- Trang chủ
- Phu Thê Nhà Nghèo
- Chương 139: Thượng kinh thi cử
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Edit: Sahara
Tần Chung mỉm cười gật đầu.
Lý Ỷ La đi tắm, Tần Chung ở trong phòng dỗ ba đứa con ngủ.
Lý Ỷ La đi vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi hả?"
Tần Chung gật gật đầu: "Ngủ rồi!"
Tới bên giường, hai người gần gũi ân ái một lúc, nhưng con nhỏ ở chung phòng, làm động tĩnh quá lớn sợ sẽ làm con thức, nên hai người phải cực kỳ kiềm chế, đấp kín chăn, hoạt động thật khẽ.
Xong việc, Lý Ỷ La xốc chăn lên, há miệng thở: "Thiếu chút nữa là chết ngạt rồi!" Mùa đông khắc nghiệt mà người nàng lại đổ đầy mồ hôi.
Tần Chung không chỉ có mặt đỏ ửng, mà mắt cũng đỏ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều lộ vẻ thích chí vì thỏa mãn dục vọng. Hắn thở nhẹ một cái rồi ôm Lý Ỷ La vào lòng, kề mặt đến hôn lên vành tai nàng.
"Tướng công..."
"Hửm?"
"Lần này chàng lên kinh một mình đi, ta không đi đâu."
Tần Chung đang hôn thì khựng người lại: "Tại sao?"
"Con còn nhỏ như vậy, trời lại lạnh, chúng ta còn đi đường thủy, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa, chàng phải thi, ba đứa nhỏ ở bên cạnh ồn ào nhốn nháo, chàng làm sao tập trung tinh thần học hành? Còn nữa, một mình ta làm sao chăm sóc hết ba đứa, nếu chàng phân tâm chăm sóc con, vậy làm sao thi đây?"
"Thân thể con chúng ta đều rất khỏe, lên thuyền cũng chỉ ở trong phòng, chỉ cần không để con nhiễm lạnh thì sẽ không sao. Các con không ồn, không ồn chút nào. Ỷ La, nàng không biết đâu, nếu ta không nghe được tiếng con ê a, ta thật sự không thể tập trung tinh thần đọc sách. Nàng chăm không xuể cũng không sao, chúng ta mua người, mua vài nha hoàn cần mẫn, nàng chỉ cần để ý một chút, cho con bú là được..."
Tần Chung tha thiết nhìn Lý Ỷ La, nhỏ giọng nỉ non: "Nàng không yên tâm con còn nhỏ, vậy chẳng lẽ nàng yên tâm để một mình ta lên kinh?"
Câu này đúng là nói trúng tim Lý Ỷ La, nàng đúng là không yên tâm để một mình Tần Chung lên kinh. Lỡ gặp phải chuyện như lần trước thì tính sao? Nhưng con còn quá nhỏ, theo biện pháp Tần Chung đưa ra, không phải không được, nhưng nàng vẫn có chút gì đó không yên tâm.
"Chàng... Để ta suy nghĩ thêm đã."
Tần Chung ừ, quay đầu lại nhìn ba đứa con an ổn chu miệng thở phì phì ngủ, trong lòng hơi khựng một chút. Lúc này, Tần Chung nhìn ba đứa con nhà mình, cảm thấy chúng cũng không đáng yêu lắm, bao gồm luôn cả hai tỷ muội thơm tho mềm mại.
Tối ngày hôm sau, Tần Chung lại hỏi Lý Ỷ La: "Nàng suy nghĩ thế nào rồi?"
Lý Ỷ La đương nhiên muốn đi theo, nàng vỗ vỗ lưng con: "Ta.... Nghĩ thêm đã."
Đã làm mẹ, theo bản năng sẽ lo lắng cho con nhiều hơn. Nàng xoa đầu Tần Chung: "Ngày mai ta sẽ cho chàng câu trả lời."
Tần Chung lại khựng người, yếu ớt gật đầu.
Lý Ỷ La dỗ con xong, bản thân ngáp một cái rồi nằm xuống. Tần Chung nằm xuống sau, nhìn Lý Ỷ La rồi khẽ nheo mắt.
