- Trang chủ
- Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
- Chương 120: Chín mươi chín con phúc hạc
Tác giả: Phù Tử
Diệp Lăng Nguyệt rời phủ Thái Thú, vẫn còn chưa biết Lam Thái Thú đã thông báo cho mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc tới phủ Thái Thú thương nghị trước, có dẫn nàng trở lại Hạ Đô hay không.
Nàng càng không biết, chính sự sắp xếp này là ý tốt của Lam Thái Thú, để cho nàng được thay đổi diện mạo, càng thuận lợi tiến hành kế hoạch báo thù của nàng hơn.
Diệp Lăng Nguyệt trước khi đến Phượng phủ, còn tranh thủ đến Hiệp Hội Phương Sĩ.
Sau khi rời khỏi hiệp hội Phương Sĩ, trên tay nàng cầm theo hộp Bạch Ngọc.
“Tại hạ Diệp Lăng Nguyệt, muốn bái kiến Phượng Vương. Phiền các thị vệ đại ca thông báo giúp một tiếng.” Diệp Lăng Nguyệt đến cửa Phượng Phủ, mới vừa mở miệng.
Bên ngoài phủ, hai gã thị vệ nghe thấy ba chữ “Diệp Lăng Nguyệt”, không cần thông báo, trực tiếp để cho Diệp Lăng Nguyệt vào bên trong.
Diệp Lăng Nguyệt vừa vào Phượng phủ, cũng không khỏi làm cho Phượng phủ lớn bé không ngừng thổn thức.
Không ngoài dự đoán của Lam Thải Nhi. Phượng gia quả đúng là giàu có đệ nhất Bắc Thanh, biệt viện Ly thành chỉ là nơi Phượng Tân tùy ý đặt chân đến, bàn về quy mô cũng bằng năm lần Phủ Thái Thú.
Càng không cần phải nói dọc đường đi đình đài lầu các, vừa có kiến trúc phương bắc phóng khoáng thô kệch, lại có nét tinh xảo của dòng nước chảy trên cây cầu nhỏ của phương nam, dụng ý của người xây lên có thể nhìn thấy rõ.
Mấy tháng trước, Hạ Đô phát hiện nguồn suối nước nóng thiên nhiên. Hạ Đế ra lệnh xây cung điện Hoàng Gia Tuyền Uyển ở vùng đất nằm trong suối nước nóng.
Người biết, Phượng Vương bởi vì hàn chứng phát tác ở lại Ly thành nên đặc biệt sai người đưa thánh chỉ đến, mời Phượng Vương đến Hoàng Gia Tuyền Uyển tu dưỡng.
Mục lão tiên sinh cho rằng, suối nước nóng rất có lợi cho cơ thể của thiếu gia, liền ra sức khuyên Phượng Tân quay trở về.
Phượng Tân mặc dù không bằng lòng, nhưng người mời dù gì cũng là vua của một nước. Hắn cũng không tiện khước từ, liền quyết định ngày mai lên đường rời Ly thành trở lại Hạ Đô.
Hắn đang suy nghĩ muốn từ biệt Diệp Lăng Nguyệt, nhưng lại không biết phải lấy danh nghĩa gì đi gặp Diệp Lăng Nguyệt. Vậy mà thật trùng hợp, Diệp Lăng Nguyệt lại tìm tới nhà bái kiến.
Phượng Tân vừa nghe, lông mày nhíu lại vẻ buồn rầu, nhất thời trống rỗng.
“Lão sư, hôm nay sắc mặt ta đã đỡ nhiều rồi?” Phượng Tân không giấu nổi sự hồi hộp.
“Sắc mặt thiếu gia rất tốt. Mấy ngày này, sắc mặt thiếu gia vẫn rất tốt, thật ra kể từ sau khi gặp Diệp cô nương, săc mặt thiếu gia mới trở lên tốt như vậy.” Mục lão tiên sinh ho khan một tiếng. Thiếu gia nhà ta sau khi từ Vân Mộng Chiểu trở về, chưa từng có tâm trạng tốt đến vậy.
