- Trang chủ
- Quân Sư Vương Phi
- Quyển 1 – Chương 12: Quân sư phong ba
Tác giả: Tùy Phong Thanh
Thanh âm này? Không, điều đó không có khả năng a! Hắn…… Hắn đúng là nam tử
đêm qua cùng nàng ở bên trì đàm bất ngờ gặp gỡ? Hắn lúc ấy cũng là dùng
tiếng nói này hỏi nàng:“Ngươi là ai? Tiên tử dưới ánh trăng sao?”, nàng
ấn tượng khắc sâu, nam tử làm cho nàng mất ngủ một đêm đúng là hắn Âu
Dương Cẩn Hiên, là nam tử nhàm chán vừa thấy mặt liền mệnh lệnh nàng thú Mạc Tình. Không, không…… Điều đó không có khả năng, nhưng, nàng biết
rất rõ, đây là sự thật. Hừ, nam nhân này thực đáng giận, đêm qua dám đối với nàng như vậy, đáng giận!
Vừa nghe hắn nói xong, không thể tin mà nhìn hắn, Cẩn Hiên mặt đẹp gợi lên
tươi cười, trêu tức nói:“Mạc Quân sư cảm thấy an bài này không tốt sao?
Vẫn là……” Dừng một chút, lại nói:“Vẫn là cảm thấy làm quân sư có điểm
đại tài tiểu dụng, muốn làm lớn hơn nữa , tỷ như nguyên soái, ân?” Bổn
vương muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Gương mặt hàn băng này
như thế nào hé ra mặt?
“Ách? Tại hạ sao dám đoạt bát cơm Vương gia đâu!” Phục hồi tinh thần lại Ngạo Quân thấy Cẩn Hiên kia tươi cười trào phúng, cảm thấy thập phần chói
mắt, bất giác châm chọc trở về.
“Bát cơm?” Đây là ý tứ gì? Này cùng bát cơm có quan hệ gì sao?
“Vương gia nghe không hiểu? Cần tại hạ giải thích một chút sao?” Cổ nhân này
thật sự là bổn a! Bát cơm là cái gì cũng không biết.
“Ngươi…… Không cần.” Cẩn Hiên vung tay áo, quay lại chủ vị ngồi xuống, tâm tình
bình tĩnh một chút, lại khôi phục nguyên lai lãnh tuấn nói:“Nếu Mạc công tử đồng ý an bài của bổn vương, vậy từ nay về sau, các hạ chính là quân sư của bổn vương.”
Trong doanh Triệu Chi Dương phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng nói:“Vương gia, vạn vạn không thể a! Người này lai lịch không rõ, chức quân sư rất
trọng yếu, sao có thể để hắn đảm đương?”
“Chi Dương, Mạc Quân không phải lai lịch không rõ, hắn là người Mạc gia
thôn, là con dân Long Hiên ta. Hơn nữa Tử Tề tin tưởng, với năng lực của hắn, nhất định có thể đảm đương chức quân sư.” Ngụy Tử Tề nghe Triệu
Chi Dương nói Mạc Quân như vậy, lập tức phản bác nói. Hắn chịu không
được có người nói Mạc Quân nói bậy, tựa như chịu không được có người nói Vương gia nói bậy.
“Tử Tề, ngươi như thế nào hồ đồ như vậy? Năng lực của hắn? Hắn có năng lực
gì, không phải chỉ là ẻo lả thôi sao?” Triệu Chi Dương vẻ mặt khinh miệt nói.
“Chi Dương, thu hồi câu nói kia của ngươi, nếu không đừng trách Tử Tề đối
với ngươi không khách khí .” Trên mặt luôn luôn ôn hòa cọ nổi lên một cỗ tức giận.
“Ngươi…… Ngươi vì tên không rõ lai lịch này, đối với ta như vậy?” Triệu Chi
Dương trên mặt tục tằng tràn đầy thương tâm. Hắn cùng với Ngụy Tử Tề mặc dù không phải thân huynh đệ, nhưng hai người kề vai chiến đấu, cảm tình so với huynh đệ còn thân hơn. Không thể tin được hôm nay, sẽ vì một
người vừa mới gặp này mà trợn mắt cãi nhau.
