Tác giả: Nhạc Nhan
Về phần ba cô em ruột của Diệp Lăng Vũ, nàng lại tốn biết bao công sức mới tìm cho các em người chồng thích hợp. Nhưng con gái thương nhân không được người ta coi trọng, nhà quyền quý lại càng không, cho dù gả cũng chịu phận làm thiếp mà thôi. Nàng sẽ không để các em mình phải chịu khổ như thế!
Thật vất vả mới gả ba cô em ra ngoài, kết quả em rể lại nhắm tới tài sản của gia đình, tìm đủ mọi cách để moi tiền nhà họ Diệp. Nhất là em rể thứ ba – Trần An, hai năm nay hắn càng to gan, càng ngày càng hỗn láo, coi thường nhà họ Diệp toàn phụ nữ, cho là các nàng không có học nên làm hết chuyện ma quỷ này tới chuyện khác, lừa trên gạt dưới. Nếu không nể tình Diệp Lăng Ca với hai đứa cháu trai, Diệp Lăng Vũ đã giao hắn cho quan phủ, cho hắn ăn cơm tù mấy năm rồi.
Trần An hỗn láo đã đành, gặp Diệp Lăng Ca cái gì cũng nghe theo Trần An, cứ nghĩ nhà họ Diệp đối xử tệ với nàng, cho rằng hoa hồng được chia hằng năm từ phường may Diệp gia thật sự quá ít, phần còn lại đều bị Diệp Lăng Vũ chiếm, cả ngày mắng Diệp Lăng Vũ là tiểu nhân.
Diệp Lăng Vũ có đôi khi rất muốn đánh Diệp Lăng Ca. Vì sao nàng phải vất vả kinh doanh gia nghiệp chứ? Còn không phải là để cho con gái Diệp gia một chỗ dựa vững chắc, để các nàng không bị người ngoài coi thường sao?
Con gái đã gả chồng, làm sao mới có thể sống tốt? Một nửa là dựa vào chính mình, còn nửa kia phải nhờ vào nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ nếu đủ vững chắc, con gái ở nhà chồng cũng thoải mái hơn. Cho dù bị khinh thường cũng có thể về nhà mẹ đẻ trút bỏ ấm ức.
Nếu không có nhà họ Diệp thì ai sẽ làm chỗ dựa cho các nàng đây? Ai sẽ gánh cho các nàng hết sầu muộn? Ai sẽ cho các nàng tiền tiêu vặt hằng năm? Diệp Lăng Vũ chưa bao giờ keo kiệt. Lợi nhuận từ Khởi Tú các, trừ bỏ giữ lại tiền vốn cùng tiền sinh hoạt hằng ngày, còn lại nàng đều chia cho ba đứa em ruột.
Sổ sách của nàng cũng luôn rõ ràng, cuối năm đều cùng các em quyết toán sổ sách.
Rốt cuộc nàng vì ai mà vất vả, vì ai mà gian lao? Đến mẹ cũng nghĩ là nàng chỉ biết ngây ngốc làm việc mà không biết dự tính cho mình.
Mẹ nàng – Vương thị thật ra cũng có tính toán riêng, bà muốn đem con gái lớn gả cho cháu ngoại của mình – Vương Sùng Nghĩa, như vậy tài sản nhà họ Diệp cũng không thể lọt vào tay người ngoài.
Tuy nhiên, đứa cháu kia của bà suốt ngày trêu chó chọc mèo, làm chuyện hạ lưu, Diệp Lăng Vũ là người buôn bán, biết nhiều nam nhân thông minh tài giỏi thì làm sao có thể coi trọng hắn ta?
Đôi khi Diệp Lăng Vũ rất chán nản, cũng rất muốn bỏ không làm nữa. Nàng trả giá nhiều như vậy không ai biết đến, mà còn cho rằng nàng chị nghĩ đến bản thân.
Nếu nàng là con trai, sau khi cha qua đời, nếu giống nàng tự chống đỡ cơ nghiệp, lo cho em gái lấy chồng thì người khác nhất định sẽ khen nàng tuổi trẻ tài cao, hiếu thuận cha mẹ, thương yêu em gái…. Dù thế nào cũng đều là khen ngợi.
Nhưng thực tế thì sao? Chỉ vì nàng là con gái, cho nên tất cả cố gắng của nàng đều bị chê cười, cho nên nàng vất vả vì muốn tạo chỗ dựa cho con gái nhà họ Diệp… tất cả…. không chỉ có người ngoài không hiểu, mà ngay cả mẹ ruột cùng em gái của mình đều cho rằng nàng tham lam, nàng có ý nghĩ xấu xa…
Có khi nàng muốn gả đại cho người hoặc chia tài sản cho mỗi người một phần, về sau đừng ai muốn tìm nàng gây sự.
