- Trang chủ
- Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
- Chương 30
Tác giả: Hồ Ly Đại Quân
Lão Cửu lên xe ngựa, kế tiếp đó là ta. Khi ta vừa đặt chân lên thì lập tức có thể cảm giác được ánh mắt mọi người hoàn toàn chuyển đến trên người ta. Trong lòng ta biết rất rõ mọi người đều cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác.
“Hai vị công chúa an hảo.” Ta hướng tới Bát công chúa và một vị công chúa khác vấn an, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Lão Cửu.
Ai ngờ mông vừa đặt xuống, Bát công chúa ngồi đối diện liền che miệng nở nụ cười: “Không nghĩ tới tiểu Cửu đau lòng Hiếu Ân như vậy, ngay cả ngựa cũng không cho cưỡi.”
Lão Cửu diện vô biểu tình, tùy ý đáp: “Hắn là tên ma ốm, lỡ như chóng mặt rồi ói ra thì lại thêm một đống chuyện phiền toái.”
Ta vừa nghe, toàn bộ sắc mặt liền sắp có xu hướng chuyển xanh, nữ nhân này, thật đúng là một chút mặt mũi cũng cấp không cho ta.
“Làm sao có thể chứ?” Một vị công chúa khác đột nhiên mở miệng nói: “Hai năm trước, trận tỷ thí kia của Cửu Phò mã cùng Lý gia công tử oai phong như vậy, nếu không tiểu Cửu lúc ấy làm sao sẽ phương tâm ám hứa*, cầu phụ hoàng tứ hôn đâu.” Nói xong, nàng cũng bắt đầu nở nụ cười.
(*Ngầm ước hẹn chung thân, đơn phương hứa hẹn định ước.)
Đúng vậy đúng vậy, ta đồng ý, phiêu mắt nhìn Lão Cửu, lúc này toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ lên, muốn mở miệng lại không biết phải nói cái gì. Ta thật vui vẻ, nghĩ thầm rốt cục cũng có người có thể trị được tiểu ác ma vô pháp vô thiên này.
Lời này nói xong, đám người chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu xuất phát đi Nam hạ. Tốc độ xe ngựa chạy cũng không mau, nhưng trình độ xóc nảy cũng không thể khinh thường được, có lẽ là do đời trước ta ngồi ô-tô quen rồi, nên giờ ngồi trên thứ này thật không có thói quen, có chút khó chịu trong người.
Lúc này Lão Cửu đang cùng vị công chúa kia nói cái gì đó, ta cũng lười lắng nghe, cả người dựa vào trên ghế, chịu đựng khó chịu trong người. Không lâu sau, Bát công chúa ngồi đối diện dường như là phát hiện sắc mặt ta có điểm khó coi, cho nên thân thiết hỏi ta có phải ngồi xe ngựa không quen không.
Ta đang muốn trả lời không có việc gì, Lão Cửu lại đột nhiên nói với ta: “Thời tiết nóng như vậy, ngươi đem Cải Trắng quấn trên cổ không nóng mới là lạ.”
Đúng rồi, ta cũng mang theo Cải Trắng cùng đi Nam hạ. Ở Phò mã phủ cũng đã một khoản thời gian, dần dần cũng cùng Cải Trắng sinh ra cảm tình, giờ bỗng dưng vài tháng không thấy nó lại thật ra có chút luyến tiếc, cho nên lúc thấy Lão Cửu không phản đối, ta liền mang nó theo.
Nhưng nói đến Cải Trắng ta liền buồn bực, “Ngươi cũng không phải không biết, nó đi theo ta cũng chỉ quấn lấy hai chỗ, ngươi lại không cho nó bám ở phía dưới, ta chỉ có thể để nó để nó leo lên trên vai thôi.”
“Tiểu hồ ly này của Hiếu Ân thật sự có linh tính, có điều thời tiết nóng như vậy, ngươi không sợ bị cảm nắng sao?” Bát công chúa nói.
Ta bất đắc dĩ liếc nhìn Cải Trắng một cái, rồi sau đó nói: “Thật ra ta cũng muốn bắt nó tới chỗ khác, nhưng tên này chính là không nghe lời, cũng không biết tại sao, nó chỉ thích quấn lấy hai nơi này thôi.”
