- Trang chủ
- Quân Sư Vương Phi
- Quyển 1 – Chương 20: Diệu kế cẩm nang
Tác giả: Tùy Phong Thanh
Triệu Chi Dương dẫn theo năm ngàn bộ binh ấn theo mệnh lệnh của Ngạo Quân toàn lực truy kích, nhưng bởi vì binh hắn dẫn dắt là bộ binh, cho nên hành trình chậm chạp, khi bọn hắn đuổi tới một khe sâu, đã không thấy bóng dáng quân địch.
Triệu Chi Dương nhìn địa thế chung quanh, quay đầu đối với năm ngàn binh lính hô lớn:“Nơi này địa thế nguy hiểm, quân địch khả năng mai phục tại khe sâu này, các vị huynh đệ cẩn thận.” Nói xong hạ lệnh tiếp tục đi tới.
Lúc này vị phó tướng khi nãy lại lập tức thúc ngựa tiến lên, từ trong lòng lấy ra một túi gấm màu trắng, đưa cho Triệu Chi Dương nói:“Triệu tướng quân, đây là Mạc Quân sư trước khi xuất chiến cùng với túi gấm màu vàng vừa nãy giao cho mạt tướng , Mạc Quân sư dặn dò, quân địch rút lui tức giao cho tướng quân túi gấm màu vàng, quân địch biến mất thì giao túi gấm màu trắng cho tướng quân.”
“Y lại muốn làm gì? Làm cho nhóm ta đi chịu chết còn chưa đủ, còn muốn đùa giỡn chúng ta. Làm nhiều việc như vậy để làm chi?” Triệu Chi Dương vừa nghe Ngạo Quân lại lưu lại túi gấm, tức giận đến một bên thầm oán, một bên thô lỗ mở túi gấm, nhìn xem bên trong rốt cuộc để lại cho hắn cái gì?
“Này……?” Vừa thấy bên trong viết vài chữ, Triệu Chi Dương mê hoặc , không biết Ngạo Quân trong đó đã ghi cái gì, từ lúc cầm quân tới nay, lần đầu tiên hắn không rõ thượng cấp hạ mệnh lệnh rốt cục là có ý tứ gì, nhưng hắn lại không thể không làm theo.
Đã muốn như thế, còn có thể hại hắn như thế nào? Triệu Chi Dương suy nghĩ tương thông, không hề do dự tiến lên phía trước, ra lệnh một tiếng:“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, hướng tả lui lại.”
Nhất thời, lại nổi lên từng trận cát bụi, không bao lâu, miệng khe sâu vốn dĩ huyên náo bây giờ lại yên tĩnh không tiếng động.
Quân Thương Liêu mai phục trong khe sâu lâu ngày đợi hồi lâu cũng không thấy binh sĩ Long Hiên quốc vào cốc, Thác Bát Lộc không khỏi nghi hoặc lẩm bẩm:“Như thế nào còn chưa đến, rõ ràng đã thấy Triệu Chi Dương đuổi theo , tại sao lâu như vậy còn chưa thấy người?”
Đang lúc Thác Bát Lộc nghi hoặc khó hiểu , một thám tử Thương Liêu thúc ngựa tới báo lại:“Báo, bẩm tướng quân, quân Long Hiên tới cửa cốc thì đột nhiên quay đầu lui lại.”
“Cái gì? , lão tử đợi lâu như vậy, không thể cho bọn họ bỏ chạy, truy.” Thác Bát Lộc tức giận đến mặt nổi gân xanh , cưỡi ngựa đuổi theo.
“Tướng quân thỉnh cân nhắc a! Binh Long Hiên đã biết chiến lược của ta, biết rõ có trá, còn đuổi theo, nhưng khi đuổi tới cửa cốc thì đột nhiên lui lại, chắc chắn có vấn đề.” Một phó tướng bên cạnh Thác Bát Lộc khuyên nhủ.
“Vấn đề? Có vấn đề gì? Triệu Chi Dương hắn không phải là người mưu lược, về phần Mạc Quân gì đó lại càng không có uy hiếp gì. Huống chi bọn họ chỉ có năm ngàn người, nếu cứ cho bọn họ chạy như vậy , bản tướng quân còn coi vào đâu, bản tướng quân về sau còn có mặt mũi sao? Nhất định bị người cười, lấy năm vạn binh mã cũng không gây thương tổn nổi đối phương chỉ có năm ngàn. Không nói gì nữa, bằng không để bọn họ hồi doanh thì khốn, truy.” Thác Bát Lộc hoàn toàn nghe không lọt tai những lời phó tướng vừa nói, cũng coi như lời nói của Gia Luật Ưng như gió thoảng mây bay. Một bên ra sức thúc ngựa phóng về phía trước, một bên hạ lệnh tướng sĩ đang mai phục đuổi theo.