Nhưng sau này thì sao?
Những người trong nhà này đều đã quen ăn sung mặc sướng, mà miệng ăn núi lở, chỉ sợ qua mấy năm sau đã phải chịu đói. Đến lúc đó không chỉ mẹ ruột của mình không ai chăm sóc, mà em gái mình đã không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, bị chồng bỏ còn tốt, nếu chẳng may bị đánh bị mắng thì phải làm sao?
Diệp Lăng Vũ là chị cả, khi không có anh em trai nàng chỉ có thể dùng đôi vai gầy yếu của chính mình để chống đỡ nhà họ Diệp, chỉ vì muốn nói cho người ngoài biết: dù nhà họ Diệp chỉ có phụ nữ nhưng không ai có thể ức hiếp các nàng.
Nàng không mong được người mang ơn, khi nàng có khả năng, nàng sẽ hết sức chăm lo cho mọi người. Song nàng cũng không phải kẻ ngốc chỉ làm ơn mà không cần hồi báo, cho nên hôm nay đã là cực hạn của nàng rồi.
Diệp Lăng Vũ nói với An Triết: “Thật sự xin lỗi, nhà có chút rắc rối, cậu về đợi một lát tôi xử lí xong mọi chuyện sẽ qua.”
An Triết vội vàng đáp: “Cô bận, cô bận, vậy tôi đi về trước.”
Diệp Lăng Vũ lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Ca, sau đó xoay người đi lên lầu hai, nói: “Các cô đã nói thế, vậy chờ em tư đến, hôm nay sẽ đem tất cả mọi chuyện giải quyết.”
Khởi Tú các giống Điển Đương Hàng bên cạnh đều theo lối kiến trúc hai tầng. Lầu dưới chia thành gian ngoài, có mặt tiền rộng rãi để trưng bày hàng mẫu cùng vải vóc cho khách hàng lựa chọn. Góc bên phải có đặt một dãy ghế để khách ngồi nghỉ chân; phòng trong hơi nhỏ một chút, là nơi khách bình thường ở dưới lầu thay quần áo.
Lầu hai trang trí rất thanh nhã, chia làm ba phòng đơn. Phòng bên trong là nơi Diệp Lăng Vũ làm việc; hai gian bên ngoài trên tường treo nhiều bức tranh thơ, bàn bày đồ cúng hoa tươi bốn mùa cùng một cái gương đồng lớn, ghế dựa đặt ở đây là loại ghế lớn sang trọng. Đây là nơi dành cho khách quý thử đồ.
Đến trưa, em thứ tư của Diệp Lăng Vũ – Diệp Lăng Thi cũng đến, nàng ta gả cho con của một tiểu địa chủ bên ngoài kinh thành, cuộc sống rất thoải mái. Bốn chị em nhà họ Diệp cùng mẹ của các nàng – Vương thị, năm người tập trung trong phòng làm việc của Diệp Lăng Vũ, hai mặt nhìn nhau.
Đứng hàng thứ ba – Tam Diệp Lăng Ca nói trước: “Chị cả, giờ chị muốn làm gì thì nói luôn đi. Dù sao chị cũng không thể một mình ăn thịt, còn em đây đến nước canh cũng không có mà uống, trên đời không có đạo lý như vậy.”
Em hai Diệp Lăng Ngữ nhìn em ba nhà mình, lại nhìn chị cả muốn nói lại thôi. Nàng từ nhỏ đã hiền lành, cũng không muốn đắc tội với ai cả.
Em tư Diệp Lăng Thi từ nhỏ đã được nuông chiều, khi lập gia đình lại được nhà chồng yêu thương, đối với chuyện này không để ý lắm. Chỉ lo đứng cạnh mẹ nói nhỏ là nàng mới mang thai. Đây đúng là lúc vừa mừng vừa lo.
Diệp Lăng Vũ nói: “Chị biết ý của các em. Nếu đã có ý nghĩ chị quản lí Khởi Tú các là vì muốn chiếm tài sản của nhà họ Diệp, được thôi, chị cũng không muốn giải thích nhiều. Như vậy đi, chị sẽ bán Khởi Tú các. Mặc kệ bán được bao nhiêu tiền, trừ đi tiền dưỡng lão cho mẹ cùng ba di nương, còn lại chia đều cho bốn người. Vậy là xong.”
Diệp Lăng Ca lập tức nói: “Em đồng ý.”
Diệp Lăng Thi cũng nói: “Được thôi, vì một chút tiền mà cãi nhau làm gì cho mất tình cảm, chia sớm cho rồi.”
Diệp Lăng Ngữ khó xử: “Như vậy được không? Dù sao Khởi Tú các cũng là tâm huyết của cha.”
