- Trang chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai
- Chương 2: Cây bút máy
Tác giả: Đường Đường Đường Quả
Tô Hoàn ngậm chặt môi nhỏ, nhìn chằm chằm vào Tô Tịch Nhược, mắt to đen nhánh hơi hơi chớp, như là nghĩ đến điều gì.
Đương nhiên Tô Tịch Nhược phải che chở Tô Hoàn, trong đầu Tô Tịch Nhược không cần suy xét mấy chuyện như thế này.
Cô luôn luôn bênh vực người của mình, đặc biệt người kia còn là con trai
ruột của cô, như vậy càng không thể để con trai chịu ủy khuất.
Dựa vào cái gì con của cô đánh nhau thì đã không phân xanh đỏ đen trắng chỉ lo chỉ trích con cua cô. Con trai của cô xinh đẹp đáng yêu như vậy,
giống như búp bê thiên sứ, sao sẽ vô duyên vô cớ đánh nhau, cho dù đánh, cô cũng tin là có nguyên nhân.
Cô giáo Hồ nghe Tô Tịch Nhược nói, hơi xấu hổ nhìn Tô Tịch Nhược.
Hiện tại nhà nào cũng đều chỉ có một đứa con, trẻ con rất quý giá, cô giáo
không muốn làm lớn chuyện, nên không quan tâm đến quá trình câu chuyện.
Hơn nữa phụ huynh của Tô Hoàn thường mặc kệ Tô Hoàn, cô giáo cũng không
muốn xen vào việc của người khác.
Ngay từ đầu chỉ nghĩ một sự nhịn chín sự lành, làm Tô Hoàn xin lỗi, bàn thân ở giữa lại khuyên hai câu, chuyện cứ vậy mà qua.
Nhưng cô giáo Hồ không ngờ tới, lần này Tô Tịch Nhược lại tích cực đến như vậy.
Mẹ Lâu tức giận đối trợn mắt trừng Tô Tịch Nhược, cười lạnh một tiếng.
"Tô Hoàn đánh người còn cần hỏi nguyên nhân sao? Ai không biết Tô Hoàn con
của cô tính tình quái gở lạnh nhạt không hòa hợp với lớp, có chút việc
cũng chỉ biết ra tay đánh người"
"Trước đó còn đè người khác ở trên mặt đất đánh, cô tới trường học xử lý xung
đột của con mình, xử lý nhiều lần như vậy, trong lòng còn không biết
sao? Tôi không biết da mặt cô dày đến như vậy, dám nói ra loại lời nói
này."
Tô Tịch Nhược nhíu mày, tuy rằng trong lòng giật mình, nhưng không tin.
Cô cúi đầu, nghiêm túc nhìn Tô Hoàn bậm chặt môi nhấp thành một đường thẳng tắp, biểu tình có chút lạnh, cười cười.
Nụ cười của mẹ hiền đối với cô tới nói có chút mới lạ, nhưng cô tươi cười hiện ra sự dịu dàng.
Như không khí ngày xuân, chồi non chui từ dưới đất lên, gió nhẹ thổi quá, mang đến ấm áp.
Đó là sự dịu dàng đã thật lâu thật lâu Tô Hoàn đều không có nếm qua.
Sự dịu dàng của mẹ.
Tô Tịch Nhược hỏi: "Có thể nói cho...... mẹ biết, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đánh nhau, được không?"
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, Tô Tịch Nhược cảm thấy gương mặt
nhỏ của Tô Hoàn rất lạnh, làm cô hỏi có chút thật cẩn thận, sợ nói không đúng, làm cậu con trai vừa mới xuất hiện này của mình sợ hãi.
Tô Hoàn bậm môi, dùng cặp mắt đen nhánh trong sáng nhìn Tô Tịch Nhược, nửa ngày sau, bé cúi đầu, hỏi: "Con nói, mẹ sẽ tin sao?"