Ngủ đến nửa đêm, Lý Ỷ La bỗng cảm thấy người nằm bên cạnh run rẩy, nàng mở mắt quay sang xem thử thì thấy Tần Chung đang nhắm mắt nhíu mày, hô hấp nặng nề khác thường: "Nương tử, nương tử, đừng... Đừng tới đây, đừng tới đây...."
"Tướng công, tướng công!" Lý Ỷ La thấy hình như Tần Chung đang gặp ác mộng, nên vội lay Tần Chung dậy.
"Nương tử, A, nương tử!" Tần Chung hét lớn một tiếng rồi mở bừng mắt.
"Chàng làm sao vậy?" Thấy Tần Chung sợ đến trán đổ mồ hôi lạnh, Lý Ỷ La nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
"Ỷ La?" Tần Chung mở mắt nhưng dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên thử gọi một tiếng.
Lý Ỷ La vội trả lời: "Ta đây! Ta ở đây! Chàng làm sao vậy?"
Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La, vùi đầu vào hổm cổ nàng, giọng nói run run: "Ta... Ta... Vừa rồi ta nắm mơ thấy ác mộng."
Lý Ỷ La vỗ vỗ lưng Tần Chung trấn an: "Chàng thấy ác mộng gì?" Nhìn bề ngoài thi Tần Chung như thư sinh yếu ớt, nhưng nội tâm hắn lại rất mạnh mẽ. Nàng chưa từng thấy Tần Chung sợ đến như vậy.
"Ta mơ thấy ta ngồi thuyền lên kinh, nàng và con không có đi theo, trên đường thuyền gặp phải hải tặc. Rất nhiều máu, lửa rất lớn...." Tần Chung dường như rất sợ hãi, vừa nói vừa co rụt thân mình.
Lý Ỷ La nghe mà tim thắt lại, nàng đúng là lo lắng chuyện này, cho nên mới không yên tâm để Tần Chung lên đường một mình.
"Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, hiện thực đều trái ngược với chiêm bao, đừng sợ, ta sẽ theo chàng lên kinh, con cũng theo chúng ta."
Thân mình Tần Chung chợt dừng run rẩy: "Thật không? Nhưng mà con còn quá nhỏ." Tần Chung nhìn ba đứa trẻ không biết gì cả đang nằm ngủ trong nôi.
"Không sao, thân thể chúng đều rất khỏe, cũng như chàng nói, chúng ta đi thuyền đều ở trong phòng, sẽ không có vấn đề gì." Nàng thêu thêm cho con mấy bộ y phục dị năng, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Khóe miệng Tần Chung khẽ ngoắt lên một cái nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống, hắn ngẩng mặt lên, ngón tay khẽ gõ gõ: "Ngày mai ta lập tức lên huyện mua người, tốt nhất là mua một bà tử biết chăm sóc con nít, rồi mua thêm vài nha hoàn."
Lý Ỷ La gật đầu.
Hai người lại nói thêm một lúc, thấy Tần Chung đã bình tĩnh lại, lúc này mới nằm xuống ngủ tiếp. Có điều, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, Lý Ỷ La luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Sáng ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ Tần Chung đã vội vàng lên huyện. Lý Ỷ La cho ba đứa con bú sữa xong, linh quang đột nhiên lóe lên, rốt cuộc nàng cũng biết không đúng ở chỗ nào rồi. Lần gặp sát thủ kia, Tần Chung có thể nhanh chóng quyết định, mắt không chớp lấy một cái đã cầm đao đoạt mạng một sát thủ, lấy tâm tính và trái tim mạnh mẽ của Tần Chung, nàng khẳng định, dù gặp phải hải tặc thật thì Tần Chung vẫn có thể giữ bình tĩnh, nghĩ cách tự cứu mình, làm gì có chuyện thấy ác mộng mà sợ hãi, la hét chói tai như đêm qua?