Diệp Lăng Vũ thở dài, liếc mắt nhìn em hai, thật khó cho nàng lại nghĩ đến di chúc của cha, nàng nói: “Chị sẽ không quên lời hứa với cha. Chị sẽ kén rể, duy trì hương khói cho nhà họ Diệp gia.”
Vương thị không có ý kiến gì, trước kia nghe chồng, bây giờ nghe con gái. Thấy các con đều chung ý kiến, lúc này bà mới nói: “Các con đều đồng ý là được rồi, miễn cho ganh tị nhau. Có điều Lăng Vũ này, nếu con thành thân cùng em họ con thì tốt quá, người một nhà đều vui vẻ.”
Đối với người mẹ hồ đồ của mình, Diệp Lăng Vũ liền coi như không nghe thấy bà nói.
“Đã như vậy, hôm nay khởi Khởi Tú các tạm thời đóng cửa, sau đó kiểm kê kết toán sổ sách, tìm một ông chủ mới, mọi người chia tiền.”
Những vất vả của nàng đã trôi đi như nước, vậy nàng cần gì phải “ngựa nhớ chuồng không đi” chứ?
Phụ nữ buôn bán vất vả hơn đàn ông gấp trăm ngàn lần, nàng thật sự không muốn tự mình chuốc lấy khổ nữa.
Một ngày sau khi Diệp Lăng Vũ lên tiếng muốn bán Khởi Tú các, Tiền chưởng quầy của Điển Đương Hàng bên cạnh đến tìm Diệp Lăng Vũ.
Tiền chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc bộ áo dài màu lam đã cũ, lại thêm chòm râu. Có phần nho nhã của thư sinh chứ không giống thương nhân chút nào.
“Bà chủ Diệp, nghe nói cô muốn bán Khởi Tú Các?”
Diệp Lăng Vũ gật gật đầu, những người hàng xóm này đều biết nguyên nhân nên nàng cũng không cần giải thích nhiều làm gì.
Tiền chưởng quầy nói: “Khởi Tú các kinh doanh rất được, ở giới thượng lưu trong kinh thành cũng có danh tiếng. Chỉ cần giá cả thích hợp, ông chủ của chúng tôi sẽ mua. Tiền bạc thanh toán sòng phẳng.”
Diệp Lăng Vũ nghĩ một chút. Tuy nàng cũng thường xuyên gặp ông chủ Điển Đương Hàng bên cạnh – Ngô Dung, nhưng hai người chỉ tính quen biết một chút, vì Ngô Dung có vẻ không thích nói chuyện.
“Thứ thật sự đáng giá của Khởi Tú các là cửa tiệm này. Về phần danh tiếng thì không thể quy ra tiền được. Còn nữa, những thợ may Khởi Tú các thuê đều có tay nghề cao, hợp đồng của bọn họ với Khởi Tú Các vẫn chưa hết, tôi chỉ hy vọng ông chủ mới của Khởi Tú các có thể tiếp tục thuê bọn họ.”
Mặc dù có tay nghề thì sẽ không chết đói, nhưng công việc ổn định cũng không dễ tìm. Đây cũng là nguyên nhân khiến những thợ giỏi đều chịu đi làm thuê mà không muốn tự tay xây dựng sự nghiệp.
Tiền chưởng quầy gật đầu đáp: “Ông chủ chúng tôi nói những chuyện này đều có thể thương lượng. Hơn nữa, không chỉ giữ lại thợ may của Khởi Tú các, chúng tôi cũng hy vọng bà chủ Diệp, tiếp tục quản lí Khởi Tú các.”
Diệp Lăng Vũ ngước mắt, hỏi: “Thuê tôi?”
“Đúng vậy. Ông chủ chúng tôi không hiểu về may mặc, không bằng mời bà chủ Diệp tiếp tục quản lý, cậu ấy mới có thể yên tâm mà không cần lo lắng.” Tiền chưởng quầy cười cười, nói: “Sau này cô tiếp xúc nhiều với ông chủ rồi sẽ biết, tính cậu ta lười nhác, bình thường chỉ thích cuối tháng đếm tiền, kinh doanh quản lý cậu ta ít khi quan tâm lắm.”
Diệp Lăng Vũ hơi hơi cao giọng, nói: “Nhưng, tôi là nữ.”
Bởi nàng là nữ nên nàng không thể thừa kế sự nghiệp của cha. Đến cả người nhà của nàng đều không đồng ý, làm sao có người lại tin tưởng nàng như vậy đây?
“Thì sao chứ?” Tiền chưởng quầy lấy tay vân vê chòm râu, không đồng ý nói: “Chúng ta đều là người làm ăn, người làm ăn chỉ quan tâm đến làm sao có thể kiếm lợi nhuận, làm sao có thể kiếm được càng nhiều bạc. Mà bạc thì không phân biệt nam nữ.”
