- Trang chủ
- Nguyên Tác Giết Ta
- Chương 2: Ở kỳ luyện khí 10 năm rưỡi
Tác giả: Phù Tang Tri Ngã
Editor: Sẻ đi nắng
"Ngực của tỷ phẳng thật đấy." Tiếng nói của Phó Oản vang lên một cách rõ ràng trong căn phòng có chút trống rỗng này.
Ninh Hành sửng sốt, tay đang chữa thương cho Phó Oản tạm dừng một lát.
Chỉ tạm dừng trong nháy mắt, đầu ngón tay của nàng lại tiếp tục xoa lên miệng vết thương cuối cùng trên cổ tay Phó Oản.
Đợi đến khi ánh sáng của phép thuật trị thương biến mất, nàng rút tay lại, ngẩng đầu lên đánh giá Phó Oản một cách cẩn thận.
Phó Oản bị ánh mắt của nàng làm cho bối rối.
Ninh Hành đang tức giận à?
Nhưng nàng không phải là người nhỏ mọn mà.
"Làm...... Làm sao vậy, ta vừa nói sai rồi à?" Phó Oản tỏ ra vô tội.
Nàng tự đáy lòng cảm thấy mình không có nói sai.
Tuy rằng từ một số góc độ mà nói thì ngực nhỏ cũng được coi là đẹp, nhưng mà nàng nói thật mà!
Ninh Hành khẽ cười: "Không sai."
Phó Oản thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là nữ chính, Đại sư tỷ quả nhiên vẫn là Đại sư tỷ, rộng lượng, khiêm tốn, thiện lương xinh đẹp,ngay lập tức tha thứ cho lời nói lỗ mãng của nàng, thật sự là một thiên sứ.
Nhưng Ninh Hành lại nói,giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ tốc không nhanh không chậm: "Oản Oản, muội đã ở Hào Sơn được mười năm rồi."
Phó Oản sững sờ, không biết những lời này của Ninh Hành là có ý gì.
Chuyện nàng đến Hào Sơn được 10 năm và chuyện Ninh Hành 10 năm vẫn là cái đồ ngực phẳng có liên quan gì!
"Mười năm nay ngoài nói ta ngực phẳng muội còn nói giọng ta thô, khó nghe, giống đàn ông." Ninh Hành nói rõ ràng từng chữ một.
Phó Oản nghĩ lại một chút, cảm thấy Ninh Hành nói đúng, nàng thật sự đã nói những câu này.
Dù sao nàng cũng là nữ phụ ác độc, không nói đểu nữ chính, không sử dụng bạo lực ngôn ngữ với nữ chính chẳng phải là có lỗi với thân phận của mình à.
"Nhưng mà......" Đột nhiên Ninh Hành ngước mắt nhìn Phó Oản, "những điều này cũng không gây trở ngại việc ta liên tục 10 năm được bình chọn là "Nữ tu sĩ đẹp nhất trong lòng các đệ tử nam của Hào Sơn", trở thành Đại đệ tử tiên đường Thiên Trạch của Hào Sơn.
Phó Oản giật mình suýt thì không thở được.
Tuyệt, Ninh Hành quá tuyệt.
Gì mà nữ tu đẹp nhất, rồi là Đại đệ tử tiên trạch... đây không phải là những thứ nữ xứng ác độc Phó Oản mong mà không được sao?
Nếu mà đang đứng thật sự là Phó Oản, chỉ sợ là bị mấy câu đó của Ninh Hành làm tức điên đến mất hết tu vi luôn.
Nhưng Phó Oản đã luyên thuần thục nghệ thuật của nữ xứng ác độc,nàng không những không biết xấu hổ, còn có năng lực tự tin đến mù quáng.
Cho nên nàng cười nhạt một tiếng, giọng rõng rạc nói: "Vậy... vậy thì sao chứ, không phải chỉ là đệ tử đứng đầu, đẹp nhất nữ tu sĩ thôi sao? Sớm hay muộn thôi muội cũng có."
