- Trang chủ
- Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ
- Chương 11: Tắm rửa
Tác giả: Duyệt Vi
Sau tết Trung Thu, cho dù Đông Phương Tề ngàn vạn lần không muốn cũng phải quay về cung tiếp tục học bài cùng thái tử. Đương nhiên đối tượng chủ chốt khiến hắn không nỡ là tiểu đệ yêu quý. Trước khi lên đường, hắn cứ như Đường Tăng nhập hồn, thao thao bất tuyệt với Đông Phương Manh thật lâu. Yến Hồng cảm thụ “niệm công” thâm hậu của Đông Phương Tề rồi càng thêm bội phục định lực của Đông Phương Manh. Mặc cho ca ca hắn khuyên bảo hết nước hết cái, tiểu đệ khăng khăng bền gan quyết chí, nên ngẩn người cứ ngẩn người, nên ngớ ngẩn là ngớ ngẩn, vì thế ca ca hắn đành ôm một bụng nuối tiếc đau thương hồi kinh.
Ngày cứ thế bình lặng trôi qua, mỗi ngày đều là những chuyện vặt vãnh, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đã có lão phu nhân quản lý, nhiệm vụ chủ yếu của Yến Hồng là chăm sóc Đông Phương tam thiếu gia chu đáo, vì thế nàng cũng vui vẻ nhẹ nhõm tự do. Nhờ có nền tảng tốt trước đó, hai vợ chồng Quốc Công càng thêm tin tưởng nàng sẽ chữa khỏi chứng si ngốc của Đông Phương Manh. Cho dù trong mắt Noãn Nguyệt thì phần lớn thời gian vị tam thiếu phu nhân này đều chơi bời lêu lổng chẳng làm việc nào đứng đắn cả, thi thoảng lại nhỏ chút thuốc nhỏ mắt trước mặt lão phu nhân nhưng lão phu nhân yêu con tha thiết tiện thể yêu ai yêu cả đường đi, vẫn dung túng con dâu thứ ba này nhiều hơn.
Vì thế cuộc sống của Yến Hồng đúng là như cá gặp nước, dễ chịu thoải mái, thủng thỉnh gần một tháng mới dạy Đông Phương Manh biết làm vài việc nhỏ, bao gồm: trước khi ngủ tự cởi quần áo cởi giày, thức dậy tự mặc quần áo mang giày, đắp chăn chỉ được kéo tới cổ không được che kín mặt, rửa mặt dùng khăn lau không được ngâm cả mặt vô nước… chỉ có chút công lao nho nhỏ đó thôi, bạn Hồng còn dương dương tự đắc thật lâu, ngẫm nghĩ, nguyên bản thằng nhãi này còn không thể tự lo sinh hoạt cá nhân hiện nhờ nàng, khụ, chí ít có thể tự lo được một nửa rồi.
“Manh Manh, hôm nay chúng ta ăn tôm rim nhé?” Sáng sớm ngủ dậy, Yến Hồng vừa mang giày vừa ngoẹo đầu hỏi Đông Phương Manh. Hắn đã dậy mặc quần áo xong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế tròn bên cạnh giường chờ người nào đó nằm ườn ra không chịu dậy.
Đúng lúc Diệu Nhân bưng nước vào hầu hạ hai người rửa mặt nghe thế nuốt nước miếng, mới sáng sớm thảo luận đại tiệc như thế có phải quá béo ngậy rồi không… lại nói từ lần trước tiểu thư cao hứng tranh với nhà bếp làm mấy món ăn, cả phủ từ trên xuống dưới đều bị chinh phục, trước đây nàng hoàn toàn không biết tay nghề tiểu thư nhà mình cao siêu như thế.
Yến Hồng nghiêng đầu thấy hắn chăm chú nhìn nàng mang giày, ánh mắt rất tập trung. Hiển nhiên hắn không nghe lọt lời nàng, mang giày xong ngồi xổm trước mặt hắn hỏi lại lần nữa, hắn thò tay rờ mặt nàng, lúc này mới mím môi gật đầu.
Gần đây hình như hắn rất thích sờ mặt nàng, buổi tối trước khi ngủ phải sờ một chút, sáng sớm ngủ dậy cũng sờ một chút, giống như là một nghi thức nào đó vậy, không hoàn thành thì không thể làm việc khác được.
Yến Hồng không thấy mâu thuẫn gì với việc này, sờ chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, vả lại nàng sờ hắn cũng chẳng kém. Hic, nhớ lại, có lẽ nàng chiếm tiện nghi người ta còn nhiều hơn.
Chuẩn bị xong xuôi đi nhà chính vấn an vợ chồng Công gia. Từ sau ngày Yến Hồng bắt đầu vấn an, Đông Phương Manh đều dậy cùng một lúc với nàng, sớm hơn trước chừng một canh giờ, thế mà không thấy hắn có chỗ nào khó chịu. Vợ chồng Công gia kinh ngạc không thôi, cứ nói hai người đúng là trời sinh một đôi.
