- Trang chủ
- Nửa Mặt Giang Hồ
- Chương 9: May mắn
Tác giả: Nửa Mặt Giang Hồ
Lời còn chưa dứt, thủ lĩnh hắc y nhân đã phóng về phía Hề Ngọc Đường nhanh như chớp, bóng dáng vô cùng quỷ dị, dường như chỉ vừa đối mặt, thuỷ chủ trong tay đã để lại một vết tích thật sâu trên tay Hề Ngọc Đường.
Hề Ngọc Đường thấp giọng rủa một tiếng, phát huy khinh công đến mức cao nhất, lợi dụng vài sơ hở mà thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, tay vừa vung, tơ hồng đã quấn nhanh trên vết thương để cầm máu, vài cây ngân châm bay vào xung quanh một cách yên lặng, chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, một loạt hắc y nhân đã ngã xuống.
Thân pháp sắc bén của Việt Thanh Phong đã xỏ xuyên qua vô số hắc y nhân, bạch y như ảnh, kiếm nhẹ như hồng, ánh bạc trong tay chớp loé, quét đên đâu người chết đến đó.
“Chết tiệt...” Hề Ngọc Đường ở cách đó không xa thấp giọng nói tục một câu: “Hết châm rồi.”
Kiếm Việt Thanh Phong hơi ngừng lại, không đồng tình nhìn thoáng qua vị bằng hữu này: “Chú ý cách dùng từ.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Lo thân ngươi đi có được không! Sao ngươi cứ lo chuyện người ta vậy?
Tơ hồng trong tay bay lên, một đầu khác lẳng lặng quấn lên gáy của hắc y nhân, chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, trong phút chốc vì không kịp phòng ngự mà huyết hoa đã bắn lên mặt Hề Ngọc Đường. Nàng nhắm mắt nghiêng đầu theo bản năng, bất chợt một mũi đao sắt bén lướt qua bên gò má nàng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, mặt nạ bạc bị đao của đối phương làm nứt một đường.
Hề Ngọc Đường nhanh tay bắt lấy tay đối phương, đột nhiên vung ra, trường đao của đối phương rơi xuống đất, cánh tay lại bị gập lại thành một góc không thể tưởng tượng nổi. Dùng sức bổ sung thêm một cước đá văng đối phương ra ngoài, Hề Ngọc Đường tránh thoát khỏi kiếm quang như diều hâu, trường đao rơi vào tay, tay trái vẽ thành một đao hoa, lại thêm đầu một kẻ bị chém đứt.
Cuối cùng mặt nạ cũng không thể chống đỡ được, rắc một tiếng vỡ thành hai mảnh rơi xuống đất, một gương mặt khiến người ta kinh ngạc bại lộ trước mắt.
Người trong giang hồ chưa từng thấy qua bộ mặt thật của giáo chủ Huyền Thiên giáo, lúc này vừa thấy, động tác của hắc y nhân hơi ngập ngừng, bị Hề Ngọc Đường bắt được sơ hở, đáp trả lại hắn một đao.
Không riêng gì thủ lĩnh hắc y nhân, ngay cả Việt Thanh Phong trong một khắc quay đầu kia, mắt trừng lớn, ánh mắt dừng lại ngay vết sẹo trên mặt đối phương.
Chậc, vẫn là dùng đao thuận tay hơn.
Hề Ngọc Đường khởi động tay trái, ánh mắt như một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ: “Đến đây đi, bổn toạ chơi với các ngươi tới cùng.”
Việt Thanh Phong một kiếm giải quyết một tên hắc y nhân, nhịn xuống từng đợt sóng to gió lớn đang cuồn cuộn trong lòng, nói khẽ: “Ta không biết ngươi quen dùng đao đấy.”
Cũng không biết là ngươi thuận tay trái.
Cái gì cũng cho ngươi biết thì còn gì vui nữa!
