- Trang chủ
- Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
- Chương 12: Bắc Sát cầu hòa
Tác giả: Khuynh Ao Ao
Vài ngày sau, Hoa Khanh Trần triển khai tấn công Bắc Sát, sử dụng Hỏa Long, thuận lợi chiếm được kinh thành. Trận chiến này được ghi vào sử sách, danh hào Chiến thần của Hoa Khanh Trần lại càng vang dội. Bắc Sát liên tục thất bại, mất trắng năm tòa thành trì, bốn trong số đó là do Hỏa Long trực tiếp đốt cháy, Hoa Khanh Trần không tốn người nào đã dễ dàng chiến thắng.
Hoàng đế Bắc Sát vì mất đi ái nữ cũng không còn tâm trí quản lý triều chính, trực tiếp quăng cho Thái tử Lâm Bình Chi xử lí. Lúc này Lâm Bình Chi cùng Thừa tướng Đặng Thành Húc mang theo thân muội muội* là Mẫu Đơn Công chúa đến Nam Tề cầu hòa.
(R: thân muội muội là em gái ruột, mợ Mẫu Đơn này cùng mẹ với thím Lâm Bình Chi.)
Trong đại trướng Nam Tề, Lâm Bình Chi cùng Đặng Thành Húc lo lắng bất an ngồi trên ghế. Lâm Bình Chi bởi vì là Thái tử, cũng coi như kẻ từng trải, nhưng khi đối mặt Chiến thần Ngạo Vương của Nam Tề, trong lòng vẫn là có chút không yên.
Ngược lại, Lâm Mẫu Đơn trang điểm xinh đẹp. Bắc Sát bị đánh bại, triều đình dự tính hòa thân, vừa khéo đệ nhất Công chúa Bắc Sát Lâm Tường Vi lại mất tích, hơn nữa thân còn mang tội, danh hiệu đệ nhất Công chúa Bắc Sát đương nhiên rơi xuống người Lâm Mẫu Đơn. Tuy là hòa thân nhưng đối phương là Ngạo Vương Nam Tề, nam nhân có mị lực nhất thế kỉ này, nữ nhân cả thiên hạ đều yêu, Lâm Mẫu Đơn bị những danh hiệu hào nhoáng đó làm chết mê chết mệt, tất nhiên cũng muốn trở thành nữ nhân của hắn. Đây đúng là cơ hội tốt, ả còn cảm tạ Lâm Tường Vi ngu ngốc kia đã đem cơ hội như thế nhường cho ả.
Không, không thể nói là nhường, thân phận đệ nhất Công chúa Bắc Sát hẳn nên sớm là của ả. Chỉ bằng đầu óc của Lâm Tường Vi kia cũng có khả năng làm Công chúa sao?
Hoa Khanh Trần vừa bước vào đại trướng, ánh mắt nhìn lướt qua ba người trước mặt, trong lòng đã có đánh giá.
Huyền Thiên theo sau Hoa Khanh Trần cũng quan sát ba người. Trong hai nam tử, tuổi trẻ là Lâm Bình Chi, một thân áo bào xám tro, đôi mắt dài nhỏ, mũi khoằm như ưng. Còn người lớn tuổi hẳn là chính là Thừa tướng Bắc Sát, cậu của Lâm Bình Chi, Đặng Thành Húc. Còn nữ, một thân y phục vàng chói, lộ ra phần lớn ngực, mi mỏng mắt hạnh, làn da trắng nõn, cũng có vài phần tư sắc, hẳn là chính là Mẫu Đơn Công chúa Bắc Sát. Nhìn đến đó, trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét.
Hoa Khanh Trần bước vào, ba người liền vực dậy mười hai phần tinh thần đánh giá Hoa Khanh Trần. Lâm Bình Chi tự nhận năng lực không bằng Hoa Khanh Trần, lại không ngờ dung mạo người này cũng yêu nghiệt như vậy, quả thực so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.
Lâm Mẫu Đơn vừa thấy người tới là Hoa Khanh Trần, hai mắt đều muốn nhảy ra, đời này ả còn chưa gặp qua nam tử nào xinh đẹp như vậy đâu, trong lòng lại vui vẻ, đây là người ả sẽ gả!
Đặng Thành Húc lại là bình tĩnh, chủ yếu cũng nhờ tuổi tác đã lớn, không quan trọng xinh đẹp như thế nào, nhưng cảm giác được toàn thân Hoa Khanh Trần toát ra hơi thở vương giả khiến lão chấn động. Hoàng đế Bắc Sát làm vua hơn nửa đời người cũng chưa có loại khí phách vương giả được như Hoa Khanh Trần. Lại quay đầu nhìn về phía Lâm Bình Chi, nếu tên này có được một nửa quyết đoán của Hoa Khanh Trần, Bắc Sát cũng đã không thảm bại đến vậy.
“Tham kiến Ngạo Vương.” Đặng Thành Húc hành lễ với Hoa Khanh Trần trước, sau đó liền nói vào chủ đề chính “Bắc Sát lần này vì sao đến chắc Vương gia cũng biết. Này chính là hiệp ước cầu hòa của chúng ta, mời Vương gia xem qua.”
Nói xong lấy ra một tấm giấy, Huyền Thiên tiếp nhận trình lên Hoa Khanh Trần. Hoa Khanh Trần mắt lạnh nhìn thoáng qua, liền khép lại nói “Bắc Sát trở thành phụ quốc của Nam Tề.”
Nội dung cơ bản trên giấy đều là bồi thường bao nhiêu hoàng kim, cắt bao nhiêu đất, còn có chuyện hòa thân. Mà những thứ này, Nam Tề của hắn cũng không cần!