Vừa vào cửa đã thấy lão phu nhân cười tít mắt ngoắc tay bảo nàng bước lên. Yến Hồng mỉm cười khom người hành lễ “Con dâu thỉnh an cha nương.” Lão Công gia xua tay, đi qua nhẹ nhàng vỗ vai con trai, lại hớn hở đi ra ngoài tập võ buổi sáng. Mấy chục năm nay ngày nào cũng như ngày nào, lão nhân gia đều kiên trì sáng sớm đi một bài quyền, vì thế thân thể có vẻ rất rắn rỏi.
“Hồng nhi tối qua ngủ ngon không?” Lão phu nhân kéo tay Yến Hồng vỗ vỗ, cười rất hiền từ. Đôi mắt không rời được người con trai lấy một lát, thương yêu nơi đáy mắt lần nào cũng khiến Yến Hồng rung động. Nếu mẫu thân còn sống, có lẽ ngày nào nàng cũng được tắm mình trong ánh mắt yêu thương thế này.
“Cám ơn nương quan tâm, con dâu ngủ ngon lắm.”
“Ừ, thế là tốt rồi, tốt rồi. Hôm nay khí sắc Manh nhi cũng tốt lắm.” Lão phu nhân cao hứng liền kéo tay nàng nói thêm vài câu, đợi Công gia đi quyền xong quay vô, cùng nhau dùng bữa sáng, lão phu nhân lại giữ hai vợ chồng Yến Hồng lại, nói có chuyện muốn thương lượng với họ.
Yến Hồng nghe lão phu nhân mở lời xong tức thì muốn khóc luôn.
Khiến Yến Hồng muốn khóc là nhiệm vụ có độ khó cao: giúp Đông Phương Manh tắm rửa. Yến Hồng tự nhận mình to tim, to tới mức gần như không tim không phổi, nhưng tự dưng bảo nàng đi tắm rửa cho một đại nam nhân; tuy rằng đại nam nhân này là tướng công của nàng, là người đầu gối tay ấp, tuy rằng tâm trí nam nhân này còn chưa phát triển trọn vẹn, tuy rằng nam nhân này nhìn mơn mởn vô cùng… nhưng mà còn mặt mũi nàng nữa, được chưa! Tuy rằng da mặt nàng hơi dày một chút… nhưng tắm rửa nghĩa là phải cởi quần áo sạch sẽ, quần áo cởi sạch nghĩa là… nam trần truồng… nữ háo sắc thì cũng biết thẹn thùng rụt rè chứ!
Nghe nói lúc Đông Phương Manh còn nhỏ, trước khi rời khỏi Công phủ, luôn do hai vợ chồng Công gia tắm rửa cho hắn, chưa từng để người khác nhúng tay. Một mặt là vì hắn không thích người ngoài đụng vào, mặt khác hai vợ chồng Công gia cũng muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với con. Về sau Hoằng Nhất đại sư dẫn hắn về Thiên Hoằng tự, mất gần một năm mới khiến Đông Phương Manh gần gũi với ông, đợi đến khi dạy hắn tự tắm được đã là hai năm sau rồi.
“Lúc quay về phủ, chúng ta theo lời đại sư xây một phòng tắm riêng cho Manh nhi trong phủ, dẫn nó đi xem, nó cũng biết dùng để làm gì. Thật ra Manh nhi đã tập thành thói quen, mỗi ngày đến giờ đều tự tới phòng tắm tắm rửa, có điều nói là tắm rửa, thật ra nó cũng chỉ biết là ngâm mình trong nước…” Giống như những bà lão có tuổi khác, lão phu nhân hễ nói đến đứa con yêu dấu là kéo tay Yến Hồng nói không ngừng, Yến Hồng cũng nhờ đó mà hiểu được phương pháp “ngâm tắm” độc đáo của Đông Phương Manh.
Hóa ra vì anh chàng đặc biệt ưa ngây người, thường xuyên chìm đắm trong thế giới của mình trong lúc tắm rửa. Lần nào nước lạnh ngắt rồi, hắn vẫn còn ngơ ngác ngâm mình trong bể tắm, ngâm tới nỗi da nhăn lại cũng không biết, kết quả vẫn là vợ chồng Công gia tới gọi lên, đổi người khác tới gọi, hắn trực tiếp xem người ta là không khí. Hạ nhân sợ hắn chống cự không ai dám ép buộc lôi hắn dậy, ngoại trừ phụ mẫu còn có chút ảnh hưởng với hắn, người khác quả thật không làm được việc này. Thế nên nói là giúp hắn tắm rửa, chẳng thà nói là “thúc tắm” đề phòng hắn ngâm nước quá lâu.
