- Trang chủ
- Phu Thê Nhà Nghèo
- Chương 173: Đá tảng
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Edit: Sahara
"Chuyện này....." Ma ma Trang phủ chần chừ. Trước khi tới, bà ta không tính tới tình huống Lý Ỷ La sẽ cự tuyệt, bởi vì việc thăng tiến của Tần Chung còn nằm trong tay lão gia nhà họ. Bà ta nghĩ: Sao Tần phu nhân này dám đắc tội với Trang gia bọn họ cho được? Ai mà không biết Vân Từ Phường là hạ nhân Tần gia mở chỉ là một cách nói, sự thật còn không phải là sản nghiệp của Tần gia à? Loại cửa tiệm nằm dưới tên tuổi hạ nhân này, Trang gia bọn họ cũng có mấy nơi.
"Tần phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đang cố ý đùn đẩy à?" Ma ma Trang phủ sa sầm mặt, bày ra khí thế bức người.
Lý Ỷ La cười khẽ, giương mắt, lạnh lùng nhìn bà ta: "Muốn ghép tội, sợ gì không có lý do! Ta còn phải chăm sóc ba đứa con, ở đâu ra thời gian mà làm? Hơn nữa, thứ Trang phủ các người đòi là bộ giá y độc nhất vô nhị, ta tự nhận tài hèn, không có bản lĩnh làm được nên mới đề nghị các người đến Vân Từ Phường. Làm sao? Không lẽ Trang phủ muốn ỷ thế hiếp người?"
Ma ma Trang phủ đứng dậy, miệng cười nhưng trong lòng thì không, bà ta nói: "Không hổ là Trạng Nguyên phu nhân!"
Bà ta là ma ma cận thân của Trang phu nhân, đi đến đâu mà không được người ta kính nể, một phu nhân của quan lục phẩm nhỏ nhoi cũng dám nói chuyện với bà ta như vậy? Đánh vào mặt bà ta cũng tức là đánh vào mặt Trang gia.
Bà ta hừ lạnh rồi nói với nha hoàn đi theo: "Chúng ta đi!"
Tôn mẫu đứng hầu bên cạnh, thấy người Trang phủ rồi mới cả giận lên tiếng: "Thứ gì vậy? Dù là người phủ Thượng Thư thì cũng chỉ là hạ nhân, thật sự xem bản thân là chủ nhân chắc? Tốt xấu gì phu nhân cũng là phu nhân nhà quan, vậy mà bà ta lại dám ngạo mạn, khinh thường phu nhân như thế."
Lý Ỷ La lắc đầu: "Trước cửa nhà tể tướng là quan thất phẩm*! Bà ta là ma ma theo hầu Thượng Thư phu nhân, diễu võ dương oai cũng là chuyện bình thường."
(*nghĩa là người gác cổng trước cửa nhà tể tướng cũng lớn như quan thất phẩm, ý nói những hạ nhân thích cáo mượn oai hùm.)
"Vậy.... Phu nhân, Trang gia sẽ không vì chuyện này mà ghi hận người và lão gia chứ? Nếu đắc tội với Thượng Thư đại nhân...." Tôn mẫu lo lắng nói.
Lý Ỷ La cười cười: "Đã sớm đắc tội rồi!"
Từ lúc Trang Thượng Thư nói bóng gió muốn Tần Chung thôi nàng, cưới Trang Du, nhưng bị Tần Chung uyển chuyển cự tuyệt thì phu thê nàng đã đắc tội với Trang gia bọn họ rồi. Huống chi, Trang gia và Tần gia còn có thù xưa hận cũ, thêm chuyện này cũng không xá gì.
Nếu Trang Thượng Thư vì một bộ giá y mà ra sức chèn ép Tần Chung, vậy thì ông ta cũng chỉ có vậy.
Tôn mẫu không hiểu ý Lý Ỷ La, bà đổi tách trà cho nàng rùi lui xuống.
Vừa rồi Lý Ỷ La phải tiếp khách nên bọn trẻ được giữ lại hậu sảnh, hiện tại người đã đi, mấy người Tiểu Hồng liền bế chúng đến chỗ Lý Ỷ La.
Trước đó Lý Ỷ La và bọn trẻ đang chơi trò trốn tìm. Bọn trẻ trốn, Lý Ỷ La đi tìm, chơi chưa được bao lâu thì bị người ta ngắt ngang, bọn trẻ còn chưa đã ghiền.
