhiều lễ nghĩa vậy đâu.”
Hai người tiếp tục đồng thanh: “Vâng ạ.”
Lâm Đình nhìn về phía Lâm Phi Lộc đầy hoang mang, Lâm Phi Lộc chẳng mất mấy giây đã hiểu ý, nhanh tay lấy ra một thỏi bạc đưa cho hai huynh đệ: “Việc này không nên chậm trễ nữa, nhanh đi mua quần áo đi.”
Hai người nhận lệnh rời đi, rất nhanh đã về, cuối cùng hắc – bạch cũng phân minh, nhìn qua thôi là nhận ra được.
Xe ngựa lộc cà lộc cộc hướng thẳng về phía ngoại thành.
Lâm Phi Lộc ngồi trong xe ngựa cùng Lâm Đình, huynh nhìn muội, muội nhìn huynh, không hẹn mà cùng bật cười.
Cô chọn tự thế ngồi thoải mái hơn, nghe giọng có vẻ rất hài lòng: “Vui quá đi mất!”
Lâm Đình gật đầu: “Ta cũng rất vui.” Chàng thoáng dừng lại, rồi buông một câu nhẹ bẫng: “Lâu rồi không vui như thế.”
Lâm Phi Lộc lấy hai khối điểm tâm từ trong túi đồ ra, đưa cho chàng một cái, vừa ăn vừa nói: “Đại hoàng huynh, chúng ta sắp xông pha giang hồ rồi, phòng trường hợp thân phận bị bại lộ, hay là cứ chọn đại một danh xưng đi.”
Lâm Đình: “Không phải là Siêu nhân điện quang và Quái thú nhỏ sao?” Chàng hỏi rất nghiêm túc: “Ta là Quái thú nhỏ hả?”
Lâm Phi Lộc cười một tràng dài, hệt như gà trống mấy trăm dặm quanh đây đồng thanh gáy sáng.
Cô vừa cười vừa nói: “Huynh mà Quái thú nhỏ cái gì! Phải là một chàng tiểu tiên mới đúng!”
Dường như Lâm Đình hơi hiểu ra, thần sắc có phần bất đắc dĩ, chờ cô cười xong mới nói: “Lâm là quốc họ, tất không thể dùng. Hay là dùng họ mẹ muội nhé, được không?”
Lâm Phi Lộc lập tức phản bác: “Không được! Bọn họ không xứng!” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói rất đắc ý: “Muội thích tên Hoàng Dung cơ!”
Lâm Đình vẫn còn nhớ câu chuyện xưa mà cô kể cho chàng, bật cười: “Còn huynh thì sao?”
Lâm Phi Lộc đáp: “Đại sư huynh của Hoàng Dung là Khúc Linh Phong, vậy thì gọi huynh là Hoàng Linh Phong nhé!”
Lâm Đình nhẩm lại một lần, cười nói: “Cái tên này cũng phong nhã đấy.”
Cởi bỏ áo quan, Lâm Phi Lộc đột nhiên thấy bản thân rất có khí chất của bang chủ Cái Bang, nhét một lúc hai ba miếng bánh vào miệng, quệt miệng nói: “Ca, chúng ta phải đi thăm hỏi mấy chuyện náo nhiệt trên giang hồ gần đây trước đã nhỉ? Kiểu như Đại hội võ lâm gì gì đó chẳng hạn?”
Chuyện gì Lâm Đình cũng chiều theo cô: “Được thôi, nhưng mà hỏi thăm ở đâu mới được?”
Lâm Phi Lộc hưng phấn đáp: “Tất nhiên là tìm Cái Bang rồi! Đệ tử Cái Bang trải rộng giang hồ, không có chuyện gì mà bọn họ không biết.’
Lâm Đình: “... Đệ tử Cái Bang đó, phải tìm ở đâu?”
Lâm Phi Lộc nháy mắt với chàng, rồi nửa ngồi nửa quỳ vén rèm xe lên. Lúc này xe đang trên đường lớn dẫn ra ngoài kinh, thỉnh thoảng sẽ thấy có người đi lại hai bên đường, phần lớn là mấy nông hộ sống ở ngoại ô.
Đi thêm một đoạn thì thấy xa xa có một tên ăn mày quần áo tả tơi rách nát đang lăn lê ở bên đường, Lâm Phi Lộc lập tức hô to: “Dừng xe!”
Người điều khiển xe chính là Tiểu Hắc, vững vàng ổn định cho con ngựa dừng lại, cung kính hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Phi Lộc kéo Lâm Đình xuống xe, đi tới trước mặt tên ăn mày.
Chợt thấy có hai vị quý nhân diện y phục hoa lệ chặn trước mặt, tên ăn mày nhanh nhảu bưng cái bát mẻ của mình lên lấy lòng: “Quý nhân khen thưởng mấy đồng đi.”
Lâm Phi Lộc ném cho tên đó mấy miếng bạc vụn, tranh thủ lúc hắn còn đang cám ơn rối rít, cô cười hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đệ tử Cái Bang không?
