- Trang chủ
- Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
- Chương 22: Niêm hoa toái ngọc thủ
Tác giả: Phù Tử
Editor: Quế Nhi
Gia chủ Diệp cho người an bài, còn Diệp Lăng Nguyệt thì đang ở Võ Các không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Nguyệt đi vào Võ Các, bên trong bị Võ Các bày la liệt những quyển sách.
Võ Các Diệp gia, xây dựng đã có bốn năm trăm năm, phong cách cổ xưa, vừa vào cửa chỉ thấy một cái Kim Đỉnh xinh xắn, cắm vào mấy cây Tụ Nguyên Thảo luyện thành Tụ Nguyên hương.
Chỉ cần người vừa tiến vào Võ Các, liền cảm thấy thần thanh khí sảng*.
(*hình dung tinh thần thoải mái, tâm tình thư sướng)
Trong Đại Chu quốc, y thuật điển tịch học đường các loại thư tịch là giấy sách, nền tảng võ học ghi lại là dùng khắc đá.
Trong Võ Các Diệp gia, có không ít khắc đá bày ra ở trên cái giá, khắc đá có lớn có nhỏ, đều có đủ loại chất liệu.
Con cháu Diệp gia tiến vào Võ Các, không thể trực tiếp đem khắc đá mang đi, nhất định phải sao chép tại chổ, một lần chỉ có thể mang đi một loại mà thôi.
Tầng thứ nhất những thứ công phu quyền cước kia, hiện tại đã không có tác dụng gì trong mắt Diệp Lăng Nguyệt nữa.
Diệp Lăng Nguyệt tiếp tục hướng phía trên tầng thứ hai đi lên, võ học tầng thứ hai cũng không nhiều, đại khái chỉ có hai mươi mấy loại Cửu Lưu võ học, nhưng cho dù là hai mươi loại này, cũng đã làm cho tổ tiên Diệp gia sau nhiều năm tích lũy mới có được.
Diệp Lăng Nguyệt ở tầng thứ hai, cũng thấy võ học Băng Lôi Quyền trong khắc đá, sau một vòng tìm kiếm, nàng lại thấy được những khắc đá ở bên trong có mười mấy loại võ học hỏa tiên, liệt thạch trảo, bộ pháp thanh vân...
Những thứ võ học này, Diệp Lăng Nguyệt cũng không có nhiều hứng thú lắm.
“nha nha.” Ngay tại lúc Diệp Lăng Nguyệt chần chờ, Tiểu Chi Chi chạy đến trên một cái giá, đưa ra móng vuốt lên phía trên gãi gãi, một khối hết mức lớn chừng như ngón cái từ phía trên rớt xuống võ học khắc đá.
Diệp Lăng Nguyệt vội vàng dùng tay tiếp lấy, đem Tiểu Chi Chi bắt trở về, tránh cho bị Nhị cữu phát hiện.
“Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ.” Nhìn một cái võ học khắc đá đang ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt mỉm cười.
Mấy đời Diệp gia đều là vũ phu, như thế nào ở trong Võ Các sẽ có một môn nghe vào như kiểu là phụ dong phong nhã* võ học.
(*học đòi văn vẽ)
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nhìn kỹ hơn, vừa nhìn lại phát hiện cái tên này nghe vẻ nho nhã nhưng lại là bát lưu võ học.
Hơn nữa dựa theo lời nói bên trên khắc đá, nếu ai học được Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ thì sẽ là người tài giỏi thông minh, thực lực phần lớn vượt lên trên bát lưu võ học.
Bát lưu võ học cùng Cửu Lưu võ học, nghe chỉ có khác biết với một võ cấp, nhưng kì thực là chênh lệch hơn rất nhiều, cách đánh khác nhau, đều là hai cái võ giả Luyện Thể Cửu Trọng, một cái dùng là bát lưu võ học, một cái dùng là Cửu Lưu võ học, nếu hai người giao thủ, nhất định người giành chiến thắng sẽ là người sử dụng bát lưu võ học.