Lý Ỷ La nghiến răng: "Lại bị hắn lừa!" Tốt! Vậy nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết, thật ra từ ngày đầu tiên nàng đã quyết định theo hắn lên kinh rồi, nói muốn suy nghĩ cho con chẳng qua là vì trêu chọc hắn thôi.
Chờ Tần Chung vui vẻ mang người về, Lý Ỷ La đang ngồi ở nhà chính. Vừa thấy Tần Chung, nàng liền cười tươi rói: "Tướng công, chàng về rồi~~!" Giọng nói mềm mại, mắt lấp lánh ánh sao.
Tần Chung theo bản năng bước chậm lại, trực giác mách bảo có nguy hiểm, lập tức thu lại tâm tình nhảy nhót, thận trọng bước từng bước tới gần Lý Ỷ La: "Ỷ La, nàng xem, ta mua được người rồi. Đây là Tôn mẫu, trước kia từng làm bà vú cho gia đình giàu. Còn có ba nha hoàn, cũng từng làm hạ nhân, rất cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc con chúng ta đảm bảo không thành vấn đề."
Bốn người vội tiến lên hành lễ với Lý Ỷ La: "Phu nhân!"
Lý Ỷ La mỉm cười gật đầu, nàng rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của Tần Chung, hắn xác định không có vấn đề gì mới mua người về.
"Các ngươi tên gì? Trước kia sinh sống ở đâu?"
Tôn mẫu là người trả lời đầu tiên: "Phu nhân, lão nô họ Tôn, nguyên là người huyện Kỳ Nguyên. Tướng công tôi ham mê cờ bạc, vì đánh bạc mà bán thê tử, lấy được tiền rồi liền viết thư thôi vợ. Nhà chủ nhân trước của tôi vốn làm nghề kinh doanh vải vóc, về sau càng làm càng lớn, muốn dọn tới phủ thành nhưng không thể mang theo nhiều người như vậy, tiểu thư cũng đã lớn, không cần tôi chăm sóc nữa, nên lão nô bị đuổi khỏi phủ."
Lý Ỷ La nghe Tôn mẫu kể, trong lòng thở dài: "Vậy bà có con cái gì không?"
"Con của lão nô mắc bệnh, nhà không có tiền chạy chữa nên đã sớm mất, hiện tại lão nô không có người thân nào nữa." Tôn mẫu lo lắng bất an nói, sợ tân phu nhân cảm thấy bà không thành thật. Bây giờ bà đã lớn tuổi, tuy chủ nhân trước có cho bạc, nhưng chút tiền ấy nào đủ sinh sống qua ngày. Bà không nơi nương tựa, nếu bà tiếp tục ở lại huyện Kỳ Nguyên, nói không chừng còn bị tên khốn kia quấn lấy.
Cho nên Tôn mẫu hạ quyết tâm, tự bán mình, chỉ mong lần này có thể gặp được gia chủ hiền lành, bà sẽ tận tâm tận lực hầu hạ, mong là có thể ở lại đến già.
Lý Ỷ La gật đầu, tiếp tục nhìn ba nha hoàn còn lại.
Ba nha hoàn này đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo bình thường. Thông qua lời nói, Lý Ỷ La biết cả ba đều bị người nhà bán, có người là vì kiếm tiền cho đệ đệ thành thân, có người là vì giảm một khoảng chi phí trong nhà, tóm lại đều là người mệnh khổ.
Lý Ỷ La cũng lười suy nghĩ đặt cho bọn nó cái tên phức tạp, trực tiếp gọi là Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng, Tiểu Lục, đều đổi sang họ Tần. Ban họ cũng là quy củ của Đại Việt, chỉ cần được người mua thì đều phải đổi sang họ của chủ nhân. Nếu ai xui xẻo bị bán đi bán lại nhiều lần, thì cả đời cũng có đến mấy cái họ.
"Tôn mẫu, bà dẫn theo Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng, Tiểu Lục đi trông chừng bọn nhỏ đi." Dứt lời, Lý Ỷ La đứng dậy, nhìn Tần Chung: "Tướng công, chàng theo ta~~."
