- Trang chủ
- Nửa Mặt Giang Hồ
- Chương 7: Đồng minh không phải là kết quả ngươi muốn
Tác giả: Nửa Mặt Giang Hồ
Sau khi về phân đường, Hề Ngọc Đường tự nhốt mình trong phòng, cẩn thận suy xét từ đầu đến chân Việt Thanh Phong của ngày hôm nay một lần, lăn qua lộn lại suy nghĩ cẩn thận cũng không biết cuối cùng tên Việt Thanh Phong kia đang đánh chủ ý gì.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã làm đối thủ nhiều năm, Hề Ngọc Đường hiểu rõ đối phương là người thế nào. Từ trước đến nay Thiếu chủ Việt gia nói một không hai, hắn đã nói sẽ không tham gia lần đại hội võ lâm lần này thì chắc chắn sẽ không tham gia, chẳng qua về nguyên nhân thì vẫn cần phải xem lại, không biết có phải thật sự là vì thân thể hắn không.
Đã không hiểu được, nàng cũng không phí đầu óc vào mấy chuyện này, gặp chiêu phá chiêu thôi.
... .......
Ngày hôm sau, Hề Ngọc Đường mang theo Tư Ly đến Vọng Tương Lâu đúng giờ, đập vào mắt chình là một nam tử mặc bạch y thêu hoa văn ẩn ngồi cạnh cửa sổ nhàn nhã uống trà, Thu Viễn ở phía sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà đứng, nghe thấy cửa phòng mở, liếc nhìn một chút rồi lại tiếp tục đứng yên.
Việt Thanh Phong quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía cửa phòng, lúc nhìn thấy Tư Ly bên cạnh Hề Ngọc Đường thì hơi nhíu mày, sau đó lại vẫy tay cười: “Đến ngồi đi.”
Hề Ngọc Đường mặt không biểu cảm dẫn Tư Ly đi sang, dứt khoát ngồi về phía đối diện Việt Thanh Phong, nói thẳng vào vấn đề: “Nói đi, ngươi định làm gì?”
Hắn nào có tính toán gì.
Việt Thanh Phong tránh không đáp, tự tay rót cho Hề Ngọc Đường một ly trà: “Nếm thử đi, trà ở Vọng Tương Lâu này rất ngon đấy.”
Hề Ngọc Đường mặt không biểu cảm tiếp nhận ly trà nhưng không uống. Có thứ ngon gì thì tất nhiên nàng biết, không phải đây là địa bàn của nàng sao?
“Ta cũng nếm thử!” Tư Cách đoạt lấy ấm trà trong tay Việt Thanh Phong, rót cho mình một ly đầy, nhấp một ngụm, gật đầu: “Ngon thật! Giáo chủ, trà này ngon hơn nước lã, ngươi cũng thử đi.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Đồ con nít! Bổn toạ chỉ thích uống nước lã thôi đấy!
Nàng nâng mắt nhìn lướt qua Việt Thanh Phong, chậm rãi nhấp một ngụm trà. Nàng cũng không phải là người giỏi phẩm trà, dù sao trong đầu mấy tên trên Tuyết Sơn kia cũng toàn là tư tưởng thích quần ẩu, chỉ đi phía sau mông bọn họ để thu dọn tàn cục thôi mà đã bận tối mắt, liệu nàng còn có thời gian để làm mấy chuyện phong nhã này sao?
Việt Thanh Phong bị người đoạt đồ khỏi tay, hơi ngẩn ra, nhìn về phía Tư Ly: “Vị này là Tư Ly sao?”
“Ừ, là ta.” Tư Ly ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười rực rỡ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ: “Nghe danh thiếu chủ Việt gia đã lâu, lần đầu gặp mặt, dáng vẻ rất tuấn tú.”
“Vì thế nên mới cho ta chút quà gặp mặt sao?” Việt Thanh Phong cũng cười rất ôn hoà.
Tư Ly giật mình, lập tức Hề Ngọc Đường phản ứng kịp, nhìn về phía bàn tay mới cầm ly trà của Việt Thanh Phong, quả nhiên đầu ngón tay đã có phần đen sạm đi, dường như vẫn còn đang tiếp tục lan ra.
“Thiếu chủ?” Thu Viễn nghi ngờ đi lại, vừa thấy lại kinh hãi: “Thiếu chủ trúng độc rồi? Từ lúc nào...”
Hắn nhìn về phía Tư Ly, người sau vô tội trừng mắt nhìn hắn.
“Hề giáo chủ!” Thu Viễn không nhịn được mà kêu to.
Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: “Tư Ly.”
