- Trang chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai
- Chương 16: Hiểu lầm
Tác giả: Đường Đường Đường Quả
Dù sao Tô Hoàn còn quá nhỏ, không biết trong thế giới người trưởng thành có rất nhiều phương pháp có thể tìm được đối phương.
Vũ Úc Đông trong tay có tư liệu về Tô Tịch Nhược, đương nhiên là có số điện thoại của cô.
Đây đã là ngày thứ hai sau khi kết thúc hoạt động trường học, Vũ Úc Đông
nhìn chằm chằm số điện thoại của Tô Tịch Nhược trên màn hình di động
được anh lưu trong danh bạ của mình, nhìn ước chừng mấy tiếng, trong
lòng do dự, không biết có nên chủ động gọi cho đối phương hay không?
Nếu gọi, anh nên giải thích tại sao anh lại có số điện thoại của cô?
Điện thoại chuyển được anh phải nói thật tự nhiên...
Tim anh cứ đập thình thịch từ lúc tối hôm qua đến giờ, dù lúc còn là thiếu
niên ngây ngô cũng chưa từng trải qua cảm giác con tim rung động như
thế. Giờ phút này, trong lòng anh tràn đầy thấp thỏm cùng bất an.
Anh chưa bao giờ để ý một người phụ nữ nào đến như thế, không có kinh
nghiệm cua gái, nên anh rất cẩn thận, sợ đi nhầm bước, làm ra hành động
sai lầm không thể vãn hồi.
Cuối cùng, dù anh đã nhìn số điện thoại trên màn hình di động và do dự thật lâu, cũng vẫn không có can đảm bấm gọi.
Anh mở ra kế hoạch chụp hình của Tuyết Mãn Đình, nhìn thấy thời gian địa
điểm chụp ảnh tạo hình là thứ tư tuần này, im lặng nhìn nhìn một lát,
sau đó gửi tin nhắn cho thư ký Khâu.
Boss đại nhân: Liên hệ đoàn phim Tuyết Mãn Đình, ngày chụp ảnh tạo hình Tô Tịch Nhược cũng phải có mặt.
Thư ký Khâu dùng loại miệng lưỡi gặp qua việc đời trả lời cơm, áo, gạo, tiền: Dạ, tổng giám đốc.
Boss đại nhân: Tôi cũng sẽ đến xem buổi chụp ảnh tạo hình đó, nhắn với những người quen biết tôi trong đoàn phim, đừng nói ra thân phận của tôi.
Thư ký Khâu: Đã rõ, ngài cứ yên tâm.
Vũ Úc Đông bàn giao xong, nghĩ đến thứ tư có thể nhìn thấy người trong lòng, con tim càng đập nhanh hơn.
Không phải anh cố ý giấu giếm không nói cho cô biết thân phận của anh. Chỉ là anh có cảm giác, hiện tại Tô Tịch Nhược còn chưa có hứng thú với anh.
Nếu anh tùy tiện để bại lộ thân phận, có khả năng sẽ làm cô ấy tránh xa
anh ra.
Rốt cuộc, ngày đó khi cô ấy nhìn thấy anh lái Rolls-Royce, gương mặt không có chút giao
động nào, ngược lại lựa chọn tránh né, đến nay đều không có lưu lại chút phương thức liên lạc nào.
Thư ký Khâu không biết nói gì, nhìn nội dung tin nhắn đối thoại trong khung chat của anh và Vũ Úc Đông, trong lòng cảm thấy... Boss đại nhân, ngài muốn chơi trò gì vậy???!!!
Thân phận tổng giám đốc một tập đoàn lớn thật xấu hổ không thể gặp người, tại sao lại muốn giấu giếm?
Đây là loại tình thú theo đuổi mới anh chưa cập nhật được sao?
Tuy anh không hiểu chuyện gì, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định hoàn thành chức trách của một thư ký ưu tú, rời xa ân oán tình thù của Boss đại
nhân, trực tiếp gọi cho Cổ Lâm, đạo diễn chính của Tuyết Mãn Đình.
"Chào đạo diễn Cổ, ảnh tạo hình nên chụp thêm một vài nhân vật nữa, ví dụ
như, Đức tần, Lý chiêu nghi, Dung tiệp dư, vân vân... Nhiều ảnh nhân
vật, sẽ nâng cao quảng bá mức độ của đoàn phim, sẽ làm người xem nghĩ
đây là chế tác lớn, đáng để xem, và càng thêm chờ mong."
Cổ Lâm có hơi mơ hồ: "Đầu năm nay chế tác lớn đều sài chiêu như vậy sao?"
