- Trang chủ
- Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến
- Chương 42: Đêm trung thu(1)
Tác giả: Vương Tịch Mộ
Dịch giả: madokangokngkeck
Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ.
Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp.
Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm.
Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm.
Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa.
Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực.
Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?"
Quý Lương mới phục từ trong quang cảnh náo nhiệt ngoài của sổ phục hồi thinh thần lại, cảm xúc nổi lên nói: "Cha mẹ ta cứ bảo tâm ở đây, đưa tới ngân phiếu mấy ngàn lượng còn bảo đợi sang tháng chạp sẽ đến thăm ta.
"Lão phu nhân biết rõ gần đây đại nhân chuyển biến khá lớn, đương nhiên rất vui mừng đấy." Lục thẩm rất vui khi nhận thấy sự thay đổi của Quý Lương, ngay nấu cơm cũng càng thêm nhiệt tình.
"Đại nhân, chúng ta xuống dưới xem hí khúc đi, còn có thật nhiều đố chữ nữa." Lý Tứ càng nghĩ càng thêm hưng phấn, Chúc sư gia đã sắp xếp rất nhiều tiền thưởng đấy.
Quý Lương khinh bỉ nhìn Lý Tứ, "Ngươi biết thi từ ca phú sao? Hay ngươi có thế đoán được những câu đố chữ kia?"
"Không phải có đại nhân ngài ở đây sao!" Lý Tứ nói xong liền cảm thấy hối hận, trong bụng đại đại chỉ có một điểm mực nước, quả thật không đủ dùng.
Quý Lương thấy sắc mặt biến ảo của Lý Tứ, thoáng chốc rõ ràng, cũng không so đo, quay người hỏi Lục thẩm: "Lục thẩm này, ngươi đi cùng cúng ta chứ, bên dưới rất thú vị đấy."
"Các ngươi đi đi, bộ xương già này của ta chen lấn không nổi, đợi chút nữa về Huyện nha thôi." Lục thẩm đẩy hai người ra khỏi nhã gian, "Lý tứ phải bảo hộ đại nhân thật tốt.""
"Biết rồi Lục thẩm." Trong lời nói Lý Tứ tràn ngập nhảy nhót.
Lý Tứ cười đưa mắt nhìn hai người Quý Lương đi ra quán rượu, dung nhập vào lòng người liền thu hồi nự cười, am thanh lạnh lùng nói: "Xuất hiện đi."
*
Nếu không phải có Lý Tứ che chở ở phía trước, nhất định Quý Lương sẽ bị dòng người đụng cho ngũ tạng lệch vị trí.
Rất nhiều người cầm trong tay đèn giấy năm màu chen chúc đi đến nhánh sông bảo vệ thành ở phía nam.
"Đại nhân xem kìa, những người đi cà kheo(*) thật là lợi hại, còn có mặt nạ của những người kia thật là đẹp mắt..." Lý Tứ líu ríu không ngừng, cứ như thể lần đầu ra phố.
(*) Cái này chắc nhiều bạn không biết đâu nhỉ? cái này có 2 cái cọc dài, mỗi cái có chỗ đặt chân vào, khi đi trông như nối dài chân ra ý.
"Đại nhân, Chúc sư gia này thật có bản lĩnh, mời được gánh hát Dương Gia nổi danh nhất nội thành, nhìn những hoa đán kia hát thật tốt." Lý Tứ che chở Quý Lương lách vào đám người đến hướng sân khấu kịch, đồng thời còn không ngừng giải thích: "Hoa đán(*) kia lợi hại lắm đây, vừa hát giỏi lại xinh.
(*)Nguyên văn nhé, như trên báo hay gọi Dương Mịch là hoa đán ấy, để chỉ các diễn viên nữ TQ.
"Thế nào? Ngươi hợp ý người ở trên kia?" Quý Lương trên chọc nói.
Lý Tứ vội vàng giải thích: "Đại nhân người chớ nói đùa, Linh Lung là nam nhân, ta còn muốn lấy vợ nối dõi tông đường đấy."
