- Trang chủ
- Phế Vật Hay Quái Vật
- Quyển 1 – Chương 20: Bị thương
Tác giả: Mabu
Bóng đen ngày càng đến gần Vân Lãng. Chưa kịp nhìn rõ là ai thì Vân Lãng cảm thấy trước mặt có chưởng phong đâm tới. Ánh mắt hiện lên hàn ý, cô phẩy tay một cái chưởng phong bị đánh bật ra hướng khác đâm vào tảng đá gây ra vụ nổ lớn. Dư chấn của vụ nổ khiến bóng đen kia văng ra xa. Bóng đen đó chỉ cảm thấy lưng, đầu đau nhói rồi ngất đi.
Vân Lãng lãnh đạm bước đến bãi đất trống trước mặt. "Một, hai, ba,..." Vân Lãng thầm đếm số người đứng trước mặt cô. Chúng có tổng cộng 5 người, đều là chiến sĩ, đều mặc áo dạ hành bịt kín mặt. Kẻ cấp cao nhất là chiến sĩ ngũ cấp, chưởng phong khi nãy là của hắn. 4 tên còn lại chỉ là chiến sĩ tam cấp. 5 tên bao vây Vân Lãng, cô cười lạnh liếc mắt đến chỗ bóng đen kia. Đồng tử cô bất chợt co lại, cô nhận ra bóng đen đó. Mắt Vân Lãng trở lên đỏ ngầu đáng sợ, khí tức bức người tràn ra, hàn khí từ Vân Lãng khiến 5 tên kia lo lắng lùi ra xa. Vân Lãng nói rất nhỏ vừa đủ khiến 5 tên đó mặt trắng bệnh:
- Chết hết đi!
Chưa kịp động tay, cả 5 tên đồng loạt ngã xuống như diều mất dây. Cả 5 tên chết không nhắm mắt, ngực trái mỗi tên đều có băng tiễn xuyên qua. Vân Lãng bước qua xác bọn chúng đến gần chỗ bóng đen. Cô cúi người ân cần bế bóng đen đó lên đồng thời cô dốc sức truyền quang nguyên tố chữa thương cho bóng đen đó.
Vân Lãng vừa bước vào tiểu động đã dọa tất cả người và thú trong đó. Toàn bộ mặt, người cô đều dính máu, gương mặt băng lãnh, hàn khí bức người tỏa ra. Không ai dám lại gần cô lúc này. Xà Tử đã nhiều lần truyền âm gọi Vân Lãng nhưng không được đáp lại. Nhìn chủ nhân bế trên tay một nữ nhân toàn thân dính máu khiến nó không biết phải làm sao. Tiểu Cẩm và Đào Thế lần đầu thấy ánh mắt chết chóc này của Vân Lãng nên sớm đã sợ hãi núp sau Xà Tử. Vân Lãng không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh, cô điên cuồng dùng quang nguyên tố để chữa thương cho nữ nhân kia. Tình trạng của nữ nhân đã tiến triển tốt Vân Lãng thu tay dừng việc truyền quang nguyên tố. Nhưng Vân Lãng vẫn âm lãnh không nói một lời, mắt dính chặt lên người nữ nhân ấy, hai tay nắm chặt, hàm răng cắn chặt vào nhau, xung quanh cô ngày càng lạnh, dưới chân đã mơ hồ xuất hiện lớp băng mỏng. Nhận thấy chủ nhân bất ổn Xà Tử liều mình nhảy lên cắn vào tay Vân Lãng.
Cú cắn đau khiến cô bừng tỉnh, máu nhỏ tý tách xuống sàn động kết thành nhưng bông hoa tuyết đỏ chói. Vân Lãng xoa đầu Xà Tử nói:
- Cảm ơn ngươi!
Nói xong Vân Lãng mới để ý thấy hai người kia cùng Hỏa Thiết Gấu đứng trong góc tiểu động sợ hãi nhìn cô. Vân Lãng cười khổ. Cô tiến đến gần chỗ họ nói:
- Xin lỗi. Khiến các ngươi sợ hãi rồi. Ta khi nãy chỉ mất kiểm soát một chút.
