- Trang chủ
- Số 13 Phố Mink
- Chương 231: 231: Sự Hào Phóng Của Trật Tự Chi Thần 1
Tác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu Long
"Ngày mai là sinh nhật của tiểu thư Yonice sao?""Đúng vậy, ông nội.""Ngày mai mời cô ấy đến nhà ăn cơm đi, lần trước chú thím và dì của cháu đi công viên giải trí, mất lễ nghĩa, phải bù lại.""Được, ông nội.""Mặt khác, hôm nay là ngày minh nhật của lão Hoffen.""Đúng vậy, ông nội, cháu nhớ rõ.""Cháu tới số 128 một chút đi.""Vâng, ông nội."Minh nhật nơi này cùng với "thất đầu" (7 ngày đầu tiên sau khi mất) đến thất thứ 7 có ý nghĩa gần như nhau; ở Ruilan, mọi người cũng sẽ thực hiện một lễ tưởng niệm vào một số ngày cụ thể sau khi người quá cố qua đời.Chỉ có điều tại sao ngày mai là ngày của ông Hoffen lại đến số 128 phố Mink chứ?Ông nội để cho mình tối hôm qua nhìn chằm chằm vào ngọn nến, cùng với giấc mơ tối hôm qua rốt cuộc là có ý gì?Tối hôm qua mình ngủ một đêm trên ghế ở thư phòng, có nghĩa là tối hôm qua sau khi Dis đi ra ngoài thì hiện tại mới trở về? Ông nội đã làm gì tối qua?Karen không hỏi Dis những câu hỏi này, mà đứng ở bên cửa sổ nhìn Distrực tiếp trở về phòng ngủ của mình.Trực giác nói với Karen rằng ai đó ở 128 phố Mink sẽ nói với mình câu trả lời.Sau khi lên lầu hai rót nước uống, Karen lại trở lại lầu ba tắm rửa, thay một bộ quần áo tương đối trang trọng, ăn sáng cũng không ăn, xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.Điện thoại trong phòng khách lầu một vừa vặn vang lên, Karen nhận điện thoại:"Xin chào, nơi này là phòng tang lễ Inmerais.""Karen, ta đã trở lại." Là giọng nói của Piaget, "Hiện tại ta có thể đến tìm ngươi để tư vấn tâm lý sao, ngân hàng vừa mở cửa, ta cũng vừa rút tiền.”"Ta hiện tại có việc.""A, như vậy a.""Ngươi có thể về nhà trước, chờ ta xử lý xong chuyện, buổi chiều ta đến nhà ngươi tìm ngươi."Dù sao Piaget và Yonice đều ở phố Rhine, buổi chiều mình phải đến nhà Yonice mời Yonice, sau đó vừa vặn có thể đi thăm Piaget."Được, được rồi, vậy ta ở nhà pha cà phê xong chờ ngươi.""Ừm, được, buổi chiều gặp.""Buổi chiều gặp."Cúp máy, Karen bước ra khỏi nhà.Mưa đã ngừng lúc sáng, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt.Karen đi đến cửa nhà số 128, gõ cửa, cửa tự mở.Người mở cửa là ông Hoffen, một bộ đồ màu đen giản dị;Hoffen tiên sinh nhìn Karen đứng ngoài cửa, kích động nói:"A, Karen, ngươi tới tham gia lễ minh nhật của ta sao?""Đúng vậy, Hoffen tiên sinh.""Vậy ta đại biểu cho chính mình, hoan nghênh ngươi đến tham gia lễ minh nhật của ta."Đây vốn là một hình ảnh khiến người ta cảm thấy cực kỳ kinh khủng, người chết đã qua đời, tự mình chào hỏi khách đến tham gia lễ minh nhật của mình.Bất quá, Karen đúng là có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Hoffen tiên sinh đứng ở chỗ này, nhưng tuyệt đối không nói đến khiếp sợ.Tầng một có thêm bàn ăn nhỏ, lúc này ở phía trên bày ra mấy đ ĩa điểm tâm cùng một ấm trà.Đối diện bàn ăn nhỏ có một chiếc ghế gỗ vuông, trên đó bày một bức ảnh.Ông Hoffen trong di ảnh mặc quần áo giống hệt ông Hoffen bây giờ, hẳn là sáng sớm.
.
.
