- Trang chủ
- Quân Sư Vương Phi
- Quyển 1 – Chương 22: Giải thích khó hiểu
Tác giả: Tùy Phong Thanh
Hướng đến quân doanh vốn tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều lúc này lại tràn ngập tiếng động sung sướng. Trong quân doanh, quân đội Long Hiên hoàng triều đang bãi yến khánh công, chủ soái Cẩn Vương hạ lệnh khao thưởng chi thần có công, cùng các tướng sĩ ăn uống, vui đùa.
Cẩn Hiên ngồi ở trong gian tối bên trên, Ngạo Quân ngồi bên cạnh, mà Mạc Nguyệt Oánh cũng ngồi ở bên cạnh Ngạo Quân, kế tiếp là các vị tướng quân, Ngụy Tử Tề cùng Triệu Chi Dương ngồi ở phía trước, chung quanh các binh lính vây nhau vui vẻ ăn mừng .
“Đêm nay nhân vật chính của chúng ta là Mạc Quân sư, mọi người kính y một ly, mời.” Cẩn Hiên dẫn đầu cầm lấy chén rượu đối với Ngạo Quân nói.
“Mạc Quân sư mời.” Toàn doanh tướng sĩ đều cầm lấy chén rượu nói với Ngạo Quân.
“Mời.” Ngạo Quân bưng chén rượu lên cũng đáp lễ với mọi người, sau đó uống một hơi cạn sạch. Đối mặt với các nam nhi trên chiến trường này, Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy hào hùng ngàn vạn.
Uống xong kính rượu của mọi người, Ngạo Quân vừa định tọa hạ, chỉ thấy Triệu Chi Dương đang ngồi bên phải có điểm nhăn nhó nhìn về hướng của nàng, làm thành bộ dáng muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào, vẫn là nghẹn lại. Ngạo Quân đương nhiên biết hắn đây là vì cái gì , buồn cười hỏi:“Triệu tướng quân, có phải muốn nói ra suy nghĩ của mình?”
“Ách? Này……” Triệu Chi Dương có điểm kinh ngạc nhìn Ngạo Quân hội ‘Hòa khí’ như vậy nói với hắn, nhất thời kinh ngạc ngay cả lời mình muốn nói đều biến mất.
“Chi Dương, có cái gì thì nói ra a? Khi nào thì trở nên đàn bà như vậy ?” Hồng tướng quân cá tính thẳng thắn giống như Triệu Chi Dương không quen nhìn Triệu Chi Dương bộ dáng nhăn nhó như vậy, thúc giục nói.
Triệu Chi Dương cũng không phản bác Hồng tướng quân trào phúng, mặt đến mức đỏ bừng , cuối cùng cắn răng một cái, một chưởng nặng nề mà đập trên bàn ở phía trước, mọi người sợ tới mức nhảy dựng, được xưng là ‘Kẻ dở hơi’ trong doanh Vương tướng quân lại khoa trương vỗ mạnh ngực, nhìn Triệu Chi Dương liếc mắt một cái nói:“Chi Dương, ngươi có gì bất mãn thì nói ra đi, đừng ở chỗ này lại dọa to dọa nhỏ (tiểu nhân), lá gan người ta bị ngươi dọa phá.”
“Ha ha……” Mọi người đều bị Vương tướng quân này trưng ra bộ dáng tiểu nữ tử thật sự không có mặt mũi cười to ha hả . Cẩn Hiên cũng nhếch môi nở nụ cười, Ngạo Quân biểu tình lạnh lùng cũng sắp phá công , bên cạnh Mạc Nguyệt Oánh lại không có một chút hình tượng thục nữ cười lớn.
Bị mọi người cười như vậy, Triệu Chi Dương mặt càng đỏ hơn, hướng đến hắn vốn thẳng thắn vẫn là ở trong tiếng cười của mọi người đi ra chỗ ngồi,‘Phanh’ quỳ xuống trước mặt Ngạo Quân, Ngạo Quân còn chưa kịp phản ứng, đã hung hăng tát mình một cái, hối hận nói:“Mạc Quân sư, Chi Dương lúc trước hiểu lầm ngươi, còn chửi ngươi như vậy, Chi Dương ở đây cho ngài bồi tội , quân sư muốn đánh muốn phạt muốn giết, Chi Dương quyết không nửa lời oán hận, chỉ thỉnh quân sư có thể tha thứ cho Chi Dương.” Nói xong lại đánh thêm một tát.
