- Trang chủ
- Phu Thê Nhà Nghèo
- Chương 142: Bình ổn
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Edit: Sahara
"Lão gia, việc quan trọng nhất bây giờ là Bằng nhi, nó cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao có chuyện ngã ngựa rồi bị ngựa dẫm như thế?" Trang phu nhân siết khăn tay, nói.
Trang thượng thư nhìn Trang Bằng đang hôn mê, càng thêm tức giận quay qua trừng Trang phu nhân: "Đều do nàng không biết cách dạy con! Suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi lêu lổng, bây giờ còn cưỡi ngựa chạy trên phố. Bị ngựa dẫm thành bộ dạng này cũng là đáng đời nó!"
Từ nhỏ Trang phu nhân đã được Trang gia cưng chiều đến lớn, vốn không phải người có tính tình tốt. Lúc trước, khi Trang Kinh còn chưa có quyền cao, Trang phu nhân được Trang Kinh hết lòng săn sóc, nên từ ngày đầu tiên bước chân vào Trang gia, bà ta vẫn không có ý thức phải thu liễm tính tình của mình. Về sau, Trang Kinh leo lên chức thượng thư, dần dần nắm quyền gia chủ, làm một trượng phu uy nghiêm, mới khiến Trang phu nhân kiêng kỵ vài phần. Tuy nhiên, hiện tại nghe Trang thượng thư nói như vậy, Trang phu nhân liền bị lửa giận thêu đốt: "Lão gia, người nằm đó không phải ai khác mà chính là con của chàng. Bây giờ nó đã thảm tới mức không thể đứng được nữa rồi mà chàng còn ở đó nói mát."
"Nếu không phải nàng cứ nuông chiều nó, nó làm sao to gan lớn mật như vậy? Nàng nhìn Quý phi nương nương trong cung và Lăng nhi, rôi lại nhìn hai đứa ngu xuẩn do nàng nuôi dạy mà xem! Nàng còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó trước mặt ta sao? Hừ! Nó tự mình tìm chết, ta cũng mặc kệ nó!" Trang thượng thư phất tay áo, trực tiếp bỏ đi.
Trang Du mất hứng: "Mắng tam ca thì cứ mắng, kéo theo con làm gì?" Trang Du ghét nhất là người khác nói mình ngu xuẩn.
Trang phu nhân bị Trang thượng thư làm nghẹn khuất, bi thống dâng lên, lại bổ nhào về phía Trang Bằng đang nằm trên giường: "Con của ta! Sau này con phải làm sao đây, hu..hu..."
Trang Du bịt lỗ tai, một mình chuồn êm ra ngoài.
Trang thượng thư nhíu mày ra khỏi phòng, mặc kệ Trang Bằng hoang đường như thế nào đi nữa cũng là con ông, hiện tại nó có khả năng thành người tán phế, làm sao ông không xót dạ? Chuyện này có chỗ kỳ lạ rất lớn. Đám tiểu tử này không phải lần đầu cưỡi ngựa chạy trên phố, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống như hôm nay. Tất cả đều ngã ngựa, ngựa nổi điên không chạy tán loạn khắp nơi, mà lại vây quanh dẫm đạp đám tiểu tử này....
Mười mấy thiếu niên ăn chơi lêu lổng cưỡi ngựa chạy trên phố, ngược lại bị ngựa dẫm mất hết nửa cái mạng, chuyện này tạo thành sóng gió không nhỏ trong giới quyền quý. Không phải chỉ có mình Trang thượng thư phát hiện có điểm bất thường mà thôi. Khi người nhà đám thiếu niên kia hỏi đương sự, mỗi người đều trả lời rằng khi đó trên người đột nhiên cảm thấy đau nhói như bị muỗi đốt, sau đó trước mắt bỗng tối sầm rồi ngã xuống ngựa. Chuyện này quá kỳ quái.
Mời ngự y đến chuẩn bệnh thì không phát hiện ra điều gì khác thường.
Mười nhà liên thủ, quyết điều tra ra lẽ. Bọn họ suy đoán tên hung thủ nhất định trốn trong đám người vây xem, liền bắt tay điều tra từ chỗ này.
Đúng lúc thi hội đang ngày một cận kề, người đọc sách xuất sắc nhất toàn Đại Việt đều tề tựu về kinh thành, mười mấy tên ăn chơi trác táng cưỡi ngựa chạy giữa phố xá đông người, làm bị thương không ít bá tánh, phá hỏng không biết bao nhiêu sạp hàng, náo loạn đến gà bay chó sủa. Triều đình chẳng những không xử phạt những kẻ ăn chơi trác táng đó, ngược lại còn dung túng cho người nhà những kẻ đó điều tra lùng bắt anh hùng vô danh, chuyện này làm cho các sĩ tử anh tài căm phẫn vô cùng. Chuyện khác người đọc sách không làm được, nhưng viết một bài văn chương bất bình thì rất lành nghề. Lấy sĩ tử đi đầu, tin tức lưu truyền cực kỳ nhanh, cơ hồ toàn bộ bá tánh trong kinh đều biết chuyện này. Làm cho sự việc muốn đè xuống cũng đè không được.