Tiểu Cẩm lo lắng nhìn xuống tay Vân Lãng, máu vẫn đang chảy chứng tỏ vết cắn khi nãy không nhẹ. Vân Lãng cười tỏ ý không sao định quay đi. Tiểu Cẩm vội giữ tay cô lại dùng thủy nguyên tố làm lành vết thương. Cô vẫn mặc yên cho nàng làm, ánh mắt cô vô hồn nhìn đến chỗ nữ nhân kia. Lúc bế nàng lên cô đã phát hiện kinh mạch nàng bị phế. Bất giác nước mắt cô rơi xuống. Ai nấy đều sửng sốt trước cảnh này. Tiểu Cẩm tưởng do nàng làm đau cô nên liên tục xin lỗi. Vân Lãng hờ hững lắc đầu rút tay về đi đến chỗ nàng. Cô dùng tay còn lại vuốt nhẹ lên má nàng, nước mắt lã chã rơi xuống. Kinh mạch bị phế đó chính là cực hình. Kinh mạch là vốn quý với chiến sĩ, đó cũng là chỗ dựa của ma pháp sư. Ma pháp sư có thể lợi dụng kinh mạch để tu luyện ma pháp. Phế kinh mạch chính là phế đi tương lai của nàng. "Nực cười! Ông trời a~ ngươi thật nhẫn tâm như vậy sao". Vân Lãng thầm ai oán, nước mắt cứ rơi. Hai người kia và ma thú không biết làm gì. Bất chợt họ nghe thấy tiếng cười bi thương của Vân Lãng. Họ định đến gần an ủi cô thì cô lạnh lùng nói:
- Ta muốn ở một mình.
Lời nói lạnh đến thấu xương, chưa bao giờ họ nhìn thấy một Vân Lãng lạnh lẽo, xa cách, bi thương, thống khổ như vậy. Vân Lãng trước kia vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lời nói của cô rất ấm áp, mang lại tin tưởng cho người khác, lúc nào cũng tràn đấy sức sống, lạc quan. Nhưng bây giờ, Vân Lãng này quá xa lạ với họ. Ngay cả Xà Tử cũng không tin được. Họ vẫn làm theo lời cô, để lại Vân Lãng ở đó cùng nữ nhân kia. Họ lui vào góc tiểu động quan sát từ xa.
Ánh sáng rọi vào tiểu động hắt vào chỗ Vân Lãng. Cô cau mày đứng dậy. Nhìn nữ nhân toàn thân rướm máu mà xót. Vân Lãng bế nàng lên đi ra ôn tuyền phía sau tiểu động tắm rửa, thay y phục.
Vừa đặt nàng xuống thì Tiểu Cẩm bước vào nói:
- Lãng nhi, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Ngươi ra ngoài dùng một chút. Thần sắc ngươi không ổn. Nên nghỉ ngơi. Nàng sẽ không sao.
Vân Lãng cười chế giễu:
- Không sao ư! Kinh mạch của nàng bị phế rồi. Tỷ nói xem có làm sao không.
Tiểu Cẩm bàng hoàng hoang mang không biết phải làm sao. Trầm mặc bao quanh. Tiểu Cẩm an ủi:
- Nàng là ma pháp sư. Kinh mạch đối với ma pháp sư cũng không có tác dụng nhiều.
Vân Lãng lắc đầu, tay nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc xõa trên mặt nàng:
- Trước đây nàng từng trúng độc thân thể đã yếu ớt. Nay kinh mạch bị phế sức khỏe của nàng phải làm sao. Vả lại với thân phận của nàng, công chúa của một nước lại bị phế kinh mạch thử hỏi nàng làm sao chấp nhận được. Tự tôn của nàng rất cao.
Tiểu Cẩm lại thêm một phen chấn động, nàng kích động nói:
- Nàng là công chúa. Vậy tại sao nàng lại thành ra như vậy.
Vân Lãng vẫn nhìn công chúa, ánh mắt bi thương tột độ, cô nói:
- Ta không biết. Ta đã liên lạc với cô cô. Chắc người sẽ đến đây sớm thôi.
Vân Lãng vừa dứt lời từ bên ngoài động có tiếng người vọng vào:
- Vân Lãng, hoàng muội của ta đâu.
Thái tử hớt hải chạy vào. Vừa nhìn thấy công chúa, hắn chạy vội đến đẩy Vân Lãng ra mà ôm lấy tiểu muội của mình. Hắn kích động hơn khi biết kinh mạch của nàng đã không còn. Thái tử túm lấy cổ áo Vân Lãng, mắt hắn trừng lớn, quát:
- Ngươi đã làm gì Dạ nhi? Kinh mạch của Dạ nhi sao ta không cảm nhận được. Mau nói.
