Tác giả: Xuân Đao Hàn
EDIT: BRANDY
Xe ngựa tiếp tục lắc lắc lư lư tiến về phía hoàng thành Tống Quốc.
Lâm Phi Lộc chôn đầu bên cổ chàng rất lâu mới bình ổn được nhịp tim và hơi thở hỗn loạn. Cô vụng trộm giương mắt quan sát một bên sườn mặt tinh tế, tuấn lãng của chàng, nói giọng mũi: “Chân huynh không tê à?”
Ngón tay Tống Kinh Lan thoáng động mơn trớn phía sau lưng cô, ngữ điệu có chút hài lòng, lại có vài phần lười biếng: “Không đâu, công chúa rất nhẹ.”
Lâm Phi Lộc: “A nhưng chân ta tê.”
Chàng khẽ cười, cánh tay đặt dưới đầu gối cô, ôm cô dịch sang một hướng khác. Lâm Phi Lộc còn cho rằng chàng ta sẽ buông mình ra, ai dè người này chỉ đối tư thế ôm khác mà thôi.
Sau đó cô liền phát hiện tư thế ban đầu biến thành cô ngồi trên đùi chàng, hai người hướng mặt vào nhau.
Chàng còn bóp bóp eo cô, kéo cô gần sát lại mình, dù bận rộn như thế nhưng vẫn vô cùng ung dung hỏi thăm: “Thế ổn chưa?”
Lâm Phi Lộc chỉ đơn giản là xấu hổ đến mức đầu óc quay cuồng không nghĩ được cái gì nữa.
Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa sổ hắt lên khuôn mặt thoáng ửng hồng của cô, nếu thực sự để người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ kinh hoàng hét lên: “Thật là một bức tranh Đế Vương Dâm Loạn giữa ban ngày.”
Cô uốn éo vài cái, cuối cùng hoàn toàn suy sụp lấy tay che mặt: “Thả ta xuống, nhanh thả ta xuống.”
Người trước mặt chỉ tủm tỉm cười, ôm cô vào lồng ngực, ôn nhu vuốt ve gáy cô: “Nhưng ta muốn gần gũi công chúa nhiều một chút.”
Không đợi cô trả lời, chàng đã thấp giọng nói tiếp: “Mấy năm không gặp, ta lo lắng công chúa cảm thấy lạ lẫm với ta, vì sợ công chúa sẽ đối xử lạnh nhạt xa cách mà cả đoạn đường đều ăn không ngon ngủ không yên.”
Lâm Phi Lộc hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì tại sao từ giọng nói của chàng lại nghe thấy sự ủy khuất, tổn thương?
Cô giật giật chân, hơi điều chỉnh tư thế để thoải mái hơn, sau đó vùi đầu vào ngực chàng, chậm chạp nói: “Được rồi. Vậy cho huynh ôm thêm thời gian nửa nén hương nữa.”
Tống Kinh Lan bật cười: “Đa tạ công chúa.”
Nhưng mà có vẻ như việc gần gũi nhau quả thực giúp giảm bớt cảm giác xa cách. Chôn mình trong lồng ngực chàng, nghe tiếng nhịp tim vững chãi đập bên tai, cảm giác khẩn trương, ngại ngùng lúc mới gặp lại hoàn toàn biến mất.
Dường như hai bọn họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
Dường như họ vẫn luôn thân thiết, gần gũi không tách rời.
Tựa như chàng có là chất tử hay hoàng đế, thì nàng đều có thể tùy ý làm bậy, sống thoải mái tự tại trước mặt chàng.
Cô tựa đầu vào ngực chàng, đưa tay sờ sờ đường vân áo đỏ sậm, ngữ khí đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Huynh vụng trộm chạy đến đón ta, chính sự trong triều phải làm sao? Về sau dân chúng Tống Quốc có khi nào sẽ mắng ta là hồng nhan họa thủy không?”
Tống Kinh Lan dịu dàng vuốt ve phần gáy mềm mại của cô, giọng điệu ung dung, biếng nhác, rất có phong thái của một hôn quân ngang ngược: “Bọn họ không dám.”