Thấy chủ tướng thúc ngựa lao ra khe sâu, lại nghe thấy mệnh lệnh, binh lính Thương Liêu mặc dù không rõ phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn như cũ đi theo chủ tướng hướng vào khe sâu.
Bởi vì Thác Bát Lộc nóng lòng muốn tiêu diệt Triệu Chi Dương cùng với năm ngàn binh lính, lập hạ công lớn, bởi vậy chỉ lo một mình thúc ngực truy kích, theo sát phía sau là một vạn kỵ binh, mà còn lại bốn vạn bộ binh, bị bỏ rơi ở phía sau rất xa. Thác Bát Lộc cũng không để ý, hắn tin tưởng chỉ cần một vạn kỵ binh của hắn cũng có thể tiêu diệt Triệu Chi Dương cùng năm ngàn bộ binh.
Khi đi tới một hiểm địa rộng lớn, bốn vạn bộ binh Thương Liêu đã không nhìn thấy bóng dáng chủ tướng cùng một vạn kỵ binh, vốn vì muốn mai phục mà phân tán đội hình, còn chưa tập hợp lại, liền vội vàng đi theo Thác Bát Lộc lao vào khe sâu, mắt thấy thân ảnh chủ tướng càng ngày càng xa, rất nhanh đã không nhìn thấy , tất cả binh lính tâm cũng vì thế mà bối rối dâng lên, đội ngũ lại loạn giống như loạn dân bạo động. Hành quân tối kị nhất là rắn mất đầu, mà đường đường một đại tướng Thương Liêu lại phạm vào sai lầm tối thiểu như thế.
“Xông lên!” Đang lúc bộ binh Thương Liêu loạn như cào cào tranh nhau hướng nơi chủ tướng biến mất mà chạy tới, đột nhiên từ bốn phía trên cao truyền đến từng đợt tiếng la, chỉ thấy tại bốn phía binh lính Long Hiên mai phục cất lên từng đợt tiếng la, di chuyển từ bốn phía trên cao tràn xuống quy về một hướng, vây quanh bốn vạn bộ binh Thương Liêu.
Tuy rằng binh tướng Long Hiên không nhiều lắm, nhưng vì tập kích bất ngờ, dù là trường hợp vững vàng cũng khó khống chế được, binh Thương Liêu chống cự một trận sống chết, nhân số tuy nhiều thập bội, nhưng vẫn không thể phá vòng vây.
Trái lại bên Triệu Chi Dương, chiếu theo chỉ thị của Ngạo Quân hướng bên trái thối lui. Thấy thoái lui đã được một ngàn dặm, Triệu Chi Dương trong lòng dần dần khó hiểu sâu sắc: Thật không rõ y rốt cuộc muốn bọn họ thối lui đến khi nào?
Đang lúc Triệu Chi Dương còn do dự có nên hỏi vị phó tướng kia Mạc Quân còn đưa ra cái gọi là ‘Quân lệnh’ hay không, chỉ thấy một binh lính tiến lên đưa tin:“Bẩm tướng quân, binh Thương Liêu đuổi tới.”
Lúc này phó tướng lại đi tới, còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Chi Dương liền ngữ khí không tốt nói:“Có phải lại có túi gấm gì đó hay không? Đưa ra đây.” Thật là, có gì mà không thể trực tiếp nói rõ ràng với hắn? Thế nào cũng phải phiền toái như vậy, dùng túi gấm?
“Ách?” Phó tướng bị dọa, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, thẳng đến Triệu Chi Dương không kiên nhẫn lại quát, thế này mới phản ứng lại, nhanh chóng lấy ra một cái túi gấm màu tím giao cho Triệu Chi Dương.
Nhìn túi gấm một cái, lại nhìn chung quanh một chút, Triệu chi mặt giận giả điên rốt cục lộ ra tí không khí vui mừng, tinh thần rung lên nói:“Các vị huynh đệ nghe lệnh, đội thứ nhất mai phục đường biên bên trái, đội thứ hai biên bên phải, đội thứ ba ở một đường phía trước, đội thứ bốn chặn đường lui, đội thứ năm theo bản tướng quân nghênh chiến quân địch Thương Liêu, quyết không cho chạy thoát dù chỉ là một binh địch.”
