- Trang chủ
- Phế Vật Hay Quái Vật
- Quyển 1 – Chương 38: Người ở đâu?
Tác giả: Mabu
Tiểu Thúy không hiểu sao trong lòng bồn chồn nóng như lửa đốt. Nằm mãi không thể ngủ được nàng đành ngồi dậy khoác áo ra ngoài đi dạo.
Nàng đứng khựng lại nhìn bóng lưng mờ ảo trong màn đêm, còn có tiếng khóc thút thít. Cả người nàng dựng đứng lên, không phải gặp ma rồi chứ. Nàng thận trọng lại gần rồi mới tá hỏa phát hiện đó là công chúa. Tiểu Thúy vội lấy áo của mình khoác lên người nàng. Tiểu Thúy rùng mình khi vô tình chạm vào má nàng. Lạnh! Rất lạnh. Đó chính là từ có thể miêu tả cảm giác đó. Hai mắt nàng dần ngấn lệ nhìn Tiểu Thúy. Nàng bật khóc lớn hơn ôm lấy Tiểu Thúy, khàn khàn nói:
- Ta sai rồi! Thực sự sai!
Tiểu Thúy dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng điều nàng cần làm lúc này chính là đưa công chúa vào trong. Nghĩ liền làm, nàng dùng hết sức bình sinh đưa công chúa vào phòng.
Vào phòng nàng vừa thắp nến lên thì màn kinh hoàng đập vào mắt. Lam Dạ lúc này thực sự chật vật, mắt đã sưng húp, mũi đỏ ngầu, cả mặt lấm lem. Đây chính là lần đầu tiên nàng thấy bộ dạng công chúa như vậy.
Lam Dạ không còn khóc nữa, nàng ngồi thất thần phó mặc Tiểu Thúy muốn làm gì thì làm. Tiểu Thúy đau lòng nhìn nàng thở dài. Khi nãy nàng thấy Vân gia chủ đến đây, nhất định nàng sẽ tìm hắn hỏi cho ra lẽ.
Sau khi thu xếp xong nàng ấn nhẹ người Lam Dạ xuống giường, đắp chăn ngang người nàng lại thở dài lắc đầu rồi ly khai. Những lúc như vậy nói gì cũng vô ích. Tốt nhất nên đợi người bình ổn sẽ hỏi chuyện.
Cánh cửa dần khép lại, Lam Dạ nhẹ nhắm mắt, giọt lệ từ khóe mắt vô thức chảy ra. Nàng thấy bản thân thật cứng đầu, ngang bướng. Đêm nay nàng đã biết tại sao những đêm giông bão sấm sét xé đôi bầu trời nhưng nàng vâcn không hay biết gì, đến sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn ra ngoài mới biết. Lúc đó nàng chỉ nghĩ mình ngủ quá say. Nhưng hóa ra lại là do người kia sắp đặt. Người đó biết nàng sợ sấm sét, biết nàng sợ những đêm mưa giông. Còn biết nàng ghét thích thứ gì. Biết những ngày nào nàng đau bụng mà đem canh đến cho nàng. Có lần nàng thấy bộ bạch y được may tinh xảo đặt trên giường, nàng nghĩ đó là Tiểu Thúy làm. Dù Tiểu Thúy phủ nhận, nàng vẫn nghĩ vậy vì nàng cho rằng Tiểu Thúy ngại nên không nhận. Xem ra giờ nàng biết chủ nhân bộ bạch y đấy là ai rồi.
Tại sao nàng lại không sớm nhận ra sự thật? Tại sao lại tàn nhẫn đẩy người đó ra xa? Tại sao lại vô tâm oán trách vô cớ? Nàng chính là đang hối hận. Rất hối hận. Giờ nàng muốn người đó ở đây rồi. Nàng co người lại tay nắm chặt sợi dây chuyền, vai run bần bật, tiếng khóc nhỏ lan quanh gian phòng.
Ngày mới bắt đầu, Lam Dạ tỏ rõ vẻ tiều tụy. Nàng chính là thức trắng đêm, hai mắt thâm quầng, sưng đỏ. Tiểu Thúy ngỏ ý bảo nàng ở lại nghỉ ngơi, sẽ xin lão sư vắng mặt. Nhưng nàng cự tuyệt, đâu thể vắng mặt vào ngày đầu được, không thể để ngoại nhân nói nàng cậy quyền thế hoàng tộc mà coi trời bằng vung.