“Không.” Tư Ly phản bác: “Ta không thích hắn.”
Việt Thanh Phong: “...”
Không một người nào ở Huyền Thiên giáo thích ta, điều này ta biết, không cần nói ra đâu!
“Nghe lời đi.” Hề Ngọc Đường không nặng không nhẹ vỗ Tư Ly một chút.
Tư tiểu hộ pháp không tình nguyện lấy một viên thuốc ra, chu miệng ném giải dược cho Thu Viễn: “Cho ngươi, nghiền nát pha với nước sạch rồi uống.”
Thu Viễn không nhúc nhích, tiếp tục tức giận đứng nhìn chằm chằm vào hai người.
“Nghe theo đi Thu Viễn.” Việt Thanh Phong thản nhiên nói.
“Thiếu chủ!” Thu Viễn không đồng ý.
Việt Thanh Phong liếc hắn, người sau uất ức bĩu môi, đi xuống chuẩn bị.
Giải độc xong, Việt Thanh Phong che miệng ho hai tiếng, dường như sắc mặt còn trắng hơn lúc trước vài phần. Dưới cái nhìn chăm chú của Hề Ngọc Đường, hắn bình tĩnh đổ ly trà trên bàn ra một bên, nhìn về phía người đối diện.
“Hề giáo chủ cũng biết lần mở tiệc chiêu đãi này có những ai chứ?”
Cuối cùng cũng nghe hắn nói tới chính sự, vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc: “Đến giờ chỉ biết sẽ có ngươi và ta.”
Việt Thanh Phong nhẹ nhàng chấm tay lên nước trà, viết một chữ trên bàn.
“Tiêu?”
Hắn gật đầu, tiếp tục viết.
Liệt? Huyết, còn có... Mười tám?
Lăng Tiêu Các, Liệt Diễm Bang, Huyết Sát Điện... Mười tám thuỷ trại? Âu Dương Huyền đây là đang bất chấp tất cả sao?
Giọng nói của Hề Ngọc Đường hơi trầm xuống: “Lão già Âu Dương đó cũng không sợ yến tiệc này không thể diễn ra sao?”
Việt Thanh Phong nghe vậy thì không nói gì, nhẹ nhàng gạt một cái, ly trà ở một bên đã rơi xuống, một chút nước trà còn thừa bên trong cũng từ từ chảy ra ngoài.
Nhìn chằm chằm vào vũng nước một hồi, nàng cười.
“Xem ra thiếp anh hùng là thật, đại hội võ lâm là giả, lần này Âu Dương Huyền đang tính thu một khoản lớn sao? Không biết có phải là nhắm tới chỗ ta không?”
“Có phải hay không thì tạm thời không biết.” Việt Thanh Phong lại vung tay áo, vũng nước trên bàn lại bốc hơi nhanh chóng: “Chẳng qua chuyện lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt) lại là thật. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Việt mỗ muốn đồng hành với Hề giáo chủ.”
Liệt Diễm Bang cùng Huyết Sát điện, đây là những bang phái trong mười năm qua Huyền Thiên giáo dùng để giết gà doạ khỉ với những môn phái kết thù khác trên con đường tẩy trắng của mình. Người trước, bang chủ Liệt Ngạo Thiên từng là bại tướng dưới tay Hề Ngọc Đường, người sau còn có nguyên nhân phức tạp hơn, nói tóm lại đó là do Huyền Thiên giáo đã nhận uỷ thác thì phải hết lòng làm việc cho người ta, phái Trâu Thanh đi giết nhị điện chủ của đối phương. Về phần Lăng Tiêu Các thì không cần phải nói, mười tám thuỷ trại... Năm đó chính là bị vị Việt công tử trước mặt này đánh cho suýt chút nước là thấy mẫu thân mình rồi.
Gom hết đám người có thù với nàng và Việt Thanh Phong lại với nhau, nói không có gì cũng không ai tin, đừng nói chỉ riêng Hề Ngọc Đường, tuỳ tiện kéo một kẻ ngoài đường lại hỏi thôi thì cũng thấy có vấn đề đấy.
“Có lẽ nào là xuất phát từ lễ nghi không? Dù sao cũng là Âu Dương minh chủ làm tiệc đầy tháng cho tôn nữ, lại vừa vặn là một ngày trước đại hội võ lâm nha.” Tư Ly nhịn không được mà lên tiếng: “Tất cả mọi người đều đã ở đây, cứ mời hết đến, khỏi nặng bên này nhẹ bên kia thì không phải tốt à?”
“Đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người.” Việt Thanh Phong gật đầu.