Lão Cửu đột nhiên xuy thanh, biểu hiện vô cùng khinh thường.
Ta trừng mắt liếc nàng một cái, không phục nói: “Ngươi có bản lĩnh thì xách nó ra đi.”
“Được lợi gì?”
Ta dĩ nhiên thấy trong mắt Lão Cửu mơ hồ lóe ra tinh quang, nàng lại đang tính kế gì đây? Trong lòng ta âm thầm suy nghĩ, lần này cũng không thể để nàng thực hiện được mục đích, vì thế liền mở miệng nói: “Công chúa ngươi kim chi ngọc diệp, muốn cái gì mà không có? Ta nào có cái gì cho ngươi a.”
Lão Cửu mỉm cười, vẻ mặt tính kế: “Chỉ có Hiếu Ân có.”
Được, ta biết nàng lại đang mưu tính cái gì rồi.
Bất quá ngẫm lại, chuyện này ta cũng không có tổn thất gì, nấu cơm vốn cũng là chuyện mà ta yêu thích, nhưng nghĩ đến mỗi ngày đều phải làm cơm cho nàng, trong lòng liền có chút khó chịu. Thế nhưng ta cũng không thể tiếp túc mang Cải Trắng như vậy a, thời tiết lúc này vừa mới chuyển Hạ, nếu đến lúc mùa hè nóng bức thật sự, ta thế nào cũng phải nóng chết.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, ta rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi, một tháng.”
Lão Cửu lắc đầu “Nửa năm.”
Phi!
Ngươi chỉ ôm Cải Trắng có một chút mà ta phải nấu cơm cho ngươi nửa năm, ngươi đang mơ à? Lúc này nếu chỉ có ta cùng với Lão Cửu, ta tuyệt đối đem lời này nói ra. Nhưng lúc này còn có hai vị công chúa khác cũng đang ở đây, vì bảo trì quan hệ hài hòa của ta cùng với Lão Cửu, ta cũng chỉ có cách giả mù sa mưa cười nói: “Không có lời nga.”
“Vậy sẽ đem phương pháp nói cho ngươi, thế nào?”
Ta vừa nghe xong tâm liền động.
Nghĩ thầm nếu cứ để Cải Trắng đu bám trêm mông thì sẽ giống như quái vật, mà để nó tiếp tục quấn trên cổ thì lại quá nóng, nếu có biện pháp khác, nửa năm cơm này xem ra cũng có giá trị.
Ta cùng Lão Cửu nói khí thế ngất trời, hoàn toàn không quan tâm đến hai người đang ngơ ngác kia, còn hai người bọn họ thì hoàn toàn như lạc vào sương mù, lúc này mới nghi hoặc hỏi ta cùng Lão Cửu rốt cuộc đang cái gì, cái gì nửa năm một tháng.
Ta không biết phải trả lời như thế nào, cho nên cũng không hé răng, chờ Lão Cửu hồi đáp các nàng.
Mà câu trả lời của Lão Cửu cũng thật ngàn chấm. “Bí mật.” Nàng giải thích như vậy với hai vị công chúa kia, quả thực nói cũng như chưa nói.
Vị công chúa kia nghe Lão Cửu nói vậy, cũng không chấp nhặt, chỉ mỉm cười liền không hề lên tiếng nữa. Nhưng Bát công chúa lại không chịu nổi tịch mịch, cố gắng chọc vào một cước: “Cái gì bí mật, bản cung thấy ngươi lại là đang khi dễ Hiếu Ân.”
Lão Cửu kéo khóe miệng, nói: “Bát tỷ, vừa rồi lão gia mới nói qua, hành sự cẩn thận, chớ để bại lộ thân phận, ngươi đã đi ra ngoài lại còn tự xưng bản cung bản cung, mọi người không nói cũng biết ngươi là công chúa.”
Ta nghe trong xong cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Lão Cửu này cả người chính là kho thuốc nổ, chỗ nào cũng có thể phát nổ.
Bát công chúa nói: “Nhiều năm như vậy, ta cũng không tin đột nhiên ngươi có thể sửa được.”