Dù cả người mệt mỏi nặng nề như vác cả bao gạo nhưng nàng vẫn có mặt đúng giờ ở học đường. Nàng vừa ngồi xuống chỗ thì nhóm Lệ Sa cũng bước vào, họ lướt qua nàng như chiếc bóng vậy. Lam Dạ chỉ biết cúi đầu cười khổ. Nàng chính là một mình một bàn, Tiểu Thúy là chiến sĩ dĩ nhiên sẽ ở nơi khác.
Được một lúc thì mọi người cũng có mặt đầy đủ, hai lão sư bước vào nghiêm mặt lạnh giọng:
- Các ngươi nay đã vào học viện thì chính là học viên ở đây. Toàn bộ cái gì thế gia đều vứt bỏ. Ở đây chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được. Hai năm sẽ diễn ra sát hạch, kẻ nào không qua, lập tức rời khỏi học viện. Hôm nay sẽ học lý thuyết, mai bắt đầu thực hành.
Lão sư ngừng một lúc rồi đánh mắt quan sát học viên. Vẫn còn một số kẻ không biết điều coi trời bằng vung, hắn chính thức nhớ mặt bọn họ.
Lão sư bên cạnh nhìn hòa dịu hơn một chút. Hắn chỉ người bên cạnh rồi chỉ mình, nói:
- Hắn là nhị lão sư, tên Nãi Lạp, ta là tam lão sư, Nãi Nạc. Hôm nay chính thức các ngươi dưới quyền quản lý hai ta. Có gì không hiểu có thể hỏi. Ta sẽ dạy các ngươi lý thuyết, thực hành sẽ là Nãi Lạp lão sư.
Hắn vừa nói xong thì Nãi Lạp nói vài câu đe dọa tân học viên rồi ra ngoài. Nãi Nạc chỉ biết ngán ngẩm nhị ca. Hắn bắt đầu làm quen với học viên. Lần lượt từng người xưng danh, cấp bậc sức mạnh. Đến lúc nghe có 5 người ma pháp tứ cấp, 1 người song hệ tam cấp thì Nãi Nạc không giấu được vẻ hài lòng. Nhờ vậy mà cả buổi sáng hôm đó tất cả đều thoải mái học tập. Tuy nhiên có một số tên không chú ý nghe giảng, ngồi cuối phòng bày trò phá rối. Nãi Nạc không phải mù mà không thấy, có điều hắn sẽ giành cho bọn chúng món quà bất ngờ sau.
Hiện tại mọi người đang ngồi ăn tập trung, không phân biệt chức nghiệp, cấp bậc, đôi lúc sẽ có vài vị lão sư xuống đây ăn. Tiểu Thúy sau khi lấy đồ ăn xong liền tức tốc chạy đi đến chỗ Lam Dạ đưa nàng một phần cơm. Tiểu Thúy thấy sắc mặt công chúa không được tốt mà lo lắng:
- Công chúa, người có phải bệnh?
Lam Dạ lắc đầu, im lặng dùng bữa. Tiểu Thúy cũng không hỏi nhiều nữa. Nàng muốn tìm Vân Doãn hỏi cho ra lẽ nhưng sáng nay nàng mới biết được một điều. Đó là hắn không còn ở đây. Hoàng Hoa học viên chia làm hai phân khu lớn: phân khu đông và phân khu tây. Phân khu đông là của những học viên bình thường, còn bên kia là của những kẻ được xem là thiên tài, hạt giống đế quốc. Muốn vào đó thì phải trải qua 3 thách của viện trưởng đưa ra. Mà ở học viện, kỷ lục vào đó sớm nhất đang do hai người nắm giữ. Đó là thái tử Hoàng Hoa Tử Dạ và Vân gia chủ Vân Doãn. Hai người họ chỉ sau 5 tháng đã vào từ đông viện sang tây viện. Hai người họ chính là hình mẫu lý tưởng của các thiếu nữ. Có điều ai cũng biết bảo vật thì chỉ nên ngắm không nên sờ. Từng có một nữ nhân liều mình đến ôm lấy Vân học trưởng, hôm sau không ai còn thấy nàng ta nữa.
Tiểu Thúy nghe hóng được vô vàn chuyện kỳ thú về hai vị đó. Giờ nàng mới biết thái tử ở đây thật có quá nhiều thành tích khác người. Mà nàng cũng sinh lòng ngưỡng mộ Vân Doãn. Nàng đang chìm trong dòng suy nghĩ thì có tiếng đổ vỡ chói tai vang lên cùng tiếng quát tháo:
- Xú nữ nhân! Ngươi không biết nhìn đường sao? Dám động vào bản công tử. Ta hôm nay không dạy dỗ ngươi, ta không mang họ Mộc.