Lão còn nhiều lần lén nhìn trộm thấy thiếu gia ngồi dựa cửa sổ, trong tay cầm con Tiểu Phương Hạc màu vàng kim, nhếch mép cười mỉm.
Cảnh tượng này, suýt chút nữa khiến Mục lão tiên sinh cảm động rơi nước mắt.
“Lão sư, người nói gì vậy. Lăng Nguyệt và ta chẳng qua chỉ là bằng hữu.” Phượng Tân giống như là bị người khác nhìn thấu tâm sự, tỏ ra buồn phiền.
“Thiếu gia, thật ra thì người có từng nghĩ, nếu người với Diệp cô nương hợp duyên đến vậy, chi bằng nạp nàng làm thiếp...” Mục lão tiên sinh đã thăm dò thân phận của Diệp Lăng Nguyệt. Nghe nói nàng là con gái một tiểu hộ xuất thân trong một gia đình thương gia ở Ly thành.
Trước đây, khi ở Vân Mộng Chiểu, sau khi Diệp Lăng Nguyệt “chữa” khỏi bệnh cho thiếu gia. Mục lão tiên sinh còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt tinh thông y thuật.
Nhưng khi tìm hiểu mới biết, Diệp Lăng Nguyệt không hiểu y thuật. Như thế xem ra, đơn thuần là bởi vì thiếu gia thích Diệp cô nương nhà người ta, thế nên bệnh hàn chứng mới không trị mà khỏi một cách thần kỳ.
Mục lão tiên sinh nghĩ lại. Thiếu gia cũng đã gần mười bảy tuổi rồi. Cái tuổi này, nếu ở trong hoàng tộc Bắc Thanh thì đã sớm lấy vợ sinh con, nạp thiếp động phòng vô số.
Mấy năm trước lão không hề sắp xếp. Thứ nhất là thiếu gia không muốn, thứ hai là bởi vì thiếu gia mắc hàn chứng.
Nhưng lần này ở Ly thành tình cờ gặp phải Diệp Lăng Nguyệt, nhìn dáng vẻ thiếu gia rất thích tiểu cô nương này, mới khiến Mục lão tiên sinh động lòng.
Theo lẽ thường, thân phận của Diệp Lăng Nguyệt như vậy là không xứng với Phượng Vương.
Nhưng cũng may mà nàng vừa mới được phủ Thái Thú nhận làm nghĩa nữ, cũng coi như là con gái của quan, làm thiếp của thiếu gia cũng gọi là danh chính ngôn thuận.
Điều đương nhiên mà Mục lão tiên sinh nghĩ, nào biết lão mới vừa đem ý tưởng nói ra, sắc mặt Phượng Tân biến sắc.
“Lão sư, việc này không thể nói linh tinh.”
Mục lão tiên sinh buồn bực.
“Thiếu gia, chẳng lẽ người không thích Diệp cô nương? Hay lại sợ người của hoàng thất Bắc Thanh cảm thấy nàng không xứng với người?”
“Ta... Ta như vậy, lấy tư cách đâu ra để mà nói yêu đương. Huống chi, cho dù là không xứng, cũng là ta không xứng với nàng. Người con gái như nàng, xứng đáng có được người chồng tài ba có năng lực.” Trong lời nói Phượng Tân, lộ rõ vẻ ưu tư đượm buồn.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ông trời thật bất công.
Hàn chứng của hắn có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu như lấy vợ, không những không thể sinh con, mà còn sẽ bởi vì sống chung lâu dài, liên lụy đến nội thể bên trong hắn, hàn khí xâm nhập, tính mạng khó bảo toàn.
Đối với Diệp Lăng Nguyệt, hắn là thật lòng thích nàng. Nhưng không có cách nào đường đường chính chính cùng nàng kết duyên phu thê. Nghĩ tới đây, trong lòng Phượng Tân phiền não.
Mục lão tiên sinh thấy vậy, thở dài một tiếng.