Mắt Hề Ngọc Đường phát sáng, hệt như một con sói tuyết thường lui tới ở nơi lạnh lẽo tột cùng, lệ khí toàn thân hoàn toàn bạo phát, ra tay mau mà độc, rất nhanh đã bắt đầu hỗn chiến với hắc y nhân kia.
Chống lại Thính Vũ Các, dù có bao nhiêu thực lực cũng không đủ.
Thủ lĩnh hắc y nhân nhanh chóng hoàn hồn từ lúc thấy được mặt thật của Hề Ngọc Đường, hắn đã để lộ át chủ bài lần này, trước khi vệ binh chưa tới, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Hề Ngọc Đường đổi binh khí khác, dù đã rất mệt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với đối phương. Trong lúc nhất thời hai người khó phân thắng bại, kết hợp nội lực và thân pháp, hết thân pháp lại tới đao pháp, dùng toàn bộ sở học toàn thân muốn chém chết đối phương dưới đao mình.
Còn Việt Thanh Phong lại đang dốc lòng giải quyết mấy tên vướng chân. Sao thiếu chủ thiên hạ đệ nhất thế gia lại có thể là một nhân vật bình thường, một thân kiếm pháp xuất thần nhập hoá, đám hắc y nhân chống lại hắn đều có chút bó tay bó chân, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong. Mà kiếm của Việt Thanh Phong cơ hồ là càng lúc càng nhanh, hệt như đã hoá thành từng đạo quang ảnh.
Chiến đầu tới tận bây giờ, Thính Vũ Các lấy mấy chục tinh anh đối đầu với hai người, chiến tích của Việt Thanh Phong và Hề Ngọc Đường có thể nói là đã cao minh, độc nhất thiên hạ rồi.
Đổi lại thành người khác, chắc chắn không có ai có thể làm tốt hơn họ.
Cuối cùng, một tiếng ngựa hí đã vang lên từ cuối đường, khói đất đầy trời, vệ binh đã tới.
Thủ lĩnh hắc y nhân tách đao ra khỏi Hề Ngọc Đường, phi thân lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách rồi đứng lại, ra lệnh một tiếng, toàn bộ hắc y nhân đều rút lui về phía sau như gió cuốn lá rách.
Đồng thời, một luồng khói đã nổ tung giữa hai bên, từng tiếng động nhẹ truyền ra từ trong đám khói mờ mịt.
“Hai vị không hổ là nhân tài kiệt xuất của võ lâm, tại hạ bội phục.”
“Còn muốn chạy sao?” Hề Ngọc Đường nhanh chóng phản ứng kịp: “Để tên người muốn mua mạng ta lại.”
Không người đáp lời.
Ánh mắt Hề Ngọc Đường như đao, đột nhiên vài cây ngân châm lại xuất hiện trên ngón tay trái, nhanh chóng bắn vào trong đám khói mù, một âm thanh trầm đục vang lên, bóng dáng hắc y hơi ngập ngừng, lảo đảo biến mất ở nơi sâu trong rừng.
“Đứng lại!” Nàng tung người muốn đuổi theo.
Việt Thanh Phong ngăn nàng: “Giặc cùng đường chớ đuổi, bỏ đi.”
Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ dừng lại. Sống sót sau một hồi chém giết kịch liệt, trái tim trong ngực lại bắt đầu nhảy rộn lên, nàng thở phảo một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vốn dĩ thân thể của Việt Thanh Phong đã không được tốt, cường độ chiến đấu như vậy cũng khiến hắn có phần không thể chịu nổi, ho một tiếng, nuốt ngụm máu đã lên tới cổ xuống, nhìn nữ tử cả người đẫm máu trước mắt, động tác vô cùng tự nhiên giúp nàng vén sợi tóc bị dính máu bết trên trán.
“Chẳng phải đã nói không còn châm rồi sao?”
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Hề Ngọc Đường vô lực nói: “Ba cây cuối, thật sự là không còn nữa.”
Thậm chí nàng đã không còn sức đi để ý hành động vừa rồi của Việt Thanh Phong, chỉ quan sát nam tử cũng có chút chật vật như mình, nói: “Ám vệ vẫn hay đi theo ngươi đâu?”