Bàn tay hộ pháp của hắn gần chạm đến gương mặt của nữ nhân kia thì tay hắn truyền đến cảm giác đau đớn. Hắn ngã khụy xuống đất, đang định buông lời chửi bới thì mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, môi run rẩy:
- Thái.... thái.... t....tử.
Nữ nhân kia từ khi va vào hắn thì vẫn sợ hãi nhắn chặt mắt. Nghe hắn kêu đến thái tử thì nàng giật mình mở mắt. Trước mắt nàng là bóng lưng cao lớn vững chắc thật muốn tựa vào. Tử Dạ mặt không biểu cảm xoay người nhìn nữ nhân nói:
- Lần sau đi lại cẩn thận một chút.
Nữ nhân đó vội cúi người góc 90°, Tử Dạ lại nhìn nam nhân sợ hãi dưới đất, lạnh lùng phun từng chữ:
- Mộc Kiến Thành, đừng để lần sau bản thái tử thấy cảnh tượng vừa rồi.
Mộc Kiến Thành gật đầu lia lịa luôn miệng nói:
- Dạ. Dạ. Dạ....
Nhìn dáng vẻ này của hắn thật khác hẳn lúc nãy. Có không ít kẻ thấy hả hê.
Tử Dạ vốn xuống đây vì muốn gặp hoàng muội mình. Chứ hắn không đâu rảnh rỗi mà xuống đây ngoạn. Tử Dạ quét mắt một vòng xác định vị trí của nàng mà đi đến.
Lam Dạ cũng thấy cảnh vừa rồi, nếu Tử Dạ không ra tay thì nàng sẽ làm.
Tử Dạ đến gần liền đến ôm lấy cánh tay Lam Dạ dụi dụi, giọng ủy khuất:
- Muội muội, ca ca thật nhớ ngươi. Ta chính là đi từ tây viện qua đông viện để gặp muội đó. Làm sao muội gặp ta lại không biểu lộ gì vậy?
Lam Dạ mặt biến sắc rút vội tay ra mệt mỏi nói:
- Ca ca, ta không có tâm trạng.
Tử Dạ lúc này mới để ý sắc mặt muội muội mình không tốt. Hắn lo lắng hỏi nàng nhưng chỉ nhận được câu trả lời "Ta không sao". Lam Dạ im lặng một hồi đắn đo suy nghĩ rồi nhìn Tử Dạ hỏi:
- Ca ca, huynh biết gì về Vân Lãng?
Tử Dạ tim nhảy dựng lên "Sao bỗng dưng muội lại hỏi về Vân Lãng? Không lẽ bị lộ rồi?" Hắn thầm lo lắng. Tử Dạ dò hỏi nàng:
- Sao muội lại hỏi về Vân Lãng? Không phải trước giờ muội ghét hắn sao?
Tử Dạ bỗng cảm nhận được trận rét lạnh sống lưng. Lam Dạ nhìn chằm chằm hắn nói:
- Huynh không phải dối ta. Ta đã biết Vân Lãng và Ái Dạ là một rồi. Huynh biết gì về hắn thì mau nói.
Tử Dạ nuốt nước bọt ực một cái. Thảo nào hắn không thấy Vân Lãng đến học viện, cũng không thấy Vân Doãn thì ra mọi chuyện vỡ lở rồi. Tử Dạ ngãi ngãi mũi nói:
- Ta cũng không biết gì nhiều về hắn a. Xem nào..... nhị thiếu gia Vân gia này, sắp tới hắn 11 tuổi này, được mệnh danh là một trong tứ đại mỹ nam tử của đế quốc ta. Là ma pháp sư, đạo khí sư, chiến sĩ này, mà hình như hắn còn nhiều sức mạnh khác chưa bộc lộ. À!!! Còn là phận nữ nhi nữa. Hết rồi.
Lam Dạ nhíu mày thở dài ỉu xìu nói:
- Mấy thứ đó ta đều đã biết. Thứ ta muốn biết là hắn thích gì, ghét gì kia.