Linh Lung, cái tên này vừa nghe còn tưởng là một nữ tử, nhưng gã thực sự là nam nhân hàng thật giá thật. Nghe đồn, gã là một công tử khiêm tốn, cầm kỳ thi họa đều học qua, từ lúc nhỏ đã được chủ gánh hát Dương Gia thu dưỡng, là một đứa bé cực kỳ hiếu thuận.
Quý Lương nhìn Linh Lung trên đài, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, tay ra dấu hoa lan chỉ còn yêu kiều hơn nữ nhân, đôi môi đỏ mộng khẽ hát xuân giang hao phí đêm trăng y y nha nha, làn điệu uyển chuyển rơi xuống kích thích nội tâm người nghe càng thêm sôi sục.
Thanh âm này, kiểu hát này, quá hay!
"Đại nhân, bên kia thật nhiều hoa đăng, đèn hoa sen kia đẹp thật đẹp." Lý Tứ chỉ chỉ nơi có nhiều thanh niên nam giới tụ tập, "Bọn họ đều đang thi đố chữ nhận hoa đăng."
Quý Lương nhìn theo ngón tay của Lý Tứ, quả nhiên thấy rất nhiều hoa đăng được chế tác tinh xảo, từng hoa đăng được xếp hàng trật tự đối chiếu với trình độ dễ hay khó. Tuyệt nhất là chiếc đèn ở thứ một trăm, đó là một chiếc đèn Khổng Tước đang xòe đuôi đính đầy hoa đăng. Lông vũ và cặp mắt của nó như tạc từ ngọc thạch, điêu khắc cực kỳ sinh động, dưới ánh nến thêm nổi bật, ánh sáng lưu chuyển tản ra bốn phía.
Huyện Ngô Đồng sở dĩ gọi là huyện Ngô Đồng, thứ nhất là vì có núi Ngô Đồng ở phía đông, thứ 2 còn có truyền thuyết Phượng Hoàng đỗ lại trên cây Ngô Đồng.
Nhưng vì không thể quang minh chính đại làm hoa đăng Phượng Hoàng, nên mới có hoa đăng Khổng Tước kia.(*)
(*) Theo truyền thuyết thì Phượng Hoàng được xem là vua của vạn loài chim sinh ra Khổng Tước ( Công) và Kim Sí Điểu ( Đại Bàng).. Cho nên, theo quan niệm thì Khổng Tước có vị trí gần Phượng Hoàng nhất nhé!
Quý Lương nhìn hình dáng của hoa đăng kia, trong lòng suy đoán đó là chủ ý của Chúc Ti Nam, cũng chỉ hắn mới dám to gan như vậy.
Quý Lương đang ngắm con chim kia mê mẩn, bên tai bỗng truyền tới thanh âm ôn nhuận của Mạc Tri Noãn: "Quý đại nhân, người cũng đến đoán đố chữ ư?".
"Ta đến xem một chút, Quý Lương quay đầu cười, dưới vầng sáng đỏ khắp đường lộ ra cực kỳ ôn nhu.
Mạc Tri Noãn đến vị trí trống bên cạnh nàng, "Vừa vặn ta cũng đến xem, đại nhân, chúng ta cùng đi chứ?".
"Vậy cảm ơn Mạc Công Tử, công tử đến một mình ư?" Quý Lương đứng ở chỗ trống cạnh Mạc Tri Noãn, vừa vặn lại có thể thấy rõ cảnh mọi người đang đoán đố chữ giành hoa đăng.
Mắt Mạc Tri Noãn nhìn sân khấu đang biểu diễn xiếc ở xa xa, cười nói: "Ta cùng đến đây với biểu muội, nàng ấy không có hứng thú với trò đố chữ nên đến sân khấu xem xiếc rồi."
Ngẫm lại cũng đúng, hẳn đó là biểu muội thanh mai trúc mã của hắn.
"Chúc sư gia thật biết suy nghĩ vì Huyện nha, mỗi người vì phần thưởng hai ngàn lượng bạc mà không ngừng vung tiền mua hoa đăng đoán đố chữ."
