- Trang chủ
- Sương Mi Như Khói Mong Manh
- Chương 30
Tác giả: Hồng Trà Thượng Hạng
“Thật sự là không còn cơ hội nào nữa sao” nước mắt rơi ướt đẫm trên khuôn mặt của thiếu nữ.
Mấy năm gần đây vừa vào triều phải lo xây dựng thế lực, đối phó những quan lại ranh ma, quỷ quyệt đã mất gần toàn bộ thời gian của hắn, còn đâu mà nghĩ tới chuyện nam nữ. Thỉnh thoảng phụ thân cũng đề cập đến việc này nhưng hắn chưa vừa mắt cô nương nào, thế lực còn chưa đủ mạnh sợ có biến cố sẽ liên lụy đến phu nhân.
Cơ Trang Hy nhìn thiếu nữ đang ấm ức trước mặt kìm lòng không được, nhẹ nhàng vuốt tóc Mai Viên an ủi.
“Xin lỗi muội, huynh và nàng ấy đã hẹn ước rồi” nói rõ với nàng ta để nàng ta sớm tìm cho mình một phu quân tốt.
Vốn dĩ Hoàng thượng muốn gả công chúa cho hắn, nhưng làm phò mã sẽ phải buông bỏ tước vị là phò mã trên danh nghĩa, mấy năm nay biểu hiện xuất sắc của hắn Hoàng thượng vẫn chần chừ chưa quyết định, hơn nữa hắn ngày càng đừng đầu sóng ngọn gió, giúp Tướng quân áp chế tể tưởng, nếu mất đi một nhân tài này, sợ triều đình xảy ra sóng gió.
Mai Viên nắm chặt khăn tay, từng giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi, mắt đỏ hoe, bỗng nhiên mạnh dạn nhón chân dán môi nàng lên môi Cơ Trang Hy, dường như phải quyết tâm lắm gạt xấu hổ mới đủ cam đảm làm như vậy.
Cơ Trang Hy bỗng sững người không nghĩ rằng nàng ta có thể làm ra loại sự tình này, cảm giác lành lạnh phút chốc biến mất, nàng ta xấu hổ hôn trộm Cơ Trang Hy xong liền chạy vù một mạch ra ngoài viện.
Nha hoàn đứng bên cạnh xe, thấy tiểu thư nhà mình mặt mũi đỏ hồng, mắt ngấn nước đi ra liền vội vàng dìu tiểu thư lên xe.
Mai Viên khóc lóc một hồi sau khi bình tĩnh lại, không gả được cho Cơ Trang Hy, tìm một nam nhân khác gả thật sự không thích, nếu không gả được cho nam nhân mình thích, thì phải gả cho nam nhân quyền lực nhất.
“Đúng rồi, Tiểu Xán, kì tuyển tú năm nay khi nào diễn ra vậy”.
Nha hoàn ngồi cạnh ánh mắt kinh ngạc, lắp bắp hỏi “Tiểu...tiểu thư...muốn tham gia”.
“Ừm...để ta về nói vói phụ thân một tiếng”.
Đúng là chỉ một chút xúc động có thể làm thay đổi định mệnh cả một con người.
Cơ Trang Hy nhìn đến khi không còn thấy hính bóng, sờ nhẹ lên làn môi mát lạnh, ổn định lại cảm xúc rồi trở về thư án đọc sách, ném nụ hôn ban nãy ra sau đầu.
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm cả phố huyện, những ngôi sao hiện lên mờ ảo rồi sau đó rõ dần, chẳng bao lâu mặt trăng bắt đầu xuất hiện, to tròn như chiếc mâm bạc tỏa ra ánh sáng mờ ảo nhuộm khắp cây cối, mái nhà, trên các con đường tài tử giai nhân cười đùa nói chuyện, đâu đó văng vẳng tiếng côn trùng kêu rả trích, tiếng gió thổi qua những cánh cửa kêu kẽo kẹt, nghe thật vui tai.
Hôm nay là lễ hội đèn lồng, phủ Huyện nơi nơi treo đèn sáng trưng, thậm chí hậu viện hạ nhân cũng được treo, Y Nhã tối nay hẹn với tiểu Cừu cùng đi thả đèn, mấy hôm trước cô tiêu 30 xu mua cho mình mà tiểu Cừu lồng đèn hình quả bí, là loại rẻ và đơn giản nhất. Nhìn tiểu Cừu đứng lấp ló sau hàng cây, Y Nhã mĩm cười rạng rỡ chạy đến bên cậu, hai người nắm tay nhau hòa vào con đường lớn nhất phố Huyện.
Có rất nhiều nơi thả đèn, thả ở gần bờ sông, thả trên cầu, nhưng tấp nập nhất là ở Đình viện, sân Đình viện rất lớn có thể chưa được hàng trăm người, phía giữ sân Đình là Huyện lệnh và phu nhân, bên cạnh là một đèn lồng rất lớn, phía trên đèn lồng vẽ rất hình nào là chim, thỏ, hoa lá và những lời chúc cho năm sau mùa màng bội thu, thời tiết thuận lợi, phía trong đèn lồng là một cây nến lớn, thắp chiếu sáng những hình vẽ bên ngoài
Sau khi Huyện lệnh hạ lệnh thì mọi người từ từ thả đèn, từng chiếc đèn lồng nhẹ nhàng bay lên bầu trời, trên bầu trời đen được thay thế bởi những ánh sáng muôn màu.