Nghe vậy, sắc mặt Đặng Thành Húc cùng Lâm Bình Chi đều đại biến, chỉ có Lâm Mẫu Đơn tiếp tục say mê Hoa Khanh Trần, nam nhân như vậy mới có mị lực.
Đặng Thành Húc cùng Lâm Bình Chi liếc mắt nhìn nhau. Kỳ thực lúc trước lão Hoàng đế Bắc Sát cũng từng nói, trực tiếp cầu hòa, điều kiện tùy ý Hoa Khanh Trần đề nghị. Loại tình huống này bọn họ cũng dự tính qua, nhưng là không ngờ Hoa Khanh Trần không thèm vòng vo một chút đã nói thẳng, khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Vương gia ngài xem, những đất phong này đều là thành trì hoàng kim của Bắc Sát nha!” Đặng Thành Húc vẫn không chịu buông tha. Dù sao Bắc Sát về sau là của Lâm Bình Chi, nếu trở thành phụ quốc, cho dù lên làm Hoàng đế đi nữa thì trên đầu cũng sẽ có người gây áp lực cho hắn!
“Trở thành phụ quốc!” Hoa Khanh Trần lãnh đạm nói, không cho đối phương một chút cơ hội.
Thấy vậy, Đặng Thành Húc cùng Lâm Bình Chi đều không có cách gì. Lâm Bình Chi suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể kéo dài thời gian, nói: “Có thể ngày mai trả lời Vương gia được không?”
Hoa Khanh Trần nghe vậy cũng không nói gì, không khí trong đại trướng nháy mắt trầm xuống, khiến Lâm Bình Chi thở mạnh cũng không dám.
“Vương gia, về sau Mẫu Đơn chính là người của Vương gia!” Lúc này Lâm Mẫu Đơn uốn éo nói. Vừa rồi Hoa Khanh Trần chỉ cần hai câu nói đã đánh bại chuẩn bị kĩ lưỡng nhiều ngày của đại ca và cậu. Nam nhân có mị lực như vậy, ả sao có thể không mê?
Lâm Bình Chi thấy Lâm Mẫu Đơn như thế, trong lòng tán thưởng muội muội biết lễ. Nếu Hoa Khanh Trần trở thành muội phu của hắn, vậy cơ hội hắn lên ngôi Hoàng đế không phải càng lớn sao, hơn nữa gần đây lão bất tử kia còn muốn đổi Thái tử.
Nhất thời hai mắt Hoa Khanh Trần phát ra hàn ý bắn thẳng đến Lâm Mẫu Đơn “Bổn vương không cần cái gì hòa thân Công chúa!”
“Vương gia ngài nói đùa, Mẫu Đơn là tới hầu hạ Vương gia!” Lâm Mẫu Đơn cũng không phát hiện Hoa Khanh Trần tức giận, một lòng cho rằng chính mình xinh đẹp như hoa, không có nam nhân nào nhìn đến mà không mê đắm. Hoa Khanh Trần là nam nhân, cũng sẽ bị ả mê hoặc, ả vô cùng tin tưởng vào bộ dạng của chính mình.
“Đúng vậy Vương gia, Mẫu Đơn là lễ vật Bắc Sát chúng ta đưa đến cho ngài!” Lâm Bình Chi thấy vậy cũng nịnh nọt nói, muội muội của hắn xinh đẹp như vậy, Hoa Khanh Trần chắc chắn sẽ sủng ái. Đây cũng là nguyên nhân hắn để Lâm Mẫu Đơn đến hòa thân.
“Cút –!”
Hoa Khanh Trần toàn thân phát ra hàn ý càng ngày càng trầm trọng, cho dù Lâm Bình Chi cùng Lâm Mẫu Đơn là kẻ ngốc cũng cảm giác được Hoa Khanh Trần đang bùng nổ, lập tức không dám hó hé.
Lâm Mẫu Đơn có chút không hiểu, vì sao Hoa Khanh Trần không mê đắm nàng?
Hoa Khanh Trần lúc này vô cùng phiền chán, phất phất tay hướng Lâm Bình Chi nói “Ngày mai, cho các ngươi một ngày đêm!” Nói xong không chút do dự xoay người rời đi.
Lâm Bình Chi nghe vậy, nửa ngày mới phản ứng lại, cao hứng trả lời “Đa tạ Vương gia!”
Thấy Hoa Khanh Trần rời đi, Lâm Mẫu Đơn có chút giật mình, vì sao Hoa Khanh Trần đối với ả không giống những nam nhân khác? Chẳng lẽ là bởi vì ả là nữ tử Bắc Sát, mà bọn họ hiện tại đang là quan hệ đối địch?
(R: edit tới đây là nhịn hết nổi rồi, ngứa tay quá trời. Ít dát vàng lên mặt một chút đi mợ êi. Chất xám để suy nghĩ chứ k phải để nuôi tóc. )
Không được, ả không thể để Hoa Khanh Trần rời đi như vậy, tròng mắt vừa đảo, đột nhiên bổ nhào lên người Lâm Bình Chi, thống khổ nói “Hoàng huynh, Mẫu Đơn hiện tại đầu thật choáng váng, chỉ sợ là không thể chịu nổi xóc nảy của xe ngựa!”
Lâm Bình Chi thấy vậy liền hiểu được muội muội của mình có chủ ý gì, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, vội vàng nói với Hoa Khanh Trần “Vương gia có thể để Mẫu Đơn tạm ở lại đây không? Mẫu Đơn là đệ nhất Công chúa Bắc Sát, cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ bé, bản cung thân là huynh trưởng của Mẫu Đơn, nhìn thấy nàng như thế, trong lòng thật là khổ sở!”