“Ta…… Ta không phải có ý tứ này.” Ngụy Tử Tề cũng hiểu được ngữ khí vừa nãy
có điểm quá nặng, nhưng nghe thấy Triệu Chi Dương nói Mạc Quân như vậy,
hắn chính là nhịn không được tức giận trong lòng, lại nói:“Chi Dương, ta hy vọng, về sau ngươi không nên vô lễ với Mạc Quân.”
“Ngươi…… Ngươi có phải bị hắn hạ dược rồi không.” Triệu Chi Dương bước mạnh từng bước về phía trước, cả giận nói.
“Ta nói rồi, không cho đối với hắn vô lễ như thế.” Ngụy Tử Tề thấy Triệu
Chi Dương vẫn đem Mạc Quân xem thành người xấu, cũng giận không thể kiềm chế.
Mắt thấy hai vị tướng quân có cảm tình tốt nhất trong quân sẽ đấu võ , Cẩn
Hiên đột nhiên vỗ bàn một cái, quét mọi người liếc mắt một cái, Mạc Quân mặt thủy chung hé ra lãnh nhạt, bộ dáng đạm mạc coi như việc này cùng
nàng không hề quan hệ, Cẩn Hiên chống tay trên bàn đôi mắt càng hiển thị thâm trầm, mặt bình tĩnh nói:“Tốt lắm, đừng sảo nữa, Triệu tướng quân,
việc này bổn vương đã quyết định rồi, Ngụy tướng quân, ngươi đi an bài
chỗ ở hảo cho Mạc Quân sư cùng muội muội hắn. Tốt lắm, đều đi xuống đi!” Nói xong khoát tay, ý bảo bọn họ lui ra.
Giống như chỉ đợi những lời này, Cẩn Hiên vừa nói xong, Ngạo Quân tay áo
trắng noãn vung lên, xoay người liền đi ra khỏi doanh trướng. Nàng hiện
tại hảo khốn a! Tối hôm qua một đêm không ngủ, chạy nhanh trở về doanh.
Nàng tuy rằng không phải người thích ngủ, nhưng một ngày bảy, tám giờ
vẫn là muốn ngủ cho đủ, nếu không ngày hôm sau nàng sẽ mệt gần chết.
Từng thử qua một lần, đang đứng liền ngủ gật.
“Mạt tướng cáo lui.” Ngụy Tử Tề thấy Mạc Quân vừa đi, vội vàng đối với Cẩn
Hiên vái chào, lập tức đuổi theo Mạc Quân bước nhanh đi ra ngoài.
“Này…… Mạt tướng cáo lui.” Triệu Chi Dương thấy Mạc Quân lại vô lễ với Vương
gia như vậy, còn muốn nói cái gì, đã thấy Vương gia xiêm áo lại vẫy vẫy
một chút, thế này mới không cam lòng không muốn cáo lui.
Nhìn thân ảnh dần dần biến mất, gương mặt lãnh tuấn nháy mắt như hàn băng
ngàn năm, có vẻ càng làm cho người ta sợ hãi thêm, Y Thiên Y Hàn một bên nhìn không khỏi rùng mình một cái.
Khá lắm Mạc Quân, tuy không nói lời nào, nhưng có thể làm cho tâm phúc tối
đắc lực của hắn, hai vị tướng quân cảm tình tốt nhất ‘Trở mặt thành
thù’, xem ra là hắn xem thường nàng .
“Y Thiên, Y Hàn, đi thăm dò Mạc Quân này rốt cuộc là người phương nào?”
“Dạ.”
Trở lại Ngụy Tử Tề vừa mới giúp nàng an bài doanh trướng mới — quân sư
doanh trướng, Ngạo Quân nhìn cũng chưa nhìn qua chỉ liếc mắt một cái,
ngã đầu xuống, liền nằm ngủ ở trên giường .
Một bên Ngụy Tử Tề cùng Mạc Nguyệt Oánh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngạo
Quân ngã đầu liền ngủ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
“Mạc cô nương, Mạc Quân xem ra đã mệt , chúng ta đi ra ngoài đi! Đừng sảo
đến nàng .” Ngụy Tử Tề săn sóc nói. Ánh mắt ôn nhu lại liếc mắt nhìn
Ngạo Quân đang ngủ say sưa một cái, thế này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Ân.” Nguyệt Oánh vẻ mặt hạnh phúc nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, cũng đi ra ngoài. [ Nha đầu kia hạnh phúc cái gì a?]