Đôi mắt tĩnh lặng tựa hồ của Ninh Hành lộ ra ánh nhìn từ ái như mẹ già nhìn nữ nhi ngốc.
Nàng nhướn mày: "Được thôi, ta đây chờ muội."
Phó Oản nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ninh Hành, cảm thấy chính mình như thằng ngôc vậy.
Nàng định chế giễu Ninh Hành cơ mà......
Làm sao lại thành bị nàng ta thắng một nước cờ rồi?
Nàng thật quá kém cỏi!
Ninh Hành nhìn thấy vẻ tự nghi ngờ bản thân của nàng, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở: "Đến lúc phải quay về rồi."
Phó Oản giật mình, ngẩng đầu nhìn đèn lưu li bảy màu trên bàn Ninh Hành, cây nến đã cháy được một nửa.
Đã trễ thế này rồi, nàng suýt nữa thì quên là mình đến làm chuyện xấu.
Phó Oản vội vàng rời khỏi sân của Ninh Hành.
Sau khi trở về nơi tu luyện của mình, hơi thở Phó Ỏan vẫn còn dồn dập, không thể bình tĩnh được.
Nàng vung tay tạo một kết giới cấm người tới ở bên ngoài, sau đó mới vươn tay trái ra.
Trong lòng bàn tay trái của Phó Oản đã đầy mồ hôi, rõ ràng là do cầm chai linh dược kia quá lâu.
Tên của linh dược này là "Nhuận Khí hoàn", được Ninh Hành tạo ra từ các dược liệu quý trong núi Hào Sơn, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tăng tiến tu vi.
Tu vi hiện tại của Phó Oản đang ở tầng thứ ba Trúc Cơ, thuộc loại sơ kì của Trúc Cơ, ăn 17 18 viên linh dược này chắc cũng chỉ tăng lên được một cấp.
Thứ thuốc này đối với các đệ tử đã nhập môn 10 năm không có tác dụng lớn, chỉ có thể đưa cho các sư đệ muội mới nhập môn Luyện Khí sử dụng.
Phó Oản định để ngày mai mới đem cho bình thuốc này, đêm nay nàng còn có việc phải làm.
Tất nhiên là phải tu luyện.
Trong sách viết tu vi của nữ phụ ác độc Phó Oản và tu vi của Ninh Hành sát nhau.
Tác giả《 Vi tiên 》 đương nhiên sẽ không tốn giấy mực để miêu tả một vai phụ tu luyện như thế nào.
Việc này rất khó cho Phó Oản.
Nàng phát hiện ra thiên phú của thân thể này rất cmn kém.
Phó Oản không mong được ông Trời ban ân, hay là vừa ra cửa sẽ nhặt được linh bảo, nàng chỉ mong thiên phú của thân thể này có thể tốt hơn các đệ tử khác một chút.
Nhưng mà không!
Thân thể của nàng như là vật cách điện với các linh khí, người ta hấp thu 10 phần linh khí, tăng lên 3 phần tu vi, nàng hấp thu linh khí, tu vi 1 phần cũng không tăng.
Nếu nói Ninh Hành là con gái ruột của ông trời, vậy thì Phó Oản có lẽ chính là người đưa ông trời xuống hoàng tuyền.
Phó Oản biết rõ làm một nữ phụ ác độc rất khổ, vì đuổi kịp Ninh Hành,nàng phải nỗ lực gấp 10 lần.
Bây giờ trong lúc Ninh Hành đang yên giấc thì Phó Oản lại phải vùi đầu tu luyện.
Theo nhịp thở của Phó Oản, linh khí của Hào Sơn như tơ như lụa nhập vào tứ chi nàng. Sau đó tất cả đều bị chảy ra.
Chỉ còn lại có hai ba phần bị Phó Oản hấp thu, hóa thành tu vi của nàng.
Đến ngày thứ hai mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng ấm áp cùng không khí trong lành xuyên qua lá cây và song cửa sổ chiếu đến người Phó Oản.
Phó Oản ngồi xếp bằng trên giường, hàng mi dài khẽ động, mở mắt ra, nheo mắt lại để tránh ánh sánh chói mắt chiếu đến.
