- Trang chủ
- Phượng Tù Hoàng
- Chương 25: Ninja rùa
Tác giả: Thiên Y Hữu Phong
Để tránh quá nhiều người để ý, vẫn như lần trước, Sở Ngọc xuất phát từ cửa sau. Bốn người ra khỏi cửa phủ thấy một ngõ nhỏ. Ngõ này rất quạnh quẽ, xưa nay ít người qua lại. Nhưng lúc này họ lại nghe thấy tiếng vó ngựa.
Một người một ngựa xuất hiện ở đầu ngõ, tiếng ghìm cương ngựa vọng đến, một lát sau đến trước mặt bọn họ, phảng phất như có cơn lốc cuốn qua.
Kỵ sĩ ghìm chặt tuấn mã dừng lại, Sở Ngọc mới nhìn rõ hình dạng hắn. Bởi vì kỵ sĩ phóng nhanh, y phục trên người có chút xộc xệch, mũ nghiêng rơi xuống vai. Tuy nhiên dù chỉ nhìn qua cũng thấy, khí chất người này cao vời vợi, khuôn mặt tuấn mỹ không biểu lộ điều gì. Hắn ngồi trên lưng ngựa hơi nghiêng người nhìn xuống bốn bọn họ, dáng người thẳng. Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, tạo hình này rất “khốc liệt”.
“Phò mã” Lưu Tang thì thào, chậm rãi buông tay nàng ra.
Đây chính là phò mã Hà Tập đã nhiều ngày qua chưa từng nhìn thấy? Đây chính là người chồng danh nghĩa của nàng?
Cho dù mấy ngày qua Sở Ngọc ở trong phủ đã được “luyện mắt”, thấy trai đẹp không còn quá kinh ngạc, nhưng nàng không thể không thừa nhận, diện mạo Hà Tập vô cùng “thượng đẳng”, chỉ riêng khuôn mặt kia thôi cũng đủ xứng đáng làm phò mã.
Hà Tập phi ngựa trở về phủ, gặp một người xa lạ đứng ở ngưỡng cửa, bên cạnh là Việt Tiệp Phi, Hoàn Viễn và Lưu Tang, hắn nhíu mày, tưởng là một nam sủng mới của công chúa. Nhưng nhìn hơi quen mắt, càng quan sát kỹ…
Hà Tập khẽ biến sắc, vội vàng xuống ngựa, đi tới trước mặt Sở Ngọc cúi chào thật thấp: “Tham kiến công chúa”.
Lúc nhìn thấy Hà Tập, Sở Ngọc muốn xem sự thể thế nào. Dù sao mang tiếng là chồng của công chúa Sơn Âm lại bị đội nhiều nón xanh như vậy, nam nhân này chắc không thể chịu được. Đã không thể bỏ vợ thì chí ít hắn cũng phải tỏ thái độ cao ngạo khinh thường, nhìn thấy thê tử coi như không thấy, giống như Giang Yêm.
Nhưng phản ứng của Hà phò mã nằm ngoài dự liệu của nàng, khiến nàng không biết ứng xử thế nào cho thích hợp.
Hà Tập thấy Sở Ngọc có vẻ hoang mang liền biểu lộ sự quan tâm, cầm tay nàng lo lắng nói: “Hình như thân thể nàng vẫn chưa hồi phục? Mấy ngày trước công chúa bị ốm, ta thân là phò mã, lại bởi vì việc công bận rộn nên không thể thăm nàng, nghĩ đến thật xấu hổ”. Hắn vừa nói, khóe mắt còn dường như đỏ lên, thể hiện tấm chân tình.
Sở Ngọc bị hắn nắm chặt tay liền giật mình tỉnh lại, lập tức trong lòng thầm tán thưởng: kỹ xảo biểu diễn! Thế nào là kỹ xảo biểu diễn? Đây chính là kỹ xảo biểu diễn nha! Kỹ xảo biểu diễn của vị phò mã này, xứng đáng đoạt giải Oscar. Thần thái tinh tế, lời kịch biểu lộ chân tình. Nếu người ngoài không biết, nhất định sẽ tưởng đây là một đôi phu thê ân ái như keo sơn.
