- Trang chủ
- Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
- Chương 15
Tác giả: Hồ Ly Đại Quân
Bất quá tuy là nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại vẫn không yên.
Đứng bên ngoài tẩm cung của Cửu công chúa, hít sâu mấy lần, nhưng thủy chung vẫn không thể đưa tay đẩy cánh cửa mà lúc bình thường không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đẩy ra.
Sau cùng của sau cùng, là Quả Đào tốt bụng hiểu ý giúp ta đẩy cửa vào, cũng không biết nàng là sợ ta ở bên ngoài chịu phong hàn, hay là không muốn cùng ta cứ đứng ngốc ở cửa mãi như vậy. Đợi sau khi nàng làm xong, lại đem ánh mắt chuyển hướng đến ta, nhẹ giọng nói: “Gia, vào đi thôi, đừng để cho công chúa đợi lâu.”
Ta hít một ngụm khí, nhìn lại nàng, nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà kia của nàng, lại không thể nổi giận nổi. Tốt xấu gì ta cũng có hơn hai mươi năm làm người, sao có thể so đo cùng tiểu hài tử, bất quá lúc này ta thật sự hận chết cái sự tốt bụng hiểu ý của nàng.
Ngẫm lại trước kia nàng cũng đã hầu hạ “Ta” nhiều năm như vậy, tại sao lại không biết giờ khắc này trong lòng ta đang nghĩ cái gì chứ.
Bỏ đi. Bỏ đi.
Ta cất bước nặng nề đi vào. Đi một bước, khoảng cách đến chỗ Cửu công chúa lại càng ngày càng gần.
Đến khi chân chính cùng Cửu công chúa mặt đối mặt, ta sửng sốt.
Không phải Lão Cửu có bao nhiêu khủng bố, hoặc là bao nhiêu kinh diễm, mà là...
Nàng im lặng ngồi ở bên giường, mái tóc ban ngày được vấn lên bây giờ hoàn toàn được xõa ra, tóc đen như mực, mềm mại như thác nước. Thay đổi như vậy, làm cho cái vẻ mặt ngày thường đều viết ‘Người lạ chớ gần’ của nàng giờ khắc này lại trở nên bình dị gần gũi rất nhiều, cũng lộ ra một chút ôn nhu.
Bất quá, phi phi, cái ta muốn nói đến không phải là nàng. Mà là xấp chăn trên chiếc bàn gỗ tử đàn trước mặt nàng kìa!
Cái này là có ý gì? Trong lòng ta vừa nghĩ, miệng cũng liền thốt ra.
Lão Cửu thản nhiên quét mắt qua ta một cái, nói: “Nhìn không rõ sao?”
Nhìn rõ, tất nhiên là nhìn rõ, ta đâu có bị mù, nhưng ta không dám xác định, trong lòng có một tia buồn bực, lại có một chút thả lỏng.
Trong lòng nói khó trách trước kia Doãn Hiếu Ân cùng tiểu vương bát đản này ngủ cùng phòng lâu như vậy mà vẫn không xảy ra việc gì, thì ra đều là ngủ dưới đất. Nhưng thời tiết bây giờ thật sự không tính là ấm áp, nàng để cho ta ngủ dưới đất, không sợ đem ta trở lại trạng thái bệnh nhân nữa sao.
Tự biết nguy hiểm bên người đã được giải trừ, trong đầu ta tiếp tục tính toán, lại không biết rối rắm lại bắt đầu tăng thêm. Giơ lên khóe miệng cười hắc hắc, hiện tại ta cũng không còn khẩn trương nữa, cất bước đi đến bên cạnh chiếc bàn tử đàn tự rót chén trà, vừa uống vừa nói: “Công chúa cùng ta thành thân đã mấy năm, không lẽ đều bảo ta ngủ ở nơi này?”
Lão Cửu vừa nghe ta nói lời này, hai mắt nhất thời híp lại.
Trong lòng ta bị dọa run run một cái, nhưng lời cũng đã thốt ra, dù sao cũng không thể thu hồi lại, vì thế ta liền mạnh mẽ tự trấn tĩnh uống trà, che dấu nội tâm đang khẩn trương của mình.
Ai biết giờ phút này trong lòng bàn tay ta đã muốn đổ mồ hôi. Không được sợ!