Có người nhìn qua như là đang tu luyện, nhưng thật ra là sau nửa đêm đã ngủ mất rồi.
Nàng nhảy từ trên giường xuống, cầm chai Nhuận Khí hoàn lên như cầm bảo bối.
Nhìn thời gian thì chắc là các sư đệ sư muội đã dậy rồi, nàng muốn đi bước thứ hai trên đường tìm đường chết của nữ phụ.
Phó Oản muốn đem Nhuận Khí hoàn cho các sư đệ sư muội mới nhập môn, tạo ấn tượng tốt với bọn họ.
Ấn tượng gì đó không quan trọng, điều quan trọng là Phó Oản không thể làm trái cốt truyện.
Để cho Ninh Hành không phát hiện ra, Phó Oản chọn ngày thứ hai đem cho cái lọ "Linh đan phỏng tay"này đi.
Phó Oản đẩy cửa phòng ra, tiếc hận vô cùng mà hôn lên cái chai.
Tốc độ tu hành qua linh khí quá chậm.
Nhưng nếu ăn thêm mấy viên linh dược này vào việc tăng tu vi sẽ nhanh hơn so với tu luyện.
Thật đáng tiếc........
Phó Oản để chai đan dược vào trong ngực, ngẩng lên thấy từ phía xa xuất hiện thứ hình chiếc đĩa tiến đến.
Bóng càng lúc càng lớn dần, sau đó đến trước mặt của Phó Oản.
Đây một con quay rất lớn.
Dài chừng 5 trượng, bên ngoài màu đen, các hoa văn gập ghềnh bên trên tạo thành chỗ cho người ngồi hoặc nằm, nhìn rất chắc chắn.
Đây là phương tiện giao thông của Hào Sơn, đó là một con rùa chỉ đi qua đi lại hai điểm.
Phó Oản cho tay vào trong ngực móc móc, lôi ra mấy viên linh thạch sáng lấp lánh ném, coi như là tiền xe ném vào túi gấm được treo trên cổ rùa.
Sau đó nhảy lên lưng rùa, dùng phép thổi vỏ trái cây trên lưng nó như ́hoa giấy thổi đi.
"Đi đâu đây?Một lúc nữa ta phải đi đón lũ nhóc mới nhập môn của tiên đường Thiên Trạch..." Từ dưới bàn chân Phó Oản truyền đến giọng nói trầm thấp.
Phó Oản gật đầu nói: "Vậy đến ký túc xá của các tân đệ tử, ta đang muốn tìm bọn họ."
"Được rồi." Tứ chi của rùa di chuyển linh hoạt trên không, xoay người lại, bay đến mục đích.
Rùa bay lên càng cao, tầm nhìn của cô càng rộng, toàn cảnh của sư môn nàng cũng hiện ra.
Sư môn của nàng và Ninh Hành rất có địa vị, cũng rất nổi tiếng.
Tên gọi là Hào Sơn, tọa tại trung bộ Diệu Châu, ranh giới rộng 8 vạn dặm.
Hào Sơn có hai tiên đường nổi tiếng nhất được gọi là "Hào Sơn song bích", nghe thôi đã biết ằng các đệ tử của hai tiên đường rất ưu tú.
Phó Oản hiện ở tiên đường Thiên Trạch là một trong "Hào Sơn song bích", tu về "Thuật".
Truyền thụ pháp thuật của tiên đường không bình thường, đơn giản mà nói chính là thông qua hấp thu bảy phần cực dương chi khí và ba phần huyền âm chi khí trong linh khí của đất trời, ngưng kết ra bản mạng linh thực,sau đó lợi dụng đặc tính của thực vật để tăng hiệu suất tu luyện.
Phó Oản cảm thấy như đang trồng hoa gieo cỏ ở tiên đường Thiên Trạch.
Rất trùng hợp là toàn thể tiên đường Thiên Trạch là một cây bồ đề vạn năm.
Phó Oản cảm nhận được ngọn gió thổi nhẹ qua gương mặt, nàng vuốt nhẹ tóc mái, nhìn xuống sư môn.
