Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả L
Sau khi Triệu Kiến Quốc đi, Hàn Mai một mình nằm trong chăn buồn bực khóc. Cô không ngừng tự an ủi bản thân, không tới nửa năm nữa là có thể theo quân rồi,có thể ngày ngày nhìn thấy anh…..
Nhưng càng an ủi cô lại càng thấy uất ức, lo lắng, càng khóc nhiều hơn.
Lúc cha mẹ Hàn tới thấy con gái đang núp trong chăn khóc mà đau lòng. Có cha mẹ nào chịu được khi thấy con gái bị uất ức đây? Hàn mẹ nhìn con gái khóc sưng mắt vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
“Lúc đầu mẹ đã nói từ chối hôn sự này, chính con nhất định muốn lấy nó, hiện tại chịu khổ rồi lại chỉ biết khóc.”
Hàn Mai tức khí lau khô nước mắt, “Anh ấy là con chọn, loại khổ này con thích ăn.”
Mẹ Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, con thích? Thích mà còn khóc như vậy?
“Được rồi, bây giờ nói những chuyện này có ích lợi gì? Con thu dọn một chút đi, về nhà ở trước với cha mẹ mấy ngày.” Cha Hàn nhìn mẹ Hàn chằm chằm , 'cho bà đến không phải để bà nói những thứ này với con gái'. Đối với hôn sự này, ông vẫn luôn cảm thấy mình thiếu con gái. Lúc ấy tùy tiện tìm nhà nào cũng đều có điều kiện đều tốt hơn Triệu Kiến Quốc, ít nhất con gái cũng không phải chịu khổ như bây giờ. Ông cũng là có khổ mà không nói được a! Cũng may nửa năm sau là có thể theo quân rồi, hi vọng cuộc sống sau này của con gái sẽ tốt hơn.
Hàn Mai về ở nhà cha mẹ mấy ngày, mấy ngày này việc gì mẹ Hàn cũng không để Hàn Mai làm, hận không thể coi cô như Bồ Tát mà cung phụng. Tâm tình Hàn Mai không tốt, cũng không có tâm tư để ý tới chuyện khác, cả ngày nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, nghĩ giờ này Triệu Kiến Quốc đã đến bộ đội chưa? Anh đang làm gì ở đó? Tình huống này tiếp tục kéo dài tới ngày thứ năm từ khi Triệu Kiến Quốc đi thì cô nhận được thư của anh.
Thư là do Thạch Đầu đưa tới, Hạn Mai run rẩy nhận lấy thư từ trong tay Thạch Đầu, vội vàng chạy vào trong phòng. Cha mẹ Hàn gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cứu binh rốt cuộc cũng tới, nếu Triệu Kiến Quốc không gửi thư về con gái ông bà có khi biến thành hòn vọng phu mất.
Hàn Mai nghĩ lá thư này nội dung cũng giống lá thư trước, cẩn thận mở ra.
“Vợ,
Anh rất nhớ em! Từ buổi sáng rời đi liền bắt đầu nhớ. Nghe em khóc, anh rất đau lòng.
Anh cũng không muốn rời khỏi em, nhưng anh là quân nhân, có một số việc anh cũng không có cách. Em là người hiểu chuyện, anh hi vọng lần này em cũng có thể hiểu cho anh, sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, em nhất định phải tin tưởng anh!
Tâm tình em đã tốt hơn chưa? Hay vãn còn khóc? Đừng khóc, khi nào anh về liền để em đánh anh được không? Khóc mắt sẽ sưng lên nhìn không đẹp. Anh nghe Thạch Đầu nói phụ nữ lúc mang thai mà khóc, đứa bé tương lai cũng thích khóc, em phải cẩn thận con anh a.
Ban đêm em ngủ một mình có sợ không? Trước khi ngủ nhớ khóa kĩ cửa chính. Đúng rồi, nhà dì của Thạch Đầu mới sinh chó con, anh đã bảo Thạch Đầu mang cho em một con. Nuôi chó là phải nuôi từ bé, bằng không sau này nó cũng không thân với mình.
Anh đã nộp đơn xin theo quân lên trên rồi, em yên tâm, qua vài tháng nữa chúng ta sẽ không còn như thế này nữa.
Anh không ở nhà nhưng em nhất định phải nhớ tự chăm sóc mình thật tốt.
Chờ anh.”
Hàn Mai đọc qua thư vừa ngọt ngào vừa tức giận, người đàn ông này hai ba câu đều không rời bỏ chuyện sinh con, chẳng lẽ anh cưới vợ về chỉ để sinh con hay sao? Còn nữa,bình thường thật không nhìn ra anh học cũng sẽ viết thư buồn nôn như thế này. Hàn Mai nào biết Triệu Kiến Quốc có cao nhân đứng sau lưng chỉ đạo a!
Mẹ Hàn thấy Hàn Mai sau khi ra khỏi phòng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, lần đầu tiên ăn được hơn một chén cơm tối. Trong lòng cảm thán, phụ nữ a, chính là không rời được đàn ông. Nhớ ngày đó bà ra ngoài làm thuê, con gái ở nhà ăn không ngon, ngủ không yên lại càng cảm thấy không thoải mái. Bà nuôi con gái sắp được hai mươi năm, sau khi gả chồng cho nó, ngay cả bà là mẹ cũng không bằng một người đàn ông lại càng thấy khó chịu.