Lâm Phi Lộc lại mở miệng, biểu hiện không hề giả trân: “Haizzz nhưng đám đại thần dám thì sao? Hoàng đế của một nước lại vì công chúa của nước đối địch, từ bỏ cơ hội thống nhất thiên hạ đã đành, còn cưới nàng ta về độc sủng lục cung. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triều (1). Đúng là tạo nghiệt mà.”
Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy.
Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.
Chàng vuốt ve phần gáy của cô hồi lâu mới cười nhẹ, nhắc lại: “Xuân tiêu khổ đoản. Quân vương bất tảo triều?”
Lâm Phi Lộc: ???
Ế, khoan đã, có phải cô vừa đọc nhầm bài thơ rồi không? Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà.
Tống Kinh Lan giữ lấy cổ cô, cúi xuống dịu dàng hôn lên cánh môi Lâm Phi Lộc, ôn nhu nói: “Công chúa đã bàn việc tương lai ổn thỏa, Cô từ chối thì bất kính.”
Lâm - tự đào hố chôn mình - Phi Lộc:....
Cô xấu hổ giận dữ rút tay về, nhanh chóng nhấc chân nhảy xuống khỏi lòng chàng: “Đã hết giờ rồi.”
Tống Kinh Lan có chút tiếc nuối, đáng thương nhìn cô: “Không thể kéo dài một xíu nữa được sao?”
Lâm Phi Lộc chống nạnh: “Không thể!”
Tống Kinh Lan: “Được. Ngày mai Cô lại đến.”
Lâm Phi Lộc: ???
Tiểu Khả Ái thay đổi rồi, đã thay đổi thật rồi.
Trước kia huynh ấy không phải kẻ không biết xấu hổ như thế này.
Cô thở phì phò, nóng nảy với lấy quyển thoại bản vất lăn lóc ở góc xe tiếp tục xem. Lần này Tống Kinh Lan ngoan ngoãn hơn, không có hành động trắng trợn nào nữa, vui vẻ ngồi đối diện tay chống đầu mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt kia rõ ràng ôn nhu như nước nhưng không hiểu sao lại khiến cơ thể cô như bị vô vàn đốm lửa nóng rực phủ lên.
Lâm Phi Lộc ban đầu còn giả bộ chăm chú đọc sách, nhưng càng về sau càng thấy không được tự nhiên, cô nóng nảy ném cuốn sách xuống, tức giận nói: “Ta muốn ra ngoài cưỡi ngựa.”
Cô đương nhiên biết là công chúa liên hôn, trong ngày xuất giá không thể tùy ý lộ diện, chỉ là cô muốn thử xem Tiểu Khả Ái dung túng mình đến mức nào.
…
10 phút sau, Lâm Phi Lộc ngồi trên hắc mã cao lớn của Tống Kinh Lan, chàng ngồi phía sau lưng cô ghìm chắc dây cương, cánh tay vòng qua eo Lâm Phi Lộc, giá ngựa đi bên trái đội ngũ rước dâu.
Cả sứ đoàn hơn ngàn người, không phải tất cả đều biết Bệ Hạ đích thân tới, liếc nhìn thấy Vĩnh An công chúa rời xe cưỡi chung ngựa với một nam tử xa lạ, tư thái còn thân mật âu yếm, đúng là khiến người ta đi từ khiếp sợ này đến khiếp sợ khác.
Đợi đến khi nhìn rõ dung mạo nam tử kia, thần sắc lại nhanh chóng biến thành e ngại, kinh hãi, sau đó tranh thủ thời gian, nhanh nhanh chóng chóng thu lại tầm mắt.
Trần Diệu dẫn theo bốn thị vệ, không xa không gần đi theo bảo hộ hai người. Chiến mã của hoàng gia không hổ là ngựa quý, chẳng mấy chốc đã không còn thấy đoàn đón dâu đâu nữa, hai người thả chậm dây cương, nhàn tản ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ, bạt ngàn trước mắt.
Trời cao khoáng đạt, mây trắng ung dung, Lâm Phi Lộc ngồi trên xe ngựa bí bách đã quá lâu, hiện tại được rong ruổi yên ngựa, tận hưởng bầu không khí mênh mang, lộng gió, cảm giác cả người đều thoải mái, tự tại. Cô vui vẻ tựa vào ngực người phía sau, nhỏ giọng phàn nàn: “Ngồi xe ngựa quá lâu quả thực chẳng dễ chịu chút nào.”
