- Trang chủ
- Phu Thê Nhà Nghèo
- Chương 171: Đánh nhau
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Edit: Sahara
Tần Chung đi rồi, Lý Ỷ La về phòng đánh thêm một giấc, đợi đến khi nàng thức dậy thì chợt thấy người nặng trịch như bị mấy quả cân nhỏ đè lên.
Thấy Lý Ỷ La mở mắt, Tử Tĩnh, Tử Xu đồng thanh gọi mẹ.
Lý Ỷ La xoa đầu hai tỷ muội: "Hôm nay sao lại thức sớm như vậy hả?"
Mới sáng sớm mà tinh lực đã dư thừa như vậy? Rào chắn giường em bé không thấp, nhưng mấy đứa này, tay chân đứa nào đứa nấy cũng linh hoạt, cũng rất khỏe. Tử Tĩnh, Tử Xu có thể dễ dàng trèo ra khỏi giường của mình dễ như chơi. Tử Khuê không linh hoạt như hai tỷ tỷ, có điều, không linh hoạt thì có biện pháp của không linh hoạt.
Lý Ỷ La từng tận mắt chứng kiến hành vi "vượt ngục" vừa can đảm vừa cẩn trọng của Tử Khuê. Vào khoảng mấy ngày trước, vào giờ ngủ trưa, Tử Tĩnh, Tử Xu thức dậy sớm hơn Tử Khuê, hai tỷ muội lần lượt xuống giường đi tìm mẹ.
Lý Ỷ La cho hai tỷ muội bú no xong thì đi vào phòng xem Tử Khuê đã dậy chưa. Vừa tới cửa, quả nhiên nhìn thấy Tử Khuê đã thức. Tuy nhiên, Tử Khuê lại chẳng gọi ai cả mà tự mình lần mò trèo xuống giường. Đôi tay ngắn ngủn ôm lấy rào chắn, hai cái chân núc ních thò ra thăm dò độ cao. Tuy giường em bé không cao, nhưng cũng không phải ở mức đôi chân một mẫu kia dẫm tới. Tử Khuê dẫm dẫm thử, cảm thấy không dẫm tới, liền rút chân lại bò trở về. Sau đó, Tử Khuê quăng một cái gối xuống đất, rồi lại bắt đầu thò chân ra dẫm dẫm thử lần nữa, vẫn dẫm không tới, Tử Khuê lại bò trở về lấy một cái gối lớn hơn quăng xuống dưới đè lên cái gối trước đó, cứ như vậy, Tử Khuê đã "vượt ngục" thành công.
Mấy cái gối này có đủ loại hình dạng động vật dễ thương, cũng do chính tay Lý Ỷ La làm cho bọn nhỏ, cả ba đứa đều rất thích.
"Đệ đệ các con đâu? Có phải đệ đệ vẫn chưa trèo xuống giường được phải không?" Lý Ỷ La thấy trên giường chỉ có hai tỷ muội, nàng ngáp một cái, nhắm mắt, lười biếng hỏi.
"Đệ đệ~......" Tử Tĩnh bò lên chăn, vừa nghe Lý Ỷ La hỏi, Tử Tĩnh liền vỗ bình bịch xuống chăn.
Lý Ỷ La bật cười hỏi tiếp: "Làm sao vậy? Đệ đệ lại chọc gì các con à?"
Lý Ỷ La thấy Tử Tĩnh vỗ bồm bộp xuống chăn, còn tưởng là Tử Tĩnh đang giận dỗi. Hai tỷ tỷ khỏe mạnh hoạt bát hơn đệ đệ, nên bình thường có đồ chơi gì chơi vui, Tử Khuê luôn không giành lại hai tỷ tỷ, nhưng dù là vậy thì Tử Khuê cũng không khóc không náo, chỉ thản nhiên mà nhìn. Thế nhưng, không khóc không náo không có nghĩa là bỏ qua, thời điểm bú sữa, Tử Khuê sẽ làm nũng để được bú đầu tiên, sau đó bú chậm rì rì, để hai tỷ tỷ đợi mòn mắt.