Đang lúc nói chuyện, Diệp Lăng Nguyệt đã đi tới, thấy Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt Phượng Tân có phần nhu hòa, nhìn nàng chằm chằm. Ngay cả Mục lão tiên sinh lén lút đi ra ngoài cũng không để ý.
“Phượng Tân, nghe nói ngươi phải rời khỏi Ly thành? Ngươi thật là nhẫn tâm, chuyện cấp bách như vậy, cũng không nói với ta và Lam tỷ tỷ một tiếng.” Diệp Lăng Nguyệt lúc vào cửa, nghe được mấy người làm trong Phượng phủ đang bàn tán, lúc này mới biết, Phượng Tân sẽ rời đi.
Biết được tin tức Phượng Tân rời đi, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt nổi dậy một gợn sóng.
Nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì bằng hữu sắp rời đi, có chút không thoải mái mà thôi.
Dù sao, bằng hữu của nàng cũng không nhiều, ngoài Lam Thải Nhi ra thì Phượng Tân coi như là bằng hữu khác giới đầu tiên của nàng.
“Ta dự định hôm nay sẽ nói cho nàng biết, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.” Phượng Tân thấy được trong ánh mắt sâu thẳm của Diệp Lăng Nguyệt có chút không nỡ, tâm trạng đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
“Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, thân thể ngươi vẫn là thích hợp đến Hạ Đô tìm Phương Sĩ giỏi hơn một chút. Sáng nay ngươi phái người đem rất nhiều thứ đến tặng ta và phủ Thái Thú. Ta không nhiều tiền như ngươi, không tặng nổi cái gì đáng giá, ở đây có một hộp Ngọc Hạp Tử, coi như là quà ta tặng cho ngươi trước khi ngươi đi.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không đợi Phượng Tân trả lời, đem Ngọc Hạp Tử nhét vào trong tay Phượng Tân.
Không biết có phải là lời nói Diệp Lăng Nguyệt hay là vô tình nàng đụng lấy tay mình, Phượng Tân cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tâm trạng mới vừa lúc nãy bị lời nói của Mục lão tiên sinh làm cho không vui, bây giờ nhất thời đã biến mất.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Phượng Tân nhận được quà, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhận được quà từ chính người con gái mình ái mộ.
Hắn mở hộp Ngọc Hạp Tử ra.
Khi thấy rõ đồ vật trong hộp Ngọc Hạp Tử, trong mắt Phượng Tân chợt sáng lên.
Đây là... hạc giấy.
Chín mươi chín con, lớn nhỏ khác nhau, chất liệu cũng không giống nhau, nhưng đều được gấp tinh xảo từ những tờ giấy.
“Trước đây, ta không hề biết ngươi chính là chủ nhân của Tiểu Kim Hạc. Lời bên trong tất cả đều là ta tùy ý nói ra. Chín mươi chín con phù hạc này, đều là ta dùng tinh thần lực gấp thành. Ngươi lần này đi Hạ Đô, đường xá xa xôi, nếu hàn chứng phát tác, chỉ cần lấy ra một con.” Diệp Lăng Nguyệt không nói cho Phượng Tân biết, trong Phù Hạc này, trong mỗi một con, đều lưu lại Đỉnh Tức Ngũ Hành Chi Thủy của nàng.
Đỉnh Tức này, có thể giúp cho Phượng Tân bình yên đến Hạ Đô.
“Lăng Nguyệt, đa tạ lễ vật của nàng, ta rất thích.” Phượng Tân nắm hộp Ngọc Hạp Tử, nhìn chín mươi chín con phương Hạc bên trong.
Trong tim hắn, vào giờ khắc này đang tung bay loạn nhịp. Chỉ vì hắn biết trong lòng Lăng Nguyệt, có hắn.
Mặc dù, nàng chẳng qua chỉ coi hắn là tri kỷ.
Hắn không biết, trước lúc đi Hạ Đô hàn chứng có phát tác hay không. Nhưng có một điều là hắn sẽ không động đến bất kỳ một con phương hạc nào bên trong. Bởi vì, chín mươi chín con hạc này là món quà quý giá nhất mà cả đời này hắn nhận được.