Thư ký Khâu nỗ lực làm bộ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói: "Đúng
vậy, dù sao là ý của phía trên, anh xem mà làm, kêu thêm vài người tới
chụp ảnh tạo hình cũng không tổn thất bao nhiêu."
Nơi nào sẽ không tổn thất bao nhiêu, kêu thêm một người sẽ thêm chi phí hoá trang chi phí thời gian, chi phí trang phục...
Nhưng, ý của phía trên... Trên thư ký Khâu còn có thể là ai khác ngoài người kia...
Còn không phải là em họ tài ba Vũ Úc Đông của anh sao.
Vũ Úc Đông làm sao vậy?
"À, đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."
Thư ký Khâu căng da đầu nói tiếp: "Tổng giám đốc Vũ có khả năng cũng sẽ đến, đến lúc đó anh đừng nói lỡ miệng là được."
"Anh có thể nói cho tôi biết, anh ta muốn làm gì hay không?" Cổ Lâm có chút không yên lòng.
"Tôi cũng không biết." Thư ký Khâu chỉ là làm đúng phận sự chức trách chuyển đạt ý tứ của Boss đại nhân thôi.
Tôi cái gì cũng không dám nói, tôi cái gì cũng không dám hỏi.
"Được rồi, tôi đã biết, sẽ dặn mấy người kia kín miệng."
Tuy Cổ Lâm là anh họ của Vũ Úc Đông, nhưng anh có hơi sợ và kính trọng
người em họ từ nhỏ vẫn luôn lạnh nhạt này, không hiểu nó nghĩ gì trong
đầu, nhưng lại xấu hổ mở miệng hỏi.
Rốt cuộc, vứt bỏ tầng quan hệ thân thích này, Vũ Úc Đông chính là người đầu tư lớn của anh.
Người đầu tư đưa ra yêu cầu nhỏ bé không đáng kể như vậy, anh cũng nên hoàn thành, dù sao cũng là xài tiền của người đầu tư.
Vì thế, kết quả cuối cùng là, Tô Tịch Nhược nhận được cuộc gọi từ đoàn phim, bảo thứ tư đến phim trường chụp ảnh tạo hình.
**
Sáng thứ tư, Tô Tịch Nhược dựa theo thời gian đi vào studio chụp ảnh tạo hình.
Cô không có trợ lý, một mình cầm xách đồ đạt đến studio, nhân viên dẫn cô đến phòng trang điểm chung.
Lúc này, trong phòng trang điểm đã có mấy người ngồi chờ đến lượt mình.
Cô tùy ý nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy một người quen, là Trịnh Á Tinh, người từng tranh giành vai Dung tiệp dư với cô.
Trịnh Á Tinh không nhận được vai Dung tiệp dư, lại bị nhà đầu tư mạnh mẽ nhét vào, diễn nhân vật gì cô cũng chưa nghe ai nói qua.
Cô đánh giá *cổ phục trên người Trịnh Á Tinh, hình như là... Trang phục của cung nữ triều Minh.
*cổ phục: quần áo cổ trang, trang phục cổ trang.
Nhân viên đưa một bộ cổ phục cho Tô Tịch Nhược, nói: "Tô tiểu thư, xin mời
cô đến phòng thay quần áo thay bộ này được không? Không biết cô có trợ
lý hay không,? Hay người nào có thể giúp cô mặc cổ phục, cô biết đó, cổ
phục có chút phức tạp."
Tô Tịch Nhược bình tĩnh tiếp nhận cổ phục từ nhân viên: "Không sao, tôi biết cách mặc."
Kiếp trước cô từng đóng nhiều phim cổ trang, từng mặc qua loại cổ phục phức tạp này, có kinh nghiệm, có thể tự mặc.
Nhân viên nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ phòng thay quần áo, nói: "Cô đi vào căn
phòng đó thay là được, bên trong tạm thời không có ai."
Phòng thay quần áo ở đối diện Tô Tịch Nhược, lúc cô đi đến phòng thay quần
áo, vừa lúc muốn đi ngang qua Trịnh Á Tinh. Cô mặt không đổi sắc ôm quần áo đi, không muốn phản ứng đối phương.
Cố tình Trịnh Á Tinh thích tìm việc, lúc cô đi ngang qua ra vẻ có lòng tốt hỏi một câu: "Ấy cha, hình như cô không có trợ lý nha, cổ phục phức tạp như vậy, sao cô có thể tự mặc được, hay là để tôi kêu trợ lý giúp cô
ha, xem cô kìa, có một mình à, chặc chặc chặc, thật đáng thương..."