Tử Dạ mắt chữ O mồm chữ A, tai hắn vừa đón nhận thông tin động trời a. Không chỉ có hắn ngạc nhiên mà cả Tiểu Thúy ngồi đối diện cũng bất ngờ đến mức bị sặc nước. Mặt Lam Dạ ửng hồng, đáng lẽ nàng không nên hỏi. Tử Dạ ho khụ khụ mấy cái làm dáng vẻ nghiêm túc làm Lam Dạ căng thẳng theo:
- TA! KHÔNG! BIẾT.
Hắn vừa dứt lời thì nhận thấy Lam Dạ mặt đỏ lên tức giận. Tiểu Thúy vội xen vào nếu không chỉ e công chúa sẽ sinh khí đến lúc đó có trời mới dỗ được nàng. Tiểu Thúy nói:
- Ta biết!
Lam Dạ thu hồi ánh mắt sắc bén lại, chăm chú lắng nghe:
- Lãng đệ thích người đó công chúa. Hắn ghét những ai tổn thương người.
Lam Dạ đứng người khi nghe đáp án. Tử Dạ thì nhíu mày lườm Tiểu Thúy nói nhỏ:
- Ngươi muốn chết sao mà nói vậy?
Tiểu Thúy bĩu môi hừ lạnh nói:
- Ta nói không có sai. Thái tử a, ta kể cho ngươi nghe cái này.
Tử Dạ nhiều chuyện nhoài người ra nghe nàng nói:
- Đợt trước có một nha hoàn cố tình làm hỏng cây đàn của công chúa. Lãng đệ biết được liền bẻ gãy hai ngón tay nàng ta a. Còn nữa, có kẻ nói công chúa, Lãng đệ biết được liền cho người vả miệng bọn họ.
Tử Dạ rùng mình mấy cái, nở nụ cười khoái chí, hắn nhìn Tiểu Thúy nói:
- Ngươi cũng thật nhiều chuyện đó. Mà ngươi căn cứ mỗi vậy mà dám trả lời như thế?
Tiểu Thúy khinh thường hắn tự đắc:
- Ta chưa nói hết. Ta hỏi ngươi nha, có ai lại ngày ngày nấu cơm cho người mình ghét không? Có ai đêm nào cũng lén sang phòng người mình ghét đứng canh không? Còn nữa nha, có tên khùng nào lại liều mạng bảo vệ người mình ghét? Ta còn nhớ có lần công chúa nói không thích Lãng đệ vận tử y, từ đó hắn cũng không có mặc. Ha! Ta nói cho ngài biết, ta sống 18 cái xuân xanh rồi nhưng chưa thấy ai như Vân Lãng đó.
Tử Dạ đưa tay xoa cằm vờ suy nghĩ rồi liếc mắt nhìn sang Lam Dạ đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Hắn thở dài:
- Chuyện này đừng để muội ấy biết. Biết cũng không giải quyết được việc gì chỉ thêm đau đầu. Chỉ hai ta biết thôi.
Hắn còn đưa ngón tay lên ra hiệu im lặng, Tiểu Thúy cũng làm theo. Có điều hai người làm như Lam Dạ điếc không bằng. Tiểu Thúy nói gì nàng đều nghe thấy cả. Cỗ khó chịu dâng lên trong lòng. Nàng đây là vì sao lại khó chịu ngay chính nàng cũng không rõ nó có phải là khó chịu hay không.
Hai người kia vốn định nói tiếp nhưng thấy sắc mặt của nàng thì im bặt, ngồi nghiêm túc không nói gì cả. Lam Dạ không có tâm trạng ăn uống nên chỉ dùng một ít, còn lại nàng đẩy qua bên Tử Dạ thản nhiên nói:
- Bỏ thừa không tốt.
Tử Dạ đen mặt định nói gì đó nhưng đành nuốt ngược vào trong, chịu ấm ức ăn nốt phần còn lại. Hắn đang hì hục ăn thì lại thấy trận náo nhiệt. Mà nguyên do của nó là sự xuất hiện của một tên hắn không ưa.
Khương Tử cùng một nhóm công tử vênh váo đi vào, mắt ngước lên cao. Bộ dạng đấy lại khiến nhiều nữ học viên ngất lên ngất xuống hú hét kinh động. Hắn vừa đến đây đã phô trương sức mạnh song hệ của mình. Có không ít ánh mắt khinh thường mà cũng có người ngưỡng mộ. Họ một lúc được nhìn hai nguyên tố lực xuất hiện trên một người dĩ nhiên phấn khích.