Tên ăn mày cầm khối bạc lên cắn thử, thấy không sứt mẻ gì vội gật đầu không hề dè chừng: “Đúng thế đúng thế, tiểu nhân quả thực là đệ tử Cái Bang.”
Lâm Đình vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Phi Lộc kích động vô cùng: “Vậy ta hỏi ngươi, gần đây trên giang hồ có chuyện gì thú vị không?”
Tên ăn mày nhìn nàng, nhét xong miếng bạc vun vào ngực áo bẩn thỉu mới thưa: “Tiểu nhân chỉ loanh quanh xin cơm ở con đường này thôi nên cũng không rõ lắm.”
Lâm Phi Lộc không chịu nhụt chí: “Thế cấp trên của ngươi đâu? Hương chủ Đà chủ hay kiểu như chín đại trưởng lão ấy?”
Tên ăn mà gãi gãi đầu, rõ ràng là chả hiểu cô đang nói cái gì. Nhưng lại sợ mình đáp không xong sẽ làm quý nhân mất hứng lấy lại tiền, chỉ còn biết nói: “Ngài đi thêm 20 dặm về phía trước, ở đó có một miếu Thành Hoàng, bên trong tụ tập rất nhiều ăn mày, toàn là mấy kẻ khá có uy tín, chắc sẽ biết nhiều chuyện hơn ạ.”
Lâm Phi Lộc trịnh trọng gật đầu, về lại xe rồi bảo Tiểu Bắc đánh xe về phía miếu Thành Hoàng.
Ngồi trên xe, cô thuật lại đại khái các sự tích anh hùng của Cái Bang cho Lâm Đình nghe, còn đặc biệt nhấn mạnh tới hai đời bang chủ truyền kỳ là Tiêu Phong và Hồng Thất Công.
(2) Tiêu Phong và Hồng Thất công lần lượt là bang chủ đời thứ 15 và 17 của Cái Bang. Hồng Thất Công xuất hiện trong Anh Hùng Xạ Điêu, Tiêu Phong xuất hiện trong Thiên Long Bát Bộ, hai tác phẩm của nhà văn Kim Dung.
Lâm Đình nghe xong không khỏi sửng sốt, còn nảy sinh lòng thán phục: “Không ngờ Cái Bang lại hiệp nghĩa như thế, nếu có thể một lần được gặp mặt bang chủ, nhất định phải cùng y nâng chén chuyện trò.”
Lâm Phi Lộc dương dương đắc ý: “Hoàng Dung chính là đệ tử của Hồng Thất Công đó, về sau cũng có một khoảng thời gian đảm nhiệm vị trí bang chủ.”
Lâm Đình buồn cười, thở dài chắp tay làm lễ: “Ừ, bái kiến Hoàng bang chủ.”
Lòng hư vinh võ hiệp của Lâm Phi Lộc được thỏa mãn, vui vẻ đến mức hai chân vung vẩy.
Chẳng mất bao lâu xe ngựa đã tới miếu Thành Hoàng, quả đúng như lời tên ăn mày, ở đây tụ tập khá đông, nơi thờ cúng hoang phế tàn tạ, rõ ràng đã thành cái lán che mưa cho chúng ăn mày.
Lâm Phi Lộc vừa tới đã có mấy tên lao tới, người bưng bát người đưa tay, ai nấy mặt mày đen đúa như bôi than, còn bốc mùi khó chịu.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đứng chắn trước mặt cô, trông có vẻ là người không dễ chọc, đám ăn mày sợ hãi lui về sau, Lâm Phi Lộc lên tiếng hỏi: “Ở đây ai là lão đại của các người?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng, một tên ăn mày cao lớn làn da ngăm đen thô kệch bước lên trước. Dáng dấp hắn cường tráng, sức lực cũng lớn, mấy chuyện ngày thường ở đây đều do hắn định đoạt. Vừa bước tới hắn đã khom lưng cười: “Là tiểu nhân ạ. Quý nhân tìm tôi có chuyện gì sai bảo?”
Lâm Phi Lộc hỏi: “Ngươi giữ cấp bậc gì trong Cái Bang?”
Tên ăn may cao lớn “chậc” một tiếng rồi đáp: “Chắc cũng coi là bang chủ đấy nhỉ?”
Lâm Phi Lộc: ???
Ngươi á?! Xứng chắc?!
Tiểu Bạch thấy công chúa giận, ngay lập tức kề bội đao vào cổ tên ăn mày, lạnh lùng nói: “Ai cho người cái gan đùa cợt, trả lời đàng hoàng vào!”
Tên ăn mày luôn miệng xin tha: “Đại hiệp tha mạng đại hiệp tha mạng, tiểu nhân chẳng qua vì kiếm miếng cơm, nên mới... Nếu không, vị tiểu thư đây mà vừa ý, tiểu nhân xin tặng luôn chức bang chủ này cho nàng, chỉ cần mỗi ngày các đại nhân thưởng cho hai cái màn thầu, không không không, một cái thôi cũng đủ rồi ạ!”