Diệp Lăng Nguyệt nghe mẫu thân có nói tới, toàn bộ Diệp gia, bát lưu võ học cũng bất quá ba loại, ông ngoại Diệp Cô ngày đó ở bên trên Tộc tỉ thí Diệp gia bức lui hai tỷ đệ Diệp Hoàng Ngọc là võ học “Thạch Phá Kinh Thiên” chính là một môn của bát lưu võ học.
Trong Võ Các Diệp gia toàn bộ tầng thứ hai đều là Cửu Lưu võ học, Đệ Tam Tầng mới là bát lưu võ học, không biết tại sao cái môn tám lưu võ học này lại trưng bày ở chỗ này?
“Đó là Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, nó mặc dù là một môn bát lưu võ học, nhưng mà ngoại trừ Diệp Thái Tổ lĩnh ngộ ra, Diệp gia qua nhiều năm vẫn chưa có người nào học được. Ở trong tay người bình thường, nó thậm chí còn không bằng một môn Cửu Lưu võ học, cho nên mới bày ra ở tầng thứ hai.” Thấy Diệp Lăng Nguyệt dừng lại tầng thứ hai, nửa ngày không đi xuống, Diệp Hoàng Thụ thong thả đi lên.
Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ khi đó mới vừa đặt ở Võ Các, không ít hậu nhân Diệp gia đều là đổ xô vào, tính toán học cái môn bát lưu võ học này.
Thế nhưng qua một đến hai tháng, gần như toàn bộ hậu nhân Diệp gia đều không có cách nào phát huy uy lực Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, từ rất lâu, môn võ học này liền giảm đi một cấp bậc, thậm chí có người tuyên bố, môn võ học này là một môn võ không trọn vẹn, căn bản năm đó Diệp Thái Tổ cũng không lĩnh ngộ môn này.
Diệp Thái Tổ Diệp gia cũng là một nhân vật truyền kỳ, có tin đồn hắn một thân một mình đi tới Thu Phong Trấn, tay không, ở địa phương này gây dựng tổ nghiệp Diệp gia, lúc Thái Tổ còn sống, Diệp gia tiến vào thời kỳ cường thịnh, thậm chí cùng với triều đình Đại Hạ đều có qua lại.
Chỉ tiếc là sau khi Thái Tổ chết đi, Diệp gia liền dần dần suy yếu đi xuống, hiện tại ở Thu Phong Trấn, chỉ có thể được coi là cho nhất phương hào cường*, môn võ Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ này chính là khi xưa Thái Tổ Diệp gia tuyệt học thành danh, tin đồn có nói Thái Tổ Diệp gia học môn võ học này, đi ngang dọc khu vực Thu Phong Trấn không một ai là đối thủ.
(*ở trong một địa phượng này mạnh mẽ)
Diệp Hoàng Thụ lúc còn trẻ, cũng đã từng hâm mộ nền tảng võ học này, thế nhưng khổ nổi là học nửa năm, cũng không có một chút tiến bộ nào, hắn chỉ có thể là buông tha cho.
“Lăng Nguyệt, ta xem quyền pháp của ngươi không tệ, nhưng bên trên thân pháp này còn có chút thiếu sót, không bằng chọn một loại bộ pháp khác.” Diệp Hoàng Thụ có lòng tốt nhắc nhở.
“Nhị cữu, đa tạ ý tốt của người, chỉ có điều ta là muốn học môn võ Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ này.” tâm ý Diệp Lăng Nguyệt đã quyết, nàng sao chép một phần Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ này xong rồi mới rời khỏi Võ Các.
“Đứa nhỏ này, thiên phú không tệ, chỉ tiếc là quá cố chấp, trưởng bối khuyên mà không nghe theo, tương lại nhất định sẽ bị thua thiệt.” Diệp Hoàng Thụ thấy Diệp Lăng Nguyệt không nghe khuyên bảo của mình, cũng có vài phần không thích, một lúc sau lắc đầu, đem một khối khắc đá trả về chổ cũ.
