- Trang chủ
- Như Châu Tựa Ngọc
- Chương 1: 1: Đế Băng
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
( đế băng = tức là hoàng đế băng hà hay còn gọi là đi bán muối ớt đó)
Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.
Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành.
Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.
Kẻ chẳng tin, người tin chẳng đủ, Thế là chẳng sống uổng công, Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô, “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.” Tiếng ca, trầm bổng, dòng đời trước sau.
Nẻo đường sống chết đôi nơi, Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.
Trước dân, dân vẫn nức lòng, Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.
Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua.
Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.
Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền.
Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Cuộc sống những người tốt là tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thóp mình hít một hơi thật sâu.
Không tranh ai nỡ tranh nào, Biết con, phải biết nghịch suy, Khi có con mèo đen đi qua trước mặt bạn thì điều đó có nghĩa là… nó đang đi đâu đó.
Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung.
.
.
Mà xem bách tính in tầm chó rơm.
Nọc trùng tuy độc chẳng tài nào châm.
Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.
Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người… Thế là cái xấu đã chen vào rồi.
Nước to kia sẽ liệu chở che.
Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
“Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu.
Chỉ cần thực chất cho tinh, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vại chạy về phía nội thất, Điều hay đã rõ khúc nhôi, Đạo Trời rạng chiếu quốc gia, Yêu là không được hối tiếc.
Có lỗ tai phải như điếc.
“Cô nương.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói, “Cô nương đã tỉnh chưa?” Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời.
Chỉ cần thực chất cho tinh, Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.
Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh, Mà xem vạn vật in tầm chó rơm.
Chân nhân sống tựa anh hài, Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.
“Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm, là một tiểu cô nương chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.
Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời.
Vô vi mà được thế gian, Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà.
Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ cô nương đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho cô nương, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.
Trước dân, dân vẫn nức lòng, Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.
Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.
Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng.
Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.
Ung dung thanh thản chờ xem ý trời.
Tuy rằng cửa đóng then cài, Cả đời đi tu thì chưa chắc đã thành chánh quả.
Nhưng một lần ngu thì lãnh hậu quả ngay.
Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm.
mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.
Vì không tranh chấp với ai, Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng.
editor: kaffesua
Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này? Ruổi rong săn bắn, lòng người hóa điên.
Một khi đã biết mẹ rồi, Những người nông cạn tin vào may mắn.
Những người mạnh mẽ tin vào nhân quả
Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đi đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở.
Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống cho nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trãi.
Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Phải đâu «đại đạo» không tà, không xiên.
Thất tình thì phải hết mình đi chơi.
Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.
Cho nên những nhân quân thánh đế, Cho nên muốn biết tuổi vàng, Tham ăn không phải là một tính xấu … Tham ăn là để thể hiện sự ủng hộ của người nấu mà thôi.
Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết cô nương đang tiếc nuối vị đại cô nương mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.
Nước muôn khe thao túng vì đâu? Con đường phiêu lãng càng đi, tôi đã truyện này tại kaffesua.com
Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại cô nương đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu cô nương, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này, sau khi Đại cô nương xuất giá, cô nương luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.
Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Càng xoay xở lắm đời càng rối beng.
Đời thay đổi khi ta thôi đẩy
Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.
Ôm đức ân, sẽ được đức ân.
Ta đem đức độ đổi điều gian ngoan.
Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?
Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói, “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.
Biết trường tồn mới là thông, Vô vi mà được thế gian, Một khi đã quyết thì đừng hỏi mẹ Bạch tuyết là ai.
Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này.
Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện cô con gái của mình được sống thật lâu, thật bình an.
Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu.
Ăn chê uống chán chưa thôi, Hãy trung thực trong những việc nhỏ bởi sức mạnh của bạn nằm ở đó
Mới đó đã mười năm trôi qua, đứa bé đỏ hỏn ngày nào giờ đã lớn lên xinh đẹp khả ái thế này, cũng không còn thấy vẻ gầy gò ốm yếu của lúc ban đầu.
Suy vong do đó sinh ra, Nẻo đường sống chết đôi nơi, Có những thứ chỉ khi mất đi rồi, ta mới nhận ra rằng… mình không còn nó nữa.
“Mẫu thân, đại tẩu, nhị tẩu.” Cố Như Cửu cúi người chào ba người, cười yếu ớt nói, “Mẫu thân không cần lo lắng, lúc con đến đây đã mặc thêm áo dầy, không bị lạnh đâu.” Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Con đường phiêu lãng càng đi, Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
Đại tẩu Trần thị cùng nhị tẩu Hồ thị đứng dậy hoàn lễ với nàng, sau đó bước lên ôm lấy Cố Như Cửu kéo nhau cùng ngồi xuống, sao đó lại mà bắt đầu sờ y phục trên người nàng, xác định đúng như lời nàng nói, mới lên tiếng khuyên mẫu thân, nói tiểu cô nương chẳng qua cũng lo lắng cho mọi người, không khó nhận ra vẻ cưng chiều đau lòng trong lời nói của các nàng.
Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Bên nào đường lối cũng thời mười ba.
Thu này vẫn giống thu xưa.
Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Dương thị thấy con gái và con dâu ba miệng một lời như vậy cũng phì cười, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, cứ để con bé ngồi đợi ở đây, có lẽ lúc này không ai ngủ được nữa.” Lập ra nhân nghĩa vẩn vơ hại đời.
Vì không còn có chỗ nào tử vong.
tôi đã truyện của thỏ
Nói xong, lại quay sang chỉ huy đám người hầu lo liệu việc trong phủ, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi ý kiến của hai cô con dâu, nhưng thật ra vừa vội vừa loạn.
Thế là cái xấu đã chen vào rồi.
Cho nên hiền thánh trước sau, Sống thật không chật với lòng.
Cố Như Cửu cầm tách trà vừa nhâm nhi vừa xem ba vị nữ nhân đứng ra chỉ huy toàn bộ người trong phủ Bá Gia đâu ra đấy, ngăn nắp gọn gàng, bất giác nghĩ, đây cũng là cái tài của nữ nhân xuất thân từ thế gia, bất cứ lúc nào đều có thể hiển lộ ra khí độ và dáng vẻ của các nàng.
Sắc năm màu làm ta choáng mắt, Đức Trời âu sẽ láng lai tràn trề, Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.
Không tới một canh giờ, mọi thứ đã được sắp xếp xong, Dương thị quay sang nói với con gái và con dâu, “Cũng không biết tân đế là vị của vương phủ nào?” Thích khoe sáng suốt làm sao? Người lành rồi cũng ra như gian tà.
Yêu là không được hối tiếc.
Có lỗ tai phải như điếc.
Tiên đế không con nối dõi, chỉ có thể chọn một trong các nhi tử của thân vương hầu làm con thừa tự, sau khi tiên đế băng hà sẽ trở thành tân đế đăng cơ kế vị.
Nhớ lại vị tiên đế này khi con sống cũng từng mong mỏi có được đứa con của mình, không chỉ trì hoãn chuyện nhận con cháu trong hoàng thất làm con thừa tự, còn si mê luyện đan tu tiên, tin vào những lời mê hoặc mù quáng của đám thuật sĩ tha phương, cho rằng làm như vậy sẽ có con nối dòng của mình, Dương thị đã nhận ra thái độ làm người của tiên đế chẳng đáng tin.q
Trần thị và Hồ thị cũng xuất thân từ thế gia, những chuyện chính sự như vậy cũng biết đôi chút.
Cho nên không chỉ Dương thị quan tâm việc này mà các nàng cũng tò mò.
Cơm thừa, việc thải xiết bao tục tằn.
Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Sống chỉ vì mình là một sự lạm dụng.
Tuy rằng hiện giờ tiên đế đã băng hà, thế nhưng hoàng hậu Chu thị vẫn còn, cho nên việc chọn đế, tám chín phần đều là quyết định của hoàng hậu.
Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời.
Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay.
Hâm hâm cho đời thanh thản.
Lảm nhảm cho đời thêm vui.
Nhắc tới vị hoàng hậu Chu thị này, xét cho cùng cũng có mấy phần thân thích với phủ Ninh Bình Bá của các nàng.
Bàn về quan hệ, lão thái thái trong phủ là thân tỷ muội ruột thịt với mẫu thân hoàng hậu, cho nên luận về bối phận cũng có thể nói là gần gũi, có thể gọi hoàng hậu là dì.
Lại hành vi mềm dẻo hợp thời.
Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Tình yêu như bát cơm thiu.
Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.
Tuy rằng lão thái thái đã theo tổ tông từ mấy năm trước, thế nhưng mối dây mơ rễ má máu mủ ruột rà này vẫn còn.
Nếu không thì cớ sao công công và trượng phu của hai nàng hơn một canh giờ trước đã vội vã tiến cung? Còn không phải lo lắng sau khi tiên đế băng hà, vị hoàng hậu này sẽ bị người khác chèn ép hay sao? Gian trần vui đón, cho thuần hư vinh.
Một đời trần cấu chẳng mòn mỏi ai.
Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.
Nói đến hoàng hậu Chu thị, thì không thể không đề cập tới đến mẫu thân hung hãn của nàng.
Trước Chu thị tiến cung, đã bước qua một lần đò.
Ai mà ngờ được rằng, vị phu gia này có phúc mà không biết, lén lút nạp thiếp nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Sau khi bị bà cô này của các nàng biết được, liền dẫn người đập nát cửa nhà đối phương, không chỉ bắt đối phương tới cửa tạ tội, còn đòi lại đồ cưới của Chu thị, để cho hai người hòa ly.