Mẹ Hàn lo lắng trong lòng bốc lên vị chua, không nghĩ năm xưa bà cũng như vậy, gả cho người ta xong liền một lòng nhào vào trong ngực người ta, hiện tại còn quay ra trách móc Hàn Mai.
Hàn Mai nào có biết mẹ cô đang ghen với Triệu Kiến Quốc, chỉ nghĩ tới việc lấp đầy cái bụng đói của mình.
Ngày hôm sau, Hàn Mai liền trở về Triệu gia. Mới vừa vào cửa, hai vợ chồng Thạch Đầu đã sang tới nơi. Trên tay Thạch Đầu còn mang theo một cái bao bố, vừa mở ra nhìn, một con chó con vừa trắng vừa tròn nhô đầu ra, hai mắt đen lúng liếng nhìn Hàn Mai chằm chằm, không ngừng phát ra tiếng ô ô. Hàn Mai vừa thấy liền thích ngay.
“Con chó nhỏ này mới được mười lăm ngày tuổi, Triệu Kiến Quốc bảo tôi mang về cho cô nuôi, tiện thể để nó giúp trông coi nhà cửa.” Thạch Đầu trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại thầm hận, con chó nhỏ này có dáng dấp đáng yêu nhất trong đám chó con, anh vốn là muốn giữ lại mang về lấy lòng vợ nha. Triệu Kiến Quốc kia nhìn thấy liền không cho anh lấy, còn nói cái gì mà vợ hắn ở nhà một mình ban đêm sẽ sợ. Nghe Triệu Kiến Quốc giải thích, Thạch Đầu cũng chấp nhận, hắn muốn lấy thì cho hắn. Chỉ là anh cũng không thể để tên kia trắng trợn chiếm tiện nghi của mình như vậy, chờ lần sau hắn về nhà, anh sẽ cho hắn biết sự lợi hại của đàn ông Thạch gia. Nghĩ tới liền tâm bất can tình bất nguyện bắt tay vào làm ổ cho chó con giúp Hàn Mai.
Hàn Mai nhẹ nhàng ôm lấy chó con. Con chó nhỏ này cũng rất cơ trí nha, liếm liếm mu bàn tay Hàn Mai, còn ô ô gọi hai tiếng.
“Đừng chỉ ôm nó như thế , trước hết phải để nó quen nhà mới được.” Tiểu Thúy nhìn dáng vẻ cẩn thận của Hàn Mai liền biết cô không có kinh nghiệm nuôi chó.
“Quen nhà? Vậy phải làm như thế nào?”
“Cô ôm nó đến chân bàn ăn trong bếp, theo bên trái đi ba vòng, sau đó lại theo bên phải đi ba vòng là được.”
Hàn Mai nghe xong liền làm theo.
Tiểu Thúy lại nói thêm, “Chó con mới được mười lăm ngày, cô chỉ cần cho nó ăn ít cháo là được, nhớ đem thức ăn thừa trộn lẫn vào cháo. Trong thời gian này cô nhớ tuyệt đối đừng để nó chạy ra ngoài, để cho nó quen thuộc với nhà cô.”
Hàn Mai ghi nhớ tất cả, hai người nói chuyện thêm một hồi mới biết Tiểu Thúy biết rất nhiều kinh nghiệm nuôi chó, Hàn Mai tò mò hỏi, “Cô từ đâu mà biết nhiều vậy?”
“Lúc tôi chưa lấy chồng, trong nhà từng nuôi một con, tiếc là sau này bị xe cán chết. Vốn cũng muốn nuôi thêm một con, nhưng Thạch Đầu nghe người ta nói tôi đang mang thai không thích hợp để nuôi chó, chuyện này coi như xong.”
Kiếp trước Hàn Mai cũng nghe người ta nói qua chuyện này, thật ra cũng không đáng sợ như thế, bình thường không tiếp xúc quá nhiều với chó con, chú ý vệ sinh cho chó nhiều hơn một chút là không có vấn đề gì rồi. Nhưng Hàn Mai lại không thể nói với Tiểu Thúy sao bản thân lại biết nhiều như thế, sợ là bản thân cô lại không nói rõ được nguyên nhân, thôi thì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Lúc này Thạch Đầu đã làm xong ổ chó, chào Hàn Mai một tiếng, rửa tay liền đỡ vợ đi về.
Hàn Mai nhìn bóng lưng hai người rời đi, suy nghĩ nếu cô mang thai, Triệu Kiến Quốc có hay không cũng sẽ chăm sóc như vậy? Anh hẳn là thật sự muốn có con với cô. Dù sao tuổi anh cũng không còn nhỏ, người khác đến tuổi anh cũng đã có con đi học tiểu học rồi. Chính cô cũng hi vọng lần này có thể mang thai nhưng đây cũng không phải chuyện cứ hi vọng là được.
Thở dài, Hàn Mai xoay lưng đi vào nhà.