Sở Ngọc tuyệt đối không cho rằng, Hà phò mã khoan dung không để ý chuyện thê tử của mình nuôi dưỡng nam sủng. Trên thực tế, không có người đàn ông nào lại không để ý việc này cả. Nàng thậm chí cho rằng, nếu mình không mang thân phận công chúa, hẳn đã sớm bị Hà phò mã giết một vạn lần. Ngay lúc này, nàng còn đang đứng cạnh hai nam sủng, thế nhưng Hà phò mã lại nói chuyện rất đỗi thắm thiết thân tình.
Cảm giác lạnh giá bao phủ trái tim, được soái ca nắm tay mà Sở Ngọc không hề cảm thấy chút nào ngọt ngào ấm áp. Nàng cảnh giác thầm than: có thể nhịn được việc mà người thường không thể nhịn, nếu không phải có trí tuệ lớn thì chắc chắn là có âm mưu lớn. Về sau đối với người này, nàng phải cẩn thận mới được!
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, rút tay ra khỏi tay Hà Tập nói: “Ta không sao. Phò mã nếu có việc bận thì không cần để ý đến ta. Ta đã có Hoàn Viễn, Lưu Tang chăm lo là được rồi!”
Hà Tập do dự một lát, thấy thái độ nàng lạnh nhạt, đành hỏi thăm quan tâm vài câu; nói có việc gấp, giao ngựa cho người hầu rồi đi vào phủ. Dù quần áo xộc xệch nhưng phong tư dáng vẻ của hắn khiến người ta thấy ngưỡng mộ hơn cả người phục trang lộng lẫy chỉnh tề.
Cửa lớn phía sau đóng lại rồi, Sở Ngọc mới thở hắt ra. Lưu Tang lại ôm lấy cánh tay nàng, cúi đầu rầu rĩ nói: “Công chúa…công tử, em không thích phò mã”.
Sở Ngọc bật cười, xoa đầu cậu bé: “Tại sao lại không thích?”
“Em không rõ”. Lưu Tang nghi hoặc lắc đầu, theo thói quen lại dụi dụi vào người nàng hai cái “Em không biết rõ vì sao, chỉ là không thích thôi". Đôi mắt cậu bé trong veo như nước.
Sở Ngọc sửng sốt, lập tức giật mình: trẻ con cực kỳ mẫn cảm, có khả năng cảm nhận được vẻ ngụy trang của Hà Tập bên ngoài che giấu hận ý bên trong, từ đó trực giác chuyển hóa thành “không thích”.
Bật cười nhẹ, nàng vỗ vỗ khuôn mặt bầu bĩnh của Lưu Tang, cảm giác sờ làn da non mịn trên tay thật thích, rốt cuộc nàng không nhịn được mà nhéo một phát: “Không sao, ta cũng không thích hăn, chúng ta đều không thích hắn”.
Nghe nàng nói vậy, Lưu Tang cười vui vẻ.
Sở Ngọc cũng mỉm cười, nhưng giữa mi tâm trĩu nặng lo lắng.
Vốn dĩ Hà phò mã tướng mạo tuyệt vời, phong nghi xuất chúng, ai gặp hắn cũng không thể nào ghét bỏ được. Nhưng chỉ gặp một lần, trong lòng Sở Ngọc lập tức đưa hắn lên mức độ nguy hiểm giống như Dung Chỉ.
Hà Tập là phò mã, vốn là con nhà quyền quý, bản thân lại làm quan, khác với các nam sủng trong phủ công chúa không có chỗ dựa. Người như hắn vốn không cần nhìn sắc mặt công chúa để làm việc. Vậy vì sao hắn lại nhẫn nhịn, thậm chí còn bày đặt vẻ yêu thương công chúa như thế?
Nghĩ cũng phiền lòng, Sở Ngọc quyết định tạm thời không quan tâm đến việc này nữa để khỏi đau đầu. Nhưng nàng bỗng ngẫm đến một chuyện: vị phò mã đại nhân này, được công chúa tặng miễn phí nhiều mũ xanh mà đội, thật chẳng khác nào “bát vương rùa đen”. Hắn chẳng những nhẫn nhịn không phát tác, bề ngoài còn làm ra vẻ yêu thương công chúa, thật đúng là thần tiên. Sau này để tỏ lòng tôn kính, nàng quyết định gọi thầm hắn là Ninja rùa (!)
Cũng là để cảnh tỉnh chính mình, ngàn vạn lần phải đề phòng vị phò mã này.
Hắn nhẫn nại như thế, tất có mưu đồ.