- Trang chủ
- Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký
- Chương 18-2
Tác giả: Mèo Con Ki Bo
- Au….
Ta
đau đến chảy nước mắt, mẹ nó, rõ ràng là ngã núi cũng không có cảm giác
gì, thế quái nào mà chỉ đập đầu vào gối thôi cũng đau như vậy?
Lúc ta đang tích cực âm thầm chửi rủa cái gối, phụ thân cuối cùng cũng thu
lại ánh nhìn xuyên thủng người kia, thay vào đó là tiến về phía ta, sau
đó ngồi xuống cạnh giường. Không hiểu sao ta cảm thấy càng áp lực, mồ
hôi tuôn như suối, ta bây giờ không quyền không thế không sức mạnh, nếu
có lỡ bị phát hiện, có khi nào họ lại cho ta là ma vật đem đi thiêu
sống? Ắc, mà có khi chẳng cần thiêu sống gì hết, mà là chặt đầu, sau đó
đóng cọc xuyên tim?
Ta càng nghĩ lại càng thấy không ổn, toàn
thân lạnh toát. Đang suy nghĩ mông lung đột nhiên thấy phụ thân đưa tay
ra, ta theo bản năng rụt cổ lại, liền cảm thấy tay phụ thân xoa đầu ta,
ngạc nhiên nhìn lên, bèn nghe thấy tiếng thở dài của ông:
- Đứa nhỏ này, con lúc nào cũng làm người khác lo lắng…. Sao mãi không chịu lớn vậy chứ?
Quác?
Ta lắp bắp nhìn ông, miệng cứ “con…con…” nửa ngày không nói lên lời. Phụ thân lại thở dài 1 hơi, tiếp tục nói:
- Khi ấy…. Ta vốn biết rõ con và Hoàng Tử không có khả năng, nên mới ngăn cản con, mà con lại ương bướng như vậy. Mà A Bạt... nương của con cũng
không biết tốt xấu mà ủng hộ con, cuối cùng dẫn đến thảm trạng, may mắn
là con không sao…- Nói xong lại thở dài.
Ta bộ dạng ngoan ngoãn
lắng nghe, trong lòng thở ra 1 hơi, may quá, ta tưởng là bị nhận ra kia
chứ! Bất quá lời tiếp theo của phụ thân lại khiến sống lưng ta 1 lần nữa căng thẳng:
- Khi con tỉnh dậy, tính tình đại biến, chính là thu liễm rất nhiều, lại ít nói chuyện, giống như 1 người hoàn toàn
khác, chúng ta lại nghĩ là con đã hiểu chuyện hơn nhiều, cũng không đề
cập đến chuyện Tứ Hoàng Tử, mà con cũng không nhắc đến, ta tuy dù hoài
niệm một Liên nhi vui vẻ hoạt bát của trước kia, nhưng con của hiện tại, quả thực khiến ta yên tâm hơn.
Dừng một chút, lại nói:
- Nương sợ con tỉnh dậy lại đòi sống chết với Tứ Hoàng Tử, ngày đêm tìm cách
làm con phân tâm, nhưng cái này quả thực không cần thiết, bởi khi nhìn
vào mắt con, ta chỉ thấy một nội tâm tĩnh lặng như nước. - Ông nhìn ta,
ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén- Vì thế ta tự hỏi, ánh mắt lạnh nhạt
trải đời như vậy, ở trên người 1 đứa trẻ chưa tròn 16 tuổi như con, từ
đâu mà có?
Không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống âm độ, ta
rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ kia như tố giác thân phận thực sự của
ta, tố giác sự thật là ta chẳng phải Dương Ngọc Liên ngây thơ đã chết vì dại trai kia, tố giác sự thật là ta chẳng phải người của thế giới này,
tố giác sự thật rằng ta vốn chỉ là 1 con quái vật không hơn không kém.