Diệp Lăng Nguyệt ly khai Võ Các, cũng không vội trở về Bắc Trang, nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền lấy ra bản sao chép võ học khẩu quyết để xem.
“Thực sự là kỳ quái, Thái Tổ Diệp gia cứ nhiên lại có thể hiểu được tinh thần lực này?” Diệp Lăng Nguyệt âm trầm kỳ lạ.
Nàng cực kì thông minh, chẳng qua là mới vừa liếc mắt nhìn công pháp Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, đã cảm thấy có một chút quen mắt, hồi tưởng lại, nguyên lai bên trong có mấy câu khẩu quyết, dĩ nhiên cùng với quyển lưu bút trong tay Hồng Mông Phương Tiên truyền thụ tu luyện tinh thần lực có một chút tương tự nhau.
Tinh thần lực, cũng không phải là mỗi người cũng có thể tu luyện, môn võ Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ này nếu muốn phát huy hết tác dụng, phải có tinh thần lực làm trụ cột, kết hợp với võ học, qua nhiều năm hậu nhân Diệp gia không học được, cũng là bởi vì, bọn họ không hiểu được tinh thần lực là gì.
“Niêm Hoa” là dùng để chỉ tinh thần lực đem quân địch khống chế, “Toái Ngọc” là dùng ngón tay phát ra Nguyên Lực tập kích quân địch ở chổ yếu hại quan trọng trên thân thể, nhất khống nhất tập*, khắc địch chế thắng**, không thành vấn đề.
(*một khống chế hai tập kích) (**đánh bại địch giành chiến thắng)
Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn, vừa ra dấu, bất tri bất giác, lại hướng người về phía bên thân cây, bắt đầu luyện tập Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ
Chỉ thấy tay Diệp Lăng Nguyệt giống như một con bướm, bám vào trên thân cây, ra dấu, một cổ Nguyên Lực linh hoạt bám vào bên trên năm ngón tay của nàng, đầu ngón tay bạch mang chớp động.
Giống như Diệp Lăng Nguyệt phẩy nhẹ tay lướt qua khéo léo ở trên thân cây phiêu động.
Phảng phất như ở trong tay có một cổ lực nắm lấy, từ trên tay Diệp Lăng Nguyệt trên tay truyền đi, nàng không hề phát ra lực, một thân cây thâm sau trồng vào trong đất cây cối giống như lại bị lực lượng lớn vây khốn, thân cây thoáng cái bị tạch ly khỏi mặt đất, tới trên tay Diệp Lăng Nguyệt.
Trên tay nàng tụ lực, chỉ nghe xoạt xoạt mấy tiếng, đoạn thân cây trực tiếp cắt thành vài đoạn chừng tới eo, mặt cắt bằng phẳng, giống như là bị rìu chém qua.
Thật là lợi hại, Diệp Lăng Nguyệt cả kinh, không hổ là bát lưu võ học, lần đầu tiên dùng, uy lực như vậy không phải là chuyện đùa, hơn nữa, lúc xuất thủ Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, một chút Nguyên Lực cũng không có, giống như khoa tay múa chân, không nghĩ tới uy lực phát ra mạnh như thế.
Sau lưng, nghe được một loạt tiếng bước chân, Diệp Lăng Nguyệt vội vàng liền trốn một bên.
“Quân trời đánh, là thằng nhóc con nào vừa mới chém mất cây trồng hoàng dương mộc của ta.” Chỉ nghe thấy trong nhà, truyền ra một tiếng âm thanh mắng chửi của người làm.
Trên đất cây hoàng dương mộc đã chia năm xẻ bảy, Diệp Lăng Nguyệt nghe một chút, le lưỡi, lập tức bỏ trốn.