Vừa thấy lớn chuyện, dân oán khắp nơi, triều đình vì muốn trấn an bá tánh nên công khai khiển trách đám công tử bột ăn chơi lêu lổng đó và gia tộc của bọn họ một trận, cũng hạ lệnh bắt người nhà bọn họ ngừng điều tra, công bố đây là chuyện ngoài ý muốn, đồng thời cũng hạ lệnh bắt bọn họ bồi thường tổn thất cho bá tánh bị thương và bị thiệt hại tài sản.
Kết quả xử phạt như thế đã bình ổn được dân oán. Đại đa số bá tánh bình dân đều cảm thấy giới quyền quý cao cao tại thượng, có thể bắt họ nhận hình phạt như vậy đã xem như thắng lợi của bá tánh.
Thời điểm biết tin này, Tần Chung chỉ cười châm chọc rồi ném tất cả bản thảo kích động dân tình lưu truyền trong khoảng thời gian trước vào chậu than. Nhìn ánh lửa đốt mấy bài văn chương khơi mào cảm xúc phẫn nộ của bá tánh thành tro bụi, Tần Chung vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản như không.
Tuy Lý Ỷ La có nói với hắn rằng dị năng của nàng đã thăng cấp nữa rồi, sau khi kim bạc tiến vào thân thể con người được mấy canh giờ thì sẽ tự động hóa thành nước, im hơi lặng tiếng dung nhập vào cơ thể họ. Nhưng Tần Chung vẫn không thể nào yên tâm. Tính tới nay, tổng cộng Lý Ỷ La đã ra tay ba lần.
Hoàng tam gia, người Đại Thạch, cùng với mười mấy tên công tử bột lần này.
Hoàng tam gia ở xa tận huyện Vân Dương, người khác sẽ không liên hệ tới ông ta. Nhưng Mục Nhĩ Thấm-người từng được Lý Ỷ La cứu hiện đang ở kinh thành, còn trở thành phi tử của hoàng thượng, nếu chuyện kim bạc bị phát hiện, khó đảm bảo Mục Nhĩ Thấm sẽ không nói ra.
Tần Chung không phải người quá xem trọng nhân tính. Tuy Lý Ỷ La cứu Mục Nhĩ Thấm, nhưng ai có thể đảm bảo Mục Nhĩ Thấm là người tri ân đồ báo? Vì tránh phát sinh chuyện không may, hắn mới truyền ra ngoài bài văn chương kích động dân tình này. Đương nhiên, để tránh bị phát hiện, hắn đã thay đổi hơn mười loại bút tích. Phải làm lớn chuyện đến mức buộc triều đình ra mặt áp chuyện này xuống. Tất nhiên, có thể mấy gia tộc kia vẫn tiếp tục âm thầm điều tra, nhưng chỉ cần hoàng thượng hạ chỉ, Mục Nhĩ Thấm thân là phi tử của hoàng thượng, dù nhận ra kim bạc cũng không dám ra mặt xác nhận.
Chỉ cần không ai biết xuất xứ của kim bạc, Lý Ỷ La sẽ được an toàn. Bất kể là ai cũng không thể nào ngờ được, người ra tay hạ một lúc mười tên công tử bột, đồng thời khiến đàn ngựa nổi điên dẫm đạp mấy tên ăn chơi trác táng kia lại là một người phụ nữ yếu ớt mang theo một đứa bé.
"Tướng công, ra ăn cơm thôi!" Lý Ỷ La đi vào, thấy trong chậu than có mấy trang giấy chưa cháy hết, liền nhẹ giọng hỏi: "Chàng đốt gì vậy?"
Tần Chung nắm lấy tay Lý Ỷ La, kể rõ chuyện mình làm cho Lý Ỷ La biết.
"Chàng mạo hiểm quá! Nếu triều đình điều tra thì sao? Ta đã nói kim bạc đi vào cơ thể con người, sau hai canh giờ sẽ tự động biến mất rồi còn gì. Bọn họ có muốn tra cũng không thể tra được." Lý Ỷ La không đồng ý cách làm của Tần Chung.
"Vậy nếu bọn họ phát hiện ra kim bạc nội trong hai canh giờ đó thì sao?" Tần Chung chăm chú nhìn Lý Ỷ La: "Nàng là nương tử của ta, là mẹ của ba đứa nhỏ, ta không thể xa nàng, các con cũng không thể xa nàng, ta không thể để nàng xảy ra chuyện gì bất trắc."