Lâm Phi Lộc: “...”
Cô quay đầu lại, nhìn Lâm Đình đã cười tới mức chân đứng không vững, toàn thân run rẩy. Thấy cô nhìn mình, chàng cười gọi hỏi: “Hoàng bang chủ?”
Lâm Phi Lộc: “...”
Tức phát khóc!
Trở lại xe ngựa, Lâm Phi Lộc không nói không rằng, chôn mặt vào hai cánh tay, ngồi trong góc phụng phịu.
Lâm Đình chọt chọt búi tóc cô, cố nhịn cười an ủi: “Tiểu Ngũ ngoan, mấy người này không phải đệ tử Cái Bang thật đâu, chúng ta chỉ vừa mới rời kinh, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ gặp đấy.”
Lâm Phi Lộc dùng tay chống má, bù lu bù loa nói: “Không phải an ủi muội, muội biết mà, phim truyền hinh toàn là thứ lừa gạt.”
Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh, đến tận chạng vạng tối mới tới một trấn nhỏ có chỗ nghỉ chân. Rời xa kinh thành phồn hoa náo nhiệt, xung quanh chỉ có mấy sạp hàng của những người buôn bán nhỏ. Lâm Phi Lộc vốn đã thôi ôm mộng phá đảo phó bản võ hiệp, nào ngờ lúc ăn cơm lại bắt gặp hai thương nhân ngồi ở bàn bên đang bàn tán chuyện lớn gần đây ở thành Kim Lăng.
--- “Giờ Kim Lăng nhiều người lui tới, chúng ta đến đó mở hàng, nhất định sẽ kiếm bộn tiền!”
--- “Nhiều người thì nhiều thật nhưng nguy hiểm lắm, nghe nói nhân thủ hai phe hắc bạch đều tới không ít, hỗn loạn phải biết.”
--- “Tìm phú quý trong hiểm nguy mà! Huống chi mục đích của bọn họ là quyển kiếm phổ Lục gia cơ mà, liên quan gì đến chúng ta đâu, hàng mình hình bán thôi!”
Lâm – buồn như mất sổ gạo – Phi Lộc lập tức khôi phục vẻ hào hứng ban đầu. Lâm Đình liếc một cái là biết ý cô: “Muốn đi không?”
Cô gật đầu như giã tỏi, Lâm Đình cười: “Vậy thì ngày mai xuất phát.”
Sáng sớm hôm sau, bốn người lên đường tới Kim Lăng. Lâm Phi Lộc và Lâm Đình đều sinh ra ở hoàng cung, mù mờ chuyện giang hồ nên không biết Kim Lăng là nơi các nhân sĩ bốn phương thường xuyên tụ họp.
Sự phồn hoa ở Kim Lăng không thua kém gì kinh thành, hơn nữa núi cao Hoàng đế ở xa, nơi đây rất có không khí giang hồ, phong vân cũng thoải mái cởi mở hơn nhiều.
Sau hai ngày ngồi xe ngựa, sang ngày thứ ba, cả đoàn chuyển sang đường thủy. Huynh đệ Vô Thường bán ngựa lấy bạc, bốn người kéo nhau ra bến thuyền.
Ra tới nơi thì đúng lúc có thuyền cập bến, chèo thuyền là một người phụ nữ, đầu đội mũ rộng vành, thân khoác áo tơi, niềm nở chào hỏi: “Mọi người muốn qua sông sao?”
Lâm Phi Lộc đáp: “Chúng tôi muốn xuống hạ du, tới An Xuân Độ.”
Thuyền nương tiếp lời: “Được, một lượng bạc, mọi người lên thuyền đi.”
Lâm Phi Lộc đắc ý nói với Lâm Đình: “Giá hời.”
Thuyền không lớn cũng không nhỏ,vừa đủ chỗ cho bốn người. Lâm Phi Lộc ngồi ghé vào mạn thuyền thưởng thức cảnh sắc sông nước hữu tình, vừa quay đầu lại thì bắt gặp một cánh chim trắng sải dài rồi đáp xuống mũi thuyền. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy thuyền nương phất tay, không biết nàng ta vừa quăng ra thứ gì, con chim trắng tức khắc nằm bẹp xuống sàn.
Thuyền đang xuôi dòng, thuyền nương thu mái chèo, lại gần nhặt con chim lên, lẩm bẩm: “Tối nay có cò nướng ăn rồi.”
Lâm Phi Lộc đứng phắt dậy, bước tới cạnh thuyền nương, kích động hỏi: “Thân thủ của đại hiệp tốt quá! Xin hỏi, đại hiệp là nhân sĩ giang hồ mai danh ẩn tích phải không?! Xuất sư từ nơi nào? Có gia nhập môn phái nào không?”
Tay vị thuyền nương nắm cổ con chim, quay đầu nhìn cô, giọng âm trầm: “Giao hết tiền tài trên người ra đây, nếu không ta sẽ ném các ngươi xuống Trường Giang làm mồi cho cá ăn.”
Lâm Phi Lộc: “?”