“Vì đồng hành với ngươi, nên ta cho rút lui rồi.”
Mắt Hề Ngọc Đường hơi tối lại, ngay cả giọng nói đều nhỏ đi: “... Ta không muốn bị người khác nhìn thấy mặt.”
“Được.” Việt Thanh Phong đáp ứng không chút do dự.
Vừa nói xong đã thấy mắt nàng nhắm lại, dứt khoát hôn mê.
Việt Thanh Phong yên lặng đỡ lấy người ngã vào lòng mình, thong thả ngồi xuống, cuối cùng cũng nhịn không được mà phun một ngụm máu ra ngoài.
Lau sạch khoé miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, ngon tay thon dài mà lạnh lẽo hơi run rẩy, cuối cùng vẫn dừng lại bên vết sẹo dài nơi mắt trái của nàng, chạm vào thật khẽ.
Đây là nguyên nhân đeo mặt nạ sao?
Chưa từng có ai nói với hắn chuyện này...
Việt Thanh Phong ôm Hề Ngọc Đường, mệt mỏi dựa vào thân cây bên đường, mắt thấy Thư Viễn đang ôm Tư Ly chạy như bay tới, phất ống tay áo, nhẹ nhàng che mặt người trong lòng.
May mắn.
..........
Dường như Hề Ngọc Đường đã chìm vào một giấc mộng rất sâu, trong cảnh tượng đao quang kiếm ảnh, máu tươi khắp nơi. Trâu Thanh luôn hộ bên người nàng, chẳng qua mỗi lần Cửu Hoàn đại đao vung xuống lại giống như đã phải dùng hết khí lực toàn thân. Hắn gào về phía trước phải cứu tiểu thư, sau đó lại có thêm rất nhiều người tới, không nói hai lời mà ôm nàng bỏ chạy.
Sau đó, nàng thấy bóng dáng Trâu Thanh càng lúc càng xa. Máu tươi vung vẩy khắp nơi, thây ngang khắp đồng, huyết sắc đỏ tươi như một tấm lụa đỏ phủ cả bầu trời, liếc mắt nhìn lại, không thể thấy bờ. Tiếng nói của Trâu Thanh cũng càng ngày càng nhỏ, dường như người ôm nàng bỏ chạy đã bị thương, thất tha thất thểu chạy về phía sau núi, đại môn Huyền Thiên giáo như xa tận cuối chân trời, nàng dùng hết sức với tới, nhưng làm thế nào cũng không thể đến được sơn môn, cũng không thể với tới Trâu Thanh.
Một giây sau, nàng bừng tỉnh, mở mắt.
Đập vào mắt chính là tấm màn thêu hoa văn kim vân tinh xảo nơi đỉnh đầu, không khí tươi mát tràn ngập chung quanh còn mang heo chút hương của thảo dược, dưới thân là chiếc giường mềm mại, vô cùng thoải mái.
Nàng chớp mắt vài cái, cố gắng cử động bàn tay đã cứng ngắc ngoài chăn, vừa nghiêng đầu đã bắt gặp cặp mắt phượng tuyệt đẹp của Thẩm Thất.
“Tỉnh rồi sao?” Thẩm Thất mở miệng.
Hề Ngọc Đường cho Thẩm Thất một ngón cái, người sau đỡ nàng ngồi thẳng dậy, cho nàng chén nước ấm, lại bắt mạch, thấy nàng đã không còn gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hề Ngọc Đường mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Trâu Thanh đâu?”
Thẩm Thất nhíu mày: “Mơ thấy chuyện trước kia sao?”
Nàng gật đầu.
“Trâu Thanh vẫn đang ở Tuyết Sơn.” Thẩm Thất tức giận mở miệng, xoay người bưng tới một chén dược đen tuyền.
Hề Ngọc Đường ngoan ngoãn nhận bát, nghiêm mặt uống cạn một hơi. Một giây sau, miệng lại bị người nhét vào chút mứt quả, ngọt, nhưng vẫn đắng.