“Tuân lệnh.”
Chiếu theo mệnh lệnh của Triệu Chi Dương, binh lính Long Hiên rất nhanh theo chỉ định đã mai phục xong, chỉ chờ Thác Bát Lộc nhập võng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thác Bát Lộc liền dẫn binh đuổi tới, dù sao cũng là lão tướng trên chiến trường, càng tiếp cận nơi này, càng cảm thấy không đúng, địa hình nơi này hắn biết rất rõ , tâm tĩnh đột nhiên chùng lại, mới phát giác tình huống rất quỷ dị , hắn rất xúc động , vừa định hạ lệnh rút lui, nhưng đã không còn kịp rồi.
“Thác Bát tướng quân, đợi đã lâu.” Thanh âm trào phúng giống như hồng chung ở trên con đường nhỏ hẹp này càng thêm đinh tai nhức óc.
Triệu Chi Dương trào phúng, một đội nhân mã do Triệu Chi Dương dẫn dắt xuất hiện ở trước mặt quân Thương Liêu, rồi sau đó lập tức có một đội nhân mã chặt đứt đường lui, chân chính đem quân Thương Liêu vây ở chính giữa.
“Triệu Chi Dương, ngươi thật bỉ ổi .” Mắt thấy đã vào cạm bẫy, Thác Bát Lộc tức giận đến miệng thốt ra toàn những lời khó nghe .
“Ha ha…… Binh bất yếm trá (binh pháp lừa người), Thác Bát tướng quân ngài phải hiểu rõ chứ! Ha ha……” Bộ dáng Thác Bát Lộc kia thật tức cười, làm cho Triệu Chi Dương tâm tình sảng khoái vô cùng, hắn rốt cục có thể lấy lại sĩ diện .
“Ngươi…… Hừ, ngươi cho là ngươi như vậy là có thể đả bại bản tướng quân sao? Ngươi cũng quá mơ tưởng đi?”
“Vậy thử xem. Các huynh đệ, chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ đã chết, sát.” Triệu Chi Dương đem thanh đao bên hông rút ra, chỉ về phía trước, hạ lệnh nói.
“Sát.” Thác Bát Lộc cũng rút ra khoái đao bên hông, hạ lệnh nghênh chiến.
Nhất thời trên con đường hẹp nhỏ, kiếm ảnh đao quang, tiếng kêu rên liên tiếp, tiếng vang thông tới tận trời. binh lính Thương Liêu tuy chỉ có một vạn nhân mã, nhưng bởi vì đều là kỵ binh, nên trong con đường nhỏ hẹp này căn bản là không thể hoạt động, mà quân Long Hiên tuy khác biệt không nhiều lắm chỉ có hai ngàn nhân mã, nhưng đều là bộ binh y phục nhẹ nhàng, tại không gian nhỏ hẹp lại có thể linh hoạt hoạt động, lấy một chọi mười, quân Thương Liêu rất nhanh dần dần bại trận.
“Rút, mau bỏ đi, rút về bên trái.” Mắt thấy tình huống không đúng, Thác Bát Lộc chạy nhanh hạ lệnh lui lại, bởi vì đường lui bị phong nên chỉ có thể lui về hướng trái.
Ai ngờ vừa vào tả lộ, binh Long Hiên mai phục tại tả lộ lại đột nhiên vọt ra, chặn đứng lại , Thác Bát Lộc lại hạ lệnh lui về phải, binh lính Long Hiên mai phục tại hữu lộ cũng chặn đứng lại.
Quân Thương Liêu chính là không đường thối lui , tất cả mọi con đường đều đã bị quân Long Hiên vững vàng khống chế, cho dù Thác Bát Lộc có binh lực gấp đôi cũng không làm được việc gì, mặc kệ hắn phá vây như thế nào, thủy chung không làm nên chuyện gì.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào trên mặt sĩ binh tê sát lâu ngày, chiếu rọi trên mặt bọn họ hoặc chính mình hoặc là máu kẻ địch, có vẻ làm cho người ta thập phần sợ hãi. Binh mã Thác Bát Lộc chỉ còn lại rất ít ỏi, bị quân Long Hiên vây khốn ở bên trong, chỉ có thể hận mắt trừng thật mạnh quân Long Hiên đang vây khốn.