“Làm sao không sửa đươc?” Vẻ mặt Lão Cửu lộ ra vẻ thắng lợi “Bát tỷ, hôm nay ngươi đã từng thấy ta sử dụng hai chữ tự xưng kia chưa?”
Ta nghe xong liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không có ý định tiếp tục nghe tiếp, kết cục của Bát công chúa là đã định rồi, thậm chí ta khó có thể tưởng tượng, thế giới này thật sự không ai có thể nói qua Lão Cửu sao? Nàng quả thực còn lợi hại hơn so với thiết xỉ đồng nha.
Bát công chúa cuối cùng quả nhiên là thảm bại, Lão Cửu đánh thắng nhất trận, tâm tình liền lập tức khoan khoái hơn, ngay sau đó lại đem ánh mắt chuyển đến trên người ta, “Thế nào? Nửa năm.”
“Được rồi.”
Kỳ thật ta cũng hiểu được, Bát công chúa đấu không lại nàng, ngay cả Hoàng Thượng đều sủng nàng mọi chuyện, ta lại có bản lĩnh gì có thể chống đối lại nàng đây? Cho nên ta cũng lười cò kè mặc cả, chưa nói đến việc lãng phí sức đấu võ mồm cùng nàng, mà kết quả cuối cùng cũng nhất định sẽ thảm bại thôi.
Lão Cửu thấy ta đáp ứng, lập tức thẳng người, sau đó xoay người hướng ta, vươn tay phải, sau đó nói “Ngươi nhìn cho rõ a.”
Ta gật gật đầu, sau đó nhìn Lão Cửu không chớp mắt để xem nàng như thế nào có thể mang Cải Trắng ra khỏi người ta.
Bất quá sau khi nhìn xong ta liền kinh ngạc, trong lòng trực tiếp mắng nữ nhân này cũng quá tàn nhẫn. Nàng thế nhưng một bàn tay nắm lỗ tai Cải Trắng, sau đó trực tiếp ôm vào trong lòng mình, vừa làm vừa nói với ta: “Nhìn thấy không? Cải Trắng sợ đau, nó nếu dám lộn xộn, ngươi cứ véo lỗ tai của nó.”
Ta chất phác gật đầu, nghĩ thầm nàng nhẹ nhàng véo một cái, liền véo của ta nửa năm cơm.
Cường đạo a.
Không có lông xù Cải Trắng, quả nhiên ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, xe ngựa vẫn tiếp tục hướng đi về phía Nam, dần dần ta cũng quen với việc xóc nảy của nó. Cứ như vậy qua gần thời gian một ngày, xe ngựa ngừng lại.
Không lâu sau, một nam tử nhấc màn xe lên, nói với chúng ta: “Tứ tỷ, phụ hoàng nói chúng ta nghỉ ngơi một lát, giữa trưa sẽ dùng bữa tại đây.”
Vì thế bốn người chúng ta, từng người từng người xuống xe ngựa, nguyên bản ta nghĩ rằng đã tới tiểu trấn ở phụ cận, ai ngờ vừa bước ra lại thấy một vùng cỏ xanh mượt bao la, quả thực nhìn không thấy điểm cuối.
Lòng ta cũng rõ ràng, xem ra là muốn nấu cơm dã ngoại nha!
Ta vô cùng cao hứng, trước kia sống ở thành thị, bận rộn học tập cùng làm việc, nấu cơm dã ngoại cũng chỉ là xem trên TV rồi tự tưởng tượng ra thôi, nay giấc mộng đã có thể trở thành sự thật, ta sao có thể không vui được?
Nhưng so với ta, sắc mặt Lão Cửu lại hơi kém, chỉ sợ nàng cũng chưa từng nấu cơm dã ngoại, nhưng khác với ta, nàng nhất định sẽ không cảm thấy chờ mong, có chăng chỉ là khó có thể tin, loại địa phương này làm sao ăn được cơm?
Quả nhiên, Lão Cửu nhìn mặt cỏ mênh mông vô bờ bến, liền thì thào lẩm bẩm: “Ở đây thì ăn cơm bằng cách nào nào chứ?”