- Trang chủ
- Nhật Ký Nuông Chiều Hoàng Hậu
- Chương 3
Tác giả: Bạc Hạnh Hoan Nhan
Làm thị nữ ở bên cạnh Cố Quý phi khi tiến cung, đương nhiên các phương diện của Hồng Loan đều cực kỳ xuất sắc. Nếu không cũng sẽ không được Cố Quý phi trọng dụng đến bây giờ. Nhưng mà một người như Hồng Loan, khi nói đến vì sao Thẩm Triệt không được coi trọng, thế nhưng cũng lộ ra thần sắc giống thật mà lại là giả, làm nàng có chút không hiểu vì sao.
Chỉ sợ chuyện này, thật sự liên quan đến những chuyện xấu xa của Hoàng gia. Mới giữ kín như bưng như vậy.
Vấn đề này, nàng cũng không hề hỏi, chỉ im lặng đi phía sau Hồng Loan vào gia môn. Cố gia cũng là Đại Yến thế gia, nhưng duy trì đến tận bay giờ. Khó tránh khỏi có chút suy yếu. Nếu không có nàng tỷ tỷ thì hiện nay Cố gia vẫn đang ở thời điểm suy yếu đi. Trong phủ đình đài lầu các, hiên tạ nhà, nơi chốn lộ ra thế gia phong phạm. Mới vào cửa, đã có nha hoàn và các bà tử ra đón. Đem nàng vây quanh về phòng. Hồng Loan đi gặp Cố lão gia cùng Cố phu nhân. Để lúc trở về có thể cùng Cố Quý phi hồi báo.
Quay đầu thấy Hồng Loan đi theo một khác hướng. Nàng mím môi, chợt kêu lên: "Hồng Loan tỷ tỷ, có thể chậm một bước, cùng ta nói chuyện?"
Hồng Loan quay đầu xem nàng, thấy nàng mặt hơi hơi trắng bệch. Minh diễm bức người, sắc mặt tựa hồ như gặp phải việc khó, nhẹ nhàng nhíu lại. Có cảm giác nói không nên lời. Vị nhị tiểu thư nhỏ tuổi này đối với Cố Quý phi mà nói chính là bảo bối trong xương cốt. Đến cả đại thiếu gia so ra cũng kém nàng. Làm thị nữ bên người Cố Quý phi, Hồng Loan đương nhiên đối với nàng cũng đặc biệt yêu thương. Lập tức quay lại bên người nàng, dẫn nàng đến một bên: "Nhị tiểu thư còn điều gì muốn phân phó nô tỳ?"
"Sao có thể nói là phân phó? Hai chữ này cũng quá nặng rồi. Chỉ là có cái yêu cầu quá đáng, còn thỉnh Hồng Loan tỷ tỷ thay ta nới với tỷ tỷ." Nàng hít vào một hơi thật sâu. Khuôn mặt nhỏ càng hiện rõ sự tái nhợt, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi, người nọ...... Nếu thật sự là Cửu điện hạ, không khỏi đáng thương vô cùng. Dù người nọ không phải Cửu điện hạ thì Cửu điện hạ năm nay đã gần nhược quán chi linh*. Ở trong cung còn là người trong suốt. Nếu tỷ tỷ tiện, có thể đối với vị Cửu điện hạ này quan tâm một chút? Không nói muốn giúp hắn như thế nào. Nhưng ít nhất giúp cuộc sống hàng ngày của hắn tốt một chút."
*Ngược quán chi linh: 20 tuổi
Nàng nói xong lời cuối cùng, mày khó tránh khỏi bắt đầu nhiếu lại. Tay nhỏ bất an nắm chặt. Nàng không phải là dạng người hay giúp đỡ người khác nhưng vì biết rõ Thẩm Triệt là vật ở trong ao nhưng không hôi tanh mùi bùn. Ngày sau sẽ dưới một người, trên vạn người - Nhiếp Chính Vương. Thậm chí sau khi nàng chết, hắn còn kế vị đăng cơ làm hoàng đế. Nghĩ đến sau này Cố gia bị thua thảm, lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Cảm giác sợ hãi Thẩm Triệt lại một lần nữa nảy lên trong lòng.
Nếu là hiện tại đối với Thẩm Triệt có ân chiếu cố. Ngày sau, nói không chừng hắn sẽ bỏ qua cho tỷ tỷ, buông tha Cố gia......