Cho nên.... Sáu con mắt đang lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La xoa đầu chúng: "Được rồi, được rồi, tiếp tục chơi! Mẹ nhắm mắt, đếm tới mười, sau đó sẽ đi tìm các con, các con mau đi trốn kỹ đi!"
"Mẹ nhắm mắt đó nha...." Lý Ỷ La nói xong liền nhắm mắt.
Tử Tĩnh la lên một tiếng rồi cả ba vội vàng đi tìm chỗ trốn. Chúng rất nghiêm túc, Lý Ỷ La có thể nghe ra được sự khẩn trương, hoảng loạn từ tiếng bước chân của chúng.
Lý Ỷ La thầm cười khẽ, bắt đầu đếm một cách chậm rãi: "Một..., hai...., ba....,...., mười...., được rồi, mẹ mở mắt đó nha~~!"
"Hí hí...." Lý Ỷ La vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng cười tinh nghịch của Tử Tĩnh, nàng giương mắt nhìn một vòng rồi bất đắc dĩ thở dài ngao ngán. Tử Tĩnh–con gái lớn của nàng và Tần Chung đang trốn dưới cái ghế, có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nửa thân mình mũm mĩm nho nhỏ kia còn ở bên ngoài, cái mông chổng lên trời, đã vậy còn lấy hai tay bịt chặt mắt.
Đúng là... Ngốc hết chỗ nói!
Lý Ỷ La làm như không thấy, khẽ khàng gọi: "Tử Tĩnh~, con đâu rồi~?"
Tử Tĩnh lại cười một tiếng, sau đó vội vã bịt miệng mình lại, có điều..... Tay che miệng rồi thì làm sao che mắt? Thế là, đại tiểu thư Tần gia lại bỏ miệng mình ra, lấy tay bịt mắt lần nữa.
Lý Ỷ La thật không nỡ nhìn thẳng vào con gái lớn của mình. Nàng lại nhìn một vòng, phát hiện Tử Xu đang trốn sau cửa, tuy nhiên, cũng chẳng khá khẩm hơn đại tỷ bao nhiêu, năm ngón tay trắng mịm no tròn còn đang bấu vào cạnh cửa, chân cũng lộ ra ngoài.
Lý Ỷ La lại đảo mắt, vậy mà không phát hiện ra Tử Khuê.
Tiểu tử này trốn ở đâu vậy kìa? Vừa rồi nàng nghe rất rõ ba tiếng bước chân đều quanh quẩn trong đại sảnh mà. Lý Ỷ La lại nhìn thêm vài vòng, vẫn không phát hiện ra Tử Khuê.
Quái lạ! Tiểu quỷ ranh ma này trốn đi đâu rồi?
Lý Ỷ La nhìn khắp đại sảnh một lượt nữa. Lần này nàng nhìn thấy ở góc tường có một con thú bông vải rất lớn. Lý Ỷ La bước tới, quả nhiên phát hiện Tử Khuê trốn sau con thú bông này. Thú bông rất lớn, hoàn toàn có thể che kín mít thân hình nhỏ bé của Tử Khuê.
Thời điểm Lý Ỷ La từ phía trên nhìn xuống, Tử Khuê cũng đang ngước mặt nhìn lên, thấy mẹ tìm được mình rồi, Tử Khuê liền chu mỏ trề môi, hơi không vui.
Lý Ỷ La nhịn cười bế Tử Khuê ra khỏi chỗ trốn: "Đi! Đi tìm đại tỷ, nhị tỷ ra cho mẹ!"
Lúc này Tử Khuê mới chịu cười. Hai kẻ bịt tai trộm chuông kia làm sao trốn được ai, Tử Khuê tìm được Tử Tĩnh và Tử Xu vô cùng dễ dàng.
Lý Ỷ La chơi cùng bọn trẻ đến tận giữa trưa. Ba đứa, đứa nào đứa nấy cũng dơ bẩn hết cả người. Lý Ỷ La không để ý vấn đề này. Con nít mà! Thời điểm chúng vô tư vô lự thì nên để chúng tận tình chơi đùa thỏa thích.
Bên này, Lý Ỷ La không để chuyện Trang gia tìm mình trong lòng, nhưng bên kia, sau khi Trang Du nghe ma ma thuật lại mọi chuyện thì tức phát điên.
"Ả cho rằng ả là ai hả? Lại dám từ chối yêu cầu của ta?" Trang Du thở phì phò nói.