Kỳ thực xe loan giá so với những chiếc xe ngựa cô ngồi trước kia thoải mái hơn nhiều, vừa rộng rãi, vừa tiện nghi, lại còn được cẩn thận trải thảm dày, êm ái vô cùng, người bên trong có thể thoải mái lăn lội, tựa như một cái phòng di động vậy.
Nhưng mà cô thích tỏ vẻ ngang bướng, ương ngạnh, cố tình trêu đùa thiếu niên này.
Tống Kinh Lan tựa cằm lên đỉnh đầu cô, ôn tồn nói: “Vậy sau này mỗi ngày đều đưa nàng đi cưỡi ngựa.”
Lâm Phi Lộc nghĩ nghĩ đáp: “Chờ khi đến thành trì gần nhất, chúng ta có thể nghỉ ngơi một ngày không vội vàng xuất phát ngay được không? Nghe nói Tống Quốc của huynh mỗi địa phương đều có vô số mỹ thực đặc sắc, ta muốn nếm thử hết tất cả.”
Tống Kinh Lan bật cười: “Được.”
Trước đó nghe Trần Diệu nói phải đi 20 ngày đường, cả thể xác tinh thần cô đều suy sụp, hiện tại còn cảm thấy 20 ngày quá ít. Có chàng bên cạnh, đoạn đường này nhất định phải vui chơi, giải trí một chút, còn phải trêu đùa người này cho đã thì thôi. Biến 20 ngày đường xe vất vả thành một chuyến du lịch chẳng phải thoải mái hơn rất nhiều sao.
A, đây có thể gọi là còn chưa kết hôn đã đi hưởng tuần trăng mật đã đời không?
Vô tình tưởng tượng đến hai chữ “trăng mật” khiến người nào đó lại hồi hộp, Lâm Phi Lộc bối rối hỏi Tống Kinh Lan: “Huynh không vội hồi cung sao?”
Tống Kinh Lan thản nhiên đáp: “Không vội, công chúa muốn chơi bao lâu cũng được.”
Lâm Phi Lộc xoay người, nghiêng đầu nhìn chàng, bộ dạng ý vị thâm trường, ánh mắt rõ ràng đang nghiêm túc lên án: HUYNH CÒN NÓI MÌNH KHÔNG PHẢI HÔN QUÂN.
Tống Kinh Lan như đọc được suy nghĩ của cô, khẽ gật đầu: “Ừm. Ta là hôn quân.”
Lâm Phi Lộc được đà, trêu chọc: “Huynh là hôn quân, vậy ta là cái gì? Không được, huynh không được là hôn quân.”
Tống Kinh Lan: “Được, vậy ta không phải.”
Lâm Phi Lộc giật tay áo chàng, giở giọng ngang bướng: “Tiểu Tống huynh có thể có chút ranh giới cuối cùng được không? Liêm sỉ? Liêm sỉ đâu?”
Tống Kinh Lan cười một tiếng, cúi đầu hôn lên trán nàng, ấm giọng nói: “Công chúa chính là ranh giới cuối cùng của ta.”
Hỏng bét, người chơi Lâm Phi Lộc nhận một phát đạn xuyên tim. OUT.
Đoàn xe chạy đến tận tối mịt mới tới thị trấn nhỏ biên giới.
Biên giới hai nước là nơi hứng chịu trực tiếp mọi cuộc chiến tranh lớn nhỏ vì vậy khá vắng vẻ, cằn cỗi, nên có thể hình thành một trấn nhỏ hiếm hoi thế này chính là kết quả của nhiều năm hòa bình an ổn giữa hai nước Tống Lâm.
Sứ đoàn nhanh chóng quét dọn một tiểu viện, bệ hạ và công chúa sẽ ngủ lại đây đêm nay. Tuy chiếu theo quy củ, công chúa và bệ hạ còn chưa thành thân, theo lý không thể ở chung. Nhưng nhìn thái độ sủng ái hết mực của bệ hạ với Vĩnh An công chúa, đám thuộc hạ cùng quan chức Tống Quốc cảm thấy nếu không sắp xếp hai người cùng một chỗ, khả năng sáng mai đầu họ không còn trên cổ nữa.