Trướng ngoại, Nguyệt Oánh sợ có người quấy rầy Ngạo Quân nghỉ ngơi, bởi vậy
một bước cũng không rời đi canh giữ ở trướng ngoại, trong lòng cũng là
ngọt ngào vô cùng, Mạc Quân ca của nàng hiện tại là quân sư , nàng tin
tưởng rất nhanh có thể vì người Mạc gia thôn báo thù , đến lúc đó, nàng
có thể cùng Mạc Quân ca cùng nhau ẩn cư, trở thành đôi uyên ương sống
những ngày thần tiên.
“Uy, gọi ngươi có nghe hay không?” Một thanh âm mạnh như hồng chung lôi kéo
Nguyệt Oánh đang chìm đắm trong suy nghĩ về tương lai tốt đẹp.
“Để làm chi a!” Nguyệt Oánh vẻ mặt hờn giận ngẩng đầu trừng mắt nam tử cao
lớn trước mắt. Chán ghét, nàng đang tưởng tượng cùng Mạc Quân ca ôm nhau nhìn những ngày vui vẻ sau này! Xú nam nhân vẻ mặt tục tằng này vô
duyên vô cớ chạy đến kêu la cái gì a!
“Ách? Dọa đến cô nương , Chi Dương đáng chết.” Nữ tử hảo đáng yêu a! Khuôn
mặt nho nhỏ, ánh mắt thật to, môi nho nhỏ, làm hắn một lòng mạnh mẽ
khuôn mặt ngăm đen lại nổi lên đỏ ửng, nhìn rất buồn cười.
“Xích…… Ngươi có chuyện gì sao?” Nhìn hắn như vậy, Nguyệt Oánh nhịn không được
bật cười, hờn giận vừa mới bị quấy rầy trở thành hư không.
Nụ cười kia làm cho Triệu Chi Dương hồn bay phách lạc, thế nào còn nghe
nàng nói gì đó được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm giai nhân, mặt
càng đỏ hơn.
“Ta nói, người cao to, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Thấy đối phương không phản ứng, Nguyệt Oánh lại hờn giận nói.
“Ách? Người cao to, nói ta sao?” Triệu Chi Dương ngây ngốc hỏi, suy nghĩ rời xa thế này mới chậm rãi trở về.
“Vô nghĩa, lúc này trừ ngươi ra, còn có ai, không lẽ nói ta a? Nói đi,
ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Nguyệt Oánh quát. Nói, nàng Mạc Nguyệt
Oánh tính tình cũng thực mạnh mẽ , điểm ấy trong Mạc gia thôn mọi người
đều biết, cho nên tốt nhất chớ chọc nàng sinh khí, nếu không chịu khổ
chỉ có chính mình.
“Nga, ta đến tìm Mạc Quân .” Một câu hỏi này làm cho Triệu Chi Dương nhớ ra mục đích tới đây.
“Tìm ca ta, ngươi tìm ca ta có chuyện gì sao?” Vừa nói đến Ngạo Quân, Nguyệt Oánh trên mặt ôn nhu giống nhau có thể chảy nước.
“Ca ngươi, ngươi là?”
“Ta gọi là Mạc Nguyệt Oánh, ca ta hiện tại đang nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ
nói với ta đi?” Nhìn hắn vừa mới nãy bộ dáng hung hăng thế kia, xác định vững chắc không có chuyện gì tốt?
“Nghỉ ngơi, hừ, ban ngày ban mặt , nghỉ cái gì mà nghỉ a? Rõ ràng là chột dạ, không dám gặp người, kêu ngươi – một thiếu nữ ra làm tấm bia.” Triệu
Chi Dương vẻ mặt khinh thường nói. Hắn cũng không phải là Tử Tề, sẽ
không tin tưởng Mạc Quân!
“Ngươi nói cái gì, ca ta đoan chính, tại sao phải chột dạ a? Còn có, ai quy
định ban ngày ban mặt không thể nghỉ ngơi , ngươi dám nói xấu ca ta, cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí.” Nguyệt Oánh tức giận đến một
tay chống nạnh, một tay chỉ vào Triệu Chi Dương mắng to. Người cao to
chết tiệt, dám nói Mạc Quân ca yêu quý của nàng như vậy .