Không, có thể là trước khi trời sáng đã chuẩn bị, có Alfred ở đây, chuyện này căn bản không tính là vấn đề.Ông Hoffen thấy Karen đang nhìn vào bức ảnh của mình,Cười nói:"Ta cảm thấy ảnh chụp này khá ổn, đem tinh thần của ta chụp ra, khuyết điểm duy nhất chính là da trên mặt có chút lỏng lẻo, ta bảo phu nhân Molly cố định kéo da cho ta một lần nữa, nhưng hiển nhiên chính là, tay nghề của cô ấy còn xa mới bằng thím của ngươi.Nhưng ta cũng không tiện làm phiền Mary lần nữa, đúng không?”"Ừm." Karen gật đầu.Thím Mary thường xuyên nói trước kia bởi vì kỹ thuật trang điểm của cô rất tốt, cho nên từng có minh tinh cố ý chỉ đích danh cô đến hóa trang.Chỉ có điều, Karen cảm thấy hiện tại thím Mary khẳng định sẽ không kỳ vọng còn có loại khách quay đầu khen ngợi như thế này."Nào, ngồi đi.""Được rồi, Hoffen tiên sinh.""Hả? Ngươi gọi ta là gì cơ?”"Ông nội Hoffen."“Đúng, lúc này mới đúng, gọi là ông nội, biết chưa?”"Biết rồi, ông nội Hoffen.""Bỏ tên đi.""Ông nội.""Ai, ngoan."Ông Hoffen đưa tay, vỗ nhẹ vào mặt Karen, sau đó rót trà cho Karen, Karen vội vàng nhận lấy ấm trà tự mình rót."Kỳ thật, nghiêm khắc mà nói, ta cùng Dis, đối với ngươi mà nói, không có gì khác biệt.""Ừm." Karen đáp một tiếng, dù sao Dis cũng ở nhà."Tuy rằng ta vẫn luôn ồn ào muốn Dis giết ngươi, nhưng trước khi ta chết, vẫn bảo vệ ngươi.""Đúng vậy, ta vẫn nhớ rõ ân tình của ngài.""ta đã nhìn ra, ngươi để lại dòng văn dưới bia mộ cho ta, ta rất thích.""Ngài thích là được rồi.""Đây là cuộc sống, chính là cuộc sống, chấp niệm giống như mạng nhện, nhưng nó lại dễ dàng tan rã và dễ dàng đứt đoạn.
Có thể chúng ta không thể thay đổi bất cứ điều gì, nhưng chúng ta có thể trân trọng những điều đã từng có.Tuy nhiên, ta cảm giác được điều này khi ta trèo ra khỏi ngôi mộ và nhìn thấy dòng chữ này.Người không chết một lần, không cách nào đồng cảm.”Khi nói điều này, Hoffen mỉm cười với Karen.Karen nâng ly lên và uống một ngụm trà."Chờ lễ minh nhật kết thúc, lần sau ngươi giúp ta hỏa táng đi.""Được." Karen gật đầu."Thân thể này của ta, cũng không có khả năng lại lần nữa chịu giày vò thức tỉnh, ai." Ông Hoffen giúp Karen lấy một miếng đồ ăn nhẹ, đặt trên đ ĩa trước mặt Karen, "Ngươi ăn đi, ta cũng không thể ăn bất cứ thứ gì, hiện tại không thể nếm thử hương vị.""Được." Karen bắt đầu ăn, hắn ta không ăn sáng, hiện trại hắn đã có một chút đói.Ông Hoffen bắt đầu kể lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua.Karen vừa uống trà ăn điểm tâm vừa chăm chú lắng nghe.Cho đến khi,"Cái gì, ngài nói, trong cơ thể Kevin hiện tại đang ở một tôn Tà Thần?""Đúng vậy." Hoffen tiên sinh gật gật đầu, "Đó là lễ vật mà ta và Dis, hai ông nội của ngươi tặng cho ngươi, có thích hay không?”“Ông nội, ý của ta là, chuyện này có an toàn không?”"Ta tự mình bố trí trận pháp, yên tâm, rất an toàn, bất quá, cái này phải cho ngươi." Hoffen tiên sinh đưa cho Karen một quyển sổ tay, "Bên trong có một ít trận pháp cùng phương pháp thao tác mà ta đã viết ra, hiện tại ngươi còn không cần, nhưng về sau, đại khái là có thể dùng.”"Được, cám ơn ông nội."Karen tiện tay mở ra một trang,Tiêu đề trên trang này viết "Cấm trận của Hắc Dạ thần giáo - Bi Thương Của Bóng Đêm".Lật một trang khác,Tiêu đề của trang này viết: "Cấm trận của Trật Tự thần giáo - Thiên Tài Của Thần"Karen đóng nó lại ngay lập tức, được rồi, làm phiền.Vậy nên, ông Hoffen có thể trở thành bạn của Dis, mặc dù ông Hoffen có thể trông yếu, uh, ông ấy thực sự rất yếu, nhưng ở một mức độ khác, ông ấy có thể đại biểu cho thứ được gọi là.
.
.
Kiến thức là sức mạnh.Đây tuyệt đối là một sự tồn tại không thể khinh thường, có thể, hắn cùng Dis giống nhau, đều lựa chọn khiêm tốn, cho nên hắn ở trong Nguyên Lý thần giáo, địa vị rất khiêm tốn."Thứ mới nãy mà ta vừa nói với ngươi, hình như ngươi cũng không quá khiếp sợ sao?Không,Ngươi chỉ là chấn kinh con chó kia?”"Bởi vì có một số việc, trong lòng ta đã sớm có nghi hoặc." Karen trả lời, "Tình cờ nhận được câu trả lời từ ngài.""A, như vậy a." Hoffen tiên sinh đột nhiên hạ thấp thanh âm, hỏi, "Cho nên, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi làm thế nào đẩy một tôn Tà Thần ra, thành công đem chiếc giường ấm áp của hắn chiếm làm của riêng không?”Karen nhún vai, nói, "Ông nội, ta thực sự không biết.""Ông nội tin tưởng ngươi.".