Ta trong lòng sợ hãi, dù chiếm lấy cơ thể này cũng chẳng phải do mong
muốn của ta, nhưng nếu có bị phát hiện, ta tuyệt đối cũng không bao giờ
vứt bỏ cơ hội được sống lại hiếm hoi này. Kể cả phải tổn thương người
thân của chủ nhân thân thể này. Các người có thể nói ta ích kỉ, đúng
vậy, ta chính là người như thế đấy.
Ta ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn phụ thân, ai oán nói:
- Phụ thân, sao người lại nói như vậy? Người nghi ngờ con?
Dường như thấy ta khóc phụ thân có chút luống cuống, ông vội lắc đầu, sau đó có chút phiền lòng nói:
- Không phải…Ta vốn ban đầu không quá quan tâm, c-chỉ là…3 ngày trước khi tìm
thấy con 1 thân đầy máu dưới chân núi, khiến chúng ta tưởng như con
không thể vượt qua được, nhưng tốc độ hồi phục của con…quả thật khiến
chúng ta quá sợ hãi, chính là…không giống bình thường…- Ông vội xua tay- Ta không có ý nói con là ma vật hay….chính là…quá nhanh…ý ta là…
Ta ngắt lời ông:
- Người nghi ngờ con, vì thấy tốc độ hồi phục của con quá nhanh?
Có lẽ thấy vẻ mặt ta đột nhiên nghiêm túc, phụ thân cũng bình tĩnh lại, sau đó chầm chậm gật đầu.
Ta thở dài, nắm lấy bàn tay to lớn của ông, mệt mỏi nói:
- Phụ thân, con vốn chỉ muốn cứ như vậy mà tiếp tục, nhưng hiện tại người đã
thắc mắc, con chẳng còn cách nào khác, ngoài nói cho người toàn bộ sự
thật. Con, đã gặp [Thần].- Ta nắm chặt tay ông, ngồi thẳng dậy- Hiện
tại, con đang mang trong mình 1 sứ mệnh.
Ta hết sức chân thành nhìn ông, trong lòng gào thét: Xin người đấy, mau tin đi!!!
Các người nghĩ không sai, ta là đang chém gió.
Ai mà thèm tin cái kiểu câu chuyện nửa nạc nửa mỡ này chứ.
Tất cả những gì ta cần là kéo dài thời gian, sau đó nhân cơ hội tẩu thoát.
Lúc nói chuyện, ta đã âm thầm mở xong thanh trạng thái, may mắn thay, những thứ này chỉ có ta mới nhìn thấy, sau đó thêm toàn bộ điểm tiềm năng
đang chờ vào [nhanh nhẹn]. Nhanh nhẹn của ta hiện tại là 28, không nhiều lắm nhưng cũng tương đối cao. Khả năng cao là điểm nhanh nhẹn của phụ
thân cao hơn ta, vì vậy phải phân tâm ông ấy. Tư thế đã sẵn sàng, bây
giờ điều quan trọng nhất, chính là chờ gió đông tới.
- Ma
vương từ thế giới khác đã được triệu hồi, anh hùng cũng đã sẵn sàng, thứ duy nhất còn thiếu, chính là một người hỗ trợ- Ta nói- Không biết
chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiện tại người hỗ trợ đó, chính là con.
Nói mình là anh hùng thì quá giả dối rồi, là Ma vương thì xác định là lên
giàn thiêu mà ngồi, vì vậy ta chỉ có thể chém ra một nhân vật không
thiếu không thừa, đó là người hỗ trợ.
- Khi tỉnh lại, con
vốn nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện thực tàn khốc nói cho con biết, tất cả đều là sự thật. [Thần] trao cho con một vài khả năng đặc
biệt, nhưng chỉ một số là sử dụng được, nếu muốn sử dụng tất cả, con cần phải mạnh hơn nữa.- Ta tiếp tục nói- Ngày hôm ấy con chỉ muốn chứng
thực khả năng của mình một chút, nhưng ai ngờ lại gặp phải Huyết Vương
của Ma Giới.
- CON NÓI CÁI GÌ? HUYẾT VƯƠNG?