Chẳng trách mỗi ngày trước bữa tối nửa canh giờ đều không thấy bóng dáng Đông Phương Manh đâu, nàng còn cho là hắn lại chạy tới chỗ nào yên tĩnh mà trầm tư mặc tưởng nữa chứ, không ngờ là đi tắm rửa. Ờ, nàng biết là người thì phải tắm rửa, Đông Phương Manh cũng không ngoại lệ nhưng nàng không nghĩ hắn tắm rửa cũng có cá tính như thế…
“Bây giờ Manh nhi đã có con, lão bà ta cũng không cần lo âu nữa. Manh nhi lại rất nghe lời con, nên sau này vất vả cho con rồi!” Lão phu nhân cười hết sức hiền từ, vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay Yến Hồng, lòng nàng vặn vẹo lại không thể từ chối. Vốn dĩ, tốt xấu gì nàng cũng là con dâu nhà người ta, không có lý nào còn để công công bà bà giúp trượng phu mình tắm rửa…
Cho dù có chút ý kiến với vấn đề này, Yến Hồng cũng không thể không nhận củ khoai lang phỏng tay này từ tay lão phu nhân. Xem ra mình làm “quan vớt người” chắc rồi. Yến Hồng gào thét trong lòng.
Ra sức làm công tác tư tưởng thật tốt, đến lúc chân chính ra trận, Yến Hồng lại có phần ngượng ngập. Cái này kêu là gì đây hả… không sai, nàng xác định mình là bảo mẫu, là y tá, nhưng chuyện ướt át kích thích thế này, tóm lại phải cho nàng thời gian giảm xóc chứ! (nữ nhân này tự động bỏ qua thời gian giảm xóc mấy tháng từ lúc thành thân tới giờ…”
Lỡ lát nữa nàng không chịu nổi thử thách, chảy máu mũi làm Đông Phương Manh choáng váng thì làm sao?!
Mắt tahays Đông Phương Manh đứng dậy đi tới phòng tắm bên mé tây viện, Yến Hồng nhìn chằm chặp bóng lưng hắn, đầu óc bắt đầu ảo tưởng cảnh hắn cởi quần áo… ực, không tự chủ tứa nước miếng…
Yến Hồng vừa khinh bỉ mình vừa đau đầu, lúc trước mình đâu có háo sắc thế này, chẳng lẽ lấy chồng rồi, tư tưởng bắt đầu không thuần khiết sao… dám nảy sinh tư tưởng chấm mút bạn nhỏ bị bệnh! Oái, chết mất.
“Tiểu thư, cô gia vào phòng tắm một canh giờ rồi.” Còn chưa kịp đợi Yến Hồng vùng vẫy thoát ra khỏi ảo tưởng xinh đẹp và tự phê bình, Diệu Nhân ráng nhịn cười tiến lên nhắc nhở. Tiểu thư nhà nàng từ khi tiến vào Quốc Công phủ thường xuyên xuất hiện vẻ mặt vặn vẹo “khổ sở lẫn vui vẻ” khiến người ta buồn cười.
“Hả? Không xong rồi, dám lại ngâm nhăn da nữa rồi…” Yến Hồng không kịp nghĩ ngợi, xồng xộc chạy tới phòng tắm phía tây cứ như lửa đốt sau đít.
“Manh Manh? Nà nà, thiếp vào đó nha.” Yến Hồng thậm thụt thò nửa cái đầu vào, mắt đảo tới đảo lui quan sát tình hình quân địch, một bên chột dạ nói nhỏ, thử xem Đông Phương Manh có phản ứng gì không. Có lẽ giọng nàng nhỏ quá, người bên trong không rục rịch gì cả.
Nàng rón ra rón rén đi thêm mấy bước, kỳ thật nàng cũng không hiểu vì sao mình lại đi nhón chân như thế nữa. Đi sâu vào trong, mắt đảo một vòng thật lẹ, may quá, không phát hiện pha lộ hàng nào, chắc chỉ là gian ngoài. Gian ngoài của phòng tắm nhìn không khác gì chái hiên trong phủ, đi vào, đối diện ngay cửa chính là một cái giường gỗ lim chạm trổ hoa, mỗi bên đặt một cái bình sứ hoa lớn, giường kê sát tường, trên tường khắc một bức mặt trời ló ra khỏi rừng cây. Mé phải là một cánh cổng hình vòm, có lẽ đi vào trong là tới bể tắm rồi.
Yến Hồng lén la lén lút nấp một bên cổng vòm, liếc mắt vào trong nhanh như chớp. Không dè đập vào mắt đầu tiên là một tấm rèm lụa, lờ mờ nhìn thấy bên trong có một cái bể nước rất lớn, cạnh bể còn đặt mấy cái bàn thấp, trên đó hình như đặt đồ ăn, trái cây. Tốt xấu gì Yến Hồng cũng biết hàng, vừa nhìn đã nhận ra rèm lụa này may bằng lụa thanh cát lạnh tốt nhất, người bình thường dùng may quần áo đã là xa xỉ, vậy mà dùng làm rèm cửa! Có điều ngày hè dùng loại vải này đúng là giải nhiệt, chậc, Quốc Công phủ quả nhiên mạnh tay.
Ỷ có rèm cửa che chắn, Yến Hồng bạo gan tìm bóng dáng Đông Phương Manh. Kết quả trong phạm vi thị giác có hạn của nàng, không thấy người đâu. Nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, đưa mắt thăm dò một vòng, oái, phía đông nam, bỗng dưng thò ra một… bóng lưng mất hồn.