“Bao lâu rồi?” Nàng mở miệng.
“Vừa qua khỏi giờ Thân.” Thẩm Thất thản nhiên nói: “Ngươi chỉ hôn mê hai canh giờ thôi.”
Hề Ngọc Đường yên lặng nhìn nam tử diễm lệ kia, hơi cong môi: “Giận à?”
Thẩm Thất mặt không biểu cảm cất chén thuốc kia: “Không.”
“Gạt người.” Hề Ngọc Đường cười: “Xin lỗi, không nói cho ngươi biết là ta muốn đến Võ Lâm Minh, là ta không tốt.”
Thẩm Thất yên lặng nhìn nữ tử với sắc mặt trắng bệch trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy lần sau thì sao? Còn muốn đi nữa không?”
Hề Ngọc Đường có chút không chắc chắn: “Đi... Đi chứ.”
“Không mang ta theo?”
“... Ừ.”
“Hề Ngọc Đường, ngươi giỏi thật.”
Thẩm Thất không nói gì thêm, xoay người rời đi.
“Tiểu Mỹ...” Hề Ngọc Đường ngồi dậy: “A...”
Thân mình Thẩm Thất cứng đờ, vội quay đầu đã thấy nàng đang động đấy miệng vết thương, nhất thời bước nhanh chân đến bên giường: “Ngươi có thể cẩn thận một chút được không? Ngươi cho rằng vết thương nhẹ lắm à?”
Nói xong lại vén tay áo nàng lên để xem xét miệng vết thương.
Hề Ngọc Đường cúi mặt, tiếng cười vang lên trên đầu, động tác của Thẩm Thất hơi dừng lại, bắt đầu tức giận: “Hề Ngọc Đường!!”
Hề Ngọc Đường kéo Thẩm Thất đang muốn đi trở lại: “Thật sự rất đau, không lừa ngươi đâu!”
Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào nàng, không nói chuyện.
“Được rồi.” Hề Ngọc Đường bảo hắn ngồi xuống: “Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng vẫn rất đau, không phải là ngươi không biết ta rất sợ đau, hơn nữa giờ đầu ta cũng rất đau, như muốn nổ tung vậy, đừng cãi nhau với ta.”
Thẩm Thất chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng nàng một lúc lâu, tức giận ngồi xuống.
“Đây là biệt viện của Việt Thanh Phong sao?” Hề Ngọc Đường hỏi.
Thẩm Thất không tình nguyện gật đầu: “Ta bị người kéo đến trị thương, còn tưởng Việt Thanh Phong xảy ra chuyện gì, kết quả lại nhìn thấy ngươi cả người đầy máu... Hề Ngọc Đường ngươi có thể khiến ta yên tâm hơn một chút được không? Ngươi biết lúc thấy dáng vẻ đầy máu đó của ngươi thì suýt chút nữa ta đã điên rồi không?”
Hề Ngọc Đường lấy lòng kéo kéo ngón tay hắn: “Hôm nay ta đã rất lợi hại rồi, ngươi biết mà, mấy chục người của Thính Vũ Các cũng không thể lấy được mạng của ta, ta cảm thấy mình là thiên hạ vô địch, ngươi để lòng hư vinh của ta bành trướng một lúc đi...”
Thẩm Thất liếc nàng một cái, cũng không rụt ngón tay lại.
“Tư Ly đâu, hắn bị thương có nặng không?” Hề Ngọc Đường hỏi: “Còn Việt Thanh Phong, sao rồi?”
“Đều không có việc gì!” Thẩm Thất tức giận đáp: “Tư Ly chỉ bị ngoại thương, đã bôi thuốc. Việt Thanh Phong không bị thương, chỉ hơi mệt, không có gì đáng ngại.”
Hề Ngọc Đường vừa nghe, nhất thời yên lòng: “Ít nhiều gì thì hôm nay hắn đã...”
Thẩm Thất muốn nói lại thôi, lại nhìn người thêm vài lần, vẫn lựa chọn không nói chuyện Việt Thanh Phong đã bế nàng một đường trở về ra.