Khương Tử càng được nước nở mũi. Hắn chợt thấy Lam Dạ ngồi trong góc khuất thì nặn ra nụ cười làm điêu đổ biết bao nữ nhân rồi đi đến chỗ nàng. Hắn cười nói:
- Thái tử, công chúa, ta có thể ngồi đây.
Tử Dạ không thèm trả lời hắn, còn Lam Dạ hoàn toàn không hài lòng trước thái độ này. Nàng lạnh nhạt nói:
- Hình như Khương công tử hỏi nhầm người. Muốn hỏi thì cũng phải hỏi Tiểu Thúy tỷ.
Khương Tử thầm chửi rủa trong bụng nhưng vẫn cười nửa miệng xoay sang nhìn Tiểu Thúy nói:
- Tiểu Thúy cô nương, ta có thể ngồi đây chứ?
Nhìn gương mặt giả tạo của hắn, nàng rất muốn mang tất cả những thứ trong bụng phun ra. Nàng hừ lạnh nói:
- Chỗ này không phù hợp với đại thiếu gia Khương gia quyền cao chức trọng.
Khương Tử nghe vậy thì răng nghiến chặt vào nhau, cố giữ bình tĩnh. Hắn thật không rõ tại sao lần nào nàng gây khó dễ hắn, lần nào cũng phải chọc hắn tức điên lên thì thôi. Tử Dạ thấy chuyện dần không hay thì nhẹ giọng nói:
- Khương Tử, ta thấy hai người họ không khỏe, thiết nghĩ lần sau ngươi đến.
Thái tử đã lên tiếng như vậy lẽ nào hắn không nể mặt. Khương Tử ôm một bụng tức giận rời khỏi.
Tử Dạ vẫn luôn để ý sắc mặt muội muội mình. Hình như ngày càng tiều tụy thì phải lẽ nào ban nãy hắn cùng Tiểu Thúy nói gì sai. Tử Dạ lay lay tay nàng hỏi han:
- Dạ nhi, ngươi không khỏe ở đâu?
Lam Dạ lắc đầu, định rời đi thì nàng chợt nhớ chuyện gì đó, hỏi:
- Ca ca, huynh và Vân Doãn thế nào?
Tử Dạ bất ngờ, hắn thật không nghĩ muội muội lại hỏi chuyện này. Hắn càng không biết tại sao nàng lại biết chuyện này. Lam Dạ thấy vẻ mặt kinh ngạc của ca ca thì nhẹ nói:
- Ca ca có ý với người ta rõ ràng như vậy, ta thân muội muội lẽ nào không nhận ra. Ta không hỏi chắc chắn huynh không nói phải không?
"Đúng vậy!" Rất may là hắn không giữ kịp miệng lại. Dạ nhi ghét Vân Lãng như vậy, trước đây không ít lần gây khó dễ cho bảo bối của hắn. Hắn sót không ít ngoài việc ngầm che chắn ra hắn vẫn là không dám đứng ra yêu cầu muội muội hắn dừng tay. Nay muội muội hắn khi không hỏi chuyện hai người làm hắn thật chột dạ.
Thấy Tử Dạ ngập ngừng không nói gì Lam Dạ cũng đoán được nguyên do, nàng thở dài, cầm tay hắn lên xoa xoa nhẹ giọng:
- Ca ca, là ta trước đây không tốt. Chuyện của huynh ta không có ý kiến phản đối mà còn tác thành cho hai người.
Nói xong nàng không đợi phản ứng của Tử Dạ liền một mạch đứng dậy rời khỏi. Tử Dạ thì ngơ ngác, kinh động một phen. Hắn vừa nghe thấy cái gì đây. Trước giờ tảng đá lớn nhất trong lòng hắn không phải sự ngăn cản từ phụ hoàng mẫu hậu hay thế nhân mà là từ muội muội. Giờ muội muội nói vậy hắn dĩ nhiên phải đẩy nhanh tốc độ tấn công rồi. Bảo bối kia rất thu hút nhiều ong bướm, hắn chậm tay nhất định sẽ mất. Tử Dạ nghe tin tốt, phấn khích rời đi nhanh như cơn gió. Còn Tiểu Thúy thì không giữ nổi bình tĩnh. Nàng vừa biết được tin động trời a. Một tay nàng bịt miệng tránh hét lớn, tay còn lại thì vỗ lên đùi phấn khích, cả người nhảy tưng tưng thu hút không ít ánh mắt kỳ quái. Người ngoài nhìn vào thì thầm lắc đầu ngao ngán tiếc thương. Vì họ nghĩ "Đẹp mà đầu óc không bình thường".