Đã trải qua cảm giác tuyệt vọng ở kiếp trước, nàng tự nhận đối với rất nhiều chuyện đều đã hiểu rõ. Nhắc tới Thẩm Triệt, nàng liền sẽ nghĩ đến kiếp trước. Cảnh Hoàng Hậu tiên đế sống sờ sờ, bị đánh chết. Cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, bây giờ nghĩ đến nàng vẫn còn sợ hãi. Chỉ là từ xưa, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Thủ đoạn của Thẩm Triệt tàn ác không kể xiết. Hắn tuy rằng giam lỏng tỷ tỷ, giáng chức Cố gia, nhưng rốt cuộc chưa từng làm hại một tính mạng nào của Cố gia. Nếu thật muốn hận, so với Thẩm Triệt. Tên tiểu nhân, ngụy quân tử Trịnh Dật kia mới càng làm cho người khác khinh thường cùng ghê tởm.
Cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, Hồng Loan có vài phần tò mò nhìn người trước mặt. Hồng Loan không rõ. Vị Nhị tiểu thư này lúc nổi giận lên có vài phần xấu tính. Hôm nay lại thay đổi. Nàng vốn là tiểu nữ nhi của Cố phu nhân. Khó tránh khỏi được xem như bảo bối. Cố Quý phi lại vào cung từ sớm, vẫn luôn muốn mang theo nàng. Cho nên đối với vị muội muội này, Cố Quý phi đau lòng thật sự. Nàng khó tránh khỏi dưỡng thành chút tính tình kiêu căng. Hiện tại mọi hành động của nàng vẫn như bao ngày khác nhưng lại chứa vài phần bình tĩnh khó nói. Hành sự tựa hồ cũng thoả đáng hơn. Làm Hồng Loan hoài nghi lúc Nhị tiểu thư ở thôn trang bị ủy khuất cái gì.
Cũng không biết suy nghĩ trong lòng Hồng Loan. Khuôn mặt nhỏ của nàng hơi co lại, hỏi: "Nếu là tỷ tỷ khó xử......"
"Sao lại nói như vậy?" Hồng Loan lắc đầu mỉm cười: "Cửu điện hạ ở trong cung không được ưa thích. Tất cả mọi người cũng đều biết rõ. Việc này ta tự nhiên sẽ nói với Quý Phi nương nương. Nương nương xử lý như thế nào, còn thỉnh tiểu thư chờ tin tức."
Nàng nghe vậy thì vô cùng vui mừng, tỷ tỷ xưa nay là người ôn nhu. Đối với yêu cầu nàng đưa ra, cơ hồ đều không cự tuyệt. Chỉ cần tỷ tỷ có thể ra mặt quan tâm Thẩm Triệt một chút. Ngày sau, mặc dù Thẩm Triệt thật sự phế đế, dựa vào ân tình này. Hắn tuyệt sẽ không làm khó tỷ tỷ, thậm chí sẽ không khó xử toàn bộ Cố gia.
Nghĩ đến đây, nàng tức khắc cảm thấy lỗ tai đều nóng lên, cười nói: "Đa tạ Hồng Loan tỷ tỷ."
"Cô nương khách khí." Hồng Loan cười xua tay, trong lòng lại là càng thêm khó hiểu. Hồng Loan thực sự không rõ. Vì cái gì Nhị tiểu thư lại cố ý thỉnh Cố Quý phi quan tâm Thẩm Triệt. Mặc dù hôm nay nàng đem Thẩm Triệt đụng ngã trên mặt đất. Cố gia như mặt trời ban trưa cùng Thẩm Triệt nghèo túng. Căn bản không thể cùng nhập vào một câu mà nói*. Cũng không biết vì sao nàng lại hao hết tâm lực đi lấy lòng Thẩm Triệt.
*Ý chỉ không cùng một cấp bậc
Bất quá Hồng Loan là dạng người khi đã đáp ứng yêu cầu của người khác thì không hỏi thêm gì nữa. Vì vậy Hồng Loan cũng không hỏi lý do nàng lại làm như vậy. Lời nói đầy ý vị dặn dò Cố Nhu Gia bảo dưỡng cho tốt, rồi sau đó lại cười nói: "Cô nương bây giờ thật sự nên quan tâm là bảo dưỡng cho tốt. Quá chút thời gian chính là Bệ hạ vạn thọ. Nói là muốn đem triều thần cùng này gia quyến đều triệu tiến cung tiếp khách."