Trang phu nhân xoa dịu Trang Du: "Thôi bỏ đi! Lý Ỷ La kia tốt xấu gì cũng là phu nhân nhà quan, nếu thật sự nhận may giá y cho người khác, vậy không phải là để người ngoài chê cười hay sao? Đương nhiên ả ta sẽ không nhận. Nói cái gì mà Vân Từ Phường là hạ nhân Tần gia mở, kỳ thật còn không phải là ả ta mở hay sao? Nếu con thật sự muốn Lý Ỷ La kia may giá y cho con, vậy con cứ đến Vân Từ Phường đặt may, không phải cũng như nhau à?"
"Đương nhiên không giống nhau!" Trang Du tức đến khó thở, ném tách trà trong tay xuống đất: "Vân Từ Phường là nơi làm ăn mua bán, nếu Vân Từ Phường tiếp nhận, con làm sao làm nhục ả ta? Cái con muốn là chính bản thân ả ta nhận!"
Trang Du nhìn Trang phu nhân: "Mẹ, mẹ và cha không màn ý nguyện của con, một–hai gả con cho cái tên Hoàng Trác kia, xô con vào hố lửa, hiện tại, con chỉ có một yêu cầu nhỏ này thôi mà cha mẹ cũng không thể đồng ý với con hay sao? Nếu là vậy thì con nhất quyết không xuất giá."
Trang phu nhân sốt ruột: "Hôn sự đã định, nếu con không chịu xuất giá, cha con nhất định sẽ trừng phạt cho con đâu. Hơn nữa, bây giờ thanh danh của con thành ra như vậy, ngoại trừ mấy tân khoa tiến sĩ hàn môn đó thì còn có nhà nào chịu cưới con chứ?"
"Trừng phạt? Vậy cứ để cha phạt đi! Dù cha không phạt thì con cũng sẽ tìm dây treo cổ. Dù sao không được gả cho Tần Chung, con sống cũng không còn ý nghĩa gì. Hiện tại, con chỉ muốn con tiện nhân Lý Ỷ La kia may giá y cho con thôi mà cha mẹ cũng không làm được, vậy thì cứ để con chết đi cho rồi."
"Đã vậy thì ngươi cứ chết đi!" Trang Du vừa dứt lời, ngoài cửa liền có tiếng Trang Thượng Thư vọng vào, tiếp theo là bóng dáng Trang Thượng Thư bước vào phòng, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Trang Du: "Nếu ngươi thật sự có can đảm chết, người làm phụ thân như ta sẽ xem trọng ngươi hơn một chút."
Trang Du vừa mới kêu gào ầm ĩ, bây giờ vừa thấy Trang Thượng Thư, khí thế lập tức tiêu tan hết: "Cha...."
"Ngươi còn biết gọi ta là cha? Hôn nhân đại sự có ai không phải là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối hả? Một nữ nhi khuê các mất hết danh tiết như ngươi, nếu ngươi không phải là con gái của Trang Kinh–ta, ngươi cho rằng người nào sẽ chịu cưới ngươi hả?"
"Lão gia, sao ông có thể nói chuyện khó nghe như vậy?" Trang phu nhân không nghe nổi lời Trang Thượng Thư, bà ta ôm Trang Du khóc nức nở.
"Chính vì bà cứ nhất mực dung túng nên mới tạo thành tính cách như hiện nay của nó và Bằng Nhi. Hiện tại, Bằng Nhi đã không thể đi lại, chẳng lẽ bà còn chưa rút ra được bài học gì hay sao? Trước đây, mẫu thân muốn nuôi các con bên người, bà khóc lóc ầm ĩ không chịu. Bây giờ nhìn xem thế nào! Cùng một mẹ sinh ra mà trưởng tử và nương nương trong cung có tiền đồ thế nào? Bà nhìn lại nó mà xem!"
Trang Kinh lạnh giọng quát Trang Du: "Ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ xuất giá cho ta! Cấm ngươi sinh thêm chuyện!"
Trang Du uất ức nức nở nói: "Cha, cha gả con cho Hoàng Trác thì cũng thôi đi, hiện tại con bảo họ Lý kia may giá y cho con, chính là đang cho ả ta thể diện, chẳng lẽ chuyện nhỏ này mà cha cũng không đồng ý? Cha là Hộ Bộ Thượng Thư, Tần Chung chỉ là quan Biên Soạn lục phẩm, hắn có thể làm được gì Trang gia chúng ta?" Trang Du vừa nói vừa siết chặt nắm tay. Nếu hiện thực đã không cách nào có được Tần Chung, vậy ả tuyệt đối sẽ không để phu thê họ được sống yên. Ngay cả Tần Chung, ả cũng muốn hủy hoại.