"Ta cũng không muốn chàng có chuyện bất trắc! Chàng là phu quân ta, là cha của con ta!"
Tần Chung cười khẽ: "Ngươi đọc sách thường có lòng nhiệt huyết, rất dễ bị kích động, đúng lúc thi hội, sĩ tử thiên hạ đều tề tựu tại kinh thành, chỉ cần quăng xuống hồ viên đá nhỏ, nếu triều đình không nghĩ cách bình ổn lòng người, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên ta sẽ không dùng chiêu kích động dân tình này. Nhưng hiện tại lại là thời cơ không gì tốt hơn." Nói đến chỗ này, Tần Chung bỗng kề sát tai Lý Ỷ La nói nhỏ: "Ta đoán hoàng thượng cũng sẽ mượn chuyện này trấn áp khí thế một số đại thần trong triều. Đương kim hoàng đế mười bốn tuổi đăng cơ, lợi dụng hoàng thượng còn nhỏ, triều chính luôn bị đám đại thần kia nắm trong tay. Mãi cho đến mấy năm gần đây, hoàng thượng mới từ từ nắm lại quyền hành. Chính vì thế mà sẽ có lúc hoàng thượng không trấn áp được đám lão thần trong triều. Chuyện lần này khẳng định rất hợp ý hoàng thượng."
Tần Chung nói rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng rành mạch, tựa hồ hoàn toàn nhìn thấu thế cục trong triều.
Lý Ỷ La đâu hiểu được âm mưu quỷ kế chốn quan trường, nghe xong, nàng chỉ nói: "Bất kể thế nào, lần này là ta nhất thời manh động, lần sau ta tuyệt đối sẽ cẩn thận hơn." Nàng không phải chỉ có một mình, nàng có tướng công, có con, còn có người nhà chồng hết mực yêu thương nàng. Mặc kệ vì nàng, hay vì bọn họ, nàng cũng không thể hành sự tùy hứng như trước kia nữa.
Tần Chung xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Nương tử ta là một đại anh hùng, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, vi phu lấy làm tự hào, nàng không cần để bản thân uất ức vì bất kỳ kẻ nào cả, bao gồm cả ta và con. Nếu có hậu quả gì, đều có ta giải quyết thay nàng."
Lời này như dòng nước ấm rót vào tim Lý Ỷ La: "Chàng dung túng ta như vậy, lỡ như ngày nào đó ta gây ra họa tày trời, đến lúc đó, chàng không thu dọn được thì tính làm sao?"
Tần Chung cười khẽ: "Sẽ không!" Lý Ỷ La nhìn thì giống như tùy hứng, kỳ thực lại rất biết chừng mực.
Ngày hôm sau, Lý Ỷ La vẫn như thường lệ, ra ngoài mua thức ăn, chỉ là nàng không mang con theo nữa. Tần Chung nói rất đúng, mấy gia tộc đó chắc chắn sẽ âm thầm điều tra tiếp, nếu nàng có hành vi không giống bình thường, ngược lại chứng minh bản thân chột dạ.
Lại qua thêm mấy ngày, chuyện giống như đã hoàn toàn lắng xuống. Càng đến gần ngày thi hội, càng có nhiều thí sinh đến kinh thành.
Lúc này, mấy tin tức vụn vặt bay đầy trời. Có suy đoán ai là quan chủ khảo, có người cất lời thề son sắt nói biết năm nay sẽ ra đề gì, có người tiên phong viết mấy tập văn ngắn ca ngợi quan chủ khảo, trực tiếp bày bán....
Mặc kệ bên ngoài huyên náo thế nào, Tần Chung vẫn ở yên trong phòng, an tĩnh đọc sách.
Lý Ỷ La thấy Tần Chung đọc sách, dáng vẻ hứng thú dạt dào, giống như nội dung trong sách rất thú vị. Nàng lắc lắc đầu, tặc lưỡi mấy tiếng, bỏ đi, học sinh dốt không thể hiểu được thế giới của học sinh xuất sắc.
Trang phủ, chân Trang Bằng đúng như lời đại phu nói, không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm liệt trên giường. Đầu óc Trang phu nhân đơn giản, ban đầu thật sự tin đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên, về sau nghe người nhà của những tên công tử bột gặp nạn với Trang Bằng nói chuyện, mới hiểu ra chuyện này là có người cố ý gây nên. Trang phu nhân lập tức kêu trời khóc đất, nhất định đòi Trang thượng thư truy bắt hung thủ. Mười thế gia đều có thế lực không tầm thường, thậm chí trong đó còn có cô cô ruột của hoàng đế, cháu trai của Trưởng công chúa Uyển Bình cũng bị liệt hai chân. Trang thượng thư liền liên thủ với những người này cùng điều tra.