“Tin ông ta mới là đồ ngốc.” Hề Ngọc Đường cười lạnh: “Không cần nói đâu xa, hiện giờ cục diện của Lăng Tiêu Các và Huyền Thiên chúng ta cũng là sống chết không ngừng. Tiêu Thừa cũng đã nói, có hắn không ta, bổn toạ không tin lão già Âu Dương kia không biết.”
“Việt giáo chủ khẳng định những người này sẽ tới sao?” Tư Ly hỏi: “Nếu là thật, giáo chủ, hôm nay chúng ta vẫn đi sao?”
“Đi, sao lại không đi.” Hề Ngọc Đường nhìn về phía Việt Thanh Phong: “Vừa rồi ngươi nói, đây là một trong những nguyên nhân ngươi tới tìm ta sao?”
Việt Thanh Phong từ chối cho ý kiến.
“Mấy cái còn lại thì sao?” Hề Ngọc Đường hỏi.
“Tất nhiên là vì lâu ngày không gặp nên muốn tâm sự nhiều hơn với Hề giáo chủ rồi.” Hắn nói mà mặt không đổi sắc.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
“...”
Phân phó chưởng quầy bày một bàn đồ ăn, lại dặn Tư Ly đi báo cho Lữ Chính một tiếng, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng và thiếu chủ Việt gia, Hề Ngọc Đường chủ động rót cho mình một ly trà, nhìn Việt Thanh Phong lạnh nhạt nói: “Việt thiếu chủ, người thông minh không nói lời khó hiểu, quan hệ của ngươi và ta như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ, gặp mặt không động thủ đã là cực hạn rồi. Hiện giờ ngươi lại nói muốn xoá bỏ mọi hiềm khích trước kia với bổn toạ, lời này nói ra, ngươi tin không?”
“Ta tin.” Việt Thanh Phong vẫn ung dung tự nhiên dưới cái nhìn đầy áp lực của Hề Ngọc Đường: “Giữa ngươi và ta cũng không có huyết hải thâm cừu gì, mượn lời nói từ mấy năm trước của Hề giáo chủ, không có kẻ địch vĩnh ciễn, chỉ có lợi ích lâu dài, hiện giờ thế cục biến hoá kỳ lạ, sao không buông hết khúc mắc mà liên thủ một lần?”
Tại sao ngươi biết ta sẽ không quay đầu lại cho ngươi một đao?
Khoé môi Hề Ngọc Đường nhếch lên thành một nụ cười đạm bạc, đôi mắt nhìn Việt Thanh Phong sâu như biển: “Giữa chúng ta không có thù sao? Có cần bổn toạ nhắc lại một chút không?”
Việt Thanh Phong: “...”
Trầm mặc một lúc lâu, hắn cười khẽ: “Hề giáo chủ đúng là không dễ gạt.”
Hề Ngọc Đường ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng.
“Lần này tuỳ vào Hề giáo chủ.” Việt Thanh Phong nhìn nàng: “Kết minh hoặc là đường ai nấy đi, ngươi tự chọn.”
Hề Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Việt Thanh Phong, dường như đang muốn nhìn ra một chút thành ý từ chỗ sâu trong đôi mắt của hắn, đồng thời trong lòng cũng đang cân nhắc không ngừng. Từ trước đến nay nàng đều hành động một mình, Huyền Thiên giáo cũng không phải là nơi thích ôm đùi hay liên hợp với những môn pháo khác để tiến lên, trong võ lâm cũng có tiếng độc lập, ngoại trừ nguyên nhân do kế thừa tư tưởng người trước truyền lại, một nguyên nhân khác cũng là vì muốn giảm bớt phiền phức.
Nhưng nếu đối tượng hợp tác là Việt Thanh Phong...
Trầm mặc hồi lâu, nàng đã quyết định, thay đối thái độ bức người vừa rồi, lười biếng tựa vào trên tấm đệm mềm, chậm rãi nói: “Vậy thì liên thủ đi. Ta cũng không dám cam đoan sẽ không thọc dao găm, dù sao thì lúc nào Việt thiếu chủ cũng đề phòng ta rồi.”
Hợp tác không cần nhiều, có thành ý là đủ, thật lòng thì không.
Việt Thanh Phong nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, từ trong miệng nàng hắn cũng cảm nhận được sự phòng bị của đối phương cùng với việc nàng không thể nào xoá bỏ được chuyện đã xảy ra, hơi có chút đau lòng.
Hắn mở miệng: “Xem ra trong mắt Hề giáo chủ, Việt mỗ là người mang tội ác tày trời rồi sao?”
“Không đến mức đó.” Hề Ngọc Đường cười đến nhẹ nhàng bâng quơ: “Không thích mà thôi.”