Nhưng mà đây cũng không thể gọi là phá vỡ quy củ, mặc dù ở chung một viện nhưng mỗi người ngủ một gian phòng khác nhau.
Ngủ trong hai căn phòng riêng biệt chính là sự quật cường tranh đấu cuối cùng của họ dưới sự đàn áp một cách im lặng nhưng đáng sợ của bệ hạ.
Lúc Tống Kinh Lan nắm tay Lâm Phi Lộc đi tới, đám quan viên chân tay run lẩy bẩy lặng lẽ quan sát sắc mặt bệ hạ trong thấp thỏm. Thấy bệ hạ nhìn hai gian phòng cũng không quá mất hứng, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiểu viện nông gia gồm một phòng chính, một phòng phụ, theo đúng tôn ti trật tự đương nhiên bệ hạ ở phòng chính, công chúa ở phòng phụ. Nhưng mà dù là gian phòng nào cũng được bố trí vô cùng thoải mái, dễ chịu. Quan viên nín thở chờ bệ hạ cho lui xuống, ai dè vừa bước được hai bước, đã nghe Vĩnh An công chúa không nóng không lạnh yêu cầu: “Ta muốn ngủ phòng lớn.”
Đám người hít vào một hơi lạnh, nhưng còn chưa hít xong, đã bị câu tiếp theo của bệ hạ thành công dọa tắc thở: “Được.”
Cảnh tượng này lần nữa khiến đám quan viên có cách nhìn nhận khác với bệ hạ anh minh thần võ của họ.
Ai ai cũng biết Tống Kinh Lan giết cha đoạt vị, những năm này đối với vị đế vương lạnh lùng tàn nhẫn độc ác vô tình này luôn e ngại, sợ sệt. Nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến bệ hạ ân cần, kiên nhẫn như thế.
Kỳ thực ngay từ đầu Tống Kinh Lan chọn liên hôn cùng Đại Lâm trong triều ít nhiều vẫn có kẻ gièm pha, kín đáo phê bình.
Họ cũng giống Ung Quốc nghĩ rằng, Đại Lâm là nơi từng cầm tù Bệ Hạ, chỉ khi xóa sổ sạch sẽ vết nhơ đó mới có thể tẩy sạch sự khuất nhục mà Tống Đế phải chịu đựng.
Đương nhiên bằng một cách nào đó, những lời gièm pha này đột ngột biến mất như bốc hơi.
Về sau mọi người lại cảm thấy, bệ hạ tuyên bố: “Chỉ cần Vĩnh An công chúa” cùng lắm là một thủ đoạn chính trị. Dù sao ai cũng biết Tống Đế không ham mê nữ sắc, từ ngày đăng cơ chưa từng đặt chân đến hậu cung một bước, tất thảy những mỹ nhân trong cung đều do Thái Hậu tuyển vào.
Mới đầu hằng năm Thái Hậu đều tổ chức tuyển tú, không ít các quý nữ tình nguyện tiến cung. Dù gì bệ hạ tuổi trẻ, tài cao, anh tuấn phi phàm, ai gặp cũng đều ôm ấp giấc mơ được người sủng hạnh. Nhưng từ khi tiến cung các nàng ngày càng nhận ra đó là chuyện khó hơn lên trời. Trong cậu cung 4 phi, hai quý, đều trống trơn, đơn giản là các người cứ đứng đó mà thèm thuồng.
Năm này qua năm khác, không chỉ không có ai được sủng ái, thi thoảng còn nghe nói trong cung đưa các thi thể mỹ nhân ra ngoài.
Nghe đồn đều chết vì không biết an phận, một hoàng đế có thể không run tay chém triều thần, giết cha, cướp ngôi thì giết vài ba vị mỹ nhân đương nhiên cũng chẳng chút nương tay.