Bản lĩnh của Diệp Lăng Vũ như thế nào, Tiền chưởng quầy đến đây suốt một năm đều hiểu rõ. Từ đầu là ngạc nhiên, khinh thường, về sau lại sợ hãi, cho đến bây giờ là tôn sùng nàng. Ông chỉ dùng ánh mắt của người làm ăn chứ không dựa vào nam hay nữ để đánh giá một con người. Cũng bởi vậy mà Tiền chưởng quầy cực kỳ đồng ý với quyết định của Ngô Dung. Hiện tại Khởi Tú Các là con gà mái đẻ trứng vàng, mua rồi quản lí cho thật tốt, sau này khó có thể nói sẽ kiếm thêm được bao nhiêu, nhưng nhất định sẽ không thâm hụt tiền.
Diệp Lăng Vũ cũng hơi động lòng. Mấy năm nay nàng đều xuất đầu lộ diện quản lý Khởi Tú các, tuy có nhiều khổ cực nhưng cũng giúp nàng mở mang tầm mắt học thêm nhiều điều, chứ không bị gò bó trong căn phòng bức bối. Suốt ngày ngồi ở nhà, sinh con, giặt giũ, nấu cơm cũng hết một đời, mà đi ra bên ngoài buôn bán làm ăn, tung hoành trong thương giới cũng là cả một đời.
Nếu là bạn, bạn sẽ chọn cuộc sống thế nào?
Dĩ nhiên, có không ít cô gái thích được đàn ông nuôi dưỡng, cơm áo ấm no, và coi đấy là hạnh phúc.
Nhưng Diệp Lăng Vũ không như vậy, nàng biết loại hạnh phúc mong manh thế này đều đặt trọn trong tay người đàn ông, họ muốn cô ấy vui vẻ chỉ cần cái nhấc tay, nhưng nếu muốn cô ấy thống khổ thì hành hạ cô ta đến chết cũng là chuyện dễ dàng.
Diệp Lăng Vũ biết đến thế giới bên ngoài khá rõ, vì thế nàng không muốn làm một kẻ yếu đuối bị đánh mà không thể phản công.
Nàng muốn tự tạo bầu trời cho riêng mình, muốn tự giành lấy hạnh phúc mà mình nên có, bởi vì những thứ mà chính mình cố gắng giành được thì không ai có thể lấy đi.
Diệp Lăng Vũ nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ trả lời.”
Tiền chưởng quầy cười nói: “Chuyện này không cần vội, dù sao cũng là việc lớn, bà chủ Diệp nên suy nghĩ cẩn thận. Có điều….. ông chủ chúng tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng nữa……”
Nếu nói việc thu mua Khởi Tú các, cùng với thuê Diệp Lăng Vũ tiếp tục buôn bán là việc Tiền chưởng quầy vui vẻ tán thành, thì chuyện tiếp theo đây ông lại không đồng ý lắm.
Diệp Lăng Vũ nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiền chưởng quầy nói: “Ông chủ chúng tôi có ý với bà chủ Diệp, muốn cầu hôn cô.”
Diệp Lăng Vũ khiếp sợ không nói được gì.
Tiền chưởng quầy cũng không có gì để nói, ông rất phản đối chuyện hôn nhân này. Ông chủ không phải hạng nghèo khó, dáng người lại cao to tuấn tú lịch sự, vì sao lại muốn chịu thiệt lấy con gái thương nhân đây?
Diệp Lăng Vũ im lặng một lúc, mới sâu kín nói: “Tôi đã từng hứa với cha là sẽ không gả cho người, mà chỉ kén rể, phải thay Diệp gia giữ lại hương khói.”
Tiền chưởng quầy cũng sâu kín mà trả lời: “Ông chủ chúng tôi cũng nói cậu ta không để ý chuyện ở rể.”
Diệp Lăng Vũ cũng biết chuyện của Ngô Dung, bởi năm trước Ngô Dung đã gây một chuyện lớn, khiến toàn bộ kinh thành chấn động.
Nhà họ Ngô là thương gia ở kinh thành đã lâu. Lúc đầu chỉ buôn bán nhỏ, cho đến đời cha của Ngô Dung – Ngô Nguyên Ngân, đã đã tích luỹ được một số vốn kha khá. Vì thế Ngô Nguyên Ngân đã mua một cửa hàng lớn tại khu phố xa hoa, làm ăn ngày càng phát đạt.
Ngô Nguyên Ngân lớn tuổi mới sinh được mình Ngô Dung nên rất cưng chiều, nên mới khiến chàng trở thành kẻ phóng túng ăn chơi trác táng, ngày thường chỉ biết trêu chó chọc mèo với lũ bạn xấu xa.