Y Nhã và tiểu Cừu đứng ở bên bờ hồ, thấp thoáng vài đôi tình nhân dang đứng cách họ không xa.
Y Nhã nhìn vào đèn lồng của tiểu Cửu hỏi nhỏ “Đệ viết ước nguyện chưa?”
Tiểu Cừu giơ đèn lông ra rước mặt Y Nhã hớn hở. “一生一世一双人 một đời một kiếp chỉ hai chúng ta”.
“Đệ...viết câu này là...”
Ánh mắt sủng nịnh nhìn Y Nhã dịu dàng “Đời này...khiếp này...đệ chỉ thích mỗi tỷ.”
Y Nhã mĩm cười nam nhân ở thời đại nào đều nói những lời giống nhau, không biết tiểu Cừu năm tuổi có thể nói được lời này nữa không.
“Ừm...chúng ta thả đèn thôi nào”.
Hai chiếc đèn lồng đơn giản từ từ bay nhẹ vào không trung, đèn lồng màu trắng, bên trong là cây nến nhỏ, lồng đèn của Y Nhã vẽ nhiều chú heo xinh xắn, cô viết trên một hàng chữ nhỏ “愿望一生平安 mong một đời bình an”.
Hai người nhìn đèn bay tận lên cao, tận khi lẫn trong những đèn lồng khác, bỗng một cơn gió thổi nhẹ làm hai đèn lồng tách nhau ra, một cái bay về phía Tây, một cái bay về phía Đông, dần dần không còn nhìn rõ bóng dáng nữa.
Vui chơi đến hơn nửa đêm mọi người dần dần tản về nhà, tiểu Cừu phải đợi Huyện lệnh về dắt ngựa vào chuồng, nên hai người tách ra Y Nhã tự mình đi về phủ.
Khi gần đến phủ huyện bỗng nhiên một bóng đen cữa ngựa phía sau chạy đến, một bàn tay nắm lấy eo cô, kéo lên ngựa lao thẳng về phía đêm đen.
Y Nhã cực kì hoảng sợ, vùng vẫy dãy dụa vô vọng, bàn tay nam nhân quá là cứng, đến đây đã được gần 4 năm, giờ mới cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cô hét toáng lên nam nhân kia bịt miệng cô lại, con ngựa lao vun vút trong đêm đến một đoạn đường vắng người lúc này mới dừng lại.
Thanh âm trêu ghẹo của nam nhân vọng bên tai cô
“Sao một mỹ nhân lại đi chơi một mình trong đêm vậy, hửm...”
Suy nghĩ đầu tiên là có lẽ nào cô gặp phải một tên hái hoa tặc, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, giọng run rủn hỏi.
“Hái hoa tặc...?”.
Ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt đang tái xanh của cô.
“Haha...thật là thú vị, bản công tử đúng là hái hoa tặc đấy.”
Tay đẩy vào ngực nam nhân nhằm giản khoảng cách giữa cô và tên lưu manh này.
“Ngươi cưỡng ép một cô nương, đáng mặt nam nhân sao?”.
Nam nhân ngửa đầu cười lớn, ngông cuồng đáp.
“Bản công tử là hái hoa tặc, cần gì nói nhiều lời..haha”
Bị nam nhân kia ôm trên ngựa, trong ánh trăng lờ mờ cô nhận ra nam nhân kia là một người tướng mạo đoan chính, ừm...cũng là một nam nhân tuấn tú.
Nam nhân nói xong ép môi mình vào môi cô, đâu cô lắc đi lắc lại, mục đích là không để nam nhân kia hôn mình, một lúc sau không đạt được mục đích, nam nhân kia một tay ôm eo cô, một tay giữ đầu cô, ép môi mình vào môi cô.
Cô mím chặt môi, bỗng tay nam nhân kia hướng phía ngực tới làm cô không kiềm chế được, hét lên một tiếng thì lưỡi nhanh nhẹn tiến vào miệng cô, càn quét mọi góc ngách.
Cảm giác nhục nhã dâng trào, cô dùng răng cắn mạnh vào lưỡi nam nhân kia một tia máu chảy ra sau đó tay luồn xuống dưới hạ bộ nam nhâm, dùng tay bóp mạnh, nam nhân hét lên đau đớn kéo cô cùng ngã xuống đất, trong lúc nam nhân ôm lấy hạ bộ, Y Nhã vội vàng đứng dậy đạp thêm hai cú vào hạ bộ nam nhân, xong rồi chạy ù hướng về đường cái lớn.
Chạy một mạch không biết về phương hướng nào, trời tối đen như mực, lúc này cơn gió thổi qua, cảm giác lạnh rợm người, giờ chạy tiếp cũng không biết chạy về hướng nào, cô liền tìm một cây gần nhất, trèo lên cây ngồi, đợi trời sáng, trong lòng vừa sợ vừa lo.
Lúc này nam nhân kia vì quá đau nên không có sức lực đuổi, được một lúc cơn đau dịu lại, liền gắng gượng đứng dậy, bắn một tiếng pháo lệnh, tức thì một đám thị vệ thúc ngựa chạy đến.
“Thưa Tuần phủ, có việc gì bắn pháo gấp vậy?”.
Nam nhân kia đứng bên cạnh ngựa, liếc mắt nhìn thị vệ hạ lệnh.
“Ngươi đem xe ngựa đến đây chở bản công tử về phủ.”
Hiện tại không cưỡi được ngữa mà chỉ có thể ngồi xe ngựa, nhưng cũng không thể để cho thị vệ biết được hắn bị một nữ nhân đánh thê thảm thế này.