“Ngươi không khách khí như thế nào, ta nói là lời nói thật, hắn không chỉ dám
vô lễ với Vương gia, hơn nữa còn mê hoặc huynh đệ ta, lẻn vào quân doanh rõ ràng có ý đồ bất chính, nói không chừng hắn chính là gian tế Thương
Liêu quốc, tưởng đã lừa được Triệu Chi Dương ta, không dễ dàng như vậy,
hiện tại, ta sẽ vạch trần mặt nạ của hắn, gọi hắn đi ra gặp ta.” Triệu
Chi Dương cũng tức giận đến rống to. Hôm nay có tới hai người vì Mạc
Quân kia nói sẽ không khách khí với hắn, một người là hảo huynh đệ của
hắn, một người là nữ tử hắn vừa gặp đã thương, hắn đường đường một đại
tướng quân, có thể nào chịu được loại ngữ khí này.
“Ngươi nói hưu nói vượn, ca ta không phải là gian tế Thương Liêu quốc, Thương
Liêu quốc thái tử giết chết cha mẹ ta, cùng chúng ta có mối thâm thù,
như thế nào ca có thể làm gian tế? Còn có, cái gì mê hoặc huynh đệ
ngươi, ý đồ gây rối cái gì? Tất cả đều do ngươi nói lung tung, ô hãm ca
ta.”
“Ta không nói bậy, hắn không phải là người tốt, hắn chính là gian tế, ngươi tránh ra.” Nói xong, định xông vào.
“Không cho đi vào, ngươi mới không phải người tốt, mới là gian tế.” Nguyệt
Oánh cũng không yếu thế, cả người liền đứng ở tại cửa trướng, chặn Triệu Chi Dương lại.
“Ngươi tránh ra, nếu không tránh ra, ta liền……” Thấy Nguyệt Oánh đứng chặn ở
phía trước, không cho hắn đi vào, liền dùng tay muốn đẩy nàng ra, nhưng
tay chỉ vươn giữa không trung, không dám đụng vào nàng.
“Ngươi liền như thế nào, đánh ta sao? Hừ, ngươi đánh ta a! Đánh a!”
“Ta không đánh nữ nhân, ngươi…… Ngươi mau tránh ra cho ta.” Triệu Chi Dương đỏ mặt trách mắng.
“Không tránh.” Tức chết ngươi.
“Ngươi không tránh?”
“Không.”
……
Hai người cứ như vậy ở trướng ngoại của Ngạo Quân giằng co cả ngày, Triệu
Chi Dương thủy chung vào không được, binh lính vây xem càng ngày càng
nhiều , mọi người đều cười trộm không thôi.
“Ngươi rốt cuộc có tránh ra không?”
“Không.”
Triệu Chi Dương bất đắc dĩ, tức giận phất tay áo mà đi, hắn cũng không tin
được lại có thể tại đây đùa giỡn hầu cho người ta xem.
Thấy Triệu Chi Dương tức đến mặt đỏ hồng, Nguyệt Oánh cười thắng lợi, hướng
về phía bóng dáng hắn làm cái mặt quỷ. Sau khi cha mẹ qua đời, nàng trầm tĩnh không ít, không thể tin được Triệu Chi Dương này lại làm cho nàng
khôi phục vẻ hoạt bát vốn có, ở trước mặt hắn, nàng không hề giữ vẻ mặt
trầm tĩnh mà bộc lộ ra gương mặt chân thật. Nhưng trong lúc này, trong
lòng nàng đã bị Ngạo Quân chiếm mãn cả rồi.
Người làm cho người ta bội phục nhất chắc chỉ có Ngạo Quân, trướng ngoại kia
giống như đang diễn tuồng thanh âm tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng một chút
cũng không ảnh hưởng đến nàng, nàng vẫn như trước mà nằm ngủ. Ngay cả
Chu Công cũng bị thanh âm của hai người kia cấp làm cho còn muốn chạy ,
nhưng Ngạo Quân vẫn là không hề có cảm giác lôi kéo Chu Công chơi cờ.
Coi như đây không phải chuyện của nàng.