Về sau các gia tộc lớn cũng từ bỏ việc cống nạp mỹ nhân để tranh thủ tình cảm, đơn giản vì biết vị bệ hạ này không giống bệ hạ trước. Tân đế chỉ có dã tâm quyền lực, tính tình âm lãnh, nóng lạnh bất thường, khiến cả hạ nhân trong cung còn cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ, do đó chẳng còn nhà nào dám cho con tiến cung.
Kia đâu thể gọi là đưa vào cung hưởng vinh hoa phú quý, rõ ràng là đẩy nữ nhi vào cửa âm tào tìm chết.
Bây giờ đám quý nữ còn sống sót trong cung đều yên phận thủ thường, yên tĩnh như gà, vô dục vô cầu chỉ cần sống sót là được.
Vậy mà bệ hạ đứng trước Vĩnh An công chúa lại có thể chiều chuộng nàng ta đến vô pháp vô thiên, ngoan ngoãn phục tùng, đương nhiên khiến cho người người kinh hãi.
Nhưng mà cái vị Vĩnh An công chúa kia cũng cậy được sủng ái mà kiêu căng, ỷ vào sự dung túng của bệ hạ, ngày ngày đưa ra những yêu cầu phách lối, vượt quá khuôn phép. Nhưng nếu không chiều theo ý nàng ấy, chọc giận bệ hạ thì mạng nhỏ của họ xác định không giữ nổi.
Đám quan lại nhìn Vĩnh An công chúa vui vẻ đi vào phòng lớn, đều lặng lẽ hít một hơi lạnh.
Đội rước dâu hoàn tất việc hạ trại, Lâm Phi Lộc cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ thay y phục, cuối cùng mới cảm thấy cả người sống lại. Thời điểm Tống Kinh Lan đến, cô vừa thay xong quần áo, tóc còn chưa lau khô, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống ướt đẫm vai.
Tống Kinh Lan tiếp nhận khăn bông từ tay Tùng Vũ, kéo cô đến bên người, vừa lau tóc cho Lâm Phi Lộc vừa cười cười hỏi: “Cách đây không xa có Hồ Tiên Nữ, công chúa có muốn đi ngắm không?”
Lâm Phi Lộc chống cằm: “Hồ Tiên Nữ có tiên nữ không?”
Động tác của chàng vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt chuyên chú, giọng điệu cực kỳ sủng nịnh: “Đi xem sẽ biết.”
Cô bĩu môi: “Nhưng ta không muốn cưỡi ngựa.” Dừng một chút bổ sung: “Cũng không muốn đi bộ. Mệt lắm.”
Tống Kinh Lan bật cười, lau khô xong tóc giúp cô, mới hơi cúi người bế bổng cô lên.
Lâm Phi Lộc bất ngờ bị chàng bế lên cao, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ chàng, đã biết còn giả bộ hỏi: “Làm gì vậy???”
Tống Kinh Lan cúi đầu nhìn cô, không trả lời, đáy mắt lấp lánh ý cười, chăm chú nhìn sâu vào mắt cô.
Dưới ánh mắt sâu thăm thẳm của ai đó, công chúa trà xanh nổi danh thiên hạ bắt đầu chột dạ.
Có phải cô đang làm quá không?
Haizzz trước đây cô cũng không biết mình có thiên phú trở thành bậc anh tài trong lĩnh vực thả thính thế này.
Đúng là thời thế tạo anh hùng.
Tác phẩm này nổi tiếng là một danh tác, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường. Tác phẩm có một loạt tập hợp 120 câu, không chỉ đưa hình ảnh Dương Quý phi trở nên bất tử bởi vẻ đẹp thi ca, mà còn khiến Bạch Cư Dị trở thành một trong những nhà thơ điển hình của nhà Đường. Tác phẩm này là nguồn cảm hứng của rất nhiều tác phẩm khác, như Trường hận ca truyện (長恨歌傳), Đường Huyền Tông thu dạ ngô đồng vũ (唐明皇秋夜梧桐雨) cùng Trường Sinh điện (长生殿). Thậm chí, tác phẩm này cũng là một nguồn cảm hứng của một số văn học Nhật Bản, như Truyện kể Genji và Chẩm thảo tử (枕草子; Makura no Sōshi).