Con người là như vậy đó, mới bắt đầu ngươi không biết nàng, nếu nàng cường đại, ngươi nhất định sẽ sợ hãi không dám trêu chọc. Nhưng sau thời gian từ từ tiếp xúc, ngươi phát hiện nàng mặc dù cường đại, nhưng lại có lý do làm nàng không thể diệt trừ ngươi, trong lòng ngươi tất nhiên sẽ bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, vọng tưởng trèo càng cao, tính toán càng sâu.
Xem ra ta là thuộc loại người như thế, chính là ta vui mừng quá sớm nên đã quên tuy nàng không thể giết chết ta, lại có thể đùa chết ta.
Trong nháy mắt lúc ta xuất thần, công chúa đã lên tiếng, chỉ nghe nàng vân đạm phong khinh cười yếu ớt nói: “Nghe ý tứ của Hiếu Ân là muốn như thế nào?”
Ta có thể rõ ràng cảm giác được, lúc này nàng mặc dù cười yếu ớt, nhưng trong ý cười lại cất giấu đao. Răng hàm của ta đều run lên, luống cuống nhìn nàng, cuối cùng thanh âm lại nhỏ như muỗi trả lời nàng: “Ta có muốn gì đâu chứ? Ta cũng chỉ là tò mò hỏi một chút thôi.”
Lão Cửu thu hồi ý cười, bắt đầu từng bước tới gần ta, nàng lúc này chỉ mặc trung y, thượng đẳng tơ lụa cứ như vậy buông xuống, thậm chí ta có thể thấy rõ cái yếm tuyết trắng bên dưới trung y của nàng! Phát hiện như vậy, không khỏi làm hai gò má của ta nóng lên, trái tim đập điên cuồng.
Tại sao lại có phản ứng như vậy? Ta thầm mắng chính mình, tâm nói đã là lúc nào rồi mà ta vẫn còn có tâm tình đi quan sát mấy thứ này, hơn nữa nàng với ta đều là nữ nhân, nàng có ta cũng có, của ta cũng nhất định không kém chỗ nào so với nàng! Ngày xưa khi đến nhà tắm công cộng ta cũng đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng cũng không có phản ứng giống như hôm nay a!
Ta đang sợ hãi lại rối rắm thì cằm đột nhiên lại bị nâng lên, lực đạo kia rất mạnh rất cường ngạnh, ta lại không có phòng bị nên toàn bộ đầu lập tức bị nâng lên thật cao. Chờ đến khi ta định thần lại thì trước mắt đã bị tuyệt mỹ dung nhan của Cửu công chúa chiếm cứ toàn bộ.
Đôi ta bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng mặc dù có vẻ lười biếng nhưng đồng thời cũng lại lộ ra một loại cảm giác khác, ta có thể cảm giác được nhưng không biết phải hình dung như thế nào. Mà trạng thái quẫn bách lúc này, cũng thật sự làm cho ta cảm nhận được nguy hiểm, hàn băng phóng tứ phía.
Ta đã nói lời gì không nên nói sao? Ta chọc giận nàng?
Cửu công chúa lại đột nhiên cười nói: “Không lẽ Hiếu Ân là muốn ngủ chung với bản cung sao?”
Ta gian nan nuốt khẩu nước miếng, nói: “Ta nào dám.”
“Hửm?” Nhưng bộ dáng Lão Cửu có chút không tin, “Ngươi không dám, số lần ngày xưa ngươi đối nghịch cùng bản cung còn ít sao? Bất quá hôm nay hành động của ngươi thật đúng là làm cho bản cung ngạc nhiên, bản cung từ trước đến nay đều tôn trọng ý tứ của ngươi, nếu ngươi thật muốn ngủ chung với bản cung, bản cung cũng có thể suy nghĩ lại một chút.”
Cái gì???
Ta cả kinh nháy mắt há to miệng, tình huống lúc này bỗng dưng nghịch chuyển, ý tứ của công chúa ta chưa từng nghĩ tới, ta vốn tưởng rằng dù thế nào nàng cũng sẽ không đồng ý việc ta cùng với nàng ngủ chung, cho nên mới nổi lên ý xấu muốn đùa nàng một chút.
Nhưng...
“Vẫn là không nên.” Ta vô lực kéo kéo khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Ta ngủ dưới sàn nhà là được rồi.”
Qua nửa ngày, Cửu công chúa mới hừ lạnh một tiếng, buông lỏng cằm của ta ra. Nàng hơi có thâm ý liếc mắt nhìn ta một cái, thế này mới xoay người bước đến bên giường, sắp xếp lại giường nệm rồi nằm xuống ngủ.