Ngạo Quân phản ứng lại vội vàng đi xuống, nâng Triệu Chi Dương dậy, tận lực không cho thanh âm kêu y đứng lên lạnh như vậy nói:“Triệu tướng quân, lúc trước Mạc Quân đã nói qua cùng các vị tướng quân, ta sẽ không trách bọn họ , đồng dạng, Mạc Quân cũng sẽ không trách ngươi, lại càng không đánh hoặc giết ngươi, huống chi hôm nay nếu như không có Triệu tướng quân, trận chiến này muốn thắng sẽ không dễ dàng như vậy!”
“Quân sư tuy rộng lượng, không trách Chi Dương, nhưng Chi Dương vẫn là……” Triệu Chi Dương còn muốn sám hối, nhưng bị Ngạo Quân cấp đánh gãy :“Mạc Quân biết Triệu tướng quân trung quân ái quốc, sao lại đối với người ‘Thẳng thắn’ như ngươi mà tâm sinh oán hận! Triệu tướng quân như vậy, chẳng phải cho rằng Mạc Quân bụng dạ hẹp hòi, là tiểu nhân tính toán chi li sao?” Không có biện pháp, đối phó loại người như khúc cây này, chỉ có thể lấy lui mà tiến vào.
Quả nhiên nghe được Ngạo Quân nói như vậy, Triệu Chi Dương vội vàng xua tay nói:“Không, không phải, Mạc Quân sư độ lượng không ai có thể sánh bằng, Chi Dương……”
“Tốt lắm, Triệu tướng quân, nếu Mạc quân sư đã đại lượng như thế, không trách tội ngươi, ngươi liền cảm tạ quân sư một cái, như vậy được không, quân sư?” Cẩn Hiên nhân cơ hội nhanh chân hoà giải nói.
Ngạo Quân chính là ước gì nghe được câu nói này, liền gật đầu không ngừng. Cẩn Hiên buồn cười nhìn Ngạo Quân lạnh lùng lúc này lại giống như hài đồng, nhìn ra được Ngạo Quân đối với tướng quân ‘Làm sai sự’ này ‘Nhận sai’ rất là đau đầu, vốn định nhìn xem bộ dáng của y có khác bình thường đáng yêu bao nhiêu, nhưng ngẫm lại vẫn y quyết định cấp y cái ‘Bậc thang’ để đi xuống.
“Dạ, Vương gia, quân sư, tái xin nhận Chi Dương một……” Từ lạy còn chưa ra khỏi miệng, Ngạo Quân vội vàng bước lại, nói:“ Thỉnh tội của ngươi ta tiếp nhận rồi, nhưng có điều kiện, đừng quỳ xuống nữa .” Thực không hiểu nổi, cổ nhân này, như thế nào thích quỳ như vậy a? Động một chút liền tự đánh mình, thật là, này không phải rõ ràng muốn cho nàng giảm thọ sao!
Triệu Chi Dương đầu tiên là sửng sốt, sau sang sảng cười ha hả:“Ha ha……Vâng, Chi Dương cẩn tuân quân lệnh, ha ha……”
Ngạo Quân có điểm không rõ cho nên nhìn Triệu Chi Dương cười đến vui vẻ như thế, mà những người khác, bao gồm Âu Dương Cẩn Hiên, Ngụy Tử Tề, Mạc Nguyệt Oánh cũng thực không khách khí cười ha hả. Có chuyện gì mà cười tốt như vậy? Chính nàng lại không biết, vẻ mặt nàng khi nãy như gặp quỷ ‘chứng sợ hãi quỳ xuống’, có bao nhiêu khôi hài.