Vân Lãng mặc thái tử muốn làm gì thì làm. Mắt cô đã trở lên vô hồn. Tiểu Cẩm hoảng sợ chạy đến tách hai người ra nhưng không được. Giọng nói băng lãnh vang lên:
- Cảnh tượng này là sao.
Vân Vũ không nói gì thêm lại gần chỗ công chúa bế nàng lên rồi xoay người ra ngoài. Thái tử vội buông tay đuổi theo Vân Vũ. Lúc này Vân Lãng như người mất hồn ngồi thụp xuống đất nhìn ra ngoài cửa động.
Thái tử đuổi theo Vân Vũ, hắn nói:
- Vân cô cô, không làm phiền ngươi, để ta.
Hắn đưa tay tỏ ý muốn bế công chúa. Vân Vũ hiểu ý cũng đưa nàng cho hắn. Cô nói:
- Ngươi nên biết người gây ra việc này không phải Lãng nhi. Ngươi cư xử như vậy đáng mặt làm quốc vương tương lai sao.
Tử Dạ tỏ vẻ biết lỗi, hắn cúi đầu ăn năn. Hắn nói nhỏ:
- Là ta không tốt, đã bị kích động. Xin lỗi Vân cô cô.
Vân Vũ xoay người trở vào tiểu động. Nhìn Vân Lãng như người mất hồn Vân Vũ cau mày lại gần nói:
- Dạ nhi bị như vậy không phải do ngươi. Vì một nữ nhân, ngươi như vậy có thể gánh vác Vân gia sao.
Vân Lãng ngước lên nhìn Vân Vũ, mặt cô sớm đã ướt đẫm. Cô nghẹn ngào nói:
- Nhưng nếu ta ra sớm một chút, ta có thể nghe thấy động tĩnh sớm một chút nàng sẽ không bị như vậy.
Vân Vũ cau mày thở dài, cô ôm lấy Vân Lãng nói:
- Ngươi a. Nàng cũng chỉ bị phế kinh mạch cũng không phải mất mạng. Ngươi khóc như vậy thật giống như nàng chết vậy.
Vân Lãng hai mắt sáng rực nhìn Vân Vũ:
- Cô cô. Có phải người có cách giúp nàng.
Vân Vũ mỉm cười gõ trán Vân Lãng cái nói:
- Thật không biết ngươi giống ai nữa. Kinh mạch bị phế thì kệ đi. Thân thể yếu ớt thì rèn luyện lên là tốt.
Vân Lãng như ngộ ra điều gì đó nhưng ỉu xìu nói:
- Nhưng thân thể nàng yếu ớt như vậy sẽ rèn luyện được sao. Chưa kể chuyện nàng bị phế kinh mạch nếu bị lộ ra ngoài sẽ không ổn.
Vân Vũ kiên định nói:
- Dạ nhi không yếu đuối như ngươi tưởng. Ý chí của nàng rất quật cường. Chuyện này chỉ có ta, ngươi, thái tử và Cẩm nhi biết. Về phía Dạ nhi, Tử Dạ sẽ tìm cách giải thích hợp lý, vẫn không nên để nàng biết quá sớm. Còn phần Thân Vương và hoàng hậu, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa. Còn ngươi hiện tại, không cần lo mấy việc này.
Vân Vũ vỗ lưng Vân Lãng mấy cái rồi ly khai. Vân Lãng quay sang nhìn Tiểu Cẩm cố nở nụ cười:
- Tỷ tỷ. Ngươi có thể giữ bí mật chuyện này được chứ.
Tiểu Cẩm gật đầu ưng thuận. Cả hai đi ra ngoài động. Tử Dạ đứng trước mặt Vân Lãng. Vẻ mặt cả hai rất căng thẳng. Công chúa đã được Vân Vũ đưa đi trước nên hắn mới đứng đây đợi cô đi ngoài. Cả ba đứng nhìn nhau hồi lâu, Vân Lãng định bỏ đi thì Tử Dạ nói:
- Xin lỗi.
Vân Lãng đứng khựng lại, cô cúi đầu bước đi. Tiểu Cẩm ghét bỏ nhìn Tử Dạ rồi chạy theo Vân Lãng. Tiểu Cẩm không có ấn tượng tốt với nam nhân trước mặt. "Hắn vừa bước vào đã lớn tiếng đòi đánh Lãng đệ. Không rõ ngọn nguồn", Tiểu Cẩm không có hảo cảm với Tử Dạ, nàng thấy đây chính là nam nhân thô lỗ.
Tử Dạ dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Cẩm, biết Vân Lãng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hắn cười khổ, xoay người ly khai.