Khi Cửu công chúa đã làm xong hết thảy những việc này, ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại tránh được một kiếp. Thế nhưng những lần sau sao có thể đều có được vận khí tốt như hôm nay? Này cũng là cái khó khăn của việc xuyên không, ở tận sâu trong lòng, ta tổng vẫn sẽ có sự so sánh với hiện đại, ở hiện đại cho dù làm một chút chuyện xấu, nhưng những hình phạt đều ở trong phạm vi năng lực thừa nhận của ta, nhưng ở nơi đây, ta lần đầu tiên cảm thấy vô lực.
Huống hồ hiện tại cũng không phải chơi trò chơi, bị giết chết xong rồi, quăng vào một chút tiền là liền có thể nạp đủ máu để hồi sinh.
Ở nơi đây, chết là chết thật sự.
Sẽ không thể hồi sinh.
Ta hơi hoảng, tâm tình thoáng cái chìm đến đáy cốc rồi.
Ngồi yên một lát, từng đợt khốn ý liền kéo lại, trong lòng ta rất rõ đây là những thứ rối rắm vớ vẫn, cho nên cũng không tiếp tục để ý cảm giác phiền muộn trong lòng nữa, nhanh chóng đứng dậy thu thập chăn gối chuẩn bị ngủ. Nhưng khi ta đang ôm lấy chăn mền, chân không cẩn thận đụng phải cái ghế đặt bên cạnh, ngay sau đó liền phát ra một tiếng ‘két’.
Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng lúc này là ban đêm, thanh âm này liền rõ ràng chói tai hơn. Trong lòng ta bị một tiếng này làm cho giật mình nổi hết cả tóc gáy, đồng thời thầm cầu nguyện Lão Cửu làm ơn đừng vì việc này mà tiếp tục kiếm chuyện với ta a.
Nhưng ai biết Phò Mã Phủ đúng là cái nơi chướng khí mà, thật sự là nói gì có đó.
Thanh âm thản nhiên của Công chúa đột nhiên vang lên: “Doãn Hiếu Ân, nếu buổi tối để bản cung nghe thấy ngươi ngáy ngủ, tốn hơi thừa lời, bản cung sẽ lập tức may miệng của ngươi lại, không tin ngươi cứ thử xem.”
“...”
Ta ngáy ngủ tốn hơi thừa lời khi nào! Đó không phải ta!
Ta lười phản ứng nàng, thở phì phì liền trực tiếp đắp chăn ngủ.
Bất quá cũng không biết có phải là vì ngủ trên nền đất cứng hay không mà chung quy ta vẫn cảm giác giấc ngủ cực thiển, nửa tỉnh nửa mơ. Cứ như vậy cũng không biết giằng co bao lâu, mũi đột nhiên truyền đến hương vị thơm mát dễ ngửi, ta mơ hồ hít một ngụm, cực kì dễ ngửi. Hương vị này không giống hương cơm cũng không giống hương hoa, nhưng người ngửi sẽ cảm thấy dễ chịu, nhịn không được muốn ngửi nhiều một chút.
Chính là, sau khi hít này một ngụm hương khí này, ta cũng không còn biết cái gì nữa.
Ngay sau đó, lại là một cỗ mùi gay mũi tanh tưởi đột nhiên truyền đến, hương vị này cũng không giống mùi hương vừa rồi, nhàn nhạt vây lấy người, mà cái mùi tanh tưởi này lại ngay ở trước mũi ta và ta đã được ‘may mắn’ hít vào toàn bộ! Một lát sau, ta bị huân đến tỉnh lại liền ngồi dậy ngây lập tức, ta sợ mình nhịn không được sẽ nôn ra mất! Lúc này ta vẫn còn đang nhắm mắt, sao có thể lường trước đến có một con quái vật lớn đang ngồi chồm hổm trước mặt ta!
Cho nên, cái trán của ta toàn lực đánh vào trên người hắn, lần này ta ngoại trừ muốn nôn, toàn bộ đầu đều choáng vắng đến thấy mấy ông mặt trời. Đồng thời, ta cũng nghe thấy quái vật lớn kia than nhẹ một tiếng, bị ta đụng ngã ngồi dưới đất.
Ta cố nén ghê tởm, tâm sinh đề phòng, hơn nửa đêm mà dám lặn vào tẩm cung công chúa, có thể thấy được cái thứ trước mắt này không đơn giản. Ta chậm rãi nheo nheo mắt, đến khi thấy rõ trước mắt là cái gì, ta liền thất kinh hai mắt mở lớn, liền kêu lên: “Sư phụ!”