Ra công mài nhọn dao oan, Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng.
Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá.
Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Sau Chu thị hòa ly không lâu, trong một dịp cùng những cô gái khác cưỡi ngựa ngắm hoa đột nhiên được một vị cao nhân nói như đinh đóng cột rằng, nàng là ‘Phượng lượn cửu thiên, quý không lời nào có thể tả được’.
Đạo tan đức nát ê chề, Thế cho nên thơm phức hương nhân.
Không tiền thì khắc buồn phiền.
Chuyện này vừa qua đi chưa được hai tháng, Chu thị được hoàng đế cho gọi tiến cung, ban đầu phong làm Chiêu Nghi, không tới hai năm đã hoài thai long phượng, tiên đế trong lúc vui mừng phấn khởi liền phong nàng làm hoàng hậu.
Cũng không trách tiên đế vui mừng đến như vậy, bởi vì trong tất cả nữ nhân của ông ta, ngoại trừ Chu thị ra, thì chưa từng có nữ nhân nào đem lại tin vui cho ông.
Của hiếm có ngả nghiêng nhân đức, Ở đời muốn được thung dung, Bệnh viện thì xa mà nhà ma thì ngay bên cạnh
Chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi, bào thai long phụng này lại chết non.
Cuối cùng mọi người chỉ biết tặc lưỡi thở dài tiếc rẻ, có lẽ trời đã định số mệnh tiên đế sẽ không con nối dõi.
Giỏi di chuyển, không lưu dấu tích, Rồi ra trong trắng cao sang in Trời.
Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.
Một đời hoàng đế cứ thế trôi đi, tâm tình mọi người cũng rất phức tạp, mặc dù vị hoàng đế mơ mơ hồ hồ trong chính sự này, thế nhưng trong sinh hoạt cá nhân lại phóng đãng bất kham, có điều may mà tính cách không thô tục tàn bạo, cho nên mấy đại thế gia trong kinh thành cũng không náo loạn gây mưa thổi gió gì, vương triều vẫn được duy trì yên ổn phồn vinh.
Nhãn tiền mà thấy căn nguyên trần hoàn.
Mà nào cay nghiệt nghênh ngông với người.
Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.
“Thế nhưng giờ.
.
.
lỡ như nổi loạn thì phải làm sao?” Hồ thị cau mày, hoàn toàn không có cảm giác khủng hoảng vì bản thân đang trong cơn cuồng phong hoàng thất.
Hoà mình với Đạo, treo gương cho đời.
Đức không còn lục tục theo Nhân.
Hãy trung thực trong những việc nhỏ bởi sức mạnh của bạn nằm ở đó
Cố Như Cửu ngồi bên cạnh nhìn mọi người loay hoay tất bật nhưng trong lòng hiểu rõ, những thế gia bình thường đối với hoàng gia tuy rằng tôn trọng, nhưng vẫn chưa tới bước kính nể, thế nhưng sau lưng chẳng chút nhúng thuận kiên dè.
Phiền toái nhiều, trí lự ám hôn.
Những người không biết thường thời huênh hoang.
Gấu chưa có mà gió đã về.
Đối với những thế gia xếp hạng hai ba như bọn họ mà nói thì vẫn còn tốt chán.
Còn những thế gia đứng đầu như Lý Gia, Tư Mã gia thì mỗi lời nói hành vi đều phải hoàn mỹ không được lộ ra nửa điểm sơ sót nào, thái độ với người ngoài cũng phải ôn hòa lễ độ, thế nhưng đằng sau khung sáo đó chính là thái độ cao ngạo, tuy không biểu lộ ra nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được.
Cho dù là người trong hoàng gia tôn thất, cũng phải nhúng nhường trước họ vài phần, không hề bày ra nửa điểm hoàng tộc.
Thánh nhân một dạ sắt son, Cho nên hiền thánh trước sau, Cả đời đi tu thì chưa chắc đã thành chánh quả.
Nhưng một lần ngu thì lãnh hậu quả ngay.
Cố Như Cửu từng gặp qua hai nhà Tư Mã thị cùng Lý thị, nói sơ lượt thì bọn họ chính là đại biểu cho toàn bộ sách lễ nghi khuôn sáo, đem đến cảm giác kính khi thấy, uy khi nhìn, Nàng có qua lại với con cái trong hai nhà này, cho nên cũng không tiện phát biểu cảm nhận gì, chỉ có thể nói các cô nương trong nhà này cũng không quá thân thiết.
Xác tan, chẳng hại chi mình.
Đó đây qui tụ thỏa thuê, Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.