Đây là lần đầu tiên Tô Hoàn mở miệng nói chuyện từ khi Tô Tịch Nhược tới.
Giọng của bé có chút khàn khàn, là giọng nói của trẻ con rất trong sáng, rất
non nớt, giống như đã rất lâu chưa nói chuyện vậy, tốc độ nói của bé rất thong thả, hỏi rất nghiêm túc.
Tô Tịch Nhược bật cười, cô cười nhìn cậu con trai của mình càng cúi đầu càng thấp.
Cậu bé có một đầu tóc đen mềm mại, thoạt nhìn xúc cảm thật tốt, cô nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, sờ soạng lên.
Đây chỉ là chuyện bình thường, Tô Tịch Nhược da mặt dày nghĩ, đây là con
trai ruột của thân thể này, tình mẹ con, sờ sờ đầu rất bình thường.
Tô Hoàn chờ một câu trả lời, bé cũng không nói lên được bản thân đang đợi điều gì.
Từ nhỏ đến lớn, trong suốt chín năm, bé đã sớm nhìn thấu mẹ ruột mình là
một người vô cùng máu lạnh lại bạo lực, bé, bé không nên chờ mong...
Nhưng khi bé mở miệng, lại nghĩ tới bả vai nhỏ bé yếu ớt vừa mới che chở ở
trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác khác thường, có
chút ấm áp,
Thật giống như là một gốc cây khô, nhìn thấy một giọt sương vậy.
Không cần biết đó là cảm giác gì, bé chỉ nghĩ thử bắt lấy, chẳng sợ giống như trước kia, mình đầy thương tích, bé cũng muốn thử bắt lấy.
Nếu sai... Cũng giống như trước kia thôi, còn có thể tệ hơn sao.
Tô Hoàn u ám nghĩ.
Cho nên sau khi bé nói xong, im lặng cúi đầu.
Đợi vài giây, bé không có chờ tới câu trả lời của Tô Tịch Nhược, ngay lúc
bé cảm thấy những ảo tưởng không thực tế chuẩn bị ầm ầm sụp đổ, bé bỗng
nhiên cảm giác được có một đôi tay đặt ở trên đầu của bé, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đôi tay kia không
lớn, không có sức lực, lại cố tình làm bé cảm thấy... Đây chính là điều bé chờ đợi đã lâu từ lúc hiểu chuyện đến giờ.
Cảm giác... Ấm áp từ mẹ.
Bé đã sớm từ bỏ, không nghĩ cầu xin xa xôi... Ấm áp từ mẹ.
Bé nghe Tô Tịch Nhược nói: "Mẹ tin, con là một cậu bé ngoan không biết nói dối."
Sau khi Tô Tịch Nhược nói xong, kiên nhẫn chờ Tô Hoàn trả lời.
Kiếp trước, cô chưa từng giao tiếp hay sống chung với trẻ con, không biết
cách giáo dục trẻ con như thế nào, nhưng nghĩ, có lẽ cổ vũ cùng tín
nhiệm luôn là cách làm đúng đắn.
Mẹ Lâu trào phúng, nói: "Tô Tịch Nhược, con của cô học không giỏi, một
người lớn như cô đầu óc cũng bị hỏng rồi sao, con của cô nói dối thành
tánh, động một cái là đè người khác ở trên mặt đất đánh, nó nói có thể
tin được?"
Tô Tịch Nhược rút bàn tay đặt ở trên đầu Tô Hoàn, nhíu mày nhìn mẹ Lâu.
Kiếp trước, Tô Tịch Nhược lăn lộn ở giới giải trí hàng năm trời, trên người mang theo chút khí thế nguyên chủ không có.
Mẹ Lâu kinh ngạc phát hiện người phụ nữ hung dữ dễ nổi cáu, không có văn
hóa, khí chất lạn tục đã biến mất, thay thế là một Tô Tịch Nhược, ưu nhã trí thức, khéo léo lại không mất mũi nhọn.