Vẫn Lãng cùng Tiểu Cẩm đến phía sau tiểu động, nơi Đào Thế và ma thú đang đợi. Xà Tử, Hỏa Thiết Gấu mẹ đang chơi đùa cùng Hỏa Thiết Gấu con, Đào Thế bận bịu lật cá. Vân Lãng vừa đến liền đảo mắt xung quang nhíu mày khó chịu:
- Đào huynh, có mùi cháy khét.
Vân Lãng nhìn vào mấy con cá. Vàng óng, không phải xuất phát từ đây. Cô nhìn đến bụi cây ở xa bị cháy rụi rồi nhìn Đào Thế. Đào Thế lật đật đứng dậy chỉ vào bụi cây nói:
- Ban sáng, ta đem mấy cái xác vất ở đó. Khi nãy Vân trưởng lão đến khám xét rồi thiêu hủy mấy cái xác luôn nên mới có mùi khét.
Vân Lãng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tất cả cùng ngồi xuống ăn, không ai nói với nhau câu nào. Vân Lãng liếc mắt thấy bắp tay của Đào Thế có vết cào, cô hỏi hắn. Đào Thế chỉ gãi đầu cười chừ rồi trả lời:
- Cái này là lúc nãy đi kiếm đồ ăn. Không may gặp ma thú. Cũng nhờ Hỏa Thiết Gấu cứu nên ta không sao.
Vân Lãng nhìn sang Hỏa Thiết Gấu. Ba ma thú chơi đùa vui vẻ. Vân Lãng thở dài nói:
- Lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện. Đệ sẽ giúp hai người. Nhưng mấy ngày sau chỉ có hai người ở lại đây thôi. Đê có việc cần đi trước. Đệ sẽ sớm trở lại nên hai người không cần lo.
Đào Thế có phần hoang mang còn Tiểu Cẩm thì lờ mờ đoán được việc của Vân Lãng.
Dùng bữa xong Đào Thế cùng Tiểu Cẩm đi theo Vân Lãng. Cả ba leo lên đỉnh hang động. Thực chất là đỉnh núi cao chừng 100m, tiểu động này nằm ngay dưới chân núi. Leo đến đỉnh núi hai người kia đều thở dốc, nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi nhất vẫn là Tiểu Cẩm. Đợi họ lấy lại sức, Vân Lãng liền lấy ra 6 túi cát 5kg, nói:
- Đào huynh, huynh đeo 4 túi cát này. Mỗi tay chân một túi. Còn tỷ tỷ chỉ cần đeo ở chân thôi. Hai người luôn phải đeo nó mọi lúc mọi nơi. Hàng ngày cả hai đều phải chạy lên đây rồi chạy xuống. Chỉ vậy thôi.
Cả hai làm như lời Vân Lãng dặn. Nhưng vừa đeo xong hai người đã cảm thấy di chuyển khó khăn. Tiểu Cẩm thậm chí mãi mới đi được vài bước. Vân Lãng thở dài nhìn Tiểu Cẩm. Cô liền đổi cho nàng túi cát 3kg. Vân Lãng nói tiếp:
- Bây giờ tập luyện bắt đầu.
Nói xong cô phi thẳng xuống núi. Đào Thế vội tăng tốc đuổi theo. Tiểu Cẩm bị bỏ xa lại phía sau. Hai người kia phút chốc đã không thấy hình ảnh Vân Lãng. Họ đành một đường thẳng chạy xuống. Kỳ thực Vân Lãng đang ở phía sau Tiểu Cẩm, cô giữ một khoảng cách an toàn vừa giám sát vừa kịp thời ra tay nếu có chuyện xảy ra.
Xuống đến chân núi là chuyện của nửa canh giờ sau. Đào Thế thở hổn hển tay vịn vào chân. Tiểu Cẩm lúc sau mới xuất hiện. Có điều là xuất hiện cùng Vân Lãng. Vân Lãng đang dìu nàng đi. Đào Thế nhìn bước đi tập tễnh của nàng liền chạy đến dìu nàng hỏi han. Tiểu Cẩm cười nói:
- Là ta bất cẩn bị thương. Cũng chỉ là trật chân thôi.
Vân Lãng đứng ở ngoài nói:
- Xem ra đệ phải thay đổi phương pháp luyện tập rồi. Đào huynh, huynh thì vẫn như vậy. Còn tỷ tỷ, tỷ cùng ta tu luyện ma pháp trước. Hiện giờ tỷ không cần phải đeo mấy túi cát ở chân nữa. Chuyển qua tay đi.