“A…… Quân sư, bổn vương có mấy vấn đề không hiểu rõ lắm, muốn thỉnh giáo quân sư.” Nở nụ cười một trận, Cẩn Hiên chậm rãi thu hồi cười to, nhưng bên miệng vẫn như cũ mà dẫn dắt ý cười, nháy mắt nhìn quân sư của hắn tài trí hơn người, khiêm tốn thỉnh giáo nói. Không biết vì cái gì, sau khi xác định Mạc Quân không phải gian tế rắp tâm bất lương, tâm tình của hắn lại thả lỏng, một loại vui sướng chính mình cũng không rõ, tình cảm ngọt ngào tràn đầy chiếm cả trong lòng hắn.
“A? Vương gia mời nói.” Ngạo Quân nghe vậy mất tự nhiên nói. Không thích ứng, thập phần không thích ứng, đến bây giờ Ngạo Quân đối với Cẩn Hiên này đột nhiên thay đổi thái độ mười vạn phần không thích ứng.
“Bổn vương muốn biết quân sư như thế nào vận trù chiến dịch lần này, thắng được đẹp như thế?” Cẩn Hiên hỏi ra vấn đề tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Mạc Quân sư vì cái gì biết Thác Bát Lộc thấy quân ta lui lại hội đuổi theo đến khe sâu, lại vì sao Chi Dương phải lui về phía trái, còn có……” Triệu Chi Dương thấy Vương gia hỏi như thế, thế này mới nhớ ra hắn còn có thiệt nhiều nghi vấn chưa hỏi! Vội vàng giống như pháo châu một chuỗi xuyến hỏi.
“Chi Dương, ngươi lập tức hỏi nhiều vấn đề như vậy, quân sư trả lời như thế nào?” Ngụy Tử Tề buồn cười nói, tuy rằng hắn cũng muốn biết: Quân là như thế nào đoán chắc bốn vạn bộ binh kia khi đi tới Ngũ Vân Pha sẽ bị Thác Bát Lộc bỏ rơi hoàn toàn, mà biết trước sự tình mà mang binh mai phục?
“Ta…… Ta rất muốn biết! Các ngươi biết không? Hôm nay ta……” Triệu Chi Dương gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, tiếp theo khẩn cấp đem chiến dịch hôm nay phấn khích từ đầu tới đuôi nói một lần, còn thường thường giống như tiểu hài tử, vui sướng hoa chân múa tay.
Mọi người chăm chú nghe, thường thường phát ra một tiếng tán thưởng, ngay cả Cẩn Hiên trong mắt thâm trầm cũng chớp động sợ hãi cùng không thể tin, Mạc Nguyệt Oánh vẻ mặt càng thêm sùng bái thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào ‘Mạc Quân ca’ của nàng, có thể nói chỉ có Ngạo Quân tối không ‘Hợp quần’, không hiểu được ý, cũng không có ngượng ngùng, vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh nghe Triệu Chi Dương giảng thuật ‘Công tích vĩ đại’ của nàng.
“Diệu a! Rất đẹp, quân sư, ngươi nói mau a! Tại sao ngươi lại kết luận Thác Bát Lộc hội mai phục ở khe sâu kia ?” Hồng tướng quân vừa nghe xong tán thưởng Ngạo Quân thần cơ diệu toán cũng rất nhanh xuất hiện không ít nghi vấn, lập tức thúc giục hỏi.