Tô Tịch Nhược nhìn trợ lý Trịnh Á Tinh nhắc tới, là một người con gái mới
hai mươi tuổi, gương mặt có chút xấu hổ, cô ta nghe Trịnh Á Tinh nói,
cúi đầu chơi ngón tay, không biết làm sao.
Cô không có hứng thú khó xử một cô bé, nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm vào bộ trâm vàng hình chim phụng trên đầu Trịnh Á Tinh.
Trịnh Á Tinh sắc mặt thay đổi: "Cô muốn làm cái gì?"
"Không có gì."
Tô Tịch Nhược bình tĩnh lấy bộ trâm vàng ra khỏi đầu tóc cô ta.
"Chỉ là nhắc nhở cô một chút, bối cảnh ở thời đại triều Minh, loại trâm vàng này cũng không phải là vật một cung nữ nhỏ bé có thể sử dụng, cô đừng
bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà làm cho cả đoàn phim bị người xem ném
đá."
Trịnh Á Tinh giận dữ trừng mắt liếc Tô Tịch Nhược, con nhỏ này đang châm chọc cô đóng vai cung nữ?
Tô Tịch Nhược gật đầu với chuyên viên trang điểm của Trịnh Á Tinh, sau đó đi vào phòng thay quần áo.
Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng khuyên Trịnh Á Tinh: "Trịnh tiểu thư, xác
thật bộ trâm vàng này không nằm trong bộ trang phục nhân vật mà cô diễn
..."
Sắc mặt Trịnh Á Tinh xanh rồi trắng, tự giác nhận ra bản thân bị Tô Tịch Nhược vả mặt, nhưng nhìn người đến người đi trong phòng trang điểm chung, rốt cuộc không có lên cơn.
Cô cầu xin kim
chủ đã lâu mới làm kim chủ nhét cô vào đoàn phim diễn một vai phụ bé
nhỏ, cũng không muốn gây chuyện vào ngày đầu tiên.
Những người khác trong phòng trang điểm chung đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn
đất, ngậm chặt miệng, làm như không thấy được chuyện này.
Giới giải trí nhìn ngăn nắp, trên thực tế phức tạp lại hỗn loạn, cũng xảy ra không ít loại tranh chấp nhỏ này, chỉ cần không gây ra chuyện gì to
lớn, bọn họ có thể đều làm như không thấy.
Tô Tịch Nhược thay cổ phục rất nhanh.
Tuyết Mãn Đình là bộ phim cổ trang chế tác lớn, nhìn cổ phục và trang sức của đoàn phim là biết ngay, bộ cổ phục của nhân vật Dung tiệp là màu hồng
nhạt, phối hợp dây thắt lưng bằng lụa, bông tai mạ vàng nạm ngọc, lại
xứng với lớp thêu thùa hoa văn áo dài bên ngoài, giống một vị phi tử
quyến rũ sống sờ sờ bước ra từ trong bức tranh hậu cung của triều nhà
Minh.
Vũ Úc Đông đi vào
phòng trang điểm chung thì nhìn thấy Tô Tịch Nhược đã mặc xong cổ phục,
đang ngồi ở trên ghế chờ chuyên viên trang điểm tới trang điểm.
Có câu nói nói rất đúng, người đẹp dựa vào khí chất, bề ngoài đẹp, xương cốt càng đẹp, vóc dáng yểu điệu quyến rũ.
Tô Tịch Nhược chính là người như vậy.
Người đã đẹp mà linh hồn càng đẹp hơn.
Một thân cổ phục màu đỏ nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết, cô yên
tĩnh ngồi ở đó, môi đỏ hơi cong, tỏa ra mùi thơm quyến rũ như hoa.
Vũ Úc Đông đi đến gần Tô Tịch Nhược, thở cũng không dám thở mạnh, sợ thở mạnh sẽ dọa cô sợ chạy mất.
Tô Tịch Nhược cảm giác được có người đứng gần mình, tưởng là chuyên viên trang điểm đến, theo bản năng nói: "Làm phiền cô rồi."
Nhưng cô đợi trong chốc lát, không thấy đối phương có phản ứng, cô quay đầu
mới phát hiện người đến không phải chuyên viên trang điểm, mà là... Vũ
Úc Đông.
Cô kinh ngạc nhìn anh hỏi: "Vũ tiên sinh, sao anh lại có mặt ở chỗ này?"
Vũ Úc Đông có chút chật vật dời ánh mắt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động lên xuống, không dám thừa nhận vừa rồi còn nhìn cô đến ngây người, chỉ
là nhỏ giọng nói: "Có chút việc ở nơi này..."
"Thật là tình cờ nha, không ngờ anh là nhân viên của đoàn phim Tuyết Mãn Đình đó." Tô Tịch Nhược cười nói.