Tô Tịch Nhược nhìn mẹ Lâu, ánh mắt sắc bén, biểu tình lạnh lùng, là thần thái mà nguyên chủ không thể có:
"Lâu phu nhân, con trai của tôi chỉ có chín tuổi, vẫn còn trong độ tuổi hiếu động, chị cứ như vậy định nghĩa thằng bé nói dối thành tánh, không khỏi quá mức võ đoán. Loại lời nói này của chị có khả năng thương tổn lòng
tự trọng của trẻ con rất lớn"
"Hy vọng chị có thể vì giáo dục của con trai mình mà suy xét, đừng nên tùy ý dùng những từ ngữ nặng nề như vậy hình dung con người khác, cũng đừng
đem loại thói quen ác liệt này truyền cho con của chị. Bằng không...
Tôi tin tưởng, không bao lâu sau, những bạn nhỏ trong trường học đều sẽ
biết, mẹ của Lâu Tường là người thích tùy ý bôi nhọ người khác"
Mẹ Lâu nổi giận: "Cô tưởng tôi sợ sao?!"
Đầu năm nay, ai làm phụ huynh mà không để ý mặt mũi, Tô Tịch Nhược nói như
vậy, chính là đem mặt mũi của mẹ Lâu quăng ở trên mặt đất dẫm, mẹ Lâu
không phẫn nộ mới lạ.
Tô
Hoàn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Tịch Nhược một lần nữa, vì hành
động che chở bé, môi giật giật, thấp giọng nói: "Lâu Tường cướp đoạt đồ
vật của con"
Mẹ Lâu là
người đầu tiên dậm chân phản bác: "Mày nói bậy, con của tao sao có thể
đoạt đồ của mày, hai mẹ mày con nghèo kiết hủ lậu thành như vậy, có cái
gì đáng giá để con trai tao đoạt?"
Tô Hoàn chỉ vào túi quần ở bên trái của Lâu Tường: "Cậu ấy đoạt bút máy
của con, hôm nay con mới mua, là một cây bút in hình nhân vật tiểu
thuyết khoa học viễn tưởng, hiện tại nó nằm ở trong túi quần của cậu
ấy."
Tô Hoàn chỉ xong, thân thể của Lâu Tường cứng đờ rõ ràng.
Con nít thường không dấu được mọi chuyện, biểu tình của Lâu Tường đã bắt đầu chột dạ.
Tô Tịch Nhược am hiểu xem mặt đoán ý, vừa thấy sắc mặt Lâu Tường thì đã biết Tô Hoàn nói chín phần là sự thật.
Cô cười như không cười mà nhìn cô giáo Hồ ngồi ở một bên nỗ lực ý đồ ba
phải: "Cô giáo Hồ, đoạt bút máy của bạn học... Chuyện này nên giải
quyết như thế nào?"
"Cái này......" Cô giáo Hồ rất là khó xử.
Không đợi chủ nhiệm lớp nói ra hết câu, mẹ Lâu đã nhịn không được phản bác:
"Con của cô nói đoạt là đoạt sao? Nói cái miệng thúi đầy bịa đặt chính
là cô!"
"Không phải nói mà không có bằng chứng."
Tô Tịch Nhược mặt mỉm cười, chỉ vào túi quần Lâu Tường: "Túi quần, còn không phải là có một cây bút sao?"
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía túi quần Lâu Tường.
Lâu Tường mặc quần thể thao, bởi vì bản thân khá béo, quần bó chặt vào
người, túi quần có thứ gì đều có thể phác hoạ ra hình dáng món đó.
Trong túi quần, rõ ràng có một cây bút.
Mẹ Lâu trong lòng nhảy dựng, đừng nói là... Sẽ không phải thật sự đoạt của người ta đi.
Nhưng lúc này, khẳng định không thể dạy con ở trước mặt người ngoài, mẹ Lâu
gân cổ biện giải: "Con trai của tôi thích học tập, mang theo một hai cây bútở trên người, không thể sao?"