Giọng nói mềm mại làm lòng Tôn mẫu run lên, trong lòng thầm nghĩ, vị phu nhân này đối với bọn họ thì thập phần khí thế, nhưng vừa đến trước mặt lão gia lại mềm nhũn như nước.
Tần Chung nhắm mắt theo đuôi Lý Ỷ La, bước qua ngạch cửa phòng, hắn còn tự giác đóng cửa lại.
Lý Ỷ La vừa ngồi xuống, Tần Chung liền bước nhanh tới ngồi xổm trước mặt nàng, cẩn thận kéo kéo ngón tay nàng: "Nương tử, ta sai rồi!"
Lý Ỷ La nhướng mày: "Sai chỗ nào?"
"Thật ra, tối qua ta không có nằm mơ, ta sợ nàng không chịu theo ta lên kinh, nên mới nói như vậy." Tần Chung cẩn thận liếc nhìn Lý Ỷ La một cái.
Lý Ỷ La hừ: "Chàng nhận lỗi cũng nhanh thật! Chàng làm như vậy không sợ ta lo lắng sao?"
Tần Chung ôm chầm hai chân Lý Ỷ La, gác đầu lên đầu gối nàng: "Ta biết nương tử rất thông minh, sau khi tỉnh táo lại sẽ phát hiện ngay là ta cố ý lừa nàng." Nếu thật sự muốn lừa Lý Ỷ La, sao hắn có thể dùng biện pháp thô sơ như vậy?
"Đó.. Đó là tất nhiên! Tối hôm qua, trước khi ngủ tiếp ta đã phát hiện ra rồi. Chẳng qua là thấy chàng diễn kịch vất vả nên mới không vạch trần chàng thôi."
Tần Chung nhỏ giọng cười khẽ: "Vậy nương tử sẽ không đổi ý chứ?"
Lý Ỷ La liếc hắn một cái: "Tất nhiên sẽ không! Tuy ta là nữ tử, nhưng ta sẽ không lật lọng."
Tần Chung mỉm cười: "Ừ! Nương tử ta là cân quốc không nhường tu mi."
Lý Ỷ La cười khúc khích.
Tôn mẫu đúng là rất giàu kinh nghiệm chăm trẻ, bà chỉ huy ba nha hoàn chăm sóc ba đứa bé vô cùng cẩn thận chu toàn. Sau khi quan sát, Lý Ỷ La yên tâm hơn không ít. Thừa dịp này, nàng đẩy nhanh tốc độ thêu y phục cho mấy đứa con.
Đến ngày mười lăm tháng giêng, Lý Ỷ La và Tần Chung xuất phát lên kinh.
Mọi người Tần gia vẫn đến bến tàu đưa tiễn như cũ.
Tần mẫu nhìn ba đứa cháu nhỏ, rất không nỡ xa: "Ỷ La, hay là đừng đưa bọn nhỏ theo, cứ để ở nhà cho mẹ chăm sóc."
Lý Ỷ La lắc lắc cánh tay Tần mẫu: "Mẹ, mẹ đủ vất vả rồi, mẹ bận rộn chăm Tử Kiệt, sao còn đủ sức chăm thêm ba đứa nhóc này nữa, vả lại, chúng xa con thì ai cho chúng bú sữa?"
Tần mẫu biết Lý Ỷ La nói có lý, nhưng bà vẫn không nỡ xa cháu trai, cháu gái: "Chúng còn nhỏ như vậy, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì làm sao? Ỷ La à, hay là con đừng đi nữa, để một mình lão tam đi thôi." Tuy con trai rất quan trọng, nhưng cháu bà đúng là còn rất nhỏ.
Không đợi Lý Ỷ La trả lời, Tần Chung đang nói chuyện với Tần phụ, đúng lúc nghe lọt tai câu này, hắn vội vàng nói với Tần mẫu: "Mẹ, con xa nương tử và con sẽ không tập trung học được."
Tần mẫu a một tiếng, ngơ ngác nhìn Tần Chung: "Đây là tật xấu gì thế?"