Lại không lường được, dân gian bỗng nổi lên nghị luận, chuyện mười mấy công tử thế gia cưỡi ngựa chạy trên đường lớn đả thương người làm dân oán sôi trào, sĩ tử thượng kinh tham gia khoa cử nhập cuộc, góp phần làm lớn chuyện. Hoàng đệ lập tức triệu bọn họ tiến cung giáo huấn một trận nặng nề. Nói rõ, nếu tiếp tục gây nên dân oán thì sẽ trực tiếp trừng trị mấy tên công tử, thiếu gia đả thương người kia. Mà bọn họ cũng khó thoát tội quản giáo bất lực. Hoàng đế còn hạ chỉ, công cáo thiên hạ đây là chuyện ngoài ý muốn.
Trang thượng thư vừa thấy tình hình không ổn liền thu tay ngay. Đứa con này không có bản lĩnh gì giỏi ngoài việc gây họa, nằm liệt cũng tốt, ít ra nằm liệt rồi thì sẽ không còn cách nào gây chuyện sinh sự.
Trang phu nhân thấy Trang thượng thư không chịu đòi công bằng cho Trang Bằng, liền tiến cung khóc lóc kể lể, bảo Trang Nhan cầu xin trước mặt hoàng đế, tra xét nghiêm minh, trừng trị hung thủ.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Từ lúc xuất cung đến giờ cứ than ngắn thở dài mãi." Trang Du kéo kéo tay áo Trang phu nhân.
Trang phu nhân lại thở dài, bà vừa nhớ tới lời đại nữ nhi nói thì liền tức giận.
Ngày đó vào cung, Trang phu nhân thuận lợi gặp được Trang Nhan. Trang phu nhân nói rõ mục đích vào cung lần này của mình, những tưởng đại nữ nhi sẽ giúp mình, nào ngờ Trang Nhan lại nói thẳng: "Mẹ, tam đệ đúng là hành sự quá mực, lần này cho đệ ấy một chút giáo huấn cũng tốt!"
Trang phu nhân không dám tin những gì mình vừa nghe: "Đó là một chút giáo huấn sao? Bây giờ ngay cả đứng đệ đệ con cũng không đứng nổi kia kìa."
"Vậy những người bị đệ đệ đả thương thì sao? Mạng của họ không phải mạng à?"
"Chẳng qua là một đám tiện dân...." Trang phu nhân không quan tâm, nói.
Còn chưa nói dứt câu đã bị Trang Nhan nhỏ giọng quát một tiếng: "Mẹ, mẹ nói năng cho cẩn thận! Hoàng thượng thương dân như con, đâu ra hai chữ tiện dân? Chuyện này hoàng thượng đã nói rồi, đến đây chấm dứt. Mẹ tốn công truy tìm hung thủ hại tam đệ, còn không bằng ngẫm xem làm cách nào uốn nắn lại tính tình tam đệ cùng tứ muội."
"Nương nương, thần phụ biết người từ nhỏ chỉ gần gũi với tổ mẫu, không thân thiết với thần phụ, nhưng dù sao Bằng nhi cũng là đệ đệ cùng một mẹ với người. Nương nương thật sự nhẫn tâm nhìn đệ đệ mình bị người ta hại thê thảm như vậy sao? Ngay cả đòi lại công bằng cũng không được?"
"Vậy số bá tánh bị bọn chúng đả thương biết đi đâu đòi công bằng đây? Mẹ, mẹ về phủ trước đi, con mệt rồi!"
"Nha đầu chết tiệt kia, làm nương nương rồi thì cả mẹ ruột cũng không để vào mắt. Nó cũng giống đại ca con, chỉ thân thiết với tổ mẫu, xem người mẹ ruột như mẹ còn không bằng cả mẹ kế." Trang phu nhân tức đến đau ngực.
Trang Du bĩu môi, không quan tâm đến những việc này: "Mẹ, con ở nhà lâu vậy rồi, mẹ cho con ra ngoài chơi đi. Còn tiếp tục bị nhốt nữa, con sẽ phát điên mất."
"Không được! Cha con đã nói, nếu chưa hết thời gian cấm túc mà để con đi ra ngoài, thì sẽ tính sổ lên đầu mẹ." Trang phu nhân dứt khoát phủ quyết.
"Vậy.... Vậy mẹ phái người ra ngoài thăm dò một chút, xem thử vị công tử kia có phải cũng lên kinh thi cữ hay không? Huynh ấy không phải là cử nhân à? Lần này khẳng định cũng sẽ lên kinh tham gia khoa cử."
"Ai cơ?" Trang phu nhân nhất thời không nhớ ra.
"Chính là tướng công của thai phụ quê mùa ở huyện Vân Dương đó."