Thấy mọi người vẻ mặt đều chờ mong nàng ‘Dạy học’, Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên liếc mắt một cái, thế này mới thanh thanh cổ họng nói:“Kỳ thật bất quá Mạc Quân chỉ bắt được tính tình trong lòng của tướng sĩ song phương mà thôi, Mạc Quân biết lúc trước Triệu tướng quân căn bản là không tín nhiệm ta. Huống chi ta biết rõ đối phương phái ra năm vạn nhân mã, là Thác Bát Lộc đại danh đỉnh đỉnh lãnh binh, nhưng lại cho Triệu tướng quân chỉ mang năm ngàn bộ binh ra nghênh đón địch. Triệu tướng quân nhất định hội cho rằng ta là vì việc tư báo thù, cố ý muốn đưa hắn cùng năm ngàn binh lính vào chỗ chết.” Thấy Triệu Chi Dương đỏ mặt vừa muốn nói gì, Ngạo Quân cười cười với hắn, lại tiếp tục nói:“Bởi vậy lúc hai quân quyết chiến, quân Thương Liêu tuy người nhiều, nhưng quân ta từng người đều cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vậy lại không muốn sống nghênh chiến, vì nguyên nhân như thế, đối phương quyết không khả năng nhanh chóng chiếm được tiện nghi , trí đây là dùng tử rồi sau đó mới sinh. Thác Bát Lộc thấy quân ta sử dụng đấu pháp không muốn sống như thế, nhất định tưởng trò cũ có thể dùng, Mạc Quân lúc trước đã phân tích qua địa hình kia, cũng tự mình đi xem qua, liền đoán được quân Thương Liêu nhất định sẽ lựa chọn mai phục ở khe sâu kia , bởi vậy túi gấm đầu tiên Mạc Quân cho Triệu tướng quân trong đó viết là chữ ‘Truy’.”
“Nhưng quân sư dựa vào đâu mà kết luận Triệu tướng quân hội tuân lệnh làm việc? Dù sao khi đó mặc cho ai đi nữa đều cho rằng đuổi theo là chỉ còn đường chết, Triệu tướng quân không có khả năng nghe theo quân lệnh của một người hắn cho rằng ‘Rắp tâm bất lương’, mà làm cho năm ngàn tướng sĩ đi chịu chết.” Cẩn Hiên nghi vấn nói.
“Bởi vì Vương gia ngươi.” Thấy vẻ mặt Cẩn Hiên hiện ra biểu tình ‘Đâu có chuyện gì liên quan tới ta’, Ngạo Quân giải thích nói:“Triệu tướng quân mặc dù không tin Mạc Quân, nhưng quân lệnh của Vương gia đối hắn giống như thánh chỉ, đó cũng là vì sao trước khi xuất chiến Mạc Quân có nói ‘Quân lệnh của bản quân sư giống như quân lệnh của Vương gia’.”
“Quân sư, mạt tướng có nghi vấn, vì sao phái ta nghênh chiến, mà không phải người khác.” Triệu tướng quân lại có nghi vấn , Triệu tướng quân là người tối xúc động , quân sư dùng cái gì hội……
“Chính là bởi vì Triệu tướng quân là một người tối xúc động, hơn nữa lúc trước cùng Thác Bát Lộc từng có ân oán.” Ngạo Quân cao thâm cười, lại nói:“Cho nên khi cho Triệu tướng quân dẫn binh truy kích, Thác Bát Lộc sẽ không hoài nghi, dù sao quân ta sớm biết được đây là cạm bẫy. Biết rõ cạm bẫy mà vào trừ bỏ là vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đã mất đi lý tính.” Thấy mọi người đồng một bộ dáng ‘Thì ra là thế’, Ngạo Quân lại nói:“Đồng dạng, bởi vì hai người có ân oán, hơn nữa Thác Bát Lộc tuy là đại tướng dũng mãnh, nhưng trời sanh tính cuồng vọng tự đại, hiếu chiến hỉ công, hắn cũng là người có tính xúc động, nhất định sẽ không cho Triệu tướng quân cùng năm ngàn binh lính bình yên vô sự thu binh hồi doanh, cho nên khi hắn biết được Triệu tướng quân đã nhập vào cạm bẫy, khi vào cửa khe sâu lại đột nhiên dẫn binh rời đi, tất sẽ làm hắn mất đi lý trí, liều lĩnh vội vàng truy kích, mà binh lính đang mai phục nhất định hội một trận hỗn loạn.”
“Bởi vậy, quân sư cấp ta cái túi gấm thứ hai viết ‘Tả triệt’ (lui về phía bên trái) .” Triệu Chi Dương bừng tỉnh đại ngộ nói, lại đột nhiên nhíu mi một chút, khó hiểu nói:“Kia vì sao là hướng tả triệt? Ta nhớ rõ bên phải tựa hồ có một chỗ càng hiểm trở.”