Ba tỷ đệ càng thương càng đánh, Lý Ỷ La không xen vào, nàng không thiên vị đứa nào hết, chỉ cần không làm chuyện nguy hiểm thì nàng cũng mặc chúng.
Lý Ỷ La hỏi xong, Tử Xu cũng vỗ vỗ chăn nói: "Đệ đệ!"
"Hả?" Lý Ỷ La vạch chăn ra xem, liền thấy Tử Khuê đang nằm trong phần chăn dưới chân nàng ngủ ngon lành, lúc này Lý Ỷ La mới hiểu ý hai đứa con gái.
Lý Ỷ La khóc không được, cười không xong. Nàng bế Tử Khuê ra ngoài. Vì bị ngộp trong chăn nên gương mặt nhỏ của Tử Khuê hồng như quả táo. Lý Ỷ La bế Tử Khuê ra ngoài nằm rồi đắp chăn cẩn thận cho nó.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài, để đệ đệ ngủ." Lý Ỷ La đứng dậy mặc y phục, rồi mới thay y phục khác cho hai tỷ muội.
Tử Tĩnh nghịch ngợm, thò tay bóp mũi Tử Khuê.
Lý Ỷ La giận cảnh báo nhẹ Tử Tĩnh: "Thừa dịp đệ đệ chưa dậy, mẹ cho hai đứa bú sữa trước, nếu không, đợi đệ đệ các con thức dậy......"
Không đợi mẹ nói hết câu, Tử Tĩnh đã dang tay đòi bế.
Chờ hai tỷ tỷ bú no thì Tử Khuê mới thức dậy, nó dụi dụi mắt đi từ trong phòng ra.
Hiện tại trời nóng, chỉ mặc một lớp y phục cũng không sao, Lý Ỷ La nhìn thoáng qua Tử Khuê rồi bảo Tiểu Hồng lấy hài mang vào cho Tử Khuê. Mang hài xong, Tử Khuê lon ton chạy đến trước mặt mẹ, bám vào chân mẹ mà trèo lên giường, xong thì ngồi vào lòng mẹ, tự động tìm sữa.
Ắn sáng xong, Lý Ỷ La phải đến cửa tiệm. Ba đứa nhỏ thấy mẹ đi ra ngoài liền trèo xuống giường ngay, chạy theo đuôi mẹ. Thời điểm Tử Khuê trèo xuống giường còn không quên đem theo hai món đồ chơi.
"Các con ngoan ngoãn ở yên trong nhà, mẹ chỉ ra ngoài một lát rồi về." Lý Ỷ La xoa xoa đầu các con, dịu dàng nói.
Tử Tĩnh, Tử Xu cùng trề môi, không nói tiếng nào, chỉ tiếp tục nhìn mẹ bằng ánh mắt mong đợi. Tử Khuê nhìn hai món đồ chơi trong tay, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa Lý Ỷ La chú ếch xanh, sau đó cũng nhìn mẹ bằng ánh mắt mong đợi.
Lý Ỷ La cầm thú bông ếch xanh mà dở khóc dở cười, nàng chọc chọc trán Tử Khuê: "Tiểu tử nhãi ranh! Tới lão nương mà con cũng dám hối lộ?"
Tử Khuê chỉ chỉ vào ếch xanh, giòn giã nói: "Thích...."
Lý Ỷ La lắc lắc đầu, nàng thấy Tử Tĩnh, Tử Xu cũng buồn bã nhìn nàng. Lúc còn ở quê, bọn nhỏ thường xuyên được Tần phụ dẫn ra ngoài chơi, nhưng từ khi trở lại kinh thành, đã mấy tháng rồi chúng không được đi đâu hết. Lý Ỷ La mềm lòng.
"Được rồi, mẹ đưa các con theo. Nhưng mấy đứa không được bướng bỉnh, phải nghe lời mẹ, biết chưa?"
Ba củ cải vội vàng gật đầu.
Lý Ỷ La bảo Tần Lộc dắt xe ngựa tới, nàng bảo Tôn mẫu và Tần Phúc trông nhà cẩn thận rồi cùng mấy nha hoàn bế bọn nhỏ lên xe ngựa.