Quý Lương nghe vậy nhìn lại, quả nhiên tất cả mọi người đều dùng tiền mua hoa đăng để đoán chữ với những mức giá khác nhau, đoán đúng sẽ được đoán tiếp, hoa đăng cũng là của ngươi, nhưng nếu sai thì không được đoán nữa, hoa đăng tất nhiên vẫn của ông chủ. Hoa đăng trên đó đều cực kỳ xinh đẹp, rẻ nhất cũng trên trăm đồng.
"Phần thưởng có nhiều không?" Quý Lương cũng không biết tình huống cụ thể, toàn bộ đều giao cho Chúc Ti Nam lo liệu.
"Người không biết sao?" Mạc Tri Noãn rất kinh ngạc: "Ai đoán đố chữ và câu đối ở bên kia giành được tám mươi cây đèn thì có thể giành được ngọn hoa đăng Khổng Tước kia, nếu đoán đúng sẽ nhận được hai nghìn lượng, chọn sau thì căn cứ theo thứ tự hoa đăng từ trên xuống dưới là: một ngàn lượng, tám trăm lượng, năm trăm lượng, ba trăm lượng, hai trăm lượng, một trăm lượng, năm mươi lượng, mười lượng, năm lượng."
"Dù năm mươi lượng hay mười lượng đều là cái mà nhiều người muốn cầu đấy." Mạc Tri Noãn chỉ chỉ mấy học sinh mặc phục sức(quần áo + trang sức) thư viện Tán Hoa đang móc ra chút ít bạc vụn tìm kiếm những hoa đăng mà mình có thể đoán đúng.
Càng nhiều người càng tốt.
Quý Lương nhìn những kẻ hơi giàu có chọn những hoa đăng xinh đẹp để đoán.
"Không ngờ huyện chúng ta có thật nhiều nhà giàu."
"Đại nhân mới đến huyện Ngô Đồng không lâu, rất nhiều chuyện tình không biết. Huyên Ngô Đồng không chỉ là nơi bán của nhiều loại hàng hóa, còn có tơ lụa. Từ thư viện Tán Hoa xuôi nam thêm mười dặm là mười mấy ngọn núi, trồng rất nhiều dâu nuôi tằm, tằm ở đây nhả tơ dệt thành lụa còn tốt hơn nhiều so với tơ lụa ở Lạc Thành. Vì huyện nd giao thông đi lại thuận lợi, ở hướng bắc hơn mười dặm là Quan Đạo(một đơn vị hành chính), thu thuế tương đối thấp, nên rất nhiều thương hộ ở ngoài muốn buôn bán với thương hộ trong huyện chúng ta." Mạc Tri Noãn cười giải thích nói: "Đương nhiên còn có những loại buôn bán khác. Huyện nd chúng ta tuy nhỏ như ngũ tạng hoàn chỉnh (ý nói đầy đủ)."
Những thứ Mạc Tri Noãn đề cập, quả thật trước đây Quý Lương không chú ý, lúc mới đến như làm trò cười cho người khác, sau đó lại bị vụ án làm chóang váng cả đầu.
"Vậy ta có nên thu thuế nhiều một chút không đây?" Trong lòng Quý Lương nghĩ vậy, ngoài miệng cũng nói ra tiếng.
Mạc Tri Noãn thấy bộ dáng ngốc ngốc lại có chút đáng yêu của Quý Lương thì bật cười, "Đại nhân, những loại lời này nên để trong lòng thì hơn."
"Hắc hắc hắc..." Quý Lương bối rối cắn cắn môi, quay đầu nhìn về phía những nữ tử đang cầm hoa đăng trên tay.
Lúc những thiếu nữ nhận được hoa đăng đầy tình ý, khuôn mặt đầy thẹn thùng, ánh nến rực rỡ nhuộm hồng đôi má, xấu hổ cúi đầu. Quý Lương thấy vậy cực kỳ hâm mộ.
Mạc Tri Noãn nhìn, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt nói: "Quý đại nhân, không ngại cũng thử xem? Mang về để trang trí hay tặng cho nữ tử trong lòng cũng tối."