Lần trước, lúc cô ký hợp đồng đã đụng phải Vũ Úc Đông ở hành lang, lần này
chụp ảnh tạo hình cũng đụng phải đối phương, tần suất gặp mặt cao như
vậy thật hiếm thấy. Đương nhiên là cô tự nghĩ Vũ Úc Đông là nhân viên
đoàn phim, căn bản không nghĩ đối phương có thể là đặc biệt vì cô mà
đến.
"Xem như vậy đi." Vũ Úc Đông hàm hồ trả lời, người đầu tư cũng coi như là nhân viên đoàn
phim, cũng có tên có họ trong phần giới thiệu và kết thúc phim.
Tô Tịch Nhược ưu nhã cười: "Có lẽ sau này chúng ta còn sẽ làm việc cùng nhau..."
"Ừ..."
Trong lòng Vũ Úc Đông đang rất rối, giống như thiếu niên ngây ngô mới vừa nếm được hương vị tình cảm đầu đời. Rốt cuộc đã tìm ra được một cái lý ra
do rõ ràng chính đáng.
Anh lấy di động ra, mở WeChat, bật mã QR đưa đến trước mặt Tô Tịch Nhược:
"Thêm bạn tốt đi, phương tiện liên lạc công việc trong đoàn phim. Còn
nữa, thứ bảy đến nhà em cũng tiện."
Tô Tịch Nhược không hề hoài nghi Vũ Úc Đông có mục đích gì khác, do dự
trong chớp mắt đã lấy di động quét mã QR, tăng thêm bạn tốt.
Âm thanh thông báo đối phương đã đồng ý chấp nhận lời mời thêm bạn tốt
vang lên, Vũ Úc Đông mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy khoảng cách giữa anh và Tô Tịch Nhược cuối cùng cũng có một chút tiến bộ nho nhỏ.
Cả hai đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Thư ký Khâu đến trước phòng trang điểm chung, gõ gõ cửa, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vũ Úc Đông.
Tô Tịch Nhược nhớ rõ người này, cười hỏi: "Người đó chắc là đồng sự của
anh, em nhớ rõ lần trước ở cửa thang máy từng gặp qua anh ta."
Sắc mặt Vũ Úc Đông không tốt đẹp, cực kỳ không tốt nhìn thư ký Khâu.
Bỗng nhiên Vũ Úc Đông cảm thấy kinh nghiệm năm sáu năm làm thư ký của anh ta càng ngày càng đi ngược trở về, cần học tập thêm.
"Xem như vậy đi."
Thư ký Khâu suýt nữa trào ra nước mắt, anh có thể coi như là đồng sự của Boss đại nhân?!
Anh thật cẩn thận đi tới gần Vũ Úc Đông, nhìn Boss đại nhân muốn nói lại thôi.
Tô Tịch Nhược săn sóc nói: "Có công việc? Vậy không quấy rầy anh nữa."
Vũ Úc Đông mặt lạnh liếc mắt nhìn thư ký Khâu, thẳng đến khi làm đối phương run lập cập.
Thư ký Khâu thấy Tô Tịch Nhược đang cúi đầu nhìn di động, lập tức lấy ra di động của mình, mở ra một phần văn kiện đưa cho Vũ Úc Đông xem.
Vũ Úc Đông sắc mặt lạnh như băng liếc nhìn văn kiện, biết chuyện này hiện
tại không xử lý là không được, chỉ đành lựa chọn đi ra ngoài với thư ký
Khâu.
Tô Tịch Nhược từ di động ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Úc Đông phải rời khỏi, cười nói: "Hẹn gặp lại."
Cô hơi hơi mỉm cười, đôi mắt to sáng ngời làm như có dòng nước dịu dàng trong đó, quyến rũ động lòng người.
Vũ Úc Đông nhìn đến nụ cười này, có chút nhịn không được tình ý trong lòng xúc động trào ra, thốt lên: "Thật xinh đẹp."
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn anh.
"Bộ cổ phục này rất xứng với em, thật đẹp."
Còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Nửa câu sau anh ẩn giấu ở trong lòng, không nói ra.
Tô Tịch Nhược không nghĩ nhiều, chỉ xem lời khen là do đối phương lễ phép
nói ra làm cô vui, tươi cười gia tăng vài phần thật lòng: "Cảm ơn."
Vũ Úc Đông bình tĩnh nhìn cô vài giây, xoay người rời đi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thất bại.
Cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Vũ: Tôi áp dụng phương thức từ từ theo đuổi cô ấy, rồi cô ấy
cũng sẽ nhận ra, sẽ cảm động... Sẽ thành công nếu như không có mặt của
tên nhóc kia.