- Trang chủ
- Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ
- Chương 33: Ta đợi được nàng
Tác giả: Bắc Ly Tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôn Thiên Xà, Huyết Quân Thương Điểu cùng Cửu Vĩ Hạt Thú thân hình to lớn động đậy, sinh động như thật.
Tam chỉ thú hưng phấn rống to, chúng đều nhìn chằm chằm Lam Nguyệt hướng nàng đi tới.
Lam Nguyệt toàn thân đầy máu, đã muốn chết ngất qua đi. Cơ thể không động nổi, nhưng nàng ý thức lúc này đặc biệt thanh tỉnh.
Nàng cười khổ một tiếng, huyễn trận này muốn nàng nhìn bản thân bị linh thú xé nát sao!?
Rống!
Đột nhiên Cửu Vĩ Hạt Thú kêu to đau đớn, nó to lớn thân ảnh bị một đạo tử quang đánh trúng, tựa như thủy tinh vỡ vụn.
Thôn Thiên Xà cùng Huyết Quân Thương Điểu tiếp theo, cũng theo lần lượt bị tử quang đánh trúng, tan thành từng mảnh.
Lam Nguyệt giật mình, huyễn thuật đã được hoá giải!!
Huyễn thuật vậy mà hoá giải!!
Lam Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, nàng nghe thấy tiếng xé gió hướng bản thân mà đến, nâng lên tầm mắt, Lam Nguyệt mơ hồ nhìn đến màu tím góc áo, nàng vốn xinh đẹp lam đồng hiện tại ảm đạm không ánh sáng, giống như vô hồn búp bê, bị tàn phá đến thê thảm.
Màu tím______
Có phải hay không hắn!?
Hắn không phải đi rồi? Như thế nào trở lại?
Lam Nguyệt đôi mắt cố gắng mở to, lại không thể chịu được từ từ nhắm lại.
Huyền Tịch cũng không rõ hắn đây là làm sao rồi? Đột nhiên lại lo lắng nữ nhân này? Lại còn chạy đến cứu người!
Nhìn nữ nhân này bị thương, hắn lại cảm giác đến khó chịu.
Huyền Tịch thân ảnh cấp tốc lao đến, nhìn đến cố gắng mở mắt Lam Nguyệt, hắn thân hình đột nhiên cứng đờ.
Liễm diễm tử mâu tràn ngập kích động, khó có thể tin, còn có cảm xúc mừng như điên.
Hắn nhìn đến! Hắn nhìn đến kia quen thuộc đôi mắt!
Là nàng! Là nàng!!
Bỗng từ Lam Nguyệt trong cơ thể bay ra màu đen không rõ đồ vật, Huyền Tịch tay vung lên, màu đen đồ vật dường như kêu thảm một tiếng đánh vào trên tường bất động.
Huyền Tịch ngồi xuống cạnh Lam Nguyệt, thân thủ ôm lấy nàng, tử quang nháy mắt đem hai người thân ảnh bao trùm. Tử quang bên trong, lại mơ hồ nhìn đến đạm sắc kim quang nhàn nhạt lưu chuyển.
Lam Nguyệt thương thế lấy mắt thường thấy được khép lại.
Huyền Tịch hai tay ôm càng khẩn, hắn thân hình không ức chế được run rẩy.
Nguyệt Nhi...
Nguyệt Nhi....
Ta đợi được nàng...
Ta cuối cùng đợi được nàng.
Lam Nguyệt lúc này nếu nhìn đến Huyền Tịch chắc chắn sẽ một mặt mộng bức!
Băng sơn mỹ nam vạn năm không đổi sắc cũng có lúc trên mặt hiện lên như vậy cảm xúc.
Huyền Tịch ôm chặt nàng, một tay đưa ra, hắn trên tay cửu sắc quang mang hiện lên một đoá trong suốt liên hoa, trong suốt hoa sen chậm rãi trên tay hắn nở rộ, cánh hoa tinh tế trong suốt, tựa như nhất viên xinh đẹp đá quý, vô sắc lại khiến người không thể dời mắt. Vô sắc liên xuất hiện sau, đột nhiên nổi lên điểm điểm tinh quang. Mỗi cánh hoa hiện lên nhất sắc quang mang, cửu sắc đạm chuyển lưu, từ vô sắc liên dần dần chuyển thành cửu sắc liên, cửu sắc liên quang mang ngày càng chói mắt, tựa như hết thải thiên hạ quang mang đều tụ đến nó trên thân, xinh đẹp đến cực điểm.
Huyền Tịch càng là kích động đến rung lên, Tịnh Hồn Liên, Tịnh Hồn Liên toả ra Cửu sắc quang mang...
Không sai! Chính là nàng!
Ha ha...
Hắn chỉ là theo cảm giác đến đại lục cấp thấp này, thật không ngờ nàng lại tại đây! Hơn nữa đã lớn như vậy...
Tại sao nàng không phải là một hài tử đâu? Tịnh Hồn Liên vừa nở, nàng vừa đầu thai đến mới phải a, như thế nào đã lớn như vậy đâu?
Nghĩ đến cái gì, Huyền Tịch cầm lấy Lam Nguyệt tay, trắng noãn cổ tay lẳng lặng nằm một cái xanh biếc vòng tay, hắn đôi mắt hơi loé lên.
Quả nhiên, Phượng Linh Giới phụng nàng vi chủ, đã phá hủy phong ấn.
Năm xưa chẳng phải Quân Vô Nhai bị phong ấn trong Phượng Linh Giới sao? Chắc hẳn...