"Bệ hạ vạn thọ?" Tuy là tỷ tỷ nàng là thịnh sủng Quý Phi nương nương nhưng trong đầu nàng đối với lão hoàng đế là thật sự không có ấn tượng gì. Chỉ biết hoàng đế hiện giờ đã gần năm mươi. Năm đó, sau khi thấy dung nhan của tỷ tỷ nàng, kinh vi thiên nhân*. Đã đi xuống, đem tỷ tỷ nàng vào cung phong Phi. Dù cho thật sự đem Cố gia về thời kì phồn thịnh, dệt hoa trên gấm. Nhưng loại chuyện bán nữ nhi hư hư thực thực này. Vẫn làm Cố gia nhị lão* trong lòng thực hụt hẫng.
*Cố gia nhị lão: Cố phu nhân cùng Cố lão gia
Từ sau khi tỷ tỷ vào cung, nàng cơ hồ chưa từng gặp qua tỷ tỷ. Giọng nói dáng điệu và nụ cười của tỷ tỷ tựa hồ còn ở trước mắt. Sống lại một đời, nàng tự nhiên là càng thêm động dung, đáy mắt ẩn ẩn nhiều vài phần lệ ý, thấp giọng nói: "Nói như vậy, ta có thể tiến cung đi thăm tỷ tỷ? Ta cũng thực sự nhớ tỷ ấy, dù gì cũng lâu lắm rồi không gặp."
Thấy Cố Nhu Gia cười đến ngọt, dáng vẻ ngoan ngoãn động lòng người làm người khác không đành lòng đánh vỡ niệm tưởng của nàng. Hồng Loan mặt lộ vẻ khó xử. Hình như là muốn nói cái gì nhưng chung quy là không đành lòng. Vẫn là thôi đi, cười nhẹ nói: "Đúng vậy, nương nương cũng nhớ cô nương a."
Nếu Cố Quý phi thật sự nhớ nàng, sớm đã lệnh người đem nàng triệu tiến cung để gặp mặt. Sao còn chờ tới bây giờ chứ?
Chỉ là, Hồng Loan che dấu thật sự quá tốt. Đến nàng cũng không có phát giác nửa điểm. chỉ là cười khanh khách không nói lời nào. Hồng Loan lại dặn dò nàng vài câu, lúc này mới xoay người hướng viện của Cố phu nhân đi. Nàng cũng tự trở về viện của mình.
Bây giờ trời lạnh, nàng lại luôn luôn sợ hàn. Trong phòng địa long đã sớm làm không khí trở nên ấm áp. Mới vừa vào phòng, nàng liền cởi áo choàng. Minh Nguyệt đem áo choàng treo xong, lúc này mới hầu hạ nàng thay quần áo.
Kiếp trước nàng bị không ít khổ sở, từ Cố gia bị xuống dốc, nàng lại bởi vì Trịnh Dật từ hôn mà bệnh càng nặng. Triền miên giường bệnh không biết bao lâu, đến cả uống thuốc cũng thành vấn đề. Cũng không biết là vì duyên cớ gì mà bệnh của nàng đến cả uống thuốc, chấm cứu cũng không đỡ hơn. Làm song thân cùng ca ca nàng chảy không ít nước mắt. Bây giờ chính mình có thể trở về lúc Cố gia còn cường thịnh. Cùng kiếp trước thê thảm hoàn toàn đối lập. Làm nàng càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ.
Bởi vì quý trọng, cho nên tuyệt không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn!
Từ nhỏ đã được che chở đến quá tốt, làm nàng khó tránh khỏi có chút không rành thế sự. Thẳng đến sau khi Cố gia xuống dốc, ăn quá nhiều khổ. Ngược lại làm nàng trưởng thành rất nhiều. Những chuyện trong triều đình, cũng không có liên quan gì đến nàng. Huống chi Thẩm Triệt mặc dù không được sủng ái. Nhưng đứng đứng đắn đắn là hoàng tử, dáng vẻ uy nghiêm, trông rất có phong phạm của kẻ có quyền. Mặc dù hoàng đế có thể làm lơ Thẩm Triệt thậm chí giết Thẩm Triệt nhưng nếu có ai dám đại sơ suất đối Thẩm Triệt hạ độc thủ. Hành vi như vậy, hoàng đế có thể nhẫn mới là lạ đấy.