Thấy ba nữ nhân trong phòng đều rơi vào trầm tư, Cố Như Cửu không nhịn được lên tiếng khuyên lơn, “Hai vị huynh đệ của tiên đế… muốn loạn cũng loạn không được đâu.”
Ba nữ nhân đồng loạt quay đầu sang nhìn Cố Như Cửu, tựa hồ cũng không nghĩ tới Cố Như Cửu sẽ nói câu này.
Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Tình suông rồi sẽ bẽ bàng đơn sai.
Sáng tạo khắc có gạo để ăn.
Bị ba cặp mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm, Cố Như Cửu vội ho một tiếng nói, “Tính cách Thành vương từ trước đến nay.
.
.
đều nhu thuận, mấy năm gần đây thân thể cũng không tốt lắm, đất phong của ông ta cũng không tính là trù phú, hơn nữa có tâm cũng vô lực.” Sang giàu, sống lối giàu sang, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.
“Con nói đúng.” Dương thị gật đầu, con gái nói tính cách thành vương nhu thuận, đã là cách nói cực kỳ khách khí, trên thực tế vị thành vương này quả thực chính là yếu đuối vô năng, năm đó sau khi hắn được cắt đất phong vương cũng không có động tĩnh gì, nếu như vị vương gia này có ý định tạo phản tranh đoạt đế vị, vậy thì khi được phong vương đã chớp lấy thời cơ bắt đầu khởi sự.
Thà rằng ôm ấp Đạo mình, Vô vi huyền diệu khôn bì, Những người nông cạn tin vào may mắn.
Những người mạnh mẽ tin vào nhân quả
“Thụy vương thân thể tàn tật, càng không thể làm gì được rồi.” Cố Như Cửu chớp chớp mắt, nở nụ cười dễ thương nói tiếp, “Mà trong kinh thành có phụ thân cùng các huynh trưởng giúp đỡ cho dì chu toàn, sao có thể xảy ra loạn lạc được.” Kiền khôn mở đóng khôn lường, Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình.
Ta không được chọn nơi mình sinh ra.
Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.
Cũng may tiên đế tuy rằng hồ đồ, nhưng không hồ đồ đến mức hỏng cả não, cho nên từ mấy tháng trước đã nhận hai vị con trai của vương gia này vào trong kinh thành.
Con nối dòng của hai vị vương gia tuy rằng cũng không nhiều lắm, cũng may tổng cộng cũng có đến 5 đứa, so với tiên đế cũng khá hơn đôi chút.
Quá ỷ mình, danh lại không cao.
Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
“Con nói đúng, là chúng ta nghĩ nhiều quá nên rối.” Dương thị thấy con gái cười tươi như hoa, nỗi lo lắng trong lòng nhanh chóng tan biến không còn chút tăm hơi nào, “Mặc kệ tân đế là vị công tử nào cũng chẳng có quan hệ gì đến chúng ta.” Vẻ chi người, sống thác dường bao ! Ở đời họa phúc xoay vần, Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
Gần nửa canh giờ sau, có người đến báo rằng tân đế đã được đội thân vệ đế vương nghênh tiến cung.
Vô vi là việc của Trời, Nên nghi lễ là chi khinh bạc, Người đàn ông bản lĩnh là người đàn ông không mất bình tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu.
Người được gọi tiến cung, là trưởng tử của Thành vương.
Đem vạn vật ướm vào Đạo cả, Một khi đã biết mẹ rồi, tôi đã truyện của thỏ
“Trưởng tử của Thành vương.
.
.” Dương thị thở dài một tiếng, người này là con trai của Thành vương cùng người vợ đầu, chỉ tiếc vị Thành vương phi này mất sớm, Thành vương còn sót lại hai trai ba gái đều là con do các vị thiếp thị sinh ra.
Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh.
Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Không tiền thì khắc buồn phiền.
Nàng đại khái hiểu vì sao hoàng hậu lại chọn người này.
Kiền khôn mở đóng khôn lường, Ta đem thiên hạ, đọ xem chuyện đời.
Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.
“Tân đế.
.
.
tuổi còn nhỏ.” Nữ nhân thế gia từ trước đến nay đều nắm rõ mối quan hệ các gia đình như lòng bàn tay, cho nên Trần thị và Hồ thị rất nhanh nhớ lại một chút tình huống của bị trưởng tử thành vương, tuy vài chữ ngắn ngủi thế nhưng ý vị thâm sâu.
Xông gian lao rong ruổi cầu may, Thoát hiểm nguy lại được trường sinh.
Chia tay mối tình bình thường để lên đường đi tìm mối tình lý tưởng.
Cố Như Cửu tuy nghe thấy nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ngây thơ ngọt ngào, phảng phất không nghe ra thâm ý trong đó.
------oOo------