Hắn để Lam Nguyệt tựa vào một hòn đá, đưa tay đặt lên Phượng Linh Giới, hai mắt nhắm lại. Tử quang bao lấy vòng tay chỗ, giây tiếp theo, Huyền Tịch tại chỗ biến mất.
_____ta là dãy phân cách thời gian____
Lam Nguyệt ngủ không biết bao lâu, nàng nằm mộng, một cái thật dài mộng.
Nàng cũng không rõ trong mộng bản thân thấy cái gì, chỉ là lưu lại cảm xúc phập phồng khó chịu, có vui vẻ, cũng có đau khổ.
Nàng thống khổ ôm đầu khẽ rên một tiếng, bên tai bỗng nhiên truyền đến trầm thấp giọng nam:
"Như thế nào!?"
Thanh âm hết sức quen thuộc, nhưng lại có chút không giống nhường Lam Nguyệt có chút hiếu kì mở mắt.
Đập vào mắt là một trương phóng đại phong hoa tuyệt mỹ mặt, nam nhân tử mẫu liễm diễm, mày kiếm sắc bén, sóng mũi cao đẹp, da tựa bạch ngọc, môi mỏng hơi mở, hoàn mỹ gương mặt tràn đầy một loại không rõ dụ hoặc, khiến còn chưa tỉnh quá thần Lam Nguyệt không khỏi thất thần.
"Thích không?"
Huyền Tịch nhìn Lam Nguyệt một mặt ngốc ngốc, nhịn không được niết nàng mặt, ân, xúc cảm không tệ. Nàng là như vậy, dù biến thành bộ dạng thế nào đều như cũ hấp dẫn hắn. Hắn liền biết, trừ nàng, hắn như thế nào bị người hấp dẫn đâu?
Nam tử thanh âm quanh quẩn bên tai nhường Lam Nguyệt hồi thần, bỗng nhiên mặt ngọc đỏ lên, nàng đưa tay đẩy ra hắn tay, ngã người ra xa.
"Ngươi như thế nào quay lại?"
Lam Nguyệt có chút không tự nhiên quay đầu sang phía khác, nam nhân này đúng là thuốc phiện, lại nhìn nhiều nàng chắc chắn chịu không nổi! Ni mã! Nam nhân sinh đẹp như vậy làm gì a! Còn tựa vào nàng gần như vậy làm gì!? Hắn lần trước gặp mặt không phải lạnh lùng xa cách sao? Vì cái gì mới chóc lát lại thành dạng này người?
Không là chịu cái gì kích thích đi??
"Ta không trở lại ngươi chẳng phải bị huyễn cảnh vây chết sao?"
Huyền Tịch nhìn nàng bối rối, ngăn lại xúc động muốn tiến lên, hắn hiện tại không thể doạ đến nàng, hắn hiện tại tìm được rồi nàng, chắc chắn không thể lại để nàng trốn mất.
Nghĩ nghĩ, hắn chậm rãi khép lại mắt, bình tĩnh tâm tình.
Ách,
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, đúng là như vậy a...
"Đa tạ"
Lam Nguyệt ách thanh nói, phủi phủi quần áo từ trên đất đứng lên.
Di? Nàng nhớ bản thân bị thương khá nặng a? Như thế nào hiện tại lại như không có việc gì dường như?
Lam Nguyệt không khỏi đảo mắt nhìn Huyền Tịch, hắn cũng không có nhìn nàng, hơi nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng lẽ là hắn tác phẩm!?
Mà Huyền Tịch nghe nàng đa tạ sau, động tác một đốn, sau đó mở mắt chậm rãi đứng lên, tiến đến gần Lam Nguyệt hơi hơi cúi người xuống.
"Nga? Vậy,... Ngươi như thế nào báo đáp ta, ân?"
Nhìn nam tử tuyệt thế dung nhan phóng đại trước mặt, trầm thấp thanh âm truyền vào tai, cũng không biết vì cái gì, Lam Nguyệt đột nhiên có chút cảm xúc phập phồng, nàng nhịn không được định lùi lại vài bước.
Huyền Tịch như đoán được nàng ý nghĩ, hắn một phác bắt lấy nàng tay, tay còn lại định trụ nàng eo nhỏ, liễm diễm mắt tím nguy hiểm nheo lại, cười như không cười nói:
"Lấy thân báo đáp thế nào?"
Lam Nguyệt mặt trực tiếp bạo hồng!
Này..., này là chuyện gì xảy ra! Kia cao quý lãnh diễm lạnh lùng cường đại nam nhân đi đâu a! Này trước mắt mỗi câu trêu chọc nàng là hàng giả có đúng không!
Nàng như thế nào mới ngủ một giấc hắn biến hoá như vậy nghiêng trời lệch đất a!!!
Cái gì kêu lấy thân báo đáp! Báo đáp cả nhà ngươi a!!!
Lam Nguyệt đưa tay đẩy ra hắn bất quá sức lực không đủ, nàng nhịn không được la lên:
"Ngươi có gì từ từ nói, quân tử động khẩu bất động thủ a!"
Huyền Tịch nhìn nàng đáng yêu gương mặt nhỏ, màu lam đôi mắt bên trong hoàn toàn loạn, môi đỏ vì khẩn trương lại liên tục nhấp, hắn thực sự nhịn không được muốn hôn đi xuống.
Không gấp, hắn sẽ làm nàng lại lần nữa thích hắn.
Nguyệt Nhi của hắn a!
Nàng vì cái gì như vậy đáng yêu đâu?
_______
Các nàng thấy có hay không ngọt đâu
Hắc hắc ~~