Xe ngựa thẳng hướng Vân Từ Phường mà đi. Dọc đường, Lý Ỷ La vén rèm cửa sổ cho các con thò đầu ra xem khung cảnh bên ngoài. Ba đứa nhìn ngắm đến mặt đầy hưng phấn, Tử Tĩnh và Tử Xu còn vừa ngắm cảnh vừa hô lên: "Người, nhiều!"
Mấy nha hoàn ôm hông bọn nhỏ giữ chặt chúng, Tiểu Hồng nói với Lý Ỷ La: "Phu nhân, nhìn hai tiểu thư và thiếu gia vui vẻ thật."
Lý Ỷ La nhìn ba đứa. Tử Tĩnh, Tử Xu thì khỏi phải nói, hai đứa há miệng nhìn ra ngoài, chân còn dậm tới dậm lui. Tử Khuê yên tĩnh hơn nhiều, nhưng hai mắt cũng sáng long lanh, nhìn chằm chằm ra ngoài không chớp mắt, có thể thấy được tiểu tử này cũng đang rất phấn khích.
Lý Ỷ La lắc đầu: "Trẻ con đều thích náo nhiệt mà!" Đến kinh thành ba tháng, bọn nhỏ vẫn ở nhà suốt, bây giờ được ra ngoài tất nhiên là sẽ như chim sổ lồng.
Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trước cửa Vân Từ Phường, ba nha hoàn bế ba đứa nhỏ xuống trước, Lý Ỷ La theo sau.
"Mẹ~, ếch~, ếch~.." Tử Khuê được Tiểu Hồng bế, chợt nhớ con ếch xanh của mình còn ở trên xe, nên vội vàng ngoảnh đầu lại nói với Lý Ỷ La đang chuẩn bị bước xuống xe.
Lý Ỷ La đành quay trở vào lấy hai con thú bông vải cho con trai.
Đây là đồ Tử Khuê đem theo, tất nhiên Lý Ỷ La phải đưa cho Tử Khuê. Nhưng trẻ con đứa nào không thích đồ chơi, cho nên Tử Tĩnh, Tử Xu vừa thấy liền nháo nhào lên đòi cho bằng được.
Lý Ỷ La không chiều hai đứa, nàng nói: "Nếu các con cũng muốn thì sao lúc ra ngoài không mang theo?"
Lý Ỷ La đưa hai con thú bông vải cho Tử Khuê, nói tiếp với hai tỷ muội: "Đây là đồ đệ đệ đem theo, nên mẹ phải đưa cho đệ đệ. Nếu các con muốn có thì tự mình thương lượng với đệ đệ đi."
Lý Ỷ La vừa xuống xe thì tiểu nhị trong tiệm đã đi thông báo với Tần Tiến. Tần Tiến hay tin liền vội vã chạy ra nghênh đón Lý Ỷ La: "Phu nhân, người tới rồi!"
Lý Ỷ La gật đầu đi vào trong: "Buôn bán thế nào?"
Tần Tiến vội theo sau Lý Ỷ La: "Khách đến tiệm chúng ta càng ngày càng đông. Hiện tại lầu hai và lầu ba đã chật ních người."
Lý Ỷ La gật đầu tỏ vẻ đã biết. Lần này nàng mua cửa tiệm khá lớn, tổng cộng có ba tầng. Lý Ỷ La sắp xếp cực kì đơn giản. Tầng một chuyên bán y phục chất liệu bình thường, kiểu dáng là kiểu đại chúng, không quá tỉ mỉ tinh xảo. Lên một tầng thì chất liệu vải sẽ tốt hơn, kiểu dáng cũng bắt mắt hơn.
Lý Ỷ La bảo mấy người Tiểu Hồng bế bọn trẻ ra hậu viện chơi, còn nàng đi lên tầng trên xem thử, quả đúng như lời Tần Tiến nói, trên lầu đích xác là có rất nhiều người.
Người có thể lên lầu hai, lầu ba xem y phục đều là người thuộc gia đình có tiền, có quyền, gia giáo ngày thường trong nhà rất nghiêm, nên dù ở đây khá đông người nhưng không hề ồn ào.