"Lão gia, hay là cứ bảo phụ nhân kia may giá y cho Du Nhi đi! Mối hôn sự này, chúng ta đã để Du Nhi chịu uất ức rồi, chút chuyện nhỏ này, cứ chiều ý con đi..."
"Hoang đường! Một người đàn bà như bà thì biết cái gì! Quan trường minh tranh ám đấu, mỗi bước đi đều phải hết sức thận trọng. Nếu chúng ta ép buộc thê tử Tần Chung may giá y cho nó, vậy chính là tự tạo tai tiếng cho mình. Hơn nữa....." Trang Kinh hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: "Hôm nay, Tần Chung vừa được hoàng thượng khen ngợi trước mặt các vị đại thân Nội Các là làm việc lưu loát. Dường như hoàng thượng có ý trọng dụng Tần Chung. Trong lúc này, chúng ta lại đi ức hiếp thê tử hắn, có khác gì tự chuốc phiền phức? Hừ!"
Nói xong, Trang Kinh phất tay áo bỏ đi.
"Tần Chung được hoàng thượng khen ngợi?" Trang Du nghe Trang Kinh nói xong, nhất thời khó mà tiếp nhận. Ả càng siết chặt nắm tay.
Tại sao? Tại sao mệnh Lý Ỷ La kia lại tốt đến vậy? Ả trăm phương ngàn kế cầu mà không được, Lý Ỷ La lại dễ dàng có nó trong tay?
"Du Nhi, chuyện đã như vậy thì thôi con hãy quên nó đi! Nếu con không hài lòng tay nghề tú nương trong phủ thì chúng ta sẽ đến Vân Từ Phường đặt may. Dù sao Vân Từ Phường cũng là của Tần gia, đến lúc đó, chúng ta cứ thêm một số yêu cầu làm khó dễ bọn họ, xem như là trút giận cho con."
Trang Du nghiến răng nói: "Được!"
Chiều hôm đó, lúc Tần Chung về nhà, Lý Ỷ La thấy bước chân Tần Chung có phần nhẹ nhàng, thầm đoán hắn đang đắc ý chuyện gì đó. Tuy nhiên, nàng cố nhịn không hỏi. Mãi đến khi ăn cơm chiều xong, người một nhà ra đình hóng mát ngồi, Lý Ỷ La mới hỏi: "Tướng công, có phải hôm nay gặp chuyện vui gì hay không?"
Tần Chung vội điều chỉnh dáng ngồi, e hèm một tiếng, mắc cỡ gật đầu: "Ừm!"
"Là chuyện gì thế?"
Trước mặt người ngoài, Tần Chung luôn ôn hòa nhã nhặng, cẩn trọng khuôn phép, chỉ có ở trước mặt Lý Ỷ La, hắn mới chịu để lộ mặt thật của mình. Với người ngoài thì già dặn hiểu chuyện, trước mặt Lý Ỷ La lại không bằng trẻ con.
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, tận lực giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ta được hoàng thượng tán dương!"
Lý Ỷ La kinh ngạc: "Chàng mới vào triều có mấy ngày mà đã được hoàng thượng tán dương?"
"Ừm!" Tần Chung cong cong khóe môi.
"Tướng công, chàng thật là lợi hại!" Đây là lời khen thật lòng. Nàng biết Tần Chung có tính toán, muốn trong một năm tại chức ở Bộ Hành chính tổng hợp này để lại ấn tượng sâu sắc với hoàng thượng, trở thành tâm phúc của hoàng thượng. Nhưng nàng vạn vạn lần không ngờ, Tần Chung đã đạt được bước đầu tiên nhanh như vậy.
"Tiếp theo chàng định thế nào?" Hai mắt Lý Ỷ La sáng lấp lánh nhìn Tần Chung. Tử Tĩnh, Tử Xu ngồi trong lòng mẹ không hiểu gì cả, nhưng cũng bắt chước mẹ, nhìn cha bằng ánh mắt lấp lánh.
Ngón tay Tần Chung nhịp nhịp trên đầu gối, ghé vào tai Lý Ỷ La nói nhỏ gì đó, Lý Ỷ La nghe xong thì hai mắt càng sáng hơn: "Tướng công ta quả nhiên lợi hại!"
"À phải, hôm nay Trang gia phái người tới, muốn ta may giá y cho Trang Du, nhưng bị ta từ chối. Ta bảo họ đến Vân Từ Phường đặt may."
Tần Chung nghe xong, ánh mắt lập tức lạnh đi. Hắn xoa nắn tay Lý Ỷ La: "Làm tốt lắm! Chuyện Trang gia cứ để ta lo liệu."