“Thác Bát Lộc, đầu hàng đi! Ngươi đã không còn đường thối lui .” Triệu Chi Dương trên mặt đã dính đầy máu tay cầm đại đao đối với Thác Bát Lộc đang giãy dụa hô.
“Đầu hàng? Ha ha…… Trong từ điển của Thác Bát Lộc ta không có hai chữ đầu hàng. Triệu Chi Dương, lần này trúng kế, là ta quá khinh thường, làm hại chúng huynh đệ chết trận sa trường, ta dù có chết muôn lần cũng khó có thể cứu vãn được. Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, quân Thương Liêu ta còn có bốn vạn nhân mã sắp tới rồi, đến lúc đó các ngươi cũng chạy không được, ha ha……” Thác Bát Lộc quệt lau vết máu trên mặt, mắt đỏ hồng hướng Triệu Chi Dương quát.
“Chỉ sợ bốn vạn nhân mã của ngươi sẽ không đến đây.” Một thanh âm ôn hòa ở tại lúc sinh tử này cực không thích hợp từ phía sau Triệu Chi Dương vang lên, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng có thể làm cho mọi người ở đây nghe được rành mạch.
“Tử Tề? Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Chi Dương kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Tử Tề đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi hướng hắn mà đi, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Phụng quân sư chi mệnh, đến đây để trợ ngươi a!” Ngụy Tử Tề ôn hòa cười nói, đúng như dự kiến, Triệu Chi Dương nghe hắn nói xong, lại không thể tin trừng to mắt nhìn hắn, rõ ràng viết: Thật sự là y kêu ngươi đến tương trợ ?
Ngụy Tử Tề cười cười quay đầu, nhìn về phía Thác Bát Lộc mà từ lúc hắn xuất hiện luôn theo dõi hắn, tiếng nói nhã nhặn rõ ràng vang lên:“Thác Bát tướng quân, tại hạ Ngụy Tử Tề, cửu ngưỡng đại danh.”
“Ít nói nhảm, câu nói lúc nãy của ngươi là có ý tứ gì?” Thác Bát Lộc lúc này chỉ muốn biết bốn vạn huynh đệ của hắn ra sao?
“Ha ha…… Không có ý tứ gì, chính là, đã bị quân ta tập kích bất ngờ, có khoảng một vạn quân chết trận, còn lại đều quy hàng . Cho nên, tướng quân không nên chờ bọn họ nữa.” Ngụy Tử Tề thanh âm nhẹ như gió nói ra làm cho Thác Bát Lộc tức đến hộc máu. Quả nhiên là ở trên chiến trường lăn lộn , bắt được nhiều mạng người như vậy, cho dù là Ngụy Tử Tề ôn hòa, cũng có chút vô tình nói ra như vậy.
“‘Phun……’, cái gì…… Cái gì?” Thác Bát Lộc thật sự hộc ra một miệng máu to.
“Tướng quân.” Phó tướng bên cạnh thấy Thác Bát Lộc hộc máu, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Ha ha ha…… Thác Bát Lộc ta nhung mã cả đời, đánh vô số trận chiến, nhưng lại ở trận chiến cuối cùng này bị bại thảm như vậy? Ha ha…… Ta thực xin lỗi năm vạn huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, ha ha……” Thác Bát Lộc lau quệt vết máu bên miệng, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to.
Đang lúc mọi người nghĩ hắn sắp điên, đột nhiên đình chỉ cười to, trừng mắt Ngụy Tử nói:“Ta muốn biết, ta rốt cuộc là bại dưới tay ai, không có khả năng là Triệu Chi Dương, có phải là Âu Dương Cẩn Hiên?” Nếu là Âu Dương Cẩn Hiên, hắn chết cũng không uổng.
“Là quân sư Mạc Quân của quân ta.” Ngụy Tử Tề nhẹ nhàng mà nói ra ‘Thần nhân’ vận trù chiến dịch lần này.
“Mạc Quân, Mạc Quân…… Ha ha…… Đáng tiếc Thác Bát Lộc ta không thể chính mắt nhìn thấy người trí tuệ này rốt cuộc là người như thế nào. Ha ha……” Thác Bát Lộc lại ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nhân mọi người còn chưa kịp phản ứng liền rút đao tự vận .
“Tướng quân. Thuộc hạ hộ tống ngươi.” Các tướng sĩ còn lại của Thương Liêu thấy tướng quân mình tự vận, cũng tự vận theo .