Tuy nhiên, bọn họ có nói nhỏ thì cũng không thoát được thính lực Lý Ỷ La, Lý Ỷ La lắng nghe một lượt, đại đa số đều là khen và kinh ngạc vì vẻ tinh xảo xinh đẹp của y phục Vân Từ Phường. Ai cũng nói sao những bộ y phục này lại có thể xinh đẹp đến như vậy?
Lý Ỷ La hài lòng mỉm cười. Xem ra Vân Từ Phường đã có thể có chỗ đứng ở kinh thành rồi.
Khi Lý Ỷ La vừa định đi xuống thì chợt nghe thấy một vị tiểu thư đè thấp giọng, nói: "Mọi người biết tin gì chưa? Trang Du–Trang nhị tiểu thư sắp thành thân rồi đó."
"Thật sao?" Mặc kệ là ở tầng lớp nào, đại đa số nữ nhân khi nghe thấy chuyện thị phi đều sẽ hai mắt sáng rỡ. Vị tiểu thư kia vừa nói xong liền có người khác tiếp lời.
"Đương nhiên là thật!"
"Trang nhị tiểu thư gả cho ai vậy? Sao ta chẳng nghe thấy chút tiếng gió nào cả?"
"Ta cũng vậy! Ta chưa nghe qua bao giờ!"
"Chúng ta đều là nữ nhi khuê phòng tam bộ bất ly, khuê môn bất xuất, phụ mẫu trong nhà quản giáo nghiêm như vậy, đâu phải muốn làm gì là làm. Nhưng vị Trang nhị tiểu thư kia thì....." Vị tiểu thư này cong môi mỉm cười, lấy khăn tay che miệng.
Những người còn lại cũng quay sang nhìn nhau cười. Có thể thấy được, mấy vị tiểu thư này đều là bạn khuê phòng của nhau, hôm nay rủ nhau tới đây xem y phục. Hơn nữa, bọn họ đều không thích Trang Du.
"Cô còn chưa nói Trang nhị tiểu thư phải gả cho ai đó!"
"Nghe nói là Thám Hoa lang của khoa thi năm ngoái, Hoàng Trác!"
"Không thể nào! Ta nghe phụ thân nói, Nhất Giáp tam khôi năm ngoái, chỉ có Trạng Nguyên lang là thiếu niên anh tài thật sự, chẳng những tuổi trẻ tài cao, mà diện mạo còn rất anh tuấn. Còn vị Thám Hoa lang kia đã ba mươi tuổi, lớn tuổi như vậy, sao trong nhà có thể chưa có thê thiếp?"
"Ta cũng không biết! Chỉ nghe nói là chưa có thê tử."
Một vị tiểu thư trong số đó nghe mọi người nói xong thì nhìn quanh bốn phía rồi thì thầm nói nhỏ: "Mọi người cảm thấy chuyện này có khả năng không? Nếu vị Thám Hoa kia thật sự đã ba mươi, chỉ e trong nhà sớm đã có thê tử, ngay cả con cũng có luôn rồi. Ta thấy vị Thám Hoa lang này có lòng bám vào cây đại thụ Trang gia, cho nên mới giấu giếm chuyện bản thân đã có gia thất. Bằng không, thanh danh Trang nhị tiểu thư như vậy, hắn chịu cưới Trang nhị tiểu thư mới là lạ."
"Tử Yên muội muội, ta thấy muội nói rất có lý." Những người khác như có điều suy tư, họ trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng càng thêm xem thường Trang Du. Nam nhân đã có gia thất mà cũng chịu gả! Nếu vị Thám Hoa lang kia thật sự đã có nguyên phối, thì tám phần sẽ vì chuyện này mà bị bỏ.
Lý Ỷ La nghe hết câu chuyện thì im lặng đi xuống lầu.
Lý Ỷ La cảm thấy vị tiểu thư được gọi là Tử Yên kia nói rất đúng. Nếu có thể thi đậu Thám Hoa, chứng tỏ là người có thực học, chắc đã sớm thi đậu cử nhân từ lâu. Đậu cử nhân thì sẽ có danh vọng nhất định ở địa phương của mình. Hắn ta không thể nào vẫn chưa thành thân. Nếu chuyện này là thật, vậy nguyên phối của Hoàng Trác đúng là quá đáng thương, quá vô tội!