Chỉ thấy một cây bồ đề từ trong núi cao không thấy ngọn đâm ra, lá cây vô cùng rậm rạp che lấy bầu trời, từ mỗi nhánh cây rủ xuống cành đan chéo nhau ngang dọc, hình thành một rào chắn tự nhiên.
Theo ghi lại thì cây bồ đề này cao ước chừng 3000 trượng, trải dài mấy ngàn dặm, bộ rễ lâu dài, linh khí sung túc, là nơi tu luyện lâu dài tuyệt hảo.
Nơi ở của Phó Oản và Ninh Hành nhìn qua là một khoảng sân nhỏ xinh đẹp yên tĩnh, thật ra chỉ là một lá cây nhỏ trên cây bồ đề mà thôi.
Vô số loài linh điểu có bộ lông sạch sỡ bay múa giữa những tán cây bồ đề, phát ra tiếng chim hót pi pi.
Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu từ những chiếc lá dày đặc, hình thành những cột sáng rực rỡ.
Dù cho đã nhiều lần quan sát tiên môn của mình từ trên cao thì Phó Oản vẫn cảm thấy bản thân như là trong mơ.
Tiên đường Thiên Trạch không hổ là sư môn của nữ chính, rất có khí phái.
Tốc độ đi của rùa không giống với tên của nó ngược lại khá nhanh.
Một lúc sau, rùa dừng lại trước một nhánh cây to.
Trên nhánh cây này có 10 lá cây mọc đan xen.
Có nghĩa là có ít nhất 10 vị đệ tử ở đây.
Thiên hạ mười vạn giáo lý từ Hào Sơn, là môn phái tu tiên lớn nhất, tiên đường Thiên Trạch lại là một trong Hào Sơn song bích nên tiêu chuẩn nhập môn cũng rất nghiêm khắc.
Tân đệ tử nhập môn năm nay chỉ có hơn mười người, hôm nay Phó Oản muốn dùng linh dược trộm được từ Ninh Hành để làm "Qùa nhập môn" đưa cho các sư đệ sư muội, qua đó tạo dựng hình tượng cho bản thân.
Phó Oản đã học thuộc lòng câu thoại, bình tĩnh gõ cửa sân của đệ tử đầu tiên.
"Xin chào ta là đệ tử tu luyện hơn 10 năm ở tiên đường Thiên Trạch, đây là quà nhập môn của ta cho muội. Hy vọng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Phó Oản đưa linh dược cho tiểu sư muội trước mặt.
Tiểu sư muội bối rối nhận lấy.
Phó Oản ngay lập tức lao đến cửa sân của đệ tử khác, lặp lại lời thoại sau đó đưa linh dược trong tay ra.
"Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ thật tốt bụng."
"Phó Oản sư tỷ quan tâm chúng ta như thế thật như là ánh sáng của tiên đường Thiên Trạch."
"Có thể tăng tu vi, thật sự cảm ơn Phó Oản sư tỷ."
Tiếng cảm ơn vang lên liên tục, Phó Oản giống như một cái máy phát linh dược cho đến trước cửa sân của đệ tử cuối cùng.
Nàng nhìn các lá cây xanh um tươi tốt phía trước và khoảng sân hẻo lánh đến kỳ quái trước mặt, bước chân tạm dừng lại.
Trong truyện gốc hành vi trộm linh đan để mượn hoa hiến Phật của Phó Oản bị bại lộ là do một vị tiểu sư đệ phát hiện ra.
Lá cây này chính là chỗ ở của vị tiểu sư đệ đó.
Không những thế thân phận của vị sư đệ này không bình thường, hắn là một trong các nam phụ, nhảy nhót với Phó Oản đến vài trăm chương.
Vì vậy Phó Oản điều chỉnh lại tư thế, tới gặp vị sư đệ phát hiện ra hành vi trộm cắp của mình.
Ngay lúc Phó Oản cầm viên Nhuận Khí hoàn cuối cùng bồi hồi trước cửa tiểu viện thì cánh cửa đột nhiên mở ra.