- Trang chủ
- Ta Mới Là Duy Nhất
- Chương 11: Hậu cung (2)
Tác giả: Đông Phương Ngọc Đình
Tuy gia thế Nguyên Trà Di không lớn nhưng phe cánh của cô ta ở hậu cung chắc chắn nhiều hơn Mạc Tử Kỳ. Duyên Phi, Dương Phi rồi Kính Tần, Niên Tần,…tất cả đều là người Nguyên Trà Di hết. Mạc Tử Kỳ hằng ngày chỉ ở trong Mạc Hi Cung, không hay đi lại với các phi tần khác. Hơn nữa, nàng hiểu rõ được hậu cung mọi người gió chiều nào theo chiều nấy nên cũng không đi lôi kéo ai về phe cánh mình. Nàng biết, hậu cung thâm sâu này người tin tưởng được liệu có được mấy người?
Hơn nữa, như đã nói, hậu cung gió chiều nào theo chiều nấy. Mạc Tử Kỳ tuy 10 năm qua vẫn giữ nguyên vẹn trái tim yêu đơn phương này với Ân Mạc Thần nhưng nàng chưa bao giờ đi tranh giành sủng ái hay mưu kế kẻ khác. Tư tưởng của nàng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi mấy phim về hậu cung của thời hiện đại. Thấy trong đấy mấy nữ chính đều cố gắng yên ổn an phận sống trong hậu cung, không đi giành giật sủng ái hay tự nhiên đi mưu tính kế này nọ với kẻ chưa làm gì mình nên nàng cũng bắt chước làm theo. Với cả, nếu như ở thời hiện đại, với độ tuổi 24, Mạc Tử Kỳ nghĩ mình sẽ là một nhân viên đầy nhiệt huyết với công việc. Nhưng còn ở chốn thâm cung tình người bạc bẽo này, tuổi 24 của Mạc Tử Kỳ không có nhiệt huyết, chỉ có phòng bị mọi người. Mà vì phòng bị, nên tính nàng có thể nhận xét nhạt hơn cả nước ốc.
Đám Nguyên Trà Di đi thì trong phòng còn lại mỗi mình Ân Mạc Thần. Hắn đang đi dạo quanh đại điện.
Để bù đắp cho việc nàng chưa thêr lên làm Hậu, Ân Mạc Thần giao quyền thiết kế nội thất vào tay nàng, cho nàng tùy ý sửa sang lại Mạc Hi Cung. Mà mấy năm nay, hắn cũng chưa từng tỉ mỉ đi tham quan Mạc Hi Cung một lần.
Mạc Tử Kỳ rất thích hoa tươi, nên trong đại điện của nàng lúc nào cũng tràn ngập mùi hoa. Cuối đại điện có một bức tranh lớn treo lên tường.Bức tranh này là vẽ khi hắn mới lấy Mạc Tử Kỳ về. Trong bức tranh, tiểu cô nương 13 tuổi kia, dung mạo như hoa, nụ cười xinh tươi trong trẻo vô vàn nổi bật.
Hoa viên trong Mạc Hi Cung, đa dạng các loại hoa. Giữa hoa viên là hồ sen rất lớn. Trên hồ nổi lên một chiếc thuyền. Đó là một sở thích của Mạc Tử Kỳ. Nàng thường hay chèo thuyền ra ngắt sen.
Thực ra, nếu lần đầu tiên Mạc Tử Kỳ gặp Ân Mạc Thần là ở trong cung thì Ân Mạc Thần đã sớm gặp Mạc Tử Kỳ, từ khi nàng mới 9 tuổi.
Khi ấy hồ đầy sen nhưng y phục màu hồng nhạt của Mạc Tử Kỳ vẫn nổi bật. Mà lúc đó hắn chỉ là vô tình thấy, cũng chỉ thấy được 2/3 mặt chứ không phải toàn bộ gương mặt.
Dưới ánh nắng dịu của trời thu, cùng với bầu trời trong xanh, không khí thoang thoảng hương sen thơm ngát thì qua lớp lớp lá sen, Ân Mạc Thừa thấy một cô nương đang ngắt sen.
Ban đầu hắn nghĩ là con nhà nào đi ngắt sen bán, nên chèo thuyền lại đấy muốn cảnh cáo vì đây là Liên Hồ, hồ sen riêng dành cho người trong hoàng thất. Không ngờ khi đến gần, nhìn thấy Mạc Tử Kỳ thì ngây người.
Dùng từ ngây người tuy hơi quá nhưng nó là sự thực. Khi ấy, Mạc Tử Kỳ với làn da trắng nõn, hai má phúng phính đáng yêu đang ngân nga hát.Nàng lúc ấy mang nét trong veo, hồn nhiên. Vẻ tự nhiên cùng vô tư vô lo hiện rõ trên mặt, cuốn hút hắn. Lúc hắn định thần lại, tiểu cô nương đã đi mất…
Bao năm trôi qua, hắn muốn thấy lại chính là thấy lại dáng vẻ này của nàng. Trong sáng như băng thanh ngọc khiết, cùng sự dịu dàng như hương hoa lan khi mới vào Đông cung ( Đây là miêu tả cái lúc Mạc Tử Kỳ bắt đầu yêu hắn ấy.) Hắn bây giờ rất muốn nhìn lại dáng vẻ này của nàng. Đáng tiếc, tất cả cũng đều do tay hắn hủy hoại. Trong đầu Ân Mạc Thần chỉ muốn nhìn dáng vẻ của nàng, nên hắn mới rất ít khi tới Mạc Hi Cung. Bên ngoài nàng tuy nhìn an nhàn, ung dung, tự tại nhưng đó dường như là dáng vẻ của người không được sủng, chứ không phải dáng vẻ dịu dàng như lan hay cười hay nói của nàng ngày xưa. Ngày xưa, cũng tự tại như thế, cũng ung dung như này, nhưng tự tại ung dung của nàng khi xưa mang cảm giác thoải mái, chứ không đầy cô độc trầm lặng như bây giờ.