Lý Ỷ La thầm thở dài cảm thán. Nàng biết, không phải cô gái nào cũng được như nàng, dù có bị phu quân thôi thì vẫn có thể sống tốt. Thời đại này quá trối buộc nữ nhân.
Lý Ỷ La tạm thời gác chuyện này qua một bên, đi xem sổ sách. Nhìn lợi nhuận kiếm được trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, Lý Ỷ La mới đè nén được cảm giác ghê tởm trong lòng.
Tần Tiến đứng hầu bên cạnh, giải thích từng khoản một cho Lý Ỷ La nghe. Lý Ỷ La hài lòng gật đầu: "Làm rất tốt!"
Tần Tiến thở phào nhẹ nhõm: "Là nhờ phu nhân dạy dỗ tốt!"
Lý Ỷ La bật cười: "Ngươi cũng học được cách dẻo miệng rồi hả?"
Tần Tiến vội nói: "Phu nhân, đây đều là lời thật lòng của tiểu nhân!"
"Được rồi, đừng nịnh bợ nữa!"
Dứt lời, Lý Ỷ La đứng dậy đi về phía hậu viện tìm mấy đứa nhỏ.
Vừa đến hậu viện, nàng liền nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo. Mấy nha hoàn đang sốt ruột ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thiếu gia, tiểu thư, đừng giành nữa! Phu nhân sắp đến rồi...."
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, phu nhân bảo hai tiểu thư thương lượng với thiếu gia mà, đừng đánh nhau chứ...."
Lý Ỷ La bước nhanh hơn, vừa mở cửa phòng liền thấy ba đứa con cưng nhà mình đang cuộn lại với nhau thành một cục, hai con thú bông vải bị Tử Khuê đè dưới người, Tử Tĩnh và Tử Xu đang ra sức kéo chúng ra khỏi người Tử Khuê.
Lý Ỷ La sầm mặt xuống: "Làm gì vậy hả?"
Ba đứa nhỏ dừng lại động tác cùng một lúc, cả ba cùng cứng đờ cả người. Tử Tĩnh, Tử Xu đứng bật dậy ngay lập tức. Tử Khuê thì chậm chạp bò dậy, lấy tay phủi phủi hai con thú bông, xong ôm chúng vào lòng, cúi đầu đứng yên nhìn mũi chân, im lặng không lên tiếng, dáng vẻ uất ức kia hoàn toàn có thể đem đi bỏ sỉ.
Tử Tĩnh, Tử Xu ngang ngược cường thế, Tử Khuê cũng không phải đèn cạn dầu.
"Đứng yên!" Lý Ỷ La bảo Tiểu Hồng mang ghế đến, nàng ngồi trước mặt ba đứa nhỏ, lạnh giọng quát.
Ba đứa ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, xong cùng nhích nhích đến trước mặt mẹ, ngoan ngoãn đứng yên. Tử Tĩnh thấy Tử Khuê đứng không vững thì đỡ đệ đệ một cái.
Lý Ỷ La nhìn thấy, vừa cảm thấy bực mình, vừa thấy buồn cười. Rõ ràng hai tỷ muội ra đời cách nhau chỉ có vài phút, Tử Tĩnh thì rất có dáng vẻ đại tỷ tỷ, tuy thường ngày Tử Tĩnh hay đánh nhau với đệ đệ, muội muội, nhưng Tử Tĩnh cũng rất biết bảo vệ các em. Tính tình Tử Xu có phần hấp tấp nóng nảy hơn tỷ tỷ, một chút không hợp ý sẽ động thủ ngay.
Y phục Tử Khuê bị bẩn hết cả, nhăn nhăn nhúm nhúm. Tử Khuê uất ức ôm hai con thú bông đứng đó, thoạt nhìn khá giống đứa nhóc ăn xin.
"Nói! Tại sao đánh nhau?" Lý Ỷ La nhìn ba đứa.