"Khụ khụ."
Có mấy thầy cô giáo ngồi ở gần đó thật sự nghe không nổi nữa, nói một câu: "Xin lỗi, tôi nói thẳng một câu, thành tích học tập của Lâu Tường đếm
ngược trong lớp, thật sự là một đứa trẻ chỉ thích chơi, không thích học
tập."
"Tôi, con trai của tôi chỉ là..."
Mẹ Lâu mặt đỏ lên: "Do nó học mà không hiểu thôi..."
"Học mà không hiểu có thể học cho tới khi hiểu"
Tô Tịch Nhược nhàn nhạt nói, câu từ có chút châm biếm: "Nhưng làm người
... Nếu có vấn đề, tốt nhất vẫn nên dạy dỗ từ nhỏ, biết sai có thể sửa,
miễn cho tương lai trưởng thành đi sai bước nhầm đường, như vậy là không còn đường lui rồi."
"Cô có ý gì?"
"Mặt chữ như ý."
Tô Tịch Nhược mỉm cười đầy khéo léo, nhưng lời nói lại không khách khí.
"Vừa rồi dưới tình huống không rõ ràng, cô có thể buộc con trai của tôi cúi
đầu xin lỗi con trai cô. Hiện tại tôi cũng có thể mời con trai cô lấy
cây bút trong túi ra, nhìn xem rốt cuộc có phải là cây bút của con trai
tôi hay không."
Mẹ Lâu thay đổi sắc mặt: "Đừng mơ tưởng."
"Hừm?"
Tô Tịch Nhược nhướng mày nhìn mẹ Lâu: "Thật sự không muốn cũng không khó,
chuyện này khẳng định có không ít bạn nhỏ trong lớp nhìn thấy được, kêu
mấy học sinh vào thì biết chân tướng mọi chuyện ngay thôi."
Lâu Tường nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lâu Tường lớn lên mập mạp, lúc này mồ hôi lạnh đả chảy ướt người.
Tô Tịch Nhược cúi đầu mỉm cười nhìn Lâu Tường.
"Bạn học Lâu, có thể mời con lấy cây bút trong túi ra để chứng minh được
không? Nếu xác thật không phải bút của con cô, cô sẽ kêu Tô Hoàn cúi đầu xin lỗi con. Hơn nữa bồi thường tiền thuốc men cho mẹ con."
Lâu Tường mạng lắc đầu, không muốn lấy ra.
"Bạn học Lâu, hiện tại lấy ra, chỉ có những người trong văn phòng nhìn đến.
Nếu con kiên trì không chịu lấy, cô chỉ có thể nhờ cô giáo Hồ kêu mấy
bạn trong lớp học tới nói rõ ràng mọi chuyện. Đến lúc đó... Người biết
đến, không bao gồm chúng ta nha."
Tô Tịch Nhược nói tới đây, dừng một chút, không nghĩ quá mức khắc nghiệt
với một đứa trẻ, lại nói thêm một câu: "Biết sai có thể sửa, con còn có
thể làm một đứa trẻ ngoan."
Sắc mặt Lâu Tường càng trắng, mồ hôi lạnh từng hột to từ trên trán trượt xuống.
Con trai độ tuổi này đều rất sĩ diện, muốn ở trong văn phòng mất mặt trước
thầy cô, hay là ở trước mặt bạn học mất mặt, đều biết phải lựa chọn cách nào.
Lâu Tường giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng sắc mặt trắng bệch, từ trong túi lấy ra một cây bút máy.
Tên của quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nằm ở vị trí bắt mắt, liếc
một cái là có thể thấy được, là một cây bút có hình nhân vật khoa học
viễn tưởng.
Mà Tô Hoàn ngồi ở phía sau lưng Tô Tịch Nhược, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh Tô Tịch Nhược giữ gìn bảo vệ mình.