Nàng vừa trang điểm vừa nghĩ đến những việc này. Bất giác dộng tác trên tay càng ngày càng chậm. Bởi vì sống lại một lần, nàng tính tình tự nhiên trầm ổn không ít. Lại không phải dáng vẻ mười bốn tuổi của nàng. Chỉ là Minh Nguyệt làm sao có thể biết được tiểu thư có biến hóa. Thấy nàng ánh mắt thâm trầm, trên mặt cũng đã không còn tươi cười. Chỉ cho là bởi vì Trịnh Dật sắp đi thư viện Hành Sơn, cho nên trong lòng nàng không thoải mái. Lập tức khuyên nhủ: "Tiểu thư cười một cái đi, thiếu gia cùng Trịnh công tử đi thư viện lại không phải không trở lại. Tiểu thư cần phải mỗi ngày đều vui vẻ mới tốt a."
Nàng trong lời nói lộ ra sự lo lắng, nàng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt. Chợt nâng mi cười: "Ta không phải vì chuyện này, có thể tiến vào thư viện Hành Sơn là chuyện tốt. Ta cũng là vì ca ca nên cao hứng."
Cái gọi là thư viện Hành Sơn chính là nơi Thái Tổ hoàng đế một tay sáng lập. Mục đích chính là vì giúp triều đình bồi dưỡng nhân tài. Hiện nay trong triều không ít đại thần trẻ tuổi đều xuất thân từ thư viện Hành Sơn. Giữa các đại thần với nhau đều có tình đồng môn. Bởi vậy, trong Đại Yến quốc bá tánh toàn lấy việc có thể vào thư viện Hành Sơn làm vinh. Nếu nhà ai có tiểu tử được thư viện Hành Sơn nhận. Chuyện này có thể bị thổi phồng cả một khoản thời gian. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy nên quỷ củ của thư viện Hành Sơn cũng cực kỳ nghiêm khắc. Học sinh ăn ở đều trong thư viện, mỗi tháng cũng chỉ có một ngày nghỉ cho bọn học sinh về nhà nhìn một cái.
Kiếp trước, ca ca Cố Hồng Ảnh chính là học sinh của thư viện Hành Sơn. Chỉ là ca ca nàng cùng ca ca Cố Hồng Ảnh tựa hồ không đọc sách tài liệu giống nhau. Cho tới nay, đều chỉ quen biết thường thôi.
Đến nỗi Trịnh Dật tại sao lại cùng nàng ta có quan hệ? Nàng cũng không rõ.
Đang nghĩ ngợi, chợt bên ngoài truyền đến thanh âm của tiểu nha hoàn: "Trịnh công tử tới."
Nội thất nàng mới vừa sắp xếp xong, vừa nghe đến "Trịnh công tử" ba chữ này. Từng kí ức đều hiện lên trước mắt. Kiếp trước, Trịnh Dật đã đứng ở trước cửa lớn của Cố gia như thế nào. Lúc nàng tìm hắn để nói lý lẽ thì trên mặt tất cả đều là xem thường cùng phiền chán, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Hắn nói: "Ngươi như thế nào không chết đi? Ngươi đã chết, sẽ không bao giờ ngại chuyện của ta nữa."
Vừa nhớ lại, toàn thân huyết khí đều hướng lên trên đầu nàng. Nàng ngày xưa có bao nhiêu thích Trịnh Dật. Hiện nay liền có bao nhiêu thống hận hắn. Không chỉ bởi vì hắn bỏ đá xuống giếng, càng là bởi vì hắn đem tôn nghiêm cuối cùng của nàng ném xuống đất mà giẫm đạp.
Mặc dù là dưỡng một con chó thì nhiều năm như vậy. Không phải nên có chút tình cảm sao? Huống chi nàng cùng hắn lại là thanh mai trúc mã. Là chính hắn tới Cố gia cầu hôn sự, hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với nàng cả đời!
Ai ngờ, hứa hẹn của hắn, lại giống như một câu chuyện cười!
Bởi vì cảm giác tức giận dâng lên, thân mình nàng đều run rẩy. Tay nhỏ dùng sức nắm chặt. Lập tức kéo mành đi ra ngoài.