Tử Khuê giành nói trước tiên, nó chìa hai con thú bông tới trước, hít hít mũi, vô cùng tội nghiệp nói: "Giành~~..."
"Ý con là hai tỷ tỷ giành thú bông của con?"
Tử Khuê gật đầu thật mạnh, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ nên vô cùng, vô cùng nghiêm túc dạ thêm một tiếng.
"Các con thì sao? Có gì muốn nói không? Các con thật sự giành đồ của đệ đệ hả?"
Tử Tĩnh, Tử Xu mếu miệng.
Tử Xu thẳng thắn trả lời: "Dạ!"
Tử Tĩnh nhìn chằm chằm mẹ, đáp: "Thương lượng...."
Lý Ỷ La bị chọc giận mà bật cười. Nàng bảo chúng thương lượng, chúng liền thương lượng cái kiểu này?
Sợ đổ oan Tử Tĩnh, Tử Xu, Lý Ỷ La hỏi lại mấy người Tiểu Hồng để xác thực. Suy cho cùng, con trai nàng–Tần Tử Khuê cũng không phải bánh bao mềm mặc người bóp nắn.
"Chuyện là như vậy à?"
Mấy nha hoàn gật đầu. Tiểu Hồng nói: "Lúc đầu, hai tiểu thư đuổi theo bươm bướm chơi đùa, thiếu gia ngồi một bên vuốt đầu vịt, vốn dĩ cũng không có gì, thế nhưng, hai tiểu thư bắt bướm mệt rồi liền chạy đến trước mặt thiếu gia, bảo thiếu gia đưa vịt và ếch cho hai tiểu thư, thiếu gia không chịu, thế là đại tiểu thư và nhị tiểu thư liền...."
"Liền ra tay cướp?" Lý Ỷ La nhướng mày.
Tiểu Hồng gật đầu.
"Thiếu gia đánh không lại hai tiểu thư nên ôm hai con thú bông vào lòng rồi nằm sấp xuống đất, sau đó thì phu nhân đến."
Tử Khuê chìa hai bàn tay nhỏ tới trước, bổ thêm một đao rất đúng thời điểm. Chỉ thấy lòng bàn tay Tử Khuê có một vệt đỏ rất nhạt, có thể là do lúc nằm trên đất bị xướt: "Đau....." Nước mắt thi nhau rơi.
Lý Ỷ La đỡ trán. Da trẻ em non mịn, ấn nhẹ cũng sẽ để lại dấu. Cái tay không trầy da, không đổ máu, đau cái gì mà đau! Tiểu tử thúi này tám phần là lại làm bộ làm tịch.
Có điều, chuyện lần này quả là lỗi của Tử Tĩnh, Tử Xu. Lý Ỷ La nghiêm mặt: "Hai đứa các con, mẹ bảo các con thương lượng, không phải ý bảo các con giành của đệ đệ. Nếu thích cái gì là ngang ngược dựt lấy, người khác sẽ nói cha mẹ không dạy dỗ tốt các con. Lần này là hai đứa sai, phải bị phạt! Ưm....." Lý Ỷ La ngẫm nghĩ rồi nói: "Trở về sẽ phạt đứng, cơm chiều không được bú sữa, chỉ được ăn dặm." Đúng lúc nàng cũng có ý định cai sữa cho chúng.
Nghe thấy không được bú sữa, Tử Tĩnh và Tử Xu cảm thấy như sét đánh ngang tai.
"Mẹ....."
"Còn kêu nữa sẽ phạt hai bữa!" Lý Ỷ La liếc nhìn hai tỷ muội, nói nhẹ như không.
Ngay lập tức, hai tỷ muội không dám hó hé tiếng nào.
Lý Ỷ La nhìn sang Tử Khuê, ai đó được lợi mà nước mắt vẫn còn đang rơi từng giọt từng giọt chưa ngừng: "Cả con nữa! Nín ngay cho mẹ! Đừng tưởng mẹ biết con chỉ đang giả vờ."
Tử Khuê a một cái, hai tay dụi mắt, lập tức nín bặt.
Lý Ỷ La: Kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì mà kiếp này ông trời lại phái ba tiểu ác ma này xuống hành hạ nàng thế này?