Tiếng nói
từ ngoài vọng vào khiến ta giật mình, cửa bỗng chốc mở toang, thấy bóng
nương lao vào ta thầm kêu không ổn, rốt cục nương đã ở ngoài bao lâu
rồi? Ta âm thầm toát mồ hôi, nếu vừa nãy ta bất chấp lao ra, có lẽ hiện
tại đã đi ngắm Diêm Vương lần 2. Âm thầm cảm thấy may mắn, ta đành diễn
cho trót, bộ mặt ngạc nhiên nhìn nương, chỉ thấy nương chuẩn xác bắt lấy tay ta, miệng lầm rầm 1 đống chú ngữ kì quái. Từ tay nương truyền đến 1 luồng khí tức kì lạ, bao quanh cơ thể ta, sau đó nương đột nhiên mở to
mắt, kéo xuống cổ áo ta, rồi khuôn mặt đột nhiên trắng bệch.
- Chẳng lẽ là [Huyết chú]….
Huyết chú?
Ta cảm thấy quái dị, việc ta gặp Huyết Vương là có thật, nhưng giữa chúng
ta trừ hôn nhau 1 cái ra thì cũng tính là vô cùng trong sáng, hắn hạ chú lúc nào chứ?
Trong lúc ta đang mông lung suy nghĩ thì một cái
gương nhỏ được đưa tới, ta ngước lên, thấy phụ thân vẻ mặt không biết
đang nghĩ gì nhìn ta, ta nhận lấy, sau đó cẩn thận nhìn cổ mình qua
gương.
1 vết đỏ không lớn không nhỏ tọa vị trên cổ ta, nhìn qua có vẻ giống 1 dấu hôn.
Nhớ lại thì hôm ấy hắn hôn ta cũng là ở vị trí này, nhưng rõ ràng hắn
chỉ chạm qua có 1 chút, tuyệt đối không thể để lại 1 dấu ấn rõ ràng như
vậy được, hơn nữa đã 3 ngày trôi qua, mà dấu này nhìn như thể mới vừa
xuất hiện vậy.
Thay vì nói là [Huyết chú], thứ biến kẻ khác trở thành Huyết nô, thì thứ này nên gọi là [Huyết ấn] thì đúng hơn.
Đây có thể nói là một kiểu đánh dấu con mồi thường thấy của Huyết tộc, chỉ
cần con mồi còn tồn tại, thì dù có đi đến cùng trời cuối đất, Huyết tộc
nhân luôn có thể dễ dàng tìm thấy.
Lúc ấy ta còn thắc mắc, hắn rõ ràng nghi ngờ ta, mà lại có thể dễ dàng thả ta đi như vậy, hóa ra hắn
đã đánh dấu ta, ta căn bản chẳng có lấy 1% cơ hội chạy thoát!
Ta âm thầm nghiến răng, Huyết Vương, ngươi được lắm.
Nhìn qua vẻ mặt trắng bệch vô hồn của mẫu thân, cùng vẻ mặt buồn bã không
biết làm sao của phụ thân, ta đột nhiên nảy chủ ý, khoan đã, ta hoàn
toàn có thể nhân cơ hội này chuyển giả thành thật, khiến cho câu chuyện
nửa nạc nửa mỡ kia thành 1 câu chuyện hoàn mĩ không tì vết.
Ta từ đó có thể tùy ý sử dụng sức mạnh, sau đó cứ nói là do thân phận trợ lý
anh hùng đặc thù, thậm chí muốn rời khỏi nơi này đi nữa, cũng chỉ cần
nói là do sứ mệnh là được.
Dù điều này có nghĩa là ta đang lừa
dối họ, nhưng không còn cách nào khác, với thân phận hiện giờ của ta,
chính là nên cách họ càng xa càng tốt.
Đại não âm thầm xoay chuyển, ta trong lòng hạ quyết tâm, đúng vậy, 47, mi không có làm sai, mi chính là muốn tốt cho họ thôi.