“Đã biết ai là người mua mạng ngươi chưa?” Hắn hỏi.
Hề Ngọc Đường lắc đầu: “Rất nhiều kẻ đáng nghi.”
Tiêu Thừa, Âu Dương Huyền... Người muốn giết nàng rất nhiều đấy, chẳng qua không ngờ lại đáng giá như vậy, lần này Thính Vũ Các ra tay như thế, ngẫm lại giá, chắc chắn là không ít.
Thẩm Thất cười lạnh: “Vậy thì còn đi cái gì?”
“Sao ngươi nói vậy!” Hề Ngọc Đường cười khẽ. Vốn dĩ cũng chỉ muốn xem thử Âu Dương Huyền đang muốn chơi trò gì chút thôi, hiện tại lại càng muốn đi hơn. Mặc dù không biết là ai muốn mua mạng của nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng vẫn sống tốt, sắc mặt của người nọ, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Hai người còn nói một hồi, Hề Ngọc Đường đã đứng dậy. Nàng bị thương cũng không nặng, chỉ là kiệt sức mà thôi, ngủ một giấc đã hồi phục lại kha khá rồi, ngoại trừ tay phải bị thương hành động không tiện ra, những thứ khác cũng không khác bình thường là mấy.
Lữ Chính đưa y phục tới, còn có mặt nạ, vũ khí, Thẩm Thất ra ngoài chờ, đợi đến lúc nàng sửa soạn xong ra cửa, lại nhìn thấy Tư Ly đang đỏ mắt chờ trong sân, đứng bên cạnh là Việt Thanh Phong.
“Giáo chủ...”
Tư Ly vừa thấy Hề Ngọc Đường thì đã lao về phía trước, bị Lữ Chính nhanh tay lẹ mắt bắt được.
Hề Ngọc Đường xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Sao không nằm nghỉ đi? Lỡ động đến vết thương thì sao?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, thoa chút thuốc là ổn rồi.” Tư Ly ngoan ngoãn kéo tay của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lưu lại sư sợ hãi sau khi sống sót.
Dù đã là một hộ pháp trong Huyền Thiên giáo, nhưng nếu tính ở thế giới của nàng, cuối cùng cũng chỉ là một học sinh tiểu học, lần đầu gặp phải chuyện lớn như vậy, bị doạ cũng là chuyện thường.
Hề Ngọc Đường an ủi tiểu tử bên người, nghĩ rằng, có lẽ nàng đã bảo hộ Tư Ly quá kĩ.
“Đã cảm tạ Việt thiếu chủ chưa?” Nàng cúi đầu.
“À.” Tư Ly gật đầu, nói tạ ơn Việt thiếu chủ trước mặt giáo chủ nhà mình: “Đa tạ Việt thiếu chủ đã xuất thủ tương trợ, lúc trước Tư Ly không hiểu chuyện, ngài đừng trách.”
“Không sao.” Việt Thanh Phong nhếch môi, nhìn về phía Hề Ngọc Đường, dừng lại trên mặt nạ của nàng một chút: “Khoẻ rồi sao?”
Hề Ngọc Đường gật đầu, có chút kì quái mà nói cảm tạ: “Liên luỵ ngươi rồi.”
“Đã là đồng minh thì không cần nói lời này.” Việt Thanh Phong lại nói: “Đã chuẩn bị xe.”
“Giáo chủ.” Thẩm Thất ở phía sau lạnh lùng mở miệng.
“Không được.” Hề Ngọc Đường không cần nghĩ đã mở miệng cự tuyệt: “Ở lại đợi với Tư Ly, Lữ Chính đi theo ta, ngày mai ta đến đón các ngươi.”
“Vâng.” Lữ Chính chắp tay lĩnh mệnh.
“Ta cũng đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ly nhăn lại.
Hề Ngọc Được liếc nhìn hắn một chút, người sau bĩu môi, không cam lòng buông tay Hề Ngọc Đường ra.