Việt Thanh Phong.
Còn không dễ nghe bằng tội ác tày trời.
Lòng Việt thiếu chủ bị thắt nút: “Việt mỗ cũng rất...”
“Không cần phải nói.” Hề Ngọc Đường khoát tay, nàng không hề có tính kiên nhẫn với tên đã cản trở mục tiêu nhân sinh hơn mười năm của mình đâu: “Ngươi còn nói thêm, ta sẽ động thủ đấy.”
“...”
Nuốt một búng máu xuống, Việt công tử chau mày suy nghĩ một hồi, bình tĩnh nói: “Được, vậy thì theo lời giáo chủ nói.”
Hề Ngọc Đường vừa lòng gật đầu.
... ...
Thức ăn vừa lên thì Tư Ly cũng trở về, mấy người vây quanh dùng bữa, Hề Ngọc Đường nói qua chuyện kết minh một lần, Tư Ly ngạc nhiên đến mức suýt nghẹn, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, trong lúc dùng bữa vẫn luôn mất hồn mất vía, biểu cảm như người chết trôi.
Cơm nước xong, Tư Ly nhanh chóng bổ nhào vào trong ngực Hề Ngọc Đường, kề tai nói nhỏ.
“Giáo chủ, kết minh thật à?” Hắn nhỏ giọng hỏi: “Có thể tin Việt Thanh Phong sao? Có phải lúc trước khi xuất môn giáo chủ chưa uống thuốc không? Sao chúng ta có thể kết minh với địch nhân được? Ngươi đừng thấy tuổi ta còn nhỏ thì gạt ta! Tiểu Mỹ biết không? Lữ đường chủ biết không?”
Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười kéo người từ trên người mình xuống, búng cái trán trơn bóng của hắn: “Việt thiếu chủ còn ở đây, đừng có vô lễ. Chuyện đã định, có ý kiến gì thì cứ giữ lại cho ta, ta không định nói cho Thẩm Thất, ngươi ngoan ngoãn một chút đi.”
Tư Ly bĩu môi, ngồi xuống cạnh Hề Ngọc Đường, ngoan ngoãn nâng chén lên uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn Việt Thanh Phong bằng cặp mắt đầy oán niệm.
Việt Thanh Phong mặt không đổi sắc nhìn hành động của hai người, thản nhiên nói: “Thì ra quan hệ thường này của giáo chủ và thuộc hạ lại thân mật như vậy, Việt mỗ đã được mở mang tầm mắt.”
Hề Ngọc Đường không để ý lắm, xua tay: “Việt thiếu chủ đừng để ý, Tư Ly còn nhỏ.”
Thấy thái độ của nàng có phần ôn hoà, Thu Viễn cũng thu hồi tâm tư đề phòng của mình, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý tò mò.
Hề Ngọc Đường thấy hắn nóng lòng bất an, bắt đầu có hứng thú: “Muốn nói gì?”
Thu Viễn chần chừ một chút: “Thật sự có thể hỏi sao?”
Hề Ngọc Đường khảng khái: “Nói đi, lúc này tâm tình ta không tệ.”
Ăn uống no đủ, có người mời khách, lại còn là tửu lâu nhà mình, thật tốt.
“Này...” Thu Viễn do dự một chút: “Giang hồ đồn đãi Thẩm đại phu là, ách, là khách nhập màn của ngài (ý chỉ giống như làm ấm giường), việc này... Là thật sao?”
Phụt~~
Tư Ly phun một ngụm trà.
Suýt chút nữa Việt Thanh Phong đã làm rớt ly trà trong tay, nhíu mày: “Thu Viễn.”
Thu Viễn hoảng hốt: “Ta không, không có ý đó, ta không, không kì thị nam nhân với nam nhân.... Không, ý ta là... Hề giáo chủ, ta sai rồi, chủ tử ngài phạt ta đi.”
Tư Ly bên cạnh ôm bụng cười như điên, trực tiếp ngã lên trên người Hề Ngọc Đường, người sau nhìn Thu Viễn, hỏi lại: “Ngươi nghe từ đâu vậy?”
Thu Viễn mang vẻ mặt đau khổ trả lời: “Là giang hồ đồn đãi...”
“Giang hồ còn đồn thiếu chủ nhà các ngươi thích đại tiểu thư Đường gia, đó cũng là thật sao?” Hề Ngọc Đường lạnh nhạt bưng ly trà lên.
Thu Viễn: “...”
Việt Thanh Phong: “Là thật đấy.”
Phụt~~
Lần này đến phiên Hề Ngọc Đường phun trà.