Tiểu Cẩm thực không biết nên vui hay buồn đây. Nàng miễn cưỡng gật đầu. Đào Thế nhắc nhở nàng vài câu liền quay đi tập luyện. Vân Lãng truyền âm kêu Xà Tử đi theo bảo vệ Đào Thế. Dù không muốn nhưng nó vẫn phải làm.
Giải quyết xong việc của Đào Thế, Vân Lãng nhìn xuống chân đau của nàng nói:
- Tỷ tỷ, để đệ chữa thương cho tỷ được không?
Tiểu Cẩm từ chối:
- Không cần! Tỷ cũng là thủy hệ ma pháp sư mà. Lúc nào tỷ cũng dựa vào đệ. Nếu sau này không có đệ thì tỷ biết làm sao.
Giọng điệu có chút nghẹn ngào. Vân Lãng cười ôn hòa quỳ một chân xuống đặt tay lên chỗ đau của Tiểu Cẩm vừa truyền quang nguyên tố vừa nói:
- Càng như vậy thì tỷ càng phải mạnh mẽ lên, mau chóng tập luyện. Quang nguyên tố công hiệu hơn thủy nguyên tố a~
Vân Lãng chăm chú chữa thương cho Tiểu Cẩm nên không để ý trên mặt người kia xuất hiện tầng đỏ ửng. Tiểu Cẩm chăm chú nhìn Vân Lãng. Từ góc độ này nàng cảm thấy Vân Lãng rất soái, tỏa ra sức hút vô hình nào đó. Lần đầu gặp Vân Lãng nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Tiếp xúc càng nhiều nàng dần biết được tình cảm đó là gì. Tiểu Cẩm thơ thẩn suy nghĩ mà không hay biết Vân Lãng đã chữa thương xong cho nàng. Vân Lãng khó hiểu nhìn Tiểu Cẩm. Cô lay vai nàng gọi lớn:
- Tỷ tỷ! Tỷ có nghe đệ nói gì không vậy.
Tiểu Cẩm giật mình ngơ ngác. Vân Lãng nói lại:
- Khi nãy ta nói chân tỷ đã lành rồi. Bây giờ đi cùng ta ra phía sau động. Chỗ có thủy nguyên tố dày hơn ở đây.
Tiểu Cẩm hai má ửng hồng cố che đi ngại ngùng gật đầu. Vân Lãng cảm giác nàng có gì đó không ổn nhưng vẫn không nhận ra, tự nhiên bỏ luôn chuyện đó ra sau đầu.
Đang đi Vân Lãng đột ngột dừng lại, che chắn trước người Tiểu Cẩm. Từ dưới mặt nước, một con ma thú xuất hiện. Đầu và đuôi nó màu đỏ chót, đầu nó mọc hai chiếc sừng, toàn thân bao phủ một lớp vảy bạc óng ánh. Vân Lãng cười nhạt nói:
- Thì ra chỉ là một con Thủy Bạch Xà. Còn không mau cút.
Con rắn khè chiếc lưỡi đỏ lòm trước mặt Vân Lãng. Từ miệng ma thú phun ra thứ chất lỏng vào chỗ Vân Lãng. Cô nhanh chóng ôm lấy Tiểu Cẩm né thoát. Chỗ bị thứ chất lỏng trúng phải đã biến thành màu đen, mọi vật bị ăn mòn. Trên tay Vân Lãng đã hội tụ những đốm lửa nhỏ, cô phất tay:
- Thiêu!
Ngọn lửa lớn bao trùm lấy Thủy Bạch Xà. Ma thú định trườn xuống nước chạy trốn. Không để nó toại nguyện, Vân Lãng dùng hỏa xích trói buộc lại ma thú. Nó kêu lên đau đớn, toàn thân quằn quại vặn vẹo rồi phút chốc cháy xém.
Vân Lãng nhếch mép cười:
- Thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại muốn vào.
Cô thở dài quay sang nhìn Tiểu Cẩm nói:
- Tỷ tỷ! Ngươi thấy rồi chứ. Đây chính là sự chênh lệch về sức mạnh. Tỷ nhất định phải trở lên thật cường đại.
Tiểu Cẩm gật đầu lia lịa, đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng này. Vân Lãng đành nói:
- Chúng ta đi đến chỗ khác tập luyện.
Cả hai vừa đi thì lại một ma thú khác xuất hiện chặn đường.