"Được rồi, được rồi, lão bà tử, nếu lão tam không xa vợ con được thì cứ để chúng nó cùng đi đi, lão tam thi đỗ, sau này mấy đứa nhỏ cũng có tương lai hơn." Tần phụ vừa nghe liền vội nói.
Ba đứa nhỏ đều mặc y phục do chính tay Lý Ỷ La may thêu, được thêm vào dị năng, ngay cả cái chăn nhỏ bọc bên ngoài cũng do đích thân nàng làm, một lớp bọc một lớp, đảm bảo không lọt chút gió.
Ba nha hoàn cẩn thận bế mấy đứa nhỏ, Tôn mẫu ở bên cạnh chăm sóc, Lý Ỷ La và Tần Chung đi ở hàng cuối cùng lên thuyền.
Thời điểm thuyền vừa tách bến, Tần Tử Viễn đột nhiên chạy tới trước mấy bước, hét lớn: "Tiểu thúc thúc, thúc chờ Tử Viễn, Tử Viễn cũng sẽ thượng kinh thi cữ."
Lời Tần Tử Viễn chọc mọi người bật cười, mười năm học hành gian khổ, nhóc chỉ mới bước lên nấc thang đầu tiên liền đòi thượng kinh.
Tần mẫu lau lau khóe mắt.
Trương Thúy Thúy bước tới an ủi Tần mẫu: "Mẹ, tam đệ đi thi là chuyện vui, mẹ đừng buồn. Đợi thi xong, bọn họ sẽ về thôi."
Hai mắt Tần mẫu đỏ lên: "Biết bao lâu chúng nó mới về? Nếu lần này lão tam thi đỗ, một nhà chúng nó nhất định phải lưu lại kinh thành. Còn không biết phải chờ đến năm tháng nào mẹ mới được gặp Ỷ La và mấy đứa nhỏ."
Tần mẫu vừa nói như vậy, cả Tần gia đều rơi vào im lặng. Thi đỗ tất nhiên là đại hỉ sự, nhưng lại gặp phải tình huống cả nhà chia biệt, mẫu tử chia lìa, mẹ chồng nàng dâu mỗi người một nơi....
Mã Đại Ni lại bình tĩnh như không: "Theo ý kiến của con thì chính là mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi! Nếu tam đệ và tam đệ muội phải ở lại kinh thành, mẹ nhớ bọn họ thì cứ lên kinh thăm. Còn không thì chờ việc làm ăn của chúng con lớn hơn một chút, trực tiếp dọn tới kinh thành. Lúc đó, mẹ muốn thăm cháu mẹ lúc nào mà không được, người một nhà chúng ta lại được ở bên nhau."
Tần mẫu vừa tức vừa buồn cười: "Nếu chuyện gì cũng đơn giản như con nói thì tốt rồi."
Mã Đại Ni lẩm bẩm: "Vốn là đơn giản như vậy mà! Cây dời chỗ thì chết, người dời nhà thì sống! Đời người được bao lâu, muốn làm gì thì cứ đi mà làm. Dựa vào tình hình nhà chúng ta bây giờ đâu phải không làm được, cần gì để mình chịu uất ức? Tướng công, chàng nói đúng không?"
Tần Diệu gật đầu ngay: "Đúng! Nương tử nói vô cùng đúng!"
Mấy đứa nhỏ được Tôn mẫu và nha hoàn bế vào phòng, Lý Ỷ La và Tần Chung thì đứng ở đuôi thuyền, nhìn bến tàu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một điểm đen.
"Nương tử, chúng ta cũng vào trong đi!" Thuyền có thể đi từ phía nam lên kinh thành hiển nhiên là không tầm thường. Thuyền tổng cộng có bốn tầng, vì sợ ảnh hưởng đến con nên hai người thuê phòng ở tầng ba.
Mỗi tầng có khoảng hai mươi phòng, ba tầng trên là dành cho khách, tầng một và khoang thuyền dùng để chứa hàng hóa. Từ quy mô chiếc thuyền này có thể thấy được kỹ